ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 60: Chân Tướng

Kately1989

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, tuy rằng các nàng chưa xác định mối quan hệ nào khác ngoài sư tỷ muội, nhưng nụ hôn như thế này không chỉ xảy ra một lần, có cả trong mơ và trong thực tại.

Nhưng khi đó các nàng đều rất ngây ngô kìm nén, chưa từng giống như bây giờ khẽ mở đôi môi triền miên dây dưa, Ôn Thê Ngô chỉ cảm thấy mình có chút thở không ra hơi, hơi thở mang theo mùi thuốc nhàn nhạt của sư tỷ bao bọc lấy nàng, khiến nàng có chút mê loạn quên mình.

Sư tỷ trước đây chính là một người cổ hủ chính hiệu, bây giờ sao lại trở nên dày vò người ta như vậy?

Mãi đến khi Ôn Thê Ngô cảm thấy đôi môi mình dường như có chút sưng lên, sư tỷ mới để nàng thở dốc một chút, nhưng sư tỷ dường như đã mê luyến cảm giác này, Ôn Thê Ngô còn đang mơ hồ liền bị hôn thêm một cái.

"Sư tỷ..." Thanh âm mơ hồ của nàng bị chặn lại giữa môi răng.

Ôn Thê Ngô nghĩ tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt lại cực kỳ giống với những gì nàng từng trải qua trong Vấn Tâm Kiếp trước đây, chẳng lẽ nàng lại rơi vào ảo cảnh nào đó hoặc là đang nằm mơ sao?

Cảm nhận được nàng không chuyên tâm, Vân Hành khẽ cắn nàng một cái.

Tuy nói không đau, nhưng trong đôi mắt của Ôn Thê Ngô mang theo một tia ủy khuất, nào ngờ chính cái mở mắt này lại khiến nàng nhìn thấy ánh đỏ đáng ngại ẩn hiện trong đôi mắt tràn đầy tình ý của sư tỷ.

Một sự lạnh lẽo bóp nghẹt trái tim nàng, nàng khẽ đẩy sư tỷ một cái, kết quả lại bị ôm chặt hơn.

Những ngày nay sư tỷ ngoại trừ vết thương trên thân thể và thần hồn ra, gần như không có dấu hiệu rõ ràng bị tâm ma ảnh hưởng, đến nỗi nàng suýt chút nữa đã quên tâm ma của sư tỷ cũng nghiêm trọng không kém.

"Bịch."

Vân Hành bỗng nhiên bị Ôn Thê Ngô đè ở dưới thân, mái tóc dài đen nhánh có chút rối loạn xõa tung trên giường, nàng khẽ thở dốc, đôi mắt ửng đỏ mang theo sự mơ hồ và hoảng sợ.

Ôn Thê Ngô nhận thấy sau khi mình vô tình đẩy sư tỷ một cái, cơ thể sư tỷ đã run rẩy nhẹ, nàng vội vàng định kiểm tra tình hình sư tỷ, nhưng sư tỷ không chịu buông tay, cứ thế qua lại nàng liền đè sư tỷ xuống dưới thân.

Bầu không khí ám muội lặng lẽ lan tỏa giữa hai người, vành tai Ôn Thê Ngô đỏ đến mức phảng phất như có thể nhỏ ra máu.

Nàng cúi người ôm lấy Vân Hành khẽ giọng dỗ dành nói: "Sư tỷ, tâm ma có phải nói gì với tỷ rồi không?"

Vân Hành hơi run rẩy, Ôn Thê Ngô đoán đúng rồi, đây đã không phải là lần đầu tiên sau khi trở về sư muội cự tuyệt nàng, tâm ma im lặng bấy lâu thừa cơ xâm nhập lúc tâm trạng nàng thăng trầm bất định, dùng giọng điệu vui sướng khi thấy người khác gặp họa nói với nàng: 【Ngươi xem, A Tước lại cự tuyệt ngươi rồi.】

【Ngươi đã bỏ lỡ nàng ấy, ngươi cảm thấy người ta còn muốn ngươi sao? Chi bằng để ta thử xem, ta có thể khiến nàng ấy vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi.】

"Nó nói muội không cần ta nữa." Trong ngữ khí của Vân Hành lộ ra sự yếu ớt bất lực bị tâm ma dằn vặt, Ôn Thê Ngô càng thêm đau lòng, nàng cúi người ôm sư tỷ vào trong lòng, chần chừ giây lát sau lại đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên má sư tỷ.

Năm đó sư tỷ cự tuyệt quyết liệt như vậy, hình ảnh đó khiến Ôn Thê Ngô sợ sư tỷ sau khi khỏi bệnh sẽ hối hận, thế là nàng chỉ hôn nhẹ lên mặt sư tỷ, nụ hôn như vậy vừa có thể an ủi đối phương, lại không đến mức vượt quá giới hạn.

"Lời của tâm ma đều là lừa gạt người, lời nó nói một chữ cũng đừng tin."

Ôn Thê Ngô không nghe thấy sư tỷ đáp lại, thế là lại truy hỏi: "Sư tỷ tin nó hay là tin ta?"

"Đương nhiên là tin muội." Vân Hành dường như cuối cùng cũng hoàn hồn lại, lập tức nói.

"Vậy sau này bất luận tâm ma nói cái gì, sư tỷ đều nói cho ta biết được không?" Ôn Thê Ngô vén tóc mai xõa xuống trán sư tỷ ra, trong mắt sư tỷ mang theo chút mềm mại ngấn nước, sư tỷ trước đây có khi nào mong manh như vậy? Mỗi lần nhìn thấy sư tỷ như vậy, Ôn Thê Ngô lại không đành lòng tính sổ.

Vân Hành khẽ "ừm" một tiếng, nàng hơi rũ mắt xuống, mi mắt hơi nhíu lại khiến người ta đau lòng, "Nó nói: muội là bởi vì chán ghét ta cho nên mới đẩy ta ra."

"Nói bậy!" Ôn Thê Ngô lập tức phản bác, tâm ma kia quả nhiên đáng ghét đến cực điểm, không bỏ qua cơ hội nào có thể chia rẽ các nàng. "Ta vừa rồi chỉ là... có chút chưa phản ứng kịp."

Ôn Thê Ngô lời còn chưa dứt, môi nàng lại bị cảm giác ấm áp mềm mại chạm vào.

Lần này Vân Hành vừa chạm vào liền tách ra, không cho Ôn Thê Ngô cơ hội đẩy ra.

"Nó còn nói muội sẽ cảm thấy ghê tởm đối với chuyện như vậy..." Vân Hành nói rất nhiều, không, nói một cách chính xác là thêm mắm dặm muối rất nhiều.

【Bỉ ổi!】 Tâm ma đều không nhịn được nhảy ra mắng một câu, vậy mà lại hất nước bẩn lên đầu mình! Những lời phía sau nó đâu có nói!

Vân Hành đang được Ôn Thê Ngô ôm vào lòng an ủi, trong mắt thoáng hiện lên một tia cười cợt, rồi nhanh chóng biến mất.

"Đừng nghe nó nói bậy." Nàng làm sao có thể cảm thấy ghê tởm chứ? Vui mừng còn không kịp.

Ôn Thê Ngô da mặt mỏng, câu nói cuối cùng kia là không thể nào nói ra được, nhưng ngôn ngữ và biểu cảm của nàng đã làm bại lộ tâm tư của nàng.

Sư tỷ lại hôn nàng, lần này Ôn Thê Ngô không có tránh né, sau khi chần chừ một thoáng liền đáp lại.

Các nàng được hơi thở của nhau bao bọc, quyến luyến khó phân, còn về vị thuốc đắng chát trong miệng Vân Hành sớm đã bị vị ngọt thay thế, nếu như mỗi ngày đều có thể thân cận sư muội như vậy, thì thuốc đắng mới là thuốc hay thật sự, như vậy nàng còn phải cảm tạ Y Tiên.

Ôn Thê Ngô bị hôn đến sắc mặt ửng hồng, khuôn mặt tái nhợt của Vân Hành cũng có thêm chút huyết sắc, nhưng khác với sự thỏa mãn của sư tỷ, thần sắc Ôn Thê Ngô luôn mang theo chút ưu sầu.

"Sư tỷ."

"Hửm?" Vân Hành ôm eo sư muội nhìn nàng.

"Nếu như sau này tỷ hối hận, đến lúc đó... đừng giận ta." Ôn Thê Ngô nói mơ hồ không rõ.

Thân mình Vân Hành hơi cứng lại, sư muội vẫn còn khúc mắc với chuyện ban đầu, thậm chí là sợ hãi.

Nói cho cùng là lỗi của mình, là ác nhân mình gieo xuống, ngày nay sư muội bởi vì mình có tâm ma, cho nên không dám tin tưởng mình đối với nàng ấy là tình yêu hay là chấp niệm...

Đây đều là những gì nàng đáng phải chịu đựng.

"A Tước, sư tỷ sai rồi, khi đó ta không dám đối mặt với tình cảm dành cho muội, trong lòng trốn tránh, cho nên không làm rõ được thứ mình muốn rốt cuộc là cái gì, sau này Thánh Nữ Ngọc Hi Tông viết rất nhiều bức thư mắng ta... ta cũng phải cảm tạ nàng ấy, nếu không phải nàng ấy nhắc nhở, ta có lẽ còn tự lừa dối bản thân thêm một thời gian nữa."

Nhưng nàng nhận ra vẫn là quá muộn, nhớ tới khoảng thời gian đó, Vân Hành liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.

"Ta vốn định đợi khi muội có thể rời khỏi Tư Quá Nhai sẽ nói với muội chuyện giữa chúng ta, nhưng mà..." Thanh âm của Vân Hành nghẹn ngào một chút.

May mà A Tước đã trở về, may mà mình vẫn còn cơ hội.

Ôn Thê Ngô thở dài trong lòng, nhưng mình "bệnh phát thân vong", nếu không phải đứa bé A Nguyệt kia nhất thời hứng khởi bắt mình trở về, nàng e là ngay cả cơ hội nghe được câu nói này cũng không có...

Khoan đã!

Ôn Thê Ngô bỗng nhiên phát hiện một điều bất thường trong lời sư tỷ vừa nói, cái gì gọi là đợi mình có thể rời khỏi Tư Quá Nhai? Lẽ nào khoảng thời gian đó nàng không thể rời khỏi nơi đó? Sư tỷ bảo nàng đến đó suy nghĩ lỗi lầm, nhưng lại không thể cho nàng rời đi?

Trong tiềm thức, nàng cảm thấy chuyện năm đó còn có ẩn tình mà nàng không biết, liền vội vàng hỏi Sư tỷ: "Sư tỷ, khi đó... ta không thể rời khỏi Tư Quá Nhai sao?"

Trong ánh mắt Vân Hành có chút bối rối, như thể không hiểu tại sao sư muội lại hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn tỉ mỉ giải thích cho sư muội nghe: "Đương nhiên không thể rời đi, bản chất của Thuật Hoán Mệnh chính là tách muội ra khỏi sự cảm tri của thiên đạo, sau đó thêu dệt một vận mệnh giả thay thế muội đi đến cái chết, bên dưới Tư Quá Nhai vừa hay có một nơi Tuyệt Linh Chi Địa, ta liền cùng người kia lấy Tuyệt Linh Chi Địa làm mắt trận, thiết lập Yểm Thiên Đại Trận."

Kế hoạch của Vân Hành táo bạo và nguy hiểm, Thuật Hoán Mệnh chỉ là bước đầu tiên, đợi sư muội tránh được tử kiếp trong vận mệnh xong, nàng sẽ bắt tay vào vấn đề thần hồn.

"Chỉ cần ở trong phạm vi của trận pháp đó, ngay cả thiên đạo cũng không tìm thấy muội, chỉ cần muội ở lại nơi đó là có thể tránh được kiếp nạn, đợi vượt qua tử kiếp thì muội có thể đi ra."

Vân Hành giải thích chi tiết kế hoạch của nàng, chỉ khéo léo giấu đi một số rủi ro mà người thi thuật phải gánh chịu.

Nhưng nàng giải thích càng nhiều, Ôn Thê Ngô dường như càng mờ mịt, giống như chưa từng nghe nói qua chuyện này vậy.

"A Tước... muội không biết chuyện này sao?" Vân Hành bất giác nắm chặt góc chăn, trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một phỏng đoán hoang đường.

Ôn Thê Ngô có chút mờ mịt lắc đầu, "Ta không biết, ta vẫn luôn cho rằng là sư tỷ tức giận, cho nên bắt ta đến đó hối lỗi... cả đời này đều không muốn gặp ta nữa."

"Người nọ, Ma Chủng kia nói đã giải thích với muội rồi..." Thanh âm Vân Hành đột ngột dừng lại, đúng rồi, nàng làm sao có thể trông cậy vào một Ma Chủng tâm địa xấu xa sẽ thật sự giúp đỡ nàng chứ?

"Ta chưa từng nghe nói qua chuyện Thuật Hoán Mệnh hay Yểm Thiên Đại Trận." Ôn Thê Ngô dường như mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, nàng nỗ lực lục lọi ký ức của mình, xác định nàng chưa từng nghe nói qua chuyện này.

Cho nên... A Tước vẫn luôn cho rằng nàng năm đó là phạt nàng ấy đến Tư Quá Nhai? Trong lòng Vân Hành khí huyết cuồn cuộn, lần này nàng thật sự bị tức đến mức ảnh hưởng đến tâm mạch.

Thảo nào, thảo nào sau khi trở về nàng chỉ muốn thân cận sư muội một chút, nhưng sư muội lại phản ứng như chim sợ cành cong.

Một người đã giam cầm nàng ấy nhiều năm như vậy đột nhiên tỏ tình, chuyện này ai mà tin được chứ.

Vân Hành ôm lấy ngực, nơi này đau đớn dữ dội.

A Tước đã trải qua những năm ở Tư Quá Nhai như thế nào đây?

"Sư tỷ!" Ôn Thê Ngô hoảng hốt ôm lấy Vân Hành đang yếu sức, "Đừng tức giận, Y Tiên nói tỷ phải bình tâm tĩnh khí dưỡng thương."

Nếu không phải Ma Chủng kia đã thi cốt vô tồn, Vân Hành bây giờ nhất định phải lôi nó ra nghiền xương thành tro... nhưng mà thân thể của nó là của Lục trưởng lão, cho dù tìm được cũng không động thủ được, Vân Hành cắn môi dưới, ủy khuất mà sư muội chịu đựng những năm đó còn nhiều hơn nàng tưởng.

"Tí tách." Ôn Thê Ngô phát hiện một giọt nước rơi trên mu bàn tay mình.

Nàng giơ tay lau nước mắt cho sư tỷ, sau đó Vân Hành nắm tay nàng gấp gáp giải thích nói: "A Tước, khi đó thân thể muội không tốt, ta bất luận như thế nào cũng không thể nào bởi vì chuyện như vậy liền phạt muội đến Tư Quá Nhai, ta có thể thề, nếu như ta có ý niệm như vậy thì ưm..."

Vân Hành bị Ôn Thê Ngô bịt miệng lại.

"Không cần thề loại lời thề đó, ta tin sư tỷ." Ôn Thê Ngô thu tay về, suy nghĩ của nàng còn có chút mơ hồ, nhưng theo bản năng lựa chọn tin tưởng Vân Hành, cho nên bao nhiêu năm nay nàng đều hiểu lầm sư tỷ?

Sư tỷ... cũng không có chán ghét mình như vậy sao? Trong lòng Ôn Thê Ngô bị cảm xúc phức tạp chua xót và ngọt ngào lấp đầy.

"A Tước, nếu như muội không tin tình cảm của ta đối với muội, ta cũng có thể thề với thiên đạo..." Vân Hành còn muốn lập thêm một lời thề nữa thì trực tiếp bị hơn nửa bát thuốc còn lại chặn miệng.

Mùi vị đắng chát đến xung kích thần hồn khiến Vân Hành không thể nói tiếp lời thề vừa rồi, Ôn Thê Ngô giơ tay khẽ vẫy, cửa sổ cách đó không xa liền mở ra, một con chim ngậm cái bình sứ nhỏ bay vào, bên trong chứa đựng mật hoa của linh hoa.

Vân Hành tê dại nuốt xuống thuốc đắng, thuốc này tuy đắng, nhưng không bằng nỗi đau âm ỉ trong lòng nàng, sau đó sư muội lại chủ động hôn nàng, mùi vị thanh ngọt của mật linh hoa hòa quyện giữa môi răng các nàng, từng chút một xoa dịu những vết thương của quá khứ.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store