ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 57: Chôn Thân

Kately1989

Bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao trong Hoàng Chủ Mộ từ tối tăm trở nên sáng sủa, cũng vì vậy mà những vết rạn nứt giăng kín trong "bầu trời đêm" càng trở nên bắt mắt.

Hoàng Chủ liếc mắt nhìn những vết nứt trên bầu trời, sau đó cúi đầu mổ nhẹ lên lưng nữ nhi, Ôn Thê Ngô còn chưa kịp phản ứng đã ngủ say sưa trong lòng mẫu thân.

Hoàng Chủ có chút không nỡ nhìn nàng hồi lâu, sau đó đeo một sợi dây chuyền lên cổ nữ nhi rồi mới buông cánh buông cánh giao Ôn Thê Ngô cho Vân Hành.

Gia sản của nàng đã bị mất đi không ít trong trận đại chiến Tiên Ma năm đó, nhưng may mắn vẫn còn lại chút đồ vật, sợi dây chuyền này chính là một món tiên khí trữ vật, bên trong chứa đựng gia sản còn lại của nàng.

Vân Hành cẩn thận ôm sư muội vào trong lòng, sau khi xác định Ôn Thê Ngô chỉ là ngủ thiếp đi mới hơi siết chặt tay ôm nàng ấy.

【Đưa nàng ấy rời đi đi.】 Hoàng Chủ nói với Vân Hành.

Động tác Vân Hành ôm Ôn Thê Ngô hơi khựng lại, nàng mang theo lo lắng và do dự nhìn về phía Hoàng Chủ, "Còn người thì sao?"

Hoàng Chủ lẽ nào không định ra ngoài sao?

【Ma Vực đã để ý đến nơi này rồi, đợi sau khi các người đi, ta sẽ phá hủy hoàn toàn nơi này.】

Mà nàng chỉ là một mạt tàn hồn, ngay cả điều kiện niết bàn cũng không đạt được, trong tình huống này nàng có lẽ sẽ tiêu vong cùng với nơi này.

Hoàng Chủ không sợ hãi cái chết, nàng chỉ là có chút tiếc nuối vì thời gian nàng có thể ở bên nữ nhi quá ngắn ngủi.

Trái tim Vân Hành trầm xuống, nàng hiểu được dự định của Hoàng Chủ, nhưng sư muội làm sao có thể chấp nhận sự thật này? Nàng ấy vừa mới nhận lại mẫu thân ruột thịt, kết quả lại phải để nàng ấy chấp nhận sự tiêu vong của a nương sao?

"Nhưng nếu người không còn nữa, đợi A Tước tỉnh lại..." Vân Hành nhìn sư muội đang ngủ không được yên ổn trong lòng, tim khẽ thắt lại, các nàng huyết mạch tương liên, A Tước e là cũng đã cảm ứng được điều gì đó rồi đi.

【Đợi sau khi nàng ấy tỉnh lại, sẽ do cô thay ta ở bên cạnh nàng ấy.】 Hoàng Chủ biết nữ nhi sẽ đau lòng, nhưng không sao, vì bên cạnh con bé sẽ có một người hết lòng yêu thương bảo vệ, sớm muộn có một ngày nữ nhi sẽ bước ra khỏi sự bi thương.

【Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nhớ thương con bé, tàn hồn này của ta lẽ ra đã sớm tiêu tán rồi, chút thời gian có thể ở bên con bé này đều là cưỡng cầu mà có, ta đã không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.】 Đối với thần hồn hoàn chỉnh mà nói, tàn hồn hiện tại của nàng chỉ còn một phần mười, Phượng Hoàng niết bàn tuy là một kỳ thuật có thể nghịch chuyển sinh tử, nhưng tiền đề là linh hồn của Phượng Hoàng phải tương đối hoàn chỉnh, nếu không nguy cơ thất bại là cực cao, Hoàng Chủ từng thiêu đốt một phần linh hồn của mình, vì vậy mạt tàn hồn rách nát này càng khó có khả năng thành công.

【Đợi sau khi nàng ấy tỉnh lại cô nhất định phải ở bên nàng ấy nhiều hơn.】 Hoàng Chủ có chút không yên lòng dặn dò.

"Nàng ấy sẽ hy vọng người có thể ở bên nàng ấy hơn." Thanh âm của Vân Hành nghe vô cùng nặng nề.

Hoàng Chủ cười cười, nữ nhi của nàng là một đứa trẻ biết làm nũng, nàng phảng phất như có thể nhìn thấy bộ dạng Ôn Thê Ngô nắm lấy tay mình lắc lắc, cầu xin mình chơi cùng nàng ấy.

Nhưng trước sự sinh ly tử biệt đã được định sẵn, tiên thần cũng không có cách nào.

"Bệ Hạ..." Khóe mắt các yêu vương Vũ tộc đỏ hoe, Bệ Hạ của bọn họ hiện giờ chỉ còn lại một mạt tàn hồn không cách nào niết bàn, bây giờ e là ngay cả mạt tàn hồn này cũng không thể lưu lại được nữa.

【Thanh Loan, bên ngoài đã qua mấy vạn năm rồi? Sao cô vẫn còn thích khóc nhè như lúc nhỏ vậy? Mau lau nước mắt đi, đừng để đám tiểu bối chê cười.】 Hoàng Chủ nói với Thanh Loan Vương.

Thanh Loan Vương sau khi nghe được lời an ủi thì nước mắt rơi càng nhanh hơn, các yêu vương hiếm hoi đồng lòng tụ tập lại, bàn bạc xem có cách nào có thể cứu được Hoàng Chủ chỉ còn lại tàn hồn hay không, chỉ tiếc là những yêu vương Vũ tộc kiến thức rộng kia cũng không thể nghĩ ra được phương pháp tốt nào.

Vân Hành cũng đang suy ngẫm trong lòng về cách giữ Hoàng Chủ lại, trở ngại lớn nhất chính là Hoàng Chủ Mộ này, "Hoàng Chủ, nơi này bắt buộc phải phá hủy ngay bây giờ sao? Có thể phong ấn nó trước, kéo dài thêm chút nữa không?"

Một khi phá hủy nơi này, tàn hồn của Hoàng Chủ sẽ phải đối mặt trực tiếp với xung kích của không gian sụp đổ.

【Không kịp nữa rồi, cô có thể nhìn bầu trời, cho dù ta không phá hủy nó, nó cũng sẽ tự hủy, ta tự mình ra tay ít nhất còn có thể khống chế không gian này, nếu như đợi nó tự mình sụp đổ, ta lo lắng nó sẽ gây họa đến thế giới bên ngoài.】Bãi xương trong Hoàng Chủ Mộ được tích lũy từ trận Tiên Ma đại chiến vạn năm trước, oán niệm của những thứ đó một khi thẩm thấu ra bên ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành thảm cảnh sinh linh đồ thán.

【Nhiều thì một năm rưỡi, ít thì vài ngày nữa nó sẽ tự hủy.】

Vân Hành lúc này mới chú ý tới bầu trời đã nứt toác như mạng nhện, trong những khe hở đó ẩn hiện sức mạnh khiến người ta bất an, thảo nào Hoàng Chủ muốn hủy đi nơi này.

Nhưng mà...

Vân Hành nhìn người trong lòng, sư muội là người trọng tình, huống chi còn là mẫu thân ruột thịt của nàng ấy, nếu nàng ấy tỉnh lại biết Hoàng Chủ không còn nữa, e là sẽ khóc rất lâu.

Nàng không nỡ nhìn thấy sư muội rơi lệ.

Hư ảnh của đại Phượng Hoàng ngưng tụ thành một hình người, nàng đi đến bên cạnh Vân Hành nhẹ nhàng xoa xoa mặt nữ nhi, mà khi tay nàng thu về, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt Ôn Thê Ngô.

Vân Hành đau lòng không thôi, nàng muốn thay sư muội lau đi nước mắt, nhưng động tác của Hoàng Chủ còn nhanh hơn.

【Thật là một đứa trẻ thích khóc, ta có chút không yên lòng rồi, Vân tiểu hữu, sau này liền phiền cô chăm sóc nàng ấy nhiều hơn một chút.】 Trong thanh âm của Hoàng Chủ tràn ngập lưu luyến và không nỡ.

Nàng biết Vân Hành sẽ đồng ý, vì vậy nói xong Hoàng Chủ liền đứng dậy, nàng vươn tay, Cửu Kiếp Cung của Ôn Thê Ngô bỗng nhiên tự mình rơi vào trong tay nàng.

Cây cung này vốn chính là vũ khí của Hoàng Chủ, khi nó rơi vào trong tay Hoàng Chủ lập tức phát ra hào quang trước nay chưa từng có, nó hưng phấn mà vo ve, sát phạt chi khí hiển lộ rõ ràng.

Bãi xương chồng chất như núi dường như lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm, Hoàng Chủ Mộ bắt đầu chấn động, những bộ xương kia cọ xát vào nhau phát ra động tĩnh tựa như uy hiếp.

Ở nơi sâu nhất dưới lớp hài cốt này trấn áp toàn bộ thi thể của Chân Ma, thứ đó chính là kẻ không an phận nhất trong số đó, Hoàng Chủ giương cung bắn một mũi tên, mũi tên xuyên thấu qua tầng tầng hài cốt kích nổ Chân Ma.

Thực lực của Ôn Thê Ngô còn yếu nên không cách nào phát huy sức mạnh thực sự của Cửu Kiếp Cung, mà khi nó đến trong tay Hoàng Chủ liền triệt để phát huy ra uy thế của một thần khí.

"Ầm ầm!" Bạch quang chói mắt lóe lên rồi biến mất.

Giữa đống hài cốt xuất hiện một cái hố to, Chân Ma ở nơi sâu nhất bị bắn nát đầu, nó tưởng rằng Hoàng Chủ đang làm chuyện khác nên không chú ý đến mình, nào ngờ từ vạn năm trước đến bây giờ Hoàng Chủ chưa từng lơ là giám sát nó.

Bụi đất và sóng khí do mũi tên kia nhấc lên ập vào mặt, Vân Hành dựng lên kết giới, không để những thứ đó thổi tới trên người sư muội.

Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt sư muội, đầu ngón tay lướt qua trên khóe mắt Ôn Thê Ngô còn có thể cảm nhận được chút ướt át.

Vân Hành ôm người vào trong lòng mình khẽ vuốt lưng nàng nói: "Sư tỷ sẽ nghĩ cách, đừng khóc."

Hoàng Chủ lợi dụng Cửu Kiếp Cung thay mọi người mở ra một con đường, 【Đi thôi.】

Lũ chim không nỡ, liền bị Hoàng Chủ ném ra ngoài.

Sau đó chỉ còn lại...

Hả? Nhiệt độ nơi này sao lại giảm xuống rồi.

Hoàng Chủ đột ngột quay đầu lại, nàng nhìn thấy Vân Hành ôm nữ nhi của mình, quanh thân nàng ấy lượn lờ băng sương tựa như ngọn lửa, một phần sức mạnh giống như thần hồn đang được rút ra từ cơ thể nàng ấy lấp vào trong băng sương.

【Vân tiểu hữu?!】

Hoàng Chủ bước lên trước một bước, sau đó liền phát hiện mình giẫm vào băng sương.

Có thể dùng băng sương áp chế ngọn lửa của mình, đứa bé nhân tộc quả thật có bản lĩnh, nhưng đây hình như là một nghi thức bí thuật?

"Ngọn lửa" quanh thân Vân Hành ngưng kết thành một sợi dây trong suốt vô hình, một đầu sợi dây buộc trên cổ tay mình, mà đầu kia thì lặng lẽ buộc trên cổ tay Hoàng Chủ.

Hoàng Chủ nhíu mày, 【Hồ đồ!】

Nàng sớm đã chết rồi, tình trạng linh hồn như vậy đâu đáng để Vân Hành tiêu hao thần hồn chi lực của mình để lấp vào cái động không đáy trong vết thương của nàng chứ?

"Hoàng Chủ, vì A Tước, cũng xin người nhất định phải chống đỡ tiếp." Sắc mặt Vân Hành tái nhợt, nhưng ánh mắt nàng kiên định, khiến Hoàng Chủ nhất thời nói không ra lời trách cứ nặng nề nào.

【Đứa nhỏ này...】

Nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao nữ nhi dù tức giận cũng không muốn nặng lời với sư tỷ nàng ấy.

Nhưng đứa bé này đã trả giá lớn như vậy rồi, trong lòng Hoàng Chủ cũng dâng lên ý niệm muốn tranh đấu một lần, cho dù thời gian nàng có thể ở bên nữ nhi vẫn sẽ không dài, nhưng chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, nói không chừng nàng có thể nhìn thấy nữ nhi thành hôn.

Mức độ vỡ vụn không gian của Hoàng Chủ Mộ dần dần sâu sắc, Hoàng Chủ lần nữa giương cung, mục tiêu lần này của nàng là bầu trời đầy vết nứt, khi mũi tên này bắn ra, không gian tan vỡ lập tức bị luồng không gian hỗn loạn bên ngoài nuốt chửng, những quái vật từng tự cao tự đại kia cũng sẽ bị luồng hỗn loạn giết chết.

Vân Hành và Ôn Thê Ngô được Hoàng Chủ đưa ra ngoài, các nàng xuất hiện ở đáy vực, đám yêu vương Vũ tộc kia lập tức vây quanh, trong mắt bọn họ khó nén đau thương, thấy Ôn Thê Ngô còn chưa tỉnh, liền hạ thấp giọng quan tâm hỏi thăm tình hình của nàng ấy.

Sau khi biết được Ôn Thê Ngô chỉ là hôn mê, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo nên nói với tiểu Điện Hạ chuyện của Bệ Hạ như thế nào đây? Bọn họ không nhẫn tâm để tiểu Điện Hạ vừa tỉnh lại liền nghe thấy tin tàn nhẫn như vậy.

Vân Hành khẽ ho khan một tiếng, trong cổ họng dâng lên vị ngọt tanh, nàng liếc nhìn sợi dây trên cổ tay mình, nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình và đứt đoạn rồi.

Nàng nhìn về phía khe nứt lối vào Hoàng Chủ Mộ, nơi đó yên tĩnh không có bất kỳ dị thường nào.

Vân Hành đợi hồi lâu, trong lòng cũng dần lạnh lẽo.

Thất bại rồi sao?

"Ưm..." Ôn Thê Ngô trong lòng Vân Hành cựa quậy một chút, sau đó nàng chậm rãi mở mắt.

Khi nàng nhìn thấy bầu trời quang đãng bên ngoài thì thần tình mơ hồ trong chốc lát, ngay sau đó nàng ý thức được mình đã rời khỏi Hoàng Chủ Mộ, bên ngoài vẫn là ban ngày.

Sao mình đột nhiên ngủ thiếp đi? Lúc đó... Ôn Thê Ngô nghĩ một lát, sau đó nàng nhận ra là a nương đã khiến mình ngủ.

Nương thân tại sao lại muốn làm như vậy?

Nàng nhìn sư tỷ, lại nhìn thoáng qua Vũ tộc xung quanh... không có khí tức của nương thân.

Thông tuệ như nàng không cần người khác nhắc nhở liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, trong mắt của Ôn Thê Ngô dâng lên lệ quang.

"Sư tỷ, nương thân của ta đâu?" Nàng nhìn Vân Hành, mà trong ánh mắt sư tỷ mang theo sự đau xót, dường như mấy lần muốn nói nhưng đều không biết nên mở lời như thế nào.

Vũ tộc tránh đi ánh mắt của nàng, nỗi bi thương hiện lên trên mặ họt, sự im lặng đó đã cho nàng biết đáp án.

Vân Hành không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể ôm nàng vào trong lòng, tiếng khóc kìm nén của Ôn Thê Ngô khiến trái tim Vân Hành đau nhói dữ dội.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store