[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ
Chương 56: Phó Thác
Nghe thấy tiếng gọi "A nương" của Ôn Thê Ngô, Thanh Loan Vương vừa chuẩn bị đáp xuống liền không cẩn thận đâm sầm vào đống hài cốt bên cạnh.
Sự kinh ngạc trong mắt Vân Hành cũng không ít hơn lũ chim kia là bao, vị Hoàng Chủ này là mẫu thân của A Tước?
Thảo nào, hình thái Phượng Hoàng của các nàng trông rất giống nhau.
Khoan đã!
Vân Hành nghĩ đến con Thanh Đoàn vừa bay vào bia mộ, cho nên... đó chính là Hoàng Chủ sao?!
Nghĩ đến chuyện này, Vân Hành tức khắc cứng đờ tại chỗ, trong mắt nàng lộ ra vẻ do dự và khẩn trương, chưa nói đến trước kia ở trên Vân Vụ Sơn nàng từng nhốt Thanh Đoàn lại trong lồng, chỉ nói đến mấy chục năm trước nàng suýt chút nữa đập nát nơi này còn từng uy hiếp cả Hoàng Chủ...
Nếu biết Hoàng Chủ là nương thân của A Tước, nàng chắc chắn sẽ không lỗ mãng như vậy, hiện tại ấn tượng của Hoàng Chủ đối với mình e là không tốt lắm rồi.
Trong mắt lũ chim tràn đầy vẻ không thể tin nổi, đặc biệt là Thanh Loan Vương người có thâm niên lâu nhất trong số các yêu vương, nàng vẫn luôn thề thốt biểu thị Hoàng Chủ không có con cái, kết quả bây giờ vãn bối trẻ tuổi đã nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Người, người... tiểu Điện Hạ sinh ra từ khi nào? Bọn ta đều không biết, những năm nay bọn ta không thể chăm sóc tốt cho nàng ấy..." Thanh Loan Vương đi theo bên cạnh Hoàng Chủ lâu nhất, sự tự trách trong lòng cũng sâu nhất.
【Nàng ấy sinh ra vào thời kỳ biến động, sau đó mới sinh không lâu lại gặp phải tai nạn, suýt mất mạng, khi đó thân thể của ta đã tiêu vong, chỉ lưu lại tàn hồn này, bất đắc dĩ ta chỉ có thể để nàng ấy ở lại đây nuôi nấng, cho nên không kịp nói với cô, cô cũng không cần tự trách.】 Thanh âm của Hoàng Chủ nghe có chút hư ảo, cánh chim của nàng khẽ vuốt ve đầu Ôn Thê Ngô, tàn hồn chỉ có thể ngưng tụ ra một ít cảm giác thực thể yếu ớt, khiến Ôn Thê Ngô cảm thấy dường như có một làn gió ấm áp lướt qua trên đầu mình.
"Tai nạn? Nhất định là đám tiểu nhân đê hèn của Ma Vực!" Uy thế phẫn nộ của Thanh Loan Vương chấn nát hài cốt xung quanh, có thể được Hoàng Chủ gọi là thời kỳ biến động nhất, cũng chỉ có trận đại chiến Tiên Ma vạn năm trước.
Khi đó Hoàng Chủ thường xuyên một mình đi đến những chiến trường nguy hiểm nhất, mỗi lần đi là vài năm, nhưng đối với cấp bậc yêu như bọn họ mà nói thời gian vài năm cũng chẳng qua là búng tay một cái mà thôi, ai cũng không nghĩ tới Hoàng Chủ lại sinh hạ một nữ nhi vào lúc này.
Nếu như sớm biết Hoàng Chủ còn để lại một quả trứng Phượng Hoàng chưa nở, Vũ tộc e là sẽ đào bới cả cái Thương Vọng Giới này lên! Có điều Thanh Loan Vương suy nghĩ lại liền cảm thấy làm như vậy cũng không an toàn, Phượng Hoàng và Vũ tộc có liên hệ huyết mạch, cho nên bọn họ trời sinh thân cận Phượng Hoàng, nhưng mà những yêu tộc khác thì chưa chắc đã hy vọng tiểu Phượng Hoàng ra đời, nếu như Hoàng Chủ có nữ nhi, vậy thì Hoàng vị bỏ trống của Thủy Linh Vực liền có quân chủ kế thừa, bọn họ làm sao cam tâm tình nguyện lần nữa cúi đầu xưng thần.
Chỉ là đáng thương cho tiểu Điện Hạ phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
【Khi đó Ma Vực định đánh lén ta, nhưng kế hoạch của bọn chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả làm bị thương nữ nhi của ta.】 Hoàng Chủ rũ mắt xuống nhìn Ôn Thê Ngô hai mắt ngấn lệ hỏi: 【Thê Ngô, con còn nhớ chuyện khi đó không?】
Phượng Hoàng khi còn ở trong trứng đã có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, nhưng ký ức của Ôn Thê Ngô rất hỗn loạn, nàng tạm thời không nhớ nổi khi đó đã xảy ra chuyện gì, nếu như cưỡng ép hồi tưởng, nàng chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi khắc sâu vào linh hồn.
Thân thể Ôn Thê Ngô vùi trong bộ lông vũ của mẫu thân khẽ run lên, nàng lắc lắc đầu, tỏ ý không nhớ rõ.
【Vậy thì không nghĩ nữa, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.】 Hoàng Chủ vỗ vỗ đầu nàng, dù sao đều là chuyện đã qua rồi, nếu như nữ nhi đã quên vậy thì càng tốt, đỡ cho con bé phải nhớ những chuyện khó chịu đó.
"Nhưng mà... A nương, tại sao con lại tỉnh lại từ trong thân thể của một nhân loại?" Ôn Thê Ngô sau khi dần dần tiếp nhận ký ức truyền thừa của Phượng Hoàng tộc dần dần ý thức đượcmình không chỉ đơn thuần là hồi sinh trên cơ thể một con Phượng Hoàng, nàng có mối liên hệ mật thiết với cơ thể này, ngược lại cơ thể nhân loại kia lại có nhiều chỗ không phù hợp với nàng.
【Con sau khi sinh ra không bao lâu thì gặp phải tai nạn, tai nạn đó khiến hồn phách con tan rã, a nương nghĩ đủ mọi cách thu linh hồn con lại và đặt vào trứng, nhưng còn một chủ hồn quan trọng nhất lại không rõ tung tích, rất lâu sau đó ta mới phát hiện sợi chủ hồn kia của con đã đầu thai chuyển thế, nương không có cách nào rời khỏi nơi này, cho nên chỉ có thể đợi chủ hồn của con sinh ra, rồi tìm cách chiêu hồn phần hồn còn lại của con về.】 Vô Tận Thụ Hải nguy hiểm hơn một chút, tàn hồn của Hoàng Chủ không thể rời khỏi trứng Phượng Hoàng, thế là nàng liền dùng lông vũ và máu của mình nặn thành một hóa thân, cũng chính là Thanh Đoàn đi tìm kiếm chủ hồn chuyển thế của nữ nhi.
Thanh Đoàn sở hữu sức mạnh của Hoàng Chủ, nhưng trí tuệ có hạn, hơn nữa tính cách càng giống Hoàng Chủ thời còn trẻ, mãi đến khi chủ hồn của Ôn Thê Ngô trở về phá vỏ chui ra từ trong trứng, Hoàng Chủ không cần chăm sóc trứng Phượng Hoàng nữa, lúc này nàng mới thỉnh thoảng thật sự giáng lâm vào Thanh Đoàn.
Hoàng Chủ vốn dự tính chỉ cần thời gian vài năm là có thể để chủ hồn của nữ nhi trở về, nhưng năm này qua năm khác, quá trình này dài hơn Hoàng Chủ tưởng rất nhiều, nàng không ngờ nữ nhi sẽ gặp phải sư tỷ như Vân Hành, đối phương dùng đủ loại thiên tài địa bảo nuôi nấng nữ nhi lớn lên, nếu không phải Vạn Hồn Ma Chủ đánh lén tông môn, thời gian Ôn Thê Ngô trở về bản thể e là còn phải trì hoãn lâu hơn.
Hoàng Chủ liếc mắt nhìn Vân Hành đang đứng bên cạnh trông có vẻ đặc biệt khẩn trương, tuy rằng nàng có một số điều không hài lòng, nhưng sự yêu thương bảo vệ của nhân tộc này đối với nữ nhi quả thực không thể chê trách.
"Chiêu hồn... vậy nên trước đây con không mắc Tán Linh chứng?" Ôn Thê Ngô chợt hiểu ra nghi hoặc trước đây, nàng trước đó còn đang nghĩ loại bệnh mình mắc phải hẳn là gắn liền với linh hồn, không có lý nào đổi thân thể bệnh liền khỏi, trừ phi nàng căn bản không phải mắc Tán Linh chứng.
【Đương nhiên không phải, chỉ là linh hồn của con từng chút một trở về bản thể trông có vẻ hơi giống với chứng bệnh đó.】 Hoàng Chủ cúi đầu chỉnh lại mái tóc có chút rối của Ôn Thê Ngô, tựa như chim mẹ chải vuốt lông vũ cho chim non, đây là lần đầu tiên nàng chải vuốt cho nữ nhi, và cũng có lẽ là lần cuối cùng, nên nàng vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi chải vuốt cho nữ nhi gọn gàng ngăn nắp, Hoàng Chủ há miệng nhả ra một viên châu tản ra ánh lửa lung linh.
【Đây chính là Tịnh Diễm Châu con muốn tìm, cất kỹ.】 Hoàng Chủ đẩy viên châu vào trong tay Ôn Thê Ngô.
Viên châu kia lúc rơi vào trong tay Ôn Thê Ngô liền xua tan đi sự ô uế xung quanh.
"Đa tạ a nương!" Ôn Thê Ngô nâng niu viên châu lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hoàng Chủ cong cong mi mắt, nữ nhi của nàng ngoan ngoãn đáng yêu, một chút cũng không giống bộ dạng tính khí xấu của mình hồi nhỏ, nếu như không có trận đại chiến Tiên Ma kia... sao nàng lại phải giao phó tiểu cục cưng ngoan ngoãn của mình cho người ngoài chứ?
Hoàng Chủ lần này không chút che giấu ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hành, Vân Hành theo bản năng nắm chặt tay, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu cảm gì, nhưng trái tim đột nhiên đập nhanh đã bại lộ tâm tình của nàng.
"Hoàng Chủ." Trong thanh âm của Vân Hành mang theo sự tôn kính, nàng nỗ lực muốn lưu lại chút ấn tượng tốt trước mặt nương thân của A Tước.
【Cô phải mau chóng dưỡng tốt thân thể, đừng để nàng ấy lo lắng nữa.】
Vân Hành vâng một tiếng, ngữ khí khá ôn hòa của Hoàng Chủ khiến nàng hơi hơi thả lỏng một chút.
Hoàng Chủ khẽ nheo mắt lại nói: 【Những chuyện xảy ra giữa hai đứa những năm qua ta đều rõ, nếu ta còn sống, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao nữ nhi cho cô.】
Nhưng nàng đã chết rồi, nàng biết một con tiểu Phượng Hoàng chưa trưởng thành sẽ gặp phải sự thèm khát như thế nào, tìm một vòng bên ngoài, Hoàng Chủ phát hiện Vân Hành vẫn là người thích hợp nhất để nuôi Phượng Hoàng.
Mặc dù tình hình hiện tại không biết là ai nuôi ai nữa, đứa trẻ Nhân tộc này trông có vẻ đáng lo lắng hơn, nhưng nữ nhi ở lại bên cạnh Vân Hành khẳng định an toàn nhất, nàng tin tưởng đối phương sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ nữ nhi.
Thanh Đoàn đã tận mắt chứng kiến những khoảnh khắc xảy ra giữa các nàng những năm qua, Vân Hành không ảo tưởng rằng Hoàng Chủ không biết chuyện mình đã làm A Tước đau lòng, nàng không biết nói những lời hoa mỹ, điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến là thề với Thiên Đạo để chứng minh cho chân tâm của mình.
Nếu vi phạm lời thề, Thiên Đạo sẽ khiến đạo đồ của nàng bị hủy hết, đối với tiên nhân mà nói đây cũng là lời thề cực nặng rồi.
Chỉ là không biết Hoàng Chủ có thể hiểu được tình cảm bây giờ của nàng đối với sư muội không phải là sư tỷ muội bình thường hay không, mà là... muốn cưới nàng ấy, Vân Hành cũng không dám nói quá rõ ràng, không phải là vì bản thân nàng , mà là sợ trạng thái của Hoàng Chủ không chịu nổi kích thích.
Hoàng Chủ càng nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu kia của Vân Hành càng cảm thấy thú vị, nàng sao có thể không biết gút mắc tình cảm giữa hai đứa trẻ này chứ, nhưng yêu tộc cũng không có nhiều trói buộc đạo đức hà khắc với bản thân như nhân tộc, đối với nàng mà nói chỉ cần nữ nhi thích, và đối phương không phải là người phụ lòng nữ nhi mình là được.
Qua một thoáng, đôi mắt lạnh lùng của Vân Hành bỗng nhiên mở to hơn một chút, trong lúc tâm tư xoay chuyển nàng đã hiểu được ý ngoài lời của Hoàng Chủ!
Hoàng Chủ nói nếu như nàng ấy còn sống, sẽ không dễ dàng giao A Tước cho mình, nhưng mà... Hoàng Chủ ngày nay chỉ còn lại một sợi tàn hồn không biết lúc nào sẽ tiêu vong, cho nên ý của nàng ấy chính là sẽ giao A Tước cho mình sao?
Vẻ mặt căng thẳng của nàng đột nhiên bừng sáng, giống như tuyết mỏng vừa tan trên Vân Vụ Sơn, khiến Ôn Thê Ngô đang lén nhìn cũng thất thần.
"Ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho A Tước." Vân Hành đáp, bộ dạng nghiêm túc của nàng khiến người ta vô cùng dễ tin phục, Hoàng Chủ yên tâm hơn chút.
Ôn Thê Ngô khẽ hừ một tiếng, nàng vùi trong lông vũ của nương thân nhỏ giọng lầm bầm nói: "Ta lại không cần ai chăm sóc, sư tỷ chi bằng chăm sóc tốt cho bản thân mình đi."
Hoàng Chủ cúi đầu cười nhìn nữ nhi, sau đó dang cánh ôm lấy nữ nhi, che chắn kín mít trong lông vũ của mình, 【Nàng ấy nói đúng, nếu như cô ngay cả bản thân mình đều chăm sóc không tốt, ta làm sao tin những lời khác của cô?】
Vân Hành liên tục bày tỏ mình biết lỗi rồi, sau khi về nhất định sẽ dưỡng thương cho tốt, cũng sẽ nghe lời Ôn Thê Ngô, Hoàng Chủ chỉ là trêu chọc nàng mà thôi, không ngờ mình vừa che nữ nhi lại, Vân Hành đã lo lắng đến mức này.
Thảo nào nữ nhi lại thích nàng ấy, nhân loại này tuy có chút ngây ngô, nhưng trêu chọc rất thú vị, lại còn xinh đẹp nữa, Hoàng Chủ đã gặp qua rất nhiều người hoặc yêu đẹp mắt, nhưng mỹ nhân như Vân Hành lại hiếm thấy.
Sau khi nhận được rất nhiều lời hứa hẹn, ánh mắt Hoàng Chủ nhìn Vân Hành ôn hòa hơn một chút, trước đây nữ nhi của nàng quá bị động khi ở chung với sư tỷ, dễ chịu thiệt thòi, bây giờ phong thủy luân chuyển, nữ nhi của nàng cũng đã trưởng thành hơn một chút, ít nhất sẽ không bị thiệt thòi quá nhiều trong chuyện tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store