[BHTT][Edit] Sau Khi Bị Nữ Chính O Vạn Người Mê Đánh Dấu
Chương 8
"Đó chỉ là quyết định của hội đồng quản trị, có lẽ anh ta đã làm chuyện gì đó chạm tự ái người khác không chừng." Giọng điệu Chu Khuyết nhẹ bẫng.
Sự thật đúng là như thế, hắn đã chạm vào lằn ranh đỏ.
Còn về chuyện ở Tê Vũ, Chu Khuyết không tự chủ được khẽ xoa sau tai, thứ cô nghĩ đến không phải là Bạch Đình, mà là cái hương kẹo sữa không chút lưu luyến kia.
Là do cô không đủ sức hấp dẫn sao?
Thực tế Bạch Tư Nhiên chỉ đang mượn cớ để trút giận, cô căn bản không nghĩ Chu Khuyết có năng lực khiến mấy lão cáo già duy lợi thị đồ kia phải nới miệng: "Coi như cô cũng tự biết lượng sức, không có cái bản lĩnh đó."
"Bạch tiểu thư còn chuyện gì nữa không?"
Đáy mắt Chu Khuyết cuộn cuồn sóng ngầm, cô cố ý nhấn mạnh vào cách xưng hô cuối cùng, cô vốn luôn biết rõ điểm yếu cùng những thứ mà kẻ khác coi trọng nhất.
Bạch Tư Nhiên đột ngột bị hạ lệnh đuổi khách, mà người đuổi lại là một Chu Khuyết vốn không bao giờ lọt vào mắt xanh của mình, trong mắt cô Chu Khuyết chẳng khác gì tiểu cẩu nuôi trong nhà, hay nói đúng hơn là còn không bằng hai cọng lông rụng của nó.
Cô nghĩ vậy, quả thực đã nói ra như thế, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận.
Chu Khuyết bất động thanh sắc nghiêng người, để lộ cho Bạch Tư Nhiên thấy một cái lọ thủy tinh trên bàn, bên trong có lẽ là nước hoa hoặc thứ gì đó tương tự.
Bạch Tư Nhiên quả nhiên liếc thấy, biểu cảm hiện lên nét điên cuồng bất chấp hậu quả, giống như vô số lần từng xảy ra trước đây, cô không thèm suy nghĩ, thuần thục cầm nó lên.
Cái lọ bị đập mạnh xuống đất, thủy tinh lập tức vỡ tan tành, nếu bỏ qua bầu không khí này, dưới ánh nắng chiếu vào, cả mặt sàn trông như sóng nước lấp lánh, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Đó quả thực là nước hoa, ngay khoảnh khắc chạm đất, hương thơm nồng đậm tức khắc bùng nổ, bao trùm lấy không khí toàn bộ căn phòng, thời gian dường như cũng ngưng đọng lại tại giây phút này.
Chu Khuyết không né, cứ thế đứng im tại chỗ không nhúc nhích, dáng vẻ như thể đã bị dọa sợ.
Bạch Tư Nhiên muốn thu tay lại cũng hoàn toàn không kịp, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, nếu là trước kia cô còn dám làm như vậy, nhưng hiện tại Chu Khuyết đã khác xưa, vạn nhất bị người có tâm lợi dụng, lúc đó cô khó tránh khỏi bị mắng cho một trận.
Cô ta là đồ ngốc sao? Ngay cả né cũng không biết đường mà né!
Mà Chu Khuyết khi chú ý thấy ánh mắt kinh ngạc của cô ta, ngược lại còn cong môi, nụ cười mang ý vị không rõ ràng.
Bạch Tư Nhiên không nhìn thấy điều đó, cô xoay người phát hiện Tạ Thanh Thư, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, sực tỉnh ra: "Cô cư nhiên dám tính kế tôi?"
Chu Khuyết ngước mắt lên, bên trong đã sớm phủ một tầng hơi nước: "Bạch tiểu thư, sao cô lại nghĩ như vậy?"
Sự việc đã hiển hiện quá rõ ràng, Bạch Tư Nhiên đâu chịu ăn quả đắng, thậm chí còn không màng đến việc Tạ Thanh Thư đang có mặt ở đây, vung tay định đánh Chu Khuyết.
Nhìn phản ứng chắc chắn chuyện này không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Tạ Thanh Thư không chút do dự, vươn tay giữ chặt lấy đối phương, sau khi xác định cô sẽ không có hành động tiếp theo mới lập tức buông ra, nàng vẫn không quên đây là một Omega, bản thân cần phải giữ khoảng cách.
"Cô muốn làm gì?"
Khí thế đạm mạc đến đáng sợ.
Cái uy áp như thế này Bạch Tư Nhiên mới chỉ thấy qua ở mẹ mình, đó là thái độ khi bà nhìn Chu Khuyết, giống như nhìn một con kiến hôi, nhưng cô vạn lần không ngờ có ngày chuyện này lại xảy ra y xì lên người mình, cô mấp máy môi muốn nói gì đó, lại lẳng lặng nuốt ngược vào trong.
Cô biết Tạ Thanh Thư, nhưng vì mối quan hệ với Thẩm Đào nên vốn chẳng mấy bận tâm, nhưng hiện tại xem ra...
Gương mặt Tạ Thanh Thư thiên về nét thanh lãnh, trong đôi mắt như chứa đựng cả băng tuyết, mang lại cảm giác thanh cao như nhành trúc, gương mặt cứng nhắc đứng đó toát ra vẻ cấm dục mười phần, khiến người ta chỉ hận không thể kéo nàng xuống nước, mang theo một tia ảo tưởng mà cùng nhau trầm luân.
Bạch Tư Nhiên đã thấy qua không ít người đẹp, cũng không tránh khỏi thẫn thờ trong chốc lát, chân như đóng đinh xuống đất quên cả di chuyển.
Trước mặt là một Alpha lãnh đạm, một Omega miễn cưỡng coi như ‘ngây thơ đáng yêu’, nếu gạt bỏ tiền căn hậu quả sang một bên thì AO vốn dĩ là trời sinh hòa hợp, nhưng Chu Khuyết lại thấy cảnh tượng này thật chướng mắt, cô không để lại dấu vết mà đứng chắn giữa hai người.
Giờ thì tầm mắt Tạ Thanh Thư chỉ còn lại duy nhất một mình Chu Khuyết.
"Chu Khuyết cô là thật sự lợi hại, Alpha nào cũng có thể câu dắt cho bằng được."
Bạch Tư Nhiên hậm hực nói, định giơ tay lên phát tiết một phen nhưng còn chưa kịp vươn ra đã nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Thanh Thư, cả người cô khẽ run lên, trong lúc hoảng loạn căn bản không kịp nghĩ tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, cô vừa ra tay, Tạ Thanh Thư đã tới.
Bạch Tư Nhiên hung tợn lườm đối phương một cái, mang theo đầy bụng không cam lòng mà xoay người rời đi, sau lưng cô cảm nhận được một đạo tầm mắt như kim châm muối xát, nhưng lúc này cũng không quản được nhiều như vậy.
Dưới đất đầy rẫy những mảnh thủy tinh vụn, phản chiếu ra đủ loại tia sáng màu sắc, trong đó có vài đạo vừa vặn rơi trên gương mặt Tạ Thanh Thư, đẹp đến thoát tục, khiến người ta nhìn vào mà tâm thần xao động.
Chu Khuyết thu lại dư quang, giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối thậm chí còn mang theo chút giọng mũi, khiến người nghe không kìm được nảy sinh cảm giác thương xót: "Chị ơi, sao chị lại lên đây?"
"Đến tìm chuyên viên trang điểm."
Chu Khuyết như nhớ ra điều gì, nói: "Vừa nãy chuyên viên trang điểm đi xuống rồi, chị không gặp sao?"
Tạ Thanh Thư lắc đầu, cánh môi mím nhẹ, trên mặt thoáng qua một tia giằng co, do dự giây lát, cuối cùng nàng vẫn nói ra, "Chuyện, chuyện vừa nãy tôi không cố ý đứng lại nghe lén đâu, cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài."
Lòng tự tôn của một đứa trẻ vẫn nên được giữ gìn, nàng cũng không tiện đánh giá quá nhiều chuyện riêng của người khác.
Chu Khuyết cong khóe môi, hàng mi dài như cánh vũ rủ xuống che đi mọi cảm xúc chân thật, để lại cho người khác vô vàn không gian tưởng tượng: "Không sao, chị không cần để tâm, thực ra chuyện của tôi... Cũng không còn là bí mật."
Cô nói không phải lời giả dối, chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là biết, tất cả mọi người đều xem cô như một đề tài tán gẫu mua vui.
Nhưng nụ cười này lọt vào mắt Tạ Thanh Thư lại trở nên đặc biệt miễn gượng.
Nó khiến nàng không tự chủ được nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra với Chu Khuyết trong đoạn cốt truyện sau này.
Đứa nhỏ này thật... Thật đáng thương.
Tạ Thanh Thư chưa bao giờ gặp phải tình huống này, trong lòng dâng lên một luồng cảm xúc chưa từng có, giống như đang nâng niu một búp bê pha lê xinh đẹp trong tay, mạnh không được mà nhẹ cũng không xong, ngay cả một cái chạm đơn giản cũng phải cân nhắc nửa ngày trời.
"Thật ngại quá, để chị phải thấy những thứ không hay ho này." Chu Khuyết một lần nữa nở nụ cười tươi tắn, hoàn toàn không thể hình dung nổi những gì vừa xảy ra trước đó.
Nhìn phản ứng rõ ràng đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Chỉ có đống mảnh vụn dưới sàn là minh chứng sâu sắc còn sót lại.
"Tôi đi ra ngoài trước..." Tạ Thanh Thư theo bản năng lên tiếng.
"Đợi đã," Chu Khuyết lấy hết can đảm, đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên, trong khoảnh khắc, mọi phong hoa trong căn phòng như đều hội tụ trên người cô, "Chị ơi, chẳng phải chị đến tìm chuyên viên trang điểm để tháo tóc sao? Cô ấy chắc là đi rồi, nếu chị không chê thì tôi có thể giúp chị."
Nói xong như thể lo sợ Tạ Thanh Thư sẽ từ chối, cô nhanh chóng bổ sung thêm: "Tôi từng học qua cái này, cũng đã thực hành rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không làm chị đau!"
Chu Khuyết từ sớm đã chú ý tới vết hồng nhạt nơi tóc mai Tạ Thanh Thư, cô đoán định mười phần đã trúng đến tám chín.
Tạ Thanh Thư không nghe ra ẩn ý nào khác trong câu nói, cơ địa nàng vốn dĩ là vậy, chỉ cần dùng lực hơi mạnh một chút là rất dễ để lại dấu vết, lúc đầu cũng thấy phiền phức, lại còn yếu ớt hệt như một Omega, nhưng sau này cũng dần quen, bình thường đều tự chú ý một chút.
Nhưng điểm nàng quan tâm lúc này lại là một chuyện khác, nàng nhíu mày: "Tại sao lại luyện tập cái này?"
Tạ Thanh Thư cũng không có ý nói học cái này không tốt, chỉ là nhìn dáng vẻ của Chu Khuyết, nàng không nghĩ cô lại là người sẽ đi làm những việc này.
"Ừm... Thì là cái gì tôi cũng học qua một chút, trước khi ra mắt tôi từng có một thời gian chạy vai quần chúng." Chu Khuyết không nói hết, chỉ điểm dừng ở đó đã quá đủ rồi.
Tạ Thanh Thư không thốt ra được lời từ chối nào, ánh mắt nàng rơi trên miếng dán ngăn cách sau gáy Chu Khuyết, đó là thiết bị dùng để ngăn chặn kỳ phát tình và tin tức tố của Omega.
Bất cứ Omega nào khi ra ngoài cũng đều sẽ dán.
Nàng nhớ rõ Chu Khuyết luôn dán nó, nhưng chất lượng có vẻ không được tốt, nếu không tại sao cái mùi hương Lam Thủy Liên kia cứ cứ tựa có tựa không, lẩn khuất vương vấn trong không gian như vậy.
Một lát sau, đến khi Tạ Thanh Thư kịp phản ứng lại chính mình đã ngồi trước gương trang điểm, còn Chu Khuyết đang đứng ở phía sau.
Giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Gương trang điểm là loại dùng chung, chất lượng rất tốt, xung quanh còn có một vòng đèn nhỏ bao quanh phát ra ánh sáng nhu hòa, khiến Tạ Thanh Thư muốn không nhìn rõ cũng không được, nàng ngước mắt, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Chu Khuyết, biểu cảm thoáng ngẩn ngơ.
Trong lòng thầm nghĩ: Chỉ là tháo tóc thôi mà.
Hai người dựa vào rất gần, nhưng chưa đến mức quá giới hạn, Chu Khuyết không quên hiện tại không phải là đang đóng phim, cô nắm bắt chừng mực cực kỳ khéo léo, không làm người cảm thấy xa cách, cũng không quá mức thân cận.
Đáy mắt Tạ Thanh Thư lướt qua một tia phức tạp, phải chăng ấn tượng của nàng về Chu Khuyết quá mức khắt khe rồi? Trong lúc trầm tư, thông qua mặt gương, nàng không tự chủ được mà phát hiện lông mi của Chu Khuyết rất dài, từng sợi rõ ràng, cong vút dày rậm.
Trong nét quyến luyến lại tiết lộ một lớp ngụy trang khó lòng phát giác, mỗi lần rung rinh lại như cánh bướm dập dờn, hoàn toàn không che giấu nổi đôi mắt phượng nhiếp hồn đoạt phách.
Phát hiện Tạ Thanh Thư đang nhìn mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngoan ngoãn.
Bàn tay Chu Khuyết thanh mảnh trắng nõn, những ngón tay thon dài cẩn trọng luồn qua mái tóc đen mượt mà, sắc đen trắng tạo nên sự tương phản mãnh liệt, kích thích vào dây thần kinh người nhìn.
Theo từng món trang sức được tháo xuống, một lọn tóc dài rơi ra, tức khắc xõa tung trên bả vai, uốn thành một đường cong tự nhiên, trông vừa lười biếng lại... Câu người.
Mấu chốt là vẻ mặt Tạ Thanh Thư vẫn nhàn nhạt, tựa hồ không để tâm, nhưng đáy mắt lại vì những động tác mà mang theo chút mờ mịt ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, khiến người ta chỉ hận không thể khơi thêm cho nàng vài phần cảm xúc.
Hơi thở Chu Khuyết nặng thêm một nhịp, nhưng cô vốn dĩ rất giỏi ẩn mình, chỉ cần cô không muốn, sẽ không có ai tìm ra được dấu vết.
Đôi mắt đẹp như vậy, nếu khóc lên không biết sẽ có dáng vẻ ra sao?
Nếu bị chính mình...
"Xong chưa?" Tạ Thanh Thư đột ngột quay đầu lại hỏi, không hề báo trước.
Hơi thở hai người dường như đã giao hòa trong một giây, sau đó vô tình biến mất, hoặc có lẽ đó chỉ là một ảo giác mà cô tự dệt nên cho chính mình.
Chu Khuyết ừ một tiếng, cổ họng khàn khàn: "Để tôi chải lại một chút đi."
Tạ Thanh Thư nghĩ cũng phải, nếu bị chụp được dáng vẻ đầu tóc rối bời thì khó tránh khỏi bị đồn thổi này nọ: "Làm phiền cô rồi."
Chu Khuyết lắc đầu, người phiền thực sự là Tạ Thanh Thư mới đúng.
Răng lược dừng lại rồi nhẹ nhàng lướt đi trên những sợi tóc, tầm mắt Chu Khuyết rơi trên gáy đối phương nơi có đường cong được coi là hoàn mỹ, dưới ánh sáng rõ ràng, Chu Khuyết càng có cái nhìn sâu sắc hơn về tuyến thể mà cô từng suýt chút nữa đã đánh dấu.
Xinh đẹp đến mức không giống một Alpha chút nào.
Mùi nước hoa bị đập vỡ ban nãy đang chiếm lĩnh không gian một cách bá đạo, khiến cho tin tức tố của Chu Khuyết lúc này lại càng trở nên nổi bật, cả hai giằng co không phân thắng bại, thậm chí mùi hương của cô còn ẩn ẩn chiếm lấy thượng phong, không cách nào phớt lờ nổi.
Mái tóc Tạ Thanh Thư mượt mà như nước, lược chải đến tận ngọn mà gần như không gặp chút lực cản nào, Chu Khuyết bắt đầu thấy nghiện, cô rút ra một lọn tóc quấn quanh đầu ngón tay, hai ngón giao nhau nhẹ nhàng vuốt ve.
Phần đuôi tóc vô tình quét qua nơi nào đó, sau tai Tạ Thanh Thư lập tức nhuộm một tầng ửng đỏ, cảm nhận được điều gì đó không thích hợp, nàng theo bản năng rùng mình một cái, hơi rướn người về phía trước để né tránh.
"Xong chưa?"
Lông mi Chu Khuyết run rẩy kịch liệt, cổ họng trượt lên xuống, giọng nói tự mang theo nét mê hoặc lòng người: "Xong rồi."
Tạ Thanh Thư đột ngột đứng lên, như thể đang lẩn tránh điều gì đó: "Cảm ơn."
Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, đuôi mắt Chu Khuyết hơi cong lên, bên trong như chứa một vũng nước xuân, vương vấn phong tình độc nhất vô nhị: "Không cần, tôi rất mong chờ được hợp tác cùng chị, buổi diễn hôm nay tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, hy vọng có ngày tôi cũng có thể được như chị."
"Không cần phải giống ai, cô đã rất tốt rồi." Tạ Thanh Thư nghiêm túc nói, đám người trên mạng ngày nào cũng chê cô diễn dở, chẳng biết sao họ có thể thốt ra được những lời đó, phải trực tiếp đối diễn mới có cảm nhận trực quan nhất.
"Còn chuyện hợp tác, cứ chờ kết quả cuối cùng đi."
Chu Khuyết gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đến không chịu nổi: "Tôi tin chị mà!"
Tạ Thanh Thư đã bước ra ngoài, chợt nhớ tới chuyện gì đó, nàng xoay người lại nhìn cô: "Omega tốt nhất đừng tùy tiện phát tán tin tức tố trước mặt Alpha."
Chu Khuyết sững người, chỉ có thể nhìn bóng lưng thon dài, cân đối của Tạ Thanh Thư dần dần đi xa, nụ cười trên mặt cô cũng theo đó nhạt xuống.
...
Tống Mi đi tìm một vòng vẫn không thấy chuyên viên trang điểm đâu, cuối cùng đành phải quay lại phòng nghỉ, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Em tự tháo sao?"
Cô hiểu Tạ Thanh Thư quá rõ, kỹ năng sinh hoạt cơ bản không đến mức làm người đau đầu, nhưng chỉ cần phiền phức hơn một chút là chịu thua.
"Tìm người giúp một tay." Tạ Thanh Thư nhàn nhạt giải thích một câu.
"Vậy chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Trên đường đi một mảnh yên tĩnh, trợ lý hẳn là đã được Tống Mi dặn dò qua nên trong lúc trò chuyện tuyệt đối không đá động gì đến những chuyện nhạy cảm.
“Lần thử vai này của Thanh Thư tỷ, em thấy mười phần thì tám chín phần là thành công.”
Giọng trợ lý mang theo sự phấn khích.
Tạ Thanh Thư lại chú ý đến cách xưng hô của cô, lúc này mới nhớ ra Chu Khuyết từ đầu đến cuối đều gọi mình là “chị”. Rất nhiều người từng gọi nàng như vậy, bản thân cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nàng xưa nay chưa từng để tâm.
Thật ra gọi như vậy cũng không có gì, xét cho kỹ thì nàng hơn Chu Khuyết ba tuổi, gọi “chị” cũng coi như hợp lý.
"Nhưng mà em thật sự không ngờ nữ chính còn lại là Chu Khuyết," Trợ lý liếc nhìn sắc mặt Tạ Thanh Thư, đoán không ra rốt cuộc nàng đang có tâm trạng gì, trong lòng bắt đầu lo lắng, "Mấy tiền bối trong giới có vài người đánh giá về cô ấy không dễ nghe chút nào."
Tạ Thanh Thư ngoài dự liệu lại tỏ ra hứng thú: "Nói nghe thử xem?"
Thực ra nàng cũng biết rõ, chỉ là trước đây không quan tâm.
“Ví dụ như Thẩm Đào, trên mạng cũng có rất nhiều.” Trợ lý nghĩ một lúc, nhất thời không nhớ hết, có một người cô thật sự không dám nhắc tới, trước đó Tạ Thanh Thư từng phát hiện trong album ảnh của Mạc Tuân có ảnh Chu Khuyết, tuy lúc đó không nói gì, nhưng rõ ràng sau đó tâm trạng không tốt.
Tạ Thanh Thư cũng liệu trước được: "Thôi bỏ đi, để tôi tự xem."
Trang web lúc nãy đã bị đẩy lên trên, hot search treo cao, ngay bên dưới mục thử vai của Tạ Thanh Thư, độ nóng liên tục tăng, vượt lên chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tạ Thanh Thư cắn nhẹ môi, vì cẩn thận nên đổi sang tài khoản phụ, nàng không hay xem mấy thứ này, tài khoản chính chỉ dùng để hoạt động công khai, tài khoản phụ trống trơn, để trông cho giống fan hơn, nàng bắt chước cách đặt tên của fan.
Khuyết Bảo Giỏi Nhất.
Tạ Thanh Thư nghĩ nửa ngày, cuối cùng chốt cái tên này.
Nửa tiếng trước bài đăng chỉ có mấy vạn lượt theo dõi, đến khi có người trong giới tung tin Chu Khuyết sẽ tham gia bộ phim mới của Tạ Thanh Thư, vai diễn chính là Tần Vân, lượng người chú ý lập tức tăng vọt, tranh cãi vốn đã lớn, nay lại thêm bằng chứng rằng Chu Khuyết có đại lão chống lưng trước kia chỉ là suy đoán, lúc này gần như được đóng đinh.
Bình luận bên dưới cái sau còn khó nghe hơn cái trước.
Khiến giữa mày Tạ Thanh Thư phủ thêm một tầng sương lạnh.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khuyết: Ngại quá, tôi chính là đại lão [mỉm cười.jpg]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store