ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau Khi Bị Nữ Chính O Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 3

__ghecanca

Cảm giác trên tuyến thể vẫn vương vấn mãi không tan, bị đối xử như thế này, dẫu là người có tu dưỡng tốt như Tạ Thanh Thư cũng không thể nhẫn nhịn nổi.

“Cô!”

Tạ Thanh Thư nghiến răng, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ngọn lửa giận, nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển hóa thành kinh ngạc.

Đây chính là vai chính O —— Chu Khuyết.

Trong nguyên tác những miêu tả cụ thể về trải nghiệm của cô không nhiều, một tiểu hoa mới nổi, dựa vào nhan sắc mà khiến vô số Alpha điên đảo, xuất thân bần hàn, nhưng Tạ Thanh Thư biết, cô là đứa con riêng thất lạc bên ngoài của Bạch gia, trước khi vào giới giải trí đã sống rất vất vả

Ngũ quan Chu Khuyết minh diễm, đuôi mắt hơi nhếch lên vì chứa lệ quang mà long lanh đa tình, loại mỹ cảm này dưới ánh sáng mạnh lộ ra không sót chút gì, đôi môi đỏ hé mở, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi chính đôi môi như vậy vừa rồi đã bao phủ lấy tuyến thể của mình.

Mái tóc xoăn không chịu yên phận xõa tung sau lưng, còn có vài sợi vướng vào khuy áo của Tạ Thanh Thư.

“Cô móc vào tóc tôi rồi.”

Chẳng đợi cô phải nói, lúc Tạ Thanh Thư vùng vẫy cũng đã phát hiện ra vấn đề này, ánh mắt nàng phức tạp, đưa tay gỡ những sợi tóc ra, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng dữ.

Kiếp trước Tạ Thanh Thư vì nguyên nhân cốt truyện mà thường xuyên đối đầu với Chu Khuyết: chèn ép tài nguyên, thông cáo dìm hàng, cộng thêm tầng quan hệ với Mạc Tuân, nàng nhìn Chu Khuyết thế nào cũng không vừa mắt, sau này bị mấy tên tra A thích Chu Khuyết chèn ép đến mức Tạ gia sụp đổ, nàng hận Chu Khuyết còn không kịp, làm sao có thể đặt cô vào trong mắt.

Tuy nhiên hiện tại mọi thứ đều mới chỉ bắt đầu, bỏ qua tất cả mọi chuyện khác, Chu Khuyết đích xác sở hữu một gương mặt không thể lay chuyển.

Tạ Thanh Thư thất thần một giây, bỗng nhiên nghĩ tới cốt truyện hiện tại hẳn là đã tiến triển đến đoạn vai chính O bị đàn em của một tên tra A nào đó hạ thuốc cưỡng chế phát tình, trong lúc lẩn trốn thì gặp được chính cung công.

Sao lại trùng hợp như vậy, nàng... Cư nhiên thay thế luôn phân cảnh của chính công rồi.

Không được, nàng phải đưa cốt truyện trở về đúng quỹ đạo mới được.

Tạ Thanh Thư đã thoát khỏi trói buộc, cũng không kịp nghĩ kỹ xem tại sao Chu Khuyết lại có thể dễ dàng khống chế mình như vậy, nàng nhấc chân định rời đi, cổ tay lại bị nắm lấy, nhưng lực đạo không lớn, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái là có thể thoát ra.

“Chị ơi, chị có thể giúp tôi một chút không...?”

Giọng nói cũng giống như lực đạo níu giữ kia, nhẹ bẫng.

Sự tu dưỡng ăn sâu vào xương tủy nói cho Tạ Thanh Thư biết, trong tình huống này nếu để một Omega ở lại tại chỗ, những gì sắp phải đối mặt thật khó mà tưởng tượng nổi, nhưng sự ác liệt lại nhắc nhở rằng, nếu không đi, cái giá phải trả cũng đồng dạng khó mà lường trước.

Hai bên giằng co lẫn nhau, không lên không xuống.

Đôi mắt tựa như nhiễm mực của Chu Khuyết từ sáng long lanh dần dần tối sầm lại, cô chủ động buông tay, “Chị... Muốn đi thì cứ đi đi.”

Cô tự giễu cười, “Dù sao, tôi cũng không đối phó nổi những người đó, đến lúc đó liên lụy chị thì không hay.”

“Tí tách ——”

Tiếng giọt nước dư thừa trên vòi nước rơi xuống bồn sứ vang vọng trong không trung, xoay vần qua lại, luẩn quẩn không tan.

Sự tu dưỡng trong lòng Tạ Thanh Thư cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong, nàng tự nhiên chẳng coi "Bạch gia" trong miệng đám người kia ra gì, còn cái gọi là phân cảnh của chính công, cướp thì cứ cướp thôi, dù sao cũng chỉ là một tên cặn bã.

Trong nguyên tác mấy tên Alpha bên cạnh Chu Khuyết chẳng có lấy một ai tốt lành, ngay cả tên chính công khi thấy Chu Khuyết nói chuyện với Alpha khác, cư nhiên còn nảy sinh ý định cắt bỏ tuyến thể của Omega, muốn vĩnh viễn giữ người lại bên mình.

"Thôi được rồi, cô đi theo tôi." Tạ Thanh Thư quay mặt đi, vẫn không cách nào thực sự bỏ mặc không quản, giọng điệu mang theo vẻ buông xuôi.

Nàng nghĩ bụng, cũng may là cơ hội gặp mặt của hai người rất ít, tính tới tính lui cũng chỉ có lần này, chắc là cũng không đến nỗi hỏng bét đi đâu được.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, đồng tử Chu Khuyết xẹt qua một tia dị sắc, răng cô ngứa ngáy đến lợi hại, ngón tay xoa bên môi, phía trên tựa hồ vẫn còn lưu lại độ ấm từ tuyến thể của Tạ Thanh Thư.

Cô đúng là bị người ta tính kế, nhưng còn lâu mới đến mức mất sạch lý trí.

Ngay từ khoảnh khắc bước vào, cô đã nhận ra người đó là Tạ Thanh Thư.

Một Tạ Thanh Thư thanh lãnh vô cùng, từ đầu đến cuối chưa bao giờ cho cô lấy một sắc mặt tốt.

Chu Khuyết nghiến răng, áp chế bản tính, cô vốn dĩ không muốn dùng phương thức này để thoát thân, nhưng vừa nghĩ đến đó là Tạ Thanh Thư, hơn nữa còn nhìn thấy rõ ràng một tia ngạc nhiên cùng chán ghét từ trong đồng tử của đối phương.

Dưới sự thôi thúc của thuốc, cô đã phóng túng bản năng chính mình, có điều thu hoạch lớn nhất lần này e rằng chính là biết được tin tức tố của Tạ Thanh Thư cư nhiên lại là... Vị kẹo sữa.

Có lẽ ngay cả chính Tạ Thanh Thư cũng không biết mùi vị này ngọt ngào đến nhường nào.

Một Alpha làm sao có thể ngọt như vậy chứ.

Chu Khuyết tuy rằng nghi hoặc mà nghĩ, nhưng đáy mắt cô lạnh lẽo sâu thẳm, phải cố gắng nhìn kỹ mới tìm thấy được một chút thú vị.

Đó không phải là dành cho một con người, mà giống như là phát hiện ra chuyện gì đó hay ho hơn.

Tạ Thanh Thư không kìm được liếc nhìn Chu Khuyết bằng dư quang, rõ ràng là một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trong lòng nàng lại phiền muộn vô cớ, có một loại cảm giác mọi chuyện đang dần nằm ngoài tầm kiểm soát.

“Đi nhanh chút, muốn chờ bị bắt được sao?!”

“... Được.” Chu Khuyết hạ thấp mi mắt, cho dù là vị kẹo sữa, Tạ Thanh Thư vẫn cứ là cái vị Tạ Thanh Thư kia.

...

Trong phòng bao, không gian lặng ngắt như tờ, ly rượu vỡ nát đầy đất, không khí tràn ngập hơi men, thủ hạ không khống chế được mà run rẩy hai cái, không một ai dám chọc giận hắn vào lúc này.

Bạch gia, tên thật là Bạch Đình, đại thiếu gia Bạch gia ở Kinh Đô, một Alpha có thể nói là thiên chi kiêu tử, lúc này sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, giọng điệu nghe ra nộ khí rõ ràng: “Các người cũng thật khá quá nhỉ, người ngay dưới mí mắt mà cũng để chạy mất!”

“Bạch gia, ngài bớt giận, chúng tôi thực sự không thấy Chu Khuyết... Có điều trong phòng vệ sinh phát hiện một đôi đang đánh dấu, Chu Khuyết chẳng phải là Omega sao, nhìn thế nào cũng không thể đánh dấu người khác được.”

Một tên đàn em lầm bầm.

Bạch Đình trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không để tâm, bình tĩnh lại một lát mới gọi một cú điện thoại đi: “Mẹ, con đã hạ thuốc theo lời dặn của mẹ, tin tức tố không có gì biến hóa... Vâng... Đúng vậy.”

Người phụ nữ đối diện lại nói gì đó, giữa lông mày Bạch Đình nảy sinh một chút bực bội: “Ông nội làm sao có thể để một Omega kế thừa gia sản được? Mẹ cứ yên tâm đi, có nhận lại thì đã sao, cô ta chẳng phải vẫn mang họ Chu đó sao?”

Mấy tên tay sai mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đột nhiên nghe được bí mật của Bạch gia, chỉ hận không thể chưa từng mọc tai.

Từng nghe nói Bạch lão gia tử đa tình, nhưng không ngờ lại làm lớn đến mức này.

Nửa phút sau Bạch Đình cúp máy, trong lòng không khỏi mỉa mai sự thận trọng quá mức của mẹ mình.

Alpha muốn che giấu giới tính không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả thực sự quá lớn, không chỉ mài mòn đi răng nanh sắc nhọn nhất của Alpha, vốn là đặc trưng để đánh dấu Omega, mà bình thường còn phải nhẫn nhịn kỳ mẫn cảm bạo táo khó kiểm soát, đau đớn muốn chết.

Tin tức tố không phải ai cũng có thể dễ dàng khống chế, một khi bị rối loạn thì không chết cũng tàn, Alpha cũng không cách nào chịu đựng nổi.

Bạch Đình nghĩ đến đây, cả người không khỏi rùng mình một cái, hắn từng trải qua cảm giác đau đớn khi kỳ mẫn cảm không được an ủi.

Về phần Chu Khuyết, nhất định là trong lúc hoảng loạn đã chạy vào một phòng bao nào đó, giờ này không biết đang nằm trên chiếc giường của ai.

“Chuyện đã xảy ra nếu truyền ra ngoài, các người tự biết hậu quả.” Bạch Đình cảnh cáo.

Đám đàn em vội vàng xưng vâng.

...

Khách sạn.

Tạ Thanh Thư không thể mang Chu Khuyết về Tạ gia, chỉ có thể mở một phòng ở gần đó, tất nhiên nàng không quên đeo kính râm và khẩu trang, bọc kỹ đến mức không ai nhận ra nổi.

Vào thời điểm này phàm là bị truyền thông chụp được cái gì, chỉ cần tiêu đề đủ giật gân, việc nàng và Chu Khuyết bị buộc chặt với nhau cơ bản là chuyện chắc như đóng đinh, đối với một người muốn sớm quay lại quỹ đạo cũ như Tạ Thanh Thư mà nói, điều này chỉ khiến nàng cảm thấy phiền phức.

“Đến rồi, ở đây chắc là an toàn.” Tạ Thanh Thư nói.

Chu Khuyết ngoan ngoãn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, cũng có thể là do tác dụng của thuốc nên trông có vẻ ủ rũ, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn đẹp đến thoát tục.

Tạ Thanh Thư ở trong giới giải trí nhiều năm, cũng không thể không thừa nhận Chu Khuyết quả thực sinh ra với một diện mạo cực tốt, phi thường yêu diễm.

Gọi cô là người tình trong mộng của toàn bộ Alpha cũng không sai chút nào.

“Cần thuốc ức chế không? Tôi đi mua cho cô.”

Tạ Thanh Thư quay đầu hỏi, nàng không rõ dược hiệu kia thế nào, nếu để người lại mà vạn nhất xảy ra chuyện gì thì không hay.

Nguyên tác dùng từ ngữ vô cùng trau chuốt sáo rỗng, Tạ Thanh Thư phần lớn đều đọc lướt, nhớ được mấy điểm mấu chốt đã là tốt lắm rồi, sau khi thấy Tạ gia sụp đổ nàng cũng không đọc tiếp, nói gì đến tình tiết phía sau. Chắc cũng không ngoài việc vai chính O lại được ai đó yêu thích thôi, nàng cũng không quan tâm tới diễn biến sau này, chỉ cần đừng chọc đến mình là được.

Chu Khuyết lắc đầu, giọng điệu nghe kỹ ẩn chứa vài phần cầu xin: “Chị có thể ở lại bồi tôi một lát không...?”

Nói xong cô dường như sợ bị từ chối, lại vội vàng bổ sung một câu, “Nếu chị bận thì không cần ở lại đâu, tôi đã thấy khỏe hơn nhiều rồi...”

Cùng một chiêu số, dùng đến lần thứ hai thường sẽ không còn linh nghiệm.

Nhưng Tạ Thanh Thư lại nhìn không thấu, người lãnh đạm như nàng, bình thường cũng chẳng có ai dám tính kế, ánh mắt nàng dừng lại trên đôi đồng tử màu mực của vai chính O, “Chỉ một lát thôi.”

Coi như là tiễn Phật tiễn tới tây phương.

Khóe môi Chu Khuyết cong lên một chút độ cong, tựa hồ có cảm giác mưu kế thành công.

Tin tức tố của Tạ Thanh Thư quên không thu liễm, mùi vị kẹo sữa cực kỳ giống với loại kẹo trên kệ hàng lúc nhỏ mà cô làm sao cũng không với tới được, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, quả thực là y hệt nhau.

Cô muốn lưu giữ dư vị này thêm chốc lát.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Về sau Thanh Thanh sẽ rất đau lòng cho Khuyết Khuyết.

Hiện tại quan hệ của hai người đúng là không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store