[BHTT][Edit] Sau Khi Bị Nữ Chính O Vạn Người Mê Đánh Dấu
Chương 2
Khi ba mẹ Tạ trở về, họ mới biết chuyện của Tạ Thanh Thư và Mạc Tuân, nhìn vẻ an tâm thấp thoáng hiện ra, có thể thấy thái độ ban đầu của họ chắc chắn là phản đối.
Tạ Thanh Thư cảm thấy có chút chua xót, bởi vì nàng phân hóa thành Alpha từ sớm, cộng thêm việc phân hóa không hoàn toàn, để tránh những rắc rối không đáng có, gia phong nhà nàng đặc biệt nghiêm khắc, từ hành vi cử chỉ cho đến việc nhỏ nhặt như mấy giờ phải có mặt ở nhà.
Có thể bước chân vào giới giải trí đã là chuyện không dễ dàng, trước đây nàng còn tưởng cha mẹ không đủ coi trọng mình, luôn muốn thách thức họ vài lần, hiện tại nghĩ lại mới thấy thật là ấu trĩ.
Tạ Thanh Thư thong thả hưởng thụ cuộc sống ở nhà suốt hai ngày, tư thái vững như bàn thạch, trong khi cư dân mạng đang cãi vã long trời lở đất, mọi người mới phát hiện chính chủ căn bản không có ý định ra mặt đính chính, coi như là ngầm thừa nhận.
Về phần Mạc Tuân, Tạ Thanh Thư đã sớm xóa sạch mọi phương thức liên lạc, nàng càng lúc càng cảm thấy khi rời xa các nhân vật chính, cuộc sống đã quay về đúng quỹ đạo.
Bẵng đi một thời gian, phía Tống Mi bỗng nhiên báo tới một tin tức.
Đạo diễn Đặng Dược đang tìm diễn viên cho bộ điện ảnh mới, vai diễn này vô cùng phù hợp với Tạ Thanh Thư, nếu nhận bộ này diễn tốt, địa vị của nàng không phải là không thể lên một tầm cao mới, hiện tại nàng tuy đã là Ảnh hậu, nhưng hàm lượng vàng của giải thưởng đó không cao, đa số người trong giới đều không công nhận.
Tạ Thanh Thư cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, đây là việc đầu tiên nàng muốn giành lại sau khi trọng sinh.
Kiếp trước Mạc Tuân không đồng ý việc nàng ‘lộ diện quá nhiều’, cơ hội tốt như vậy lại bị nàng đành đoạn bỏ lỡ, thành toàn cho kẻ khác.
“Em có đi không?” Tống Mi hỏi qua điện thoại, giọng điệu có chút do dự, trước đây cô cũng từng hỏi qua Tạ Thanh Thư nhưng bị từ chối, không biết sao chuyện này lại truyền ra ngoài, còn gián tiếp đắc tội với đạo diễn Đặng Dược.
“Đi.” Tạ Thanh Thư không cần suy nghĩ, lời ít ý nhiều.
Tống Mi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng, nhưng vẫn còn một vấn đề thực tế đang bày ra trước mắt: “Nhưng phía đạo diễn... E là hơi khó.”
Đặng Dược có năng lực đạo diễn, đối với việc xào nấu đề tài thương mại cũng rất có bản lĩnh, đã đắc tội người ta, vai diễn này e là khó lòng như ý nguyện.
“Sẽ không, đạo diễn Đặng yêu cầu đối với vai diễn rất cao,” Tạ Thanh Thư trả lời đầy chắc chắn, thực chất từ khi trở về đến nay, nàng đã bắt đầu chuẩn bị cho việc này rồi, “Hơn nữa tối nay tại Tê Vũ có một bữa tiệc, em sẽ tới đó gặp mặt.”
Nói chuyện trực tiếp mới thể hiện được thành ý, dù sao chuyện lần trước cũng là do nàng không đúng.
Tống Mi mắt sáng lên, hoàn toàn yên tâm, “Vậy thì tốt, nhưng đạo diễn Đặng có quan hệ khá tốt với Chu Khuyết, em có thể không nhắc thì đừng nhắc đến cô ấy.”
Tạ Thanh Thư thản nhiên ừ một tiếng, nàng còn ước gì có thể cách xa vai chính O một chút, làm sao có chuyện tự mình dán lên.
Tê Vũ, vì tính chất ẩn mật, là lựa chọn hàng đầu của nhiều giới kinh doanh bao gồm cả minh tinh, không ai muốn đang đàm phán dở dang thì ảnh của mình lại lên hot search.
Xung quanh đều là mùi khói thuốc và rượu, khắp nơi đều toát ra vẻ xa hoa trụy lạc, làm người một khi lún sâu liền khó lòng thoát ra, thoang thoảng trong không khí còn ngửi thấy mùi tin tức tố hỗn tạp vào nhau, ngọt đến phát ngấy khiến lòng người phiền muộn.
Lúc Tạ Thanh Thư đến, cuộc vui vừa mới bắt đầu, không ít người ở đó nhận ra nàng, biểu cảm lập tức sững sờ, nhìn nhau đầy ẩn ý, nhất thời không rõ tình huống hiện tại là thế nào.
Trong giới Tạ Thanh Thư chưa bao giờ che giấu gia thế của mình, nhưng cũng chưa từng dựa vào thân phận đó để cậy thế hiếp người, có điều những loại hoạt động tụ tập thế này, nàng xưa nay chưa từng tham gia.
“Cơn gió nào thế này, cư nhiên lại thổi Ảnh hậu đến đây?” Có người lên tiếng thăm dò.
Âm nhạc ồn ào đến nghẹt thở trong không gian đều vì sự xuất hiện của nàng mà yên tĩnh lại một giây, khí chất Tạ Thanh Thư quá đỗi thanh lãnh, thật sự không giống tới đây để tìm vui, ngược lại có loại cảm giác... Cấp trên tới kiểm tra.
Tạ Thanh Thư mặc áo sơ mi đen, đây là mẫu mới của một thương hiệu xa xỉ, những khuy kim loại tinh xảo được cài cẩn thận đến tận nấc trên cùng, kín cổng cao tường không tìm ra được nửa điểm sai sót, làn da nàng dưới sắc đen càng thêm trắng nõn, cả người đều toát ra cảm giác cấm dục.
“Mọi người cứ chơi phần mình đi, không cần quản tôi.” Nàng nói xong, quả nhiên tìm một góc khuất ngồi xuống.
Lúc mới bắt đầu vài người còn hơi dè dặt, nhưng thời gian trôi qua, họ dần trở nên không kiêng nể gì, nhìn Tạ Thanh Thư đang ngồi đoan chính, có kẻ bắt đầu ăn nói bừa bãi.
“Trong đám Alpha chúng ta, cô là kẻ cổ hủ nhất, bị quản còn nghiêm hơn cả Omega, đã dấn thân vào giới giải trí, mà bên cạnh ngay cả một tình O cũng không có, suốt ngày chỉ biết vây quanh một tên Alpha mà chạy...”
Người nọ vừa nói, vừa hít sâu một hơi tin tức tố của người bên cạnh, mê đắm đến mức váng đầu chuyển hướng.
“Vậy sao?” Giọng Tạ Thanh Thư không nghe ra một chút cảm xúc nào, giữa lông mày vương một tầng sương lạnh.
"Đúng thế còn gì, thật không hiểu nổi cô nghĩ cái gì nữa."
Người nọ vô tình chạm phải ánh mắt Tạ Thanh Thư, bộ não đang hôn trầm bỗng chốc thanh tỉnh, ngay cả tư thế ngồi cũng vô thức trở nên ngay ngắn.
Tạ Thanh Thư không để tâm đến lời hắn nói, nàng xưa nay vốn không ưa cái thói tự cao tự đại dựa vào tin tức tố của đám Alpha, nhấp một ngụm rượu trước mặt, đầu lưỡi lập tức cảm nhận được một cảm giác xâm chiếm đầy mãnh liệt.
Quá nồng liệt.
Chóp mũi bỗng tràn ngập một mùi tin tức tố, là vị đào mật trộn lẫn với loại nước hoa nào đó, nhưng khi đến gần Tạ Thanh Thư thì mùi hương đã trở nên rất nhạt, gần như có thể bỏ qua không tính.
Vị Omega ‘vô tình’ ngã vào lòng nàng đang mở rộng cổ áo, để lộ ra tuyến thể sau gáy, ánh mắt mê ly, tin tức tố còn không ngừng tràn ra ngoài.
“Ngồi cho ngay ngắn.” Giọng nói Tạ Thanh Thư không nghe ra chút ý vị kiềm chế nào.
Đáy mắt vị Omega kia hiện lên vẻ không thể tin nổi, không cam lòng mà vuốt ve bàn tay Tạ Thanh Thư, những khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, khiến người ta gần như không thể rời mắt.
Địa vị của hai người vốn là một trời một vực, nhưng nhìn cảnh này, cứ như thể... Vị Omega kia đang chiếm tiện nghi của Tạ Thanh Thư vậy.
“Được rồi, sao hôm nay ảnh hậu lại rảnh rỗi ghé qua đây vậy?” Đặng Dược cuối cùng cũng ngước mắt lên, ra hiệu cho vị Omega kia rời đi, tông giọng trầm xuống.
Hắn thực ra có chút tiếc nuối, vai diễn này quả thực rất hợp với Tạ Thanh Thư, hiện tại tận mắt nhìn thấy chính chủ, cái khí tràng này quả thực khó mà tìm được người thứ hai, tuy nhiên, nếu đàm phán không thành, cũng chỉ đành từ bỏ mà thôi.
“Bàn chuyện hợp tác, vai diễn Cúc Trản này tôi muốn một cơ hội thử vai.” Tạ Thanh Thư đi thẳng vào vấn đề.
Đặng Dược hơi trừng lớn mắt, hắn đương nhiên tin tưởng vào ánh mắt chính mình, Tạ Thanh Thư ngoại trừ mắt nhìn người không ra gì, trình độ chuyên nghiệp vẫn là không chỗ nào chê, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là: nàng cư nhiên lại chọn cái nơi thế này để bàn công chuyện.
Ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp, chút tâm tư yểu điệu vừa mới dâng lên trong lòng cũng lập tức tan thành mây khói.
“Được, nhưng tôi có điều kiện.”
Tạ Thanh Thư sắc mặt không đổi, chưa có ai dám đối với nàng động tâm tư gì quá đáng: “Điều kiện gì?”
“Vị diễn viên chính còn lại sẽ do tôi quyết định, cô không được từ chối.” Đặng Dược lắc lắc đầu, bàn tính trong lòng gõ vang lạch cạch.
Tạ Thanh Thư đồng ý, trong ký ức kiếp trước của nàng, vị chủ diễn còn lại là một nữ minh tinh Omega tuyến ba, diễn xuất nằm trong mức đạt yêu cầu.
Đặng Dược cười đầy ý vị thâm trường, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đó rất vui vẻ: “Tôi trước đây có nghe qua về cách làm người của Tạ ảnh hậu, cứ ngỡ là giả vờ, không ngờ lại thật sự... Thôi bỏ đi, nếu cô đã đồng ý, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Tạ Thanh Thư mím môi, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cụ thể là gì thì lại không nói ra được.
...
Cách biệt hoàn toàn với bầu không khí chướng khí mù mịt trong phòng bao, Tạ Thanh Thư rốt cuộc cũng cảm thấy có thể yên tĩnh một lát, cũng may mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn dự tính.
Vừa ra khỏi cửa chưa đi được mấy bước, một nhân viên phục vụ đã đâm sầm vào nàng, rượu vang đỏ đổ tràn ra mặt sàn, quần áo cũng không tránh khỏi bị vấy bẩn một chút.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, để tôi đưa ngài đến phòng nghỉ ngơi.” Nhân viên phục vụ mặt mũi trắng bệch, nhìn chất liệu vải này liền biết bản thân bồi thường không nổi.
“Không cần, cậu cứ xử lý trước đi, tôi tự mình làm là được.”
Tạ Thanh Thư lăn lộn trong giới giải trí thời gian không ngắn cũng không dài, mấy loại thủ đoạn bẩn thỉu đã thấy qua không ít, chút tâm đề phòng này nàng vẫn luôn có.
Trong phòng vệ sinh, dòng nước xối lên thành bồn sứ trắng tinh phát ra tiếng ào ào, Tạ Thanh Thư lau sạch vết bẩn xong liền khóa vòi nước lại.
Trước gương, một mảng nhỏ trên áo sơ mi đen của người phụ nữ đã bị nước làm ướt nhòe, cúc áo trên cùng rốt cuộc cũng được nới lỏng, để lộ cần cổ trắng ngần, nếu nhìn kỹ, dường như còn nhẵn mịn hơn cả sứ trắng, thấp thoáng có thể thấy được một đoạn xương quai xanh cực kỳ hút hồn.
Nhưng Tạ Thanh Thư lại không hề để tâm, nàng đang suy nghĩ về cốt truyện, một khi nàng đã thay đổi những điều này, phía sau chắc chắn sẽ dẫn phát thêm nhiều sự kiện khác.
Nàng không phải vai chính O, không có loại năng lực vạn năng kia, nếu cốt truyện vẫn cứ tiếp tục phát triển theo quỹ đạo cũ mà không bắt tay giải quyết từ nguồn gốc, thì mọi nỗ lực nàng bỏ ra đều có thể đổ sông đổ biển, vẫn không cách nào thoát khỏi số phận ban đầu.
Tạ Thanh Thư mím môi, cánh môi nhuốm chút sắc đỏ tươi tắn, nàng theo phản xạ sờ sờ vào tuyến thể mình, không biết tại sao lại có cảm giác phát bỏng, hơi nóng li ti bò lên tận đầu quả tim.
Suy nghĩ một thoáng, chắc là do ngụm rượu lúc nãy.
Nàng vốc một vốc nước tạt lên mặt, làn nước lạnh kích thích các giác quan, dưới tác động tâm lý, tuyến thể cuối cùng cũng không còn nóng như lúc trước nữa.
Tạ Thanh Thư phân hóa quá sớm, lúc nhỏ cái gì cũng không hiểu đã lỡ tay cào rách tuyến thể, phía trên còn lưu lại một vết sẹo mờ nhạt, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà kỳ mẫn cảm của Alpha chưa từng xuất hiện, hơn nữa mức độ khát vọng đối với tin tức tố của Omega cũng thấp hơn hẳn so với người khác, thậm chí có thể bỏ qua không tính.
“Không được cử động! Tìm hết cho tao, cô ta biến đi đâu rồi?”
Giọng nói lộ rõ vẻ nôn nóng, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Tạ Thanh Thư đột ngột quay đầu, nhưng bước chân khựng lại, đồng tử đột ngột co rút.
Phía sau tấm gương là một người phụ nữ, làn da trắng nõn ửng lên sắc triều hồng, những sợi tóc che khuất phân nửa gương mặt, nhưng chỉ riêng đường nét phần cằm thấp thoáng cũng đủ khiến người ta miên man bất định.
Tạ Thanh Thư nhíu mày, những chuyện thế này vẫn thường xuyên xảy ra, chẳng qua không khéo thế nào lại bị nàng đụng phải, nhìn dáng vẻ đối phương, tựa hồ là bị ép buộc.
“Cô không—” Chữ ‘sao’ còn chưa kịp thốt ra, cổ tay nàng đã bị xiết chặt.
Tạ Thanh Thư ngẩn người trong chốc lát, cho đối phương cơ hội phản ứng, giây tiếp theo cả người nàng đã bị áp sát vào tường, sứ trắng cùng làn da hòa làm một, mang lại một sự xung kích thị giác mạnh mẽ.
Trong lúc cử động, những giọt nước chưa khô tụ lại một chỗ, dừng lại trên xương quai xanh một thoáng rồi luyến tiếc lăn xuống.
Tạ Thanh Thư lập tức vùng vẫy, lại phát hiện lực tay của đối phương không hề thua kém mình, sau lưng một mảnh lạnh buốt.
“Cô ta chắc chắn chạy không xa, mau tìm đi!”
“Bạch gia bớt giận, chúng tôi lập tức bắt cô ta về ngay.”
Động tĩnh bên ngoài náo loạn cực kỳ lớn, tiếng nói của mấy gã đàn ông nghe rõ mồn một, khoảng cách với hai người dường như chỉ cách một bước chân.
Không khí gần như ngưng kết, Tạ Thanh Thư hít sâu một hơi, nhận ra hai người đang dựa sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng từ nhịp thở dồn dập của người phụ nữ kia.
Nơi tuyến thể dâng lên một cảm giác ngứa ngáy chưa từng có, tựa như sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, nhưng lại giống như một tảng đá trọng lượng nghìn cân va đập mạnh mẽ, khiến người ta khó lòng ngó lơ.
“Ở đây! Chỗ này vẫn chưa tìm qua!”
Tạ Thanh Thư nghe thấy rõ ràng, mấy tên đó chính là nhắm thẳng vào đây mà tới, phòng vệ sinh liếc mắt một cái là thấy hết, căn bản không có nơi nào để trốn tránh, nhưng người phụ nữ kia tựa hồ không hề hoảng loạn, sức lực trên tay không hề giảm đi phân hào.
“Tôi có thể giúp cô...”
Lời Tạ Thanh Thư còn chưa dứt, liền cảm thấy tuyến thể mình bị hung hăng ngậm lấy, hàm răng người phụ nữ nhẹ nhàng mài trên đó, không cắn cũng không buông, mang lại cảm giác đau âm ỉ, nhưng lại chặn đứng được cơn ngứa ngáy không rõ nguồn cơn kia.
Những chuyện phía sau Tạ Thanh Thư nhìn không rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn của mấy tên kia.
“Ngay cả phòng vệ sinh cũng có người đang đánh dấu, cơ mà cái Omega ở dưới kia quả thực là nhìn rất đẹp.”
Tiếng nói ngoài cửa dần xa khuất, không khí tản ra mùi tin tức tố, Tạ Thanh Thư không thể tránh khỏi hít một hơi, nàng vốn tưởng sẽ là cái loại mùi vị ngọt đến phát ngấy, nhưng đến khi thực sự ngửi thấy lại ngoài ý muốn cảm thấy rất dễ chịu, mơ hồ còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Là mùi hương của Lam Thụy Liên.
Đây là loại cây cảnh bình thường nhất mà ông nội từng trồng, không cần phải thay nước hay dày công chăm sóc như những loại thực vật khác, vậy mà mùa hè năm sau vẫn có thể rực rỡ nở rộ cả chậu, hương hoa lan tỏa trong không trung, làm sống động cả một mùa hè.
Khi đó Tạ Thanh Thư nhỏ bé luôn hít một hơi thật sâu, mưu cầu giữ lại dư vị kia thêm đôi chút.
Thời gian đột ngột quay trở lại hiện tại, Tạ Thanh Thư rủ xuống lông mi, tạo thành một dải bóng râm đẹp mắt, nàng có chút thất vọng, mùi tin tức tố này tuy dễ ngửi, nhưng so với Lam Thụy Liên thực sự thì lại càng mang theo tính xâm lược cùng áp bách hơn.
Alpha sẽ không thích cảm giác này.
Trong vô thức, người phụ nữ kia đã buông lỏng miệng, khẽ cười nói: “Là vị kẹo sữa.”
Giọng nói khàn khàn, lại mang theo vài phần tà mị.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store