[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 180: KÍCH CẦU
CHƯƠNG 180: KÍCH CẦU
Đối với thỉnh cầu của Triệu Hi Ngôn, sân bãi đột nhiên trở nên yên tĩnh, sắc mặt Hoàng đế tái nhợt, dù đây cũng chỉ là lời thỉnh cầu cho việc tỉ thí Kích cầu, hết thảy mọi người trong lòng đều rõ, Yến vương nói một lời mang hai ý nghĩa, ý nghĩa thực sự đằng sau câu nói đó là gì.
Ai cũng hiểu rõ, nhưng chẳng ai dám đi vạch trần, đồng tồng cùng họ, đây là chuyện kinh hãi thế tục thế nào, trong mắt đám quan văn, chuyện này là đi ngược với nho lễ, đi ngược với trời đất, họ không thể cho phéo việc này xảy ra.
Nhưng ai cũng biết, Hoàng đế chỉ có một mình Yến vương là đích tử, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, người thừa kế Đại Minh sẽ là Yến vương.
Bọn họ sẽ không vì cái gọi là lễ nho mà đi đắc tội với với người sau này ngồi lên chiếc ghế quyền lực kia.
Sắc mặt Hoàng đế lúng túng, Triệu Hi Ngôn thấy vậy, liền nói thêm một câu
"Thần muốn cùng Tấn Dương công chúa chung đội tham gia thi Kích cầu, khẩn cầu bệ hạ đáp ứng."
Hoàng đế nhìn Triệu Hi Ngôn, liếc mắt nhìn Tấn Dương công chúa bên cạnh, đem lửa giận đang hừng hực trong lòng kìm lại, vẻ mặt khôi phong thái quân vương
"Chuẩn!"
Hoàng đế cực thoả mái đáp ứng yêu cầu của Triệu Hi Ngôn, dẫn tới hết thảy mọi người dồn dập phỏng đoán.
"Chẳng lẽ bệ hạ cũng đã ngầm thừa nhận sao?"
"Ngươi nhìn sắc mặt của bệ hạ đi, không phải là ngầm thừa nhận, mà là đang ở trước mặt văn võ bá quan, cùng ngoại mệnh phụ, không muốn Yến vương điện hạ mất mặt thôi."
"Ôi, điện hạ của chúng ta xuất sắc như vậy, văn võ đều không kém bệ hạ, vậy mà chuyện nạp phi..." các văn thần đều mong muốn có một vị Minh chủ, nhưng những chuyện này xảy ra, họ chỉ hy vọng quân chủ sau này có thể làm một vị Thánh quân, lễ pháp luôn tuân thủ, hết thảy đều tuân theo lễ nghĩa.
"Tạ bệ hạ" Triệu Hi Ngôn tạ ân đáp.
Người tham dự kích cầu cũng không nhiều, Triệu Hi Ngôn liền trở về trong lều thân vương.
ở trước mặt mọi người, Tấn Dương công chúa chỉ im lặng mà nghe, hiện tại vào trong lều, nàng mở miệng nói
"Điện hạ xưa này đều như vậy, không sợ bệ hạ ở trước mặt văn võ bá quan nổi giận sao?"
"Ta chỉ muốn cùng tỷ tỷ thi kích cầu, cũng chẳng có ý tứ gì khác, trong lòng bọn họ nghĩ như nào, là chuyện của bọn họ"
Triệu Hi Ngôn vẻ mặt ung dung nói
"Quân vô hí ngôn, Bệ hạ nếu như coi trọng mặt mũi, sao lại mắng ta trước mặt người khác được"
Tấn Dương nhìn Triệu Hi Ngôn, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói
"Điện hạ nếu càng như vậy, khúc mắc giữa điện hạ cùng Bệ hạ sẽ ngày càng lớn"
"Ta đương nhiên biết, nếu khúc mắc đã không thể tiêu trừ, vậy hãy để cho hắn nhìn rõ, địa vị của tỷ tỷ trong lòng ta, không có người nào có thể thay thế, nếu hắn dám động tới tỷ tỷ, trước tiên hãy giết ta trước đi."
Triệu Hi Ngôn đi tới phía sau Tấn Dương, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, tựa ở vai nàng chậm rãi nói
"Sắc mặt của văn võ bá quan đã hiện ra hết thảy, bọn hắn nhìn thấu nhưng cũng không giám nói toạc ra, hôm nay còn có cả nữ quyến.
Ta chính là muốn thông báo hết thảy mọi người, người Triệu Hi Ngôn nhận định làm thê tử, trừ ngươi, đừng ai vọng tưởng tiến vào phủ Yến vương."
Nghe được những lời này của Triệu Hi Ngôn, Tấn Dương liền quay đầu lại, ghé sát trong lòng Triệu Hi Ngôn nói "Thiếp chỉ hi vọng, điện hạ có thể bình an vui vẻ trải qua một đời, vô lo vô nghĩ"
"Là chúng ta, chúng ta cùng nhau trải qua" Triệu Hi Ngôn đáp.
Tùng ! tùng! Tùng!
Trên sân, tiếng trống kịch liệt vang lên, trận thứ nhất của thi kích cầu đã bắt đầu, Triệu Hi Ngôn nhõng nhẽo đòi hỏi Tấn Dương công chúa đổi thường phục để tiện cưỡi ngựa.
Tấn Dương công chúa cùng với Yến vương thế tử cưỡi ngựa xuất hiện trên sân, làm văn võ bá quan cùng nữ quyến, một tràng náo nhiệt nghị luận.
Tấn Dương công chúa diện mạo xinh đẹp, hiện giờ một thân thường phục gọn gàng, nhìn anh tư hiên ngang, không thua kém nam tử.
"Nếu Tấn Dương công chúa không phải là con cháu tôn thất, nàng cùng Yến vương điện hạ quả thực là một đôi kim đồng ngọc nữ"
Những cựu thần tiền triều, người nào cũng ái mộ Tấn Dương công chúa, nhưng trước kia Tấn Dương công chúa là Trưởng công chúa, đích xuất của Tiên đế, thân phận cao quý, cho nên bọn họ chỉ dám ngước nhìn, không giám trèo cao,
Mà hiện giờ, mặc dù thay đổi triều đại, nhưng Công chúa lại được đích xuất Hoàng tử coi trọng, bọn họ cũng chẳng dám động tâm tư gì.
Hiện giờ không người nào dám đắc tội với vị Hoàng tử dòng dõi duy nhất của Hoàng đế.
"Công chúa đã lớn tuổi, nhưng chậm chạm chưa chiêu chọn Phò Mã"
"Có Yến vương điện hạ ở đây, ai dám mơ ước tới Công chúa? Cũng không cần tuyệt đường sống của chính mình a" có đại thần lắc đầu nói.
Tiếng trống trận vang dội trên sân, tranh đấu trên sân cũng vô cùng kịch liệt, Yến vương Triệu Hi Ngôn cùng Trưởng công chúa Triệu Cẩn Hoà, cùng nhau cưỡi ngựa, phối hợp nhịp nhàng, liên tiếp thắng mấy lần điểm.
Chu Khang cùng Trương Càn cũng bộc lộ được tài năng, vài lần thi đấu đội, đội Chu Khang cùng đội Triệu Hi Ngôn cũng vào trận chung kết.
Đối với thuật cưỡi ngựa của Triệu Hi Ngôn, văn võ bá quan cũng không lạ gì, huống chi kích cầu, cũng được con cháu thế gia ưa chuộng chơi, đối với công tử ăn chơi Triệu Hi Ngôn, cũng từng mang theo các công tử thế gia đá bóng trên đường ở Bắc bình phủ.
Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc, là Trưởng công chúa Triệu Cẩn Hoà, người luôn kiêu ngạo, lạnh nhạt, chưa từng xuất hiện để làm những việc này. Cưỡi ngựa kích cầu, khó tránh khỏi dùng nhiều sức lực, bùn đất cùng mồ hôi rất nhiều, một nữ tử cao quý không thích hợp chơi.
"Công chúa lại có thể tham gia chơi kích cầu? việc này thật hiếm thấy."
"Còn không phải là vì Yến vương điện hạ hay sao?"
Bọn họ chỉ thấy vị Trưởng công chúa này, cao quý lãnh đạm, khó tiếp cận.
"Ta làm quan nhiều năm, còn chưa từng gặp qua vị Trưởng công chúa này ngồi trên ngựa, tưởng rằng chỉ có Yến vương phong thái cưỡi ngựa làm người khác kinh diễm, không nghĩ tới Tấn Dương công chúa cũng không thua kém nam tử"
"Không trách Yến vương điện hạ lại si mê Công chúa như vậy" có phụ nhân nghị luận nói
"Hôm nay được nhìn thấy phong thái này của Công chúa, ngay cả ta là một nữ tử cũng động tâm a"
Chu Khang cưỡi ngựa nhìn Yến vương điện hạ cùng Công chúa, liền nói
"Điện hạ cùng Công chúa chung một đội sao? Công chúa là nữ tử, Khang cùng Càn ca ca, nếu thắng cũng không vẻ vang"
"Làm sao ngươi biết ta sẽ thua? Chơi kích cầu cũng không chỉ dựa vào sức lực" Triệu Hi Ngôn nói.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Công chúa là một nữ tử yếu đuối, trò chơi này không hợp với nữ tử. mặc dù vừa rồi các nàng thắng liên tiếp, nhưng bọn họ đều cảm thấy, bởi vì có Yến vương điện hạ ở đây, tài năng của điện hạ làm sao không thể thắng.
Chỉ có Triệu Hi Ngôn biết rõ, Tấn Dương công chúa cũng có võ công, mà nàng từng suýt chút nữa mất mạng dưới tay nàng.
"Tiểu công gia là đang cảm thấy thắng được nữ tử không vẻ vang, hay là sợ bại dưới một nữ tử không còn mặt mũi?" Tấn Dương nói.
"Trên sân tranh đấu, thắng thua đều dựa vào thực lực, cường giả vi tôn, giống như trên chiến trường chỉ có ta và địch cùng sinh tử, sinh tử trong nháy mắt, lại có thời gian đi để ý cái khác sao?"
Chu Khang ngẩn người, nghe được một phen đạo lý từ Công cúa, hắn xấu hổ chắp tay nói "Là Khang thất lễ."
Triệu Hi Ngôn đem Tấn Dương đỡ lên ngựa, nàng cũng không quan tâm hết thảy ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Chu Khang cùng Trương Càn cưỡi ngựa đi tới một phía khác, trọng tài lần này là Chỉ huy Thiêm sự, hắn dùng bóng cao su, sau tiếng chuông vang lên, hắn ném bóng cao su lên không trung.
Ánh mặt trời chiếu lên quả bóng, phía đông, bóng người rong ruổi trên sân, luận thân thủ Triệu Hi Ngôn lớn tuổi hơn Chu Khang, nàng liền chiếm chút thượng phong
Hai người cưỡi ngựa thả đều nhảy lên tranh bóng, Triệu Hi Ngôn dựa vào thân thủ mạnh mẽ, đem cầu vơ lấy, sau đó ngầm phối hợp với Tấn Dương công chúa.
Trương Càn cưỡi ngựa tới tranh cầu, nói "Công chúa, đắc tội rồi."
Tấn Dương bị người truy phía sau, nàng cũng không hoang mang, cố ý thất thủ với Trương Càn.
Nhưng Trương Càn còn chưa đoạt được cầu, một cái trượng đem cầu cướp đi, Trương Càn ngây người, thẳng người quay đầu lại nhìn Chu Khang phía sau.
"...."
"Khang, vì sao ngươi không ngăn cản?"
Chu Khang nhún vai đáp "Ngăn không được a"
Giừo khắc này Triệu Hi Ngôn đoạt được cầu quay lại cười nói
"hì hì Bản vương từng cưỡi ngựa từ Bắc Kinh chạy tới Kinh thành, ngựa chạy ba ngày, ba đêm, những năm này cũng vài lần đi lại như vậy, hai vị đệ đệ làm sao đuổi kịp a?"
Lần rút thăm này đều là con cháu thế gia, thực lực chênh lệch không đều, hai vị con cháu huân tước này tuy chưa từng ra chiến trường, nhưng dựa vào sự phối hợp ăn ý, cũng bộc lộ được tài năng.
Nhưng bọn họ đang đối mặt với đội của Yến vương, giữa điện hạ cùng Công chúa, có sự phối hợp ngầm, làm bọn họ trở tay không kịp.
Chu Khang cưỡi ngựa lên phía trước, Trương Càn nói đua "Lẽ nào ngựa của điện hạ có tám cái chân sao?"
Chu Khang lại nói "Không phải ngựa của điện hạ có tám cái chân, mà là Công chúa thực sự lợi hại hơn chúng ta tưởng"
Hai người đều khiếp sợ, Tấn Dương công chúa là một nữ tử yếu đuối, tình cảnh căng thẳng như này, mà nàng mặt vẫn nhạt nhạt, lâm nguy không loạn.
Trương Càn nhìn hai người, nhún vau nói "Khang đệ nếu như cũng tín nhiệm ta chúng ta có lẽ sẽ thắng a"
"Ca ca khoan hãy nói. Nếu như điện hạ kế thừa đại thống, có thể lập tẩu tẩu làm hậu, phối hợp ăn ý như vậy chẳng phải có thể tái hiện Thái Thông hướng thịnh thế sao?" Chu Khang híp mắt nói.
"Vậy thì đổi gọi Tẩu tẩu a? trong triều đều yên tĩnh mà nhìn thời cuộc, nếu gọi thẳng như vậy ngươi không sợ phụ thân ngươi đánh ngươi sao?" Trương Càn nhắc nhở Chu Khang nói.
"Không làm cho phụ thân ta biết không được sao" Chu Khang phất tay lạnh nhạt nói
"Thật vất vả mới sống trên thế gian này, chọn người bạn đời đương nhiên phải là yêu thích lẫn nhau, vì sao một mực phải nghe sắp xếp từ phụ mẫu, đến tột cùng là chúng ta thành hôn hay bọn họ thành hôn."
"Khang đệ tính tình cũng thật sảng khoái" Trương Càn nói tiếp "Đừng quên, ngươi đã từng cá cược với Điện hạ"
Chu Khang lại cười nói "Dù không cá cược, ta và ngươi từ nhỏ đã cùng Điện hạ lớn lên, ngày sau phụ tá Điện hạ, chẳng lẽ lại muốn theo địch sao?"
Chu Sĩ Hoằng là tâm phúc của Hoàng đế, tự nhiên sẽ trung thành với Hoàng đế, cho nên nhi tử của hắn tất nhiên cũng sẽ thế.
Trương Càn cười lớn, cưỡi ngựa truy đuổi, nhìn bóng lưng Triệu Hi Ngôn, cùng với người ngồi nghiêm chỉnh trên đài phía Bắc nói
"Bệ hạ có một đích xuất, vì sao chậm chạp không lập Thái tử a?"
"Mặc kệ có phải là Thái tử hay không, điện hạ trong lòng chúng ta là ứng cử viên cho vị trí Trữ quân" ánh mắt Chu Khang vô cùng kiên nghị.
"Nếu như bệ hạ muối thay đổi Trữ quân, còn phải hỏi văn võ bá quan trong triều mới được a."
"Lời này ta ngươi nói nghe thôi, tuyệt đối không nên làm rối loạn" Trương Càn nhắc nhở, hắn là nhi tử của Tân thành Hầu, là chất tử của chỉ huy sứ Trương Đoan, hắn biết rõ nếu vào ngục, hình phạt tàn khốc thế nào.
Cầu bị đánh về cầu môn phía Bắc, sau đó bay vào trong cầu môn.
Sân bãi vang lên tiếng hò hét, tiếng trống kịch liệt cũng dần ngừng lại, bên dưới ngự toạ, trên giá gỗ một cờ xí màu đỏ cũng được treo lên
"Thật nhanh a, Điện hạ ghi điểm cũng nhẹ quá đi"
"Chu tiểu quốc công, không phải cố ý thua sao? xạ liễu đã mất vị trí đầu, cũng không thể đoạt song nhất a"
"Ôi, lão phu còn đặt cược cho Chu tiểu tướng quân a"
Trương Cửu Chiêu ngồi trên ghế, bên cạnh thê tử vừa rót đầy một chén trà ngon, nàng nói "Vừa lập đội cùng nhau phối hợp, làm sao bằng hai người sinh tử chi giao đây"
Tôn thị nhìn ly trà cười nói
"Năm xưa cũng trong Đoan Ngọ, có Yến vương Thế tử mà trở nên náo nhiệt, không nghĩ nhiều năm trôi qua, nhân vật chính trên sân, cũng không thay đổi"
Trương Cửu Chiêu hướng mắt liếc mắt nhìn trên sân hỏi "Phu nhân có từng cảm thấy đáng tiếc?"
"Đáng tiếc?" Tôn thị nhìn trượng phu, "Ngươi chỉ điện hạ?"
Trương Cửu Chiêu gương mặt ôn hoà, vẻ mặt ngầm thừa nhận, Tôn thị che miệng cười nói
"Thiếp thật không biết, phu quân đây là đang tự ti hay là đang ghen tị, hoặc là cả hai a"
Trương Cửu Chiêu vẫn không đáp, Tôn thị chuyển thân thể gần người hắn, nhẹ giọng nói
"Phu quân, nên tin tưởng ánh mắt của thiếp mới đúng."
Tiếng trống lại kịch liệt vang lên, lần này Chu Khang đủ nhiệt tình, đem hết toàn lực mà đoạt cầu, nhưng rất nhanh bị Triệu Hi Ngôn đuổi theo.
Thời gian thi đấu cũng đã sắp kết thúc, đội nàng đang dẫn đầu, nàng phòng ngừa đối phương cướp cầu, kéo dài thời gian.
"Thiếp nếu như giúp điện hạ thắng được Phần thưởng, điện hạ lấy gì thưởng cho thiếp?" hai người cưỡi ngựa chạy song song, Tấn Dương không quên hỏi phần thưởng của Triệu Hi Ngôn.
"Tỷ tỷ muốn cái gì?" Triệu Hi Ngôn cúi người một bên đỡ cầu một bên hỏi, sau đó nàng ngồi thẳng lại hỏi ngược lại "Lẽ nào đai xuân thuỷ ngọc, còn chưa đủ sao?"
Triệu Hi Ngôn đem cầu truyền cho Tấn Dương công chúa, phía sau hai người đuổi tận không buông, nhưng Tấn Dương chỉ cười nói
"Chờ thắng lại cùng điện hạ nói sau"
Khi hai người còn đang vui vẻ cười, thì Chu Khang nhân cơ hội theo tới, Trương Càn đem Triệu Hi Ngôn cản lại.
Bốn người truy đuổi trên sân, Triệu Hi Ngôn cùng Trương Càn giằng co không xong, vài lần tranh đấu bóng cao su bị đánh văng ra, Chu Khang liền thúc ngựa đuổi theo, vì để phong ngừa điểm số hoà, Tấn Dương công chúa cũng thay đổi phương hướng.
Móng ngựa dẫm trên cỏ xanh, trên cỏ xuất hiện nhiều dấu móng ngựa, Chu Khang trước tiên đoạt cầu, nhưng lúc này Triệu Hi Ngôn cũng tránh thoát được Trương Càn.
"Công chúa cẩn thận!"
Sắp đuổi tới, trên sân bóng bỗng sụt một khối, móng ngựa dẫm vào vết lõm, hai gối quỳ xuống, lật nghiêng.
"Tỷ tỷ!!!!!!!"
Triệu Hi Ngôn đang mải đuổi theo cầu, cuống quýt xoay người, ngựa chạy như bay, nàng thả người nhảy lên, kéo Tấn Dương ôm vào trong ngực, rơi xuống, lăn một đoạn.
Một màn này xảy ra, ngay cả Hoàng đế cũng ngồi không yên mà cuống quýt đứng lên, ngã ngựa không phải là chuyện nhỏ, nhẹ thì bị thương nhẹ, nặng thì nguy hiểm tính mạng.
"Thái y, thái y"
Có người vì ngã ngựa mà lo lắng, cũng có người vì hành động của Yến vương điện hạ đối với công chúa mà thổn thức không ngớt.
Tác giả có lời muốn nói
Triệu Hi Ngôn "Con ngựa, là diễn tốt nhất"
Editor: đôi này lấy nhau như thế nào đây ?????
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store