[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 181: HẢI ĐÔNG THANH BỘ NGA
CHƯƠNG 181: HẢI ĐÔNG THANH BỘ NGA
Con ngựa sau khi ngã, dãy dụa một chút, rồi bò dậy, được người tới khống trụ đưa đi.
Quan chức cùng thái giám bố trí bãi săn thấy cảnh này, ai cũng bị doạ cho trắng mặt, nhanh chóng chạy vào sân bóng, chỉ lo Hoàng tử bị thương, đầu của hết thảy sẽ không giữ được.
"Điện hạ!"
"Điện hạ!"
Trên sân hai bên văn võ bá quan cùng mệnh phụ dồn dập đứng dậy, các phu nhân khẩn trương nắm chặt khăn tay, lo lắng mà nhìn.
"Đang yên, đang lành, làm sao lại có chuyện xảy ra chứ?"
"Đúng vậy, đang thi đấu bình thường, đây là bị sao a"
"Không nhìn thấy, Công chúa bị ngã ngựa, Điện hạ đi cứu sao?"
Nữ tử trẻ tuổi nghị luận sôi nổi nói
"Sao lại không cẩn thận a"
Trương Càn cùng Chu Khang ném cầu trượng trong tay, hướng về phía Yến vương điện hạ hoả tốc mà chạy.
"Điện hạ!"
Sau khi lộn mấy vòng, hai người ngừng lại, Triệu Hi Ngôn ôm Tấn Dương công chúa trong lòng, cánh tay đau đớn, nàng nhẫn nhịn hỏi
"Còn tốt?"
Tấn Dương vội vã từ trong lòng Triệu Hi Ngôn đứng dậy, thất kinh mà kiểm tra thân thể của Triệu Hi Ngôn
"A.... đau...?" đụng tới cánh tay, thì Triệu Hi Ngôn hô to.
Vừa rồi nàng ôm Công chúa rơi xuống, cánh tay tiếp đất đã bị thương.
Tấn Dương đem tay áo của Triệu Hi Ngôn nhẹ nhàng kéo lên, nhìn vết sạt ứa máu, nàng cau mày nói
"Ngươi làm sao lại lỗ mãng như thế?"
Triệu Hi Ngôn nhàn nhạt như chuyện không có gì nói
"Ta cũng không thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị thương?"
"Ngươi lẽ nào..."
"Ta đương nhiên biết" Triệu Hi Ngôn đem lời nói của Tấn Dương đánh gãy.
Chuyện Tấn Dương có võ công, việc ngã ngựa này đối với nàng dễ dàng đối ứng, nhưng nếu làm vậy, việc nàng biết võ liền bại lộ.
Trên sân nhiều người như vậy, ngày sau các nàng sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, Hoàng đế biết rồi, lại khó khăn chồng chất khó khăn, đây là điều Triệu Hi Ngôn nghĩ tới.
Tấn Dương hít một hơi, đau lòng nhìn thương tích, nâng Triệu Hi Ngôn dậy.
Chu Khang chạy tới vội vàng hỏi "Điện hạ, Công chúa"
"Không việc gì" Triệu Hi Ngôn đáp
Chu Khang nhìn thấy vết máu trên cánh tay Triệu Hi Ngôn vội vã hỏi "Tay điện hạ bị thương?"
"Một chút vết thương ngoài da, không cần lo lắng" Triệu Hi Ngôn bình tĩnh đáp.
Chu Khang trong lòng tự trách nói "Đều là lỗi của ta"
"Thi đấu không tránh khỏi, chúng ta đều là cưỡi ngựa không thạo, đây đâu liên quan tới ngươi"
Triệu Hi Ngôn nói "Tối nay ta còn muốn cùng các ngươi không say không về đây" dứt lời nàng cậy mạnh giơ tay vỗ vai Chu Khang.
Kết quả đau chính mình, nàng kêu lên một tiếng, để người đứng bên cạnh lo lắng không ngớt.
"Ngươi xem ngươi, bị thương còn muốn miễn cưỡng" Tấn Duơng công chúa giáo huấn nói.
Thái y chạy tới kiểm tra một phen, xác nhận hai người đều không có gì đáng ngại, chỉ có Yến vương điện hạ bị thương ngoài da, kết quả có để mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng đế hỏi "Yến vương làm sao?" hia người ngã, nhưng Hoàng đế chỉ hỏi một người.
Bẩm Bệ hạ, Yến vương điện hạ cùng Tấn Dương công chúa đều không có gì đáng ngại. Điện hạ bị thương nhẹ, vết thương ngoài da, thần đã xử lý tốt, tĩnh dưỡng mấy ngày liền sẽ khỏi" Thái Y đáp.
"Rơi xuống ngựa đâu phải là chuyện nhỏ" Hiền tần đứng bên lần nữa hỏi
"Xác định chỉ là vết thương nhẹ sao?"
Thái y gật đầu đáp "Thần đã kiểm tra gân cốt, cùng xương, đúng chỉ là bị thương ngoài ra, Tấn Dương Công chúa được điện hạ che chở, cho nên không bị thương"
Hoàng đế và Hiền tần cũng nhìn rõ sự việc xảy ra trên sân.
Triệu Hi Ngôn tốc độ phản ứng kinh người, không để ý an nguy của mình mà thả người đỡ lấy Tấn Dương công chúa.
Thái y ở ngự tiền bẩm báo xong, Hoàng đế xoay người trở về chỗ ngồi, sắc mặt hắn khó coi, híp mắt nhìn về phía sân, vẻ mặt không thích.
Hiền tần cùng Hoàng đế trở về chỗ ngồi, sau đó Hiền tần nói
"Điện hạ cùng Công chúa, tỷ đệ tình thâm, miễn là người không sao là may mắn rồi"
"Hiền tần dạo gần đây" Hoàng đế quay đầu nói
"Sao luôn vì Yến vương mà nói chuyện, là bởi vì sao?"
Hiền tần nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, vội vã đứng lên, quỳ trước mặt Hoàng đế
"Bệ hạ thứ tội, thiếp thân chỉ muốn dòng dõi duy nhất của bệ hạ an toàn, nếu như có sơ xuất gì, bệ hạ nhất định sẽ lo lắng, mà thiếp cũng không muốn người ngoài nói, ta là mẫu kế không có trách nhiệm"
Hoàng đế nheo mắt, đứng dậy nâng Hiền tần, sau đó nhỏ giọng nói
"Yến vương chỉ có một mẫu thân, ngươi phải rõ ràng thân phận của mình"
Đối với việc Hoàng đế tự nhiên trở mặt, thân thể Hiền tần cứng đờ, trong lòng Hoàng đế, không ai thay thế được Tiên hoàng hậu, đối với Yến vương cũng vậy."
Hiền tần phúc thân nói
"Thiếp sẽ bảo vệ tốt bổn phận của mình"
Dưới đài mọi người đều nghị luận, một ít lão thần quan văn nhìn nhận sự việc không giống lớp trẻ, trong mắt bọn họ, nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Yến vương điện hạ cùng Công chúa thân mật như vậy là trái lễ nghi.
"Thật nhục nhã!"
"Cô nam, quả nữ, trước mặt bao nhiêu người, lằng nhằng dây dưa, còn ra thể thống gì"
Thuờng ngày cũng nghe được mấy lời đồn đãi từ Yến vương phủ, hiện giờ lại ở nơi đông người thế này không giữ phép tắc, liền không sợ bôi nhọ uy danh của Hoàng gia hay sao"
Văn thần không thiếu người thẳng thắn cùng lớn mật
"Trên làm dưới theo, nếu Hoàng tử làm ra chuyện loạn luân, mất đạo đức này, thiên hạ bách tính sẽ coi đây là bình thường làm theo, đây không phải là loạn đạo đức sao?"
"Đây là việc người có thể làm ra sao, há có thể giống như loài chó"
Quan văn đặc biệt là người của Đô sát viện, họ không quản là trường hợp gì, chỉ tin những gì nhìn thấy, tự mình chứng kiến.
Trước đây là lời đồn, còn nhắm mắt cho qua, nhưng hiện giờ sờ sờ trước mắt, bọn họ không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa, không thể không can gián
"Chúng ta làm thần tử, nhận lộc vua, lẽ ra nên dâng sớ khuyên nhủ, không thể để Hoàng tự lầm đường, lạc lối, người thừa kế của Đại Minh không thể giống phế đế tiền triều được"
Sau khi Thái y kiểm tra xong xuôi, thời gian thi đấu cũng gần hết, trận kích cầu này, bởi vì Triệu Hi Ngôn bị thương ở cánh tay mà kết thúc, đứng đầu trận đấu cũng là nàng
Tấn Dương công chúa đỡ Triệu Hi Ngôn trở về trong lều, lúc này mặt trời cũng đang lặn, ánh chiều hoàng hôn cũng chiếu lên các nàng.
Giờ khắc này, thế tục đều nhắm vào các nàng, không chỉ có Hoàng đế, mà còn có hết thảy người có mặt trên sân đều nghị luận về các nàng.
"Có đáng không?"
Tấn Dương công chúa đau lòng nhìn nàng hỏi
"Thật coi trời bằng vung"
"Vì nàng, hết thảy đều đáng giá" Triệu Hi Ngôn khẳng định đáp.
Vương Ngạn lĩnh ý chỉ của Hoàng đế đi tới trước đài, sân bãi trở nên yên tĩnh, Vương Ngạn cao giọng hô
"Vĩnh Khang Đoan Ngọ năm thứ ba, Hoàng thượng di giá Đông Uyển, cùng dân vui đón tết, triều thần cùng tôn thất, mừng tết Đoan ngọ, Yến vương Triệu Hi Ngôn trong hai trận thi đấu, xạ liễu cùng Kích cầu, đều đứng đầu, ban đai xuân thuỷ ngọc, mong ngươi chăm chỉ hiếu học, văn trì võ luyện, chớ phụ mong mỏi của trẫm."
Triệu Hi Ngôn đi lên phía trước lĩnh thưởng, nội sứ dâng lên đai ngọc, bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi khối ngọc đều được điêu khắc, dạng điêu khắc này không giống xuân thuỷ văn dạng, lại giống như *"Tuỳ thời chiếm bộ hải đông thanh"
*EDITOR: Chỗ này mình đọc cũng không hiểu lắm, giống nghĩa như là, khắc một vùng biển phía đông chiếm được.
Còn GG nghĩa thế này:
"tùy theo thời điểm mà chiếm được cả vùng biển Đông bộ"
Nếu "Đông bộ hải" là một địa danh hoặc khu vực biển nào đó, thì ý nghĩa sẽ là "tùy theo hoàn cảnh thời gian mà chiếm lấy vùng biển đó"
Triệu Hi Ngôn ở trước mặt văn võ bá quan mà nhận lấy phần thưởng, giống như gián tiếp nhận lấy quyền lực, mặc kệ nàng có được sự tán thành của Hoàng đế hay không, nhưng trong lòng văn võ bá quan cùng con cháu thế gia, nàng là ứng cử viên duy nhất cho vị trí Thái tử.
Đặc biệt là những văn thần, bọn họ tán đồng cùng khát vọng minh quân thánh minh, nhân đức.
Sau khi tiệc Đoan ngọ kết thúc, quan dẫn đầu Đô sát viện và lục bộ dâng sớ lên Hoàng đế, lấy việc tuổi tác của Hoàng tử đã lớn, thỉnh hoàng đế ban chiếu nạp phi cho Yến vương, cũng đề cử nữ nhi của các đại thần, công thần, cùng tôn nữ.
Phía tây ánh mặt trời đỏ như lửa, màu ánh đỏ chiếu sáng lên vạn hộ ở kinh thành, ánh sáng chiếu lên tường tử cấm thành, thánh giá hồi cung đón hoàng hôn.
Ánh chiều chiếu trên ngọc lộ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên khuôn mặt già nua của Hoàng đế, nhưng uy nghiêm không có chút nào giảm,
Trong lòng quần thần cùng bách tính, cũng đã có một ý niệm.
Khi Hoàng đế về tới cung, ánh nắng cũng đã tắt, nhưng phía sau xa giá của hắn, Hoàng tử giống như một ánh triều dương len lói mà sáng lên.
---Cung càn thanh—
Triệu Hi Ngôn đi cùng thánh giá vào cung, quần thần cũng tản đi, lúc này ánh chiều đã tắt, sắc trời cũng dần tối.
Nàng nâng lên tấm lụa trên khay mà Minh chương đang bưng, cầm lấy đai ngọc, quỳ gối xuống trước mặt Hoàng đế
"Ngươi đây là đang làm gì?" Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên điện, không rõ hành động của Yến vương.
"Đây là vật, bệ hạ thu được từ trong tay địch, là chiến lợi phẩm, là vinh quang thuộc về bệ hạ, thần không thể để vật này rơi vào trong tay người ngoài, cũng không muốn cho bệ hạ thất vọng về thần, vì vậy mới liều mạng tranh cướp" Triệu Hi Ngôn đáp.
"Chỉ là một cái đai ngọc, quân vô hí ngôn, nếu đã thưởng, là ngươi có được nó, nó liền là của ngươi" Hoàng đế nói.
Triệu Hi Ngôn không chịu lại nói tiếp
"Thần biết rõ, vật này ý nghĩa thế nào, mất đi vật này trong tay người khác, bệ hạ trong lòng sẽ không thoả mái, vật này là thứ tạo nên dã tâm, sự không cam lòng, mới có ngày hôm nay"
Dẹp tan tiền triều, thống nhất quốc gia, đây là vật tượng trưng, đại diện quyền lực to lớn, với người khác mà nói, nó chỉ là một đai ngọc thượng hạng, giá trị liên thành, nhưng đối Triệu Hi Ngôn mà nói, đây là trách nhiệm cùng kế thừa.
Nàng ngẩng đầu lên hỏi phụ thân mình
"Bệ hạ cam tâm tình nguyện sao?"
Hoàng đế nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra đi tới trước mặt Triệu Hi Ngôn, cúi người sờ đai ngọc, đây là vật hắn có được khi phụ tá Vũ Tông, hắn chắp tay rời đi.
"Phụ thân!" Triệu Hi Ngôn nghiêng đầu gọi phụ thân mình.
Hoàng đế đứng ở cửa, hắn ngừng lại, nhìn một mảnh tĩnh mịch ngoài điện, một con nhạn cô độc đang bay trên bầu tời
"Ngươi cảm thấy, vi phu sẽ giống như tổ phụ của ngươi sao?" Hoàng đế nhìn chằm chằm ra ngoài nói, sau đó bước ra khỏi điện càn thanh.
Triệu Hi Ngôn buông rũ hhai tay, co người ngồi dưới đất, Minh Chương vội vã bò lên phía trước "Gia, bệ hạ đi rồi"
Triệu Hi Ngôn đưa đai ngọc thả vào khay, đứng lên nói "Hồi phủ"
"Vâng"
Đi ra khỏi càn thanh cung, Triệu Hi Ngôn vừa vặn gặp nữ quan của Thượng cục phục từ Nghi Nhu điện đi ra.
"Hạ quan gặp Yến vương điện hạ"
Triệu Hi Ngôn liếc mắt nhìn Dương Thư Dao, nội đình nhiều người như vậy, nữ quan của Thượng cục phục vì sao lại là ngươi hầu hạ Hiền tần
"Dương đại nhân vì sao lại đi hầu hạ Hiền tần?"
"Có lẽ là được nương nương yêu thích" Dương thị đáp
"Hoặc có lẽ hạ quan biết rất nhiều chuyện liên quan đến điện hạ, vì lẽ đó nên nương nương mới để hạ quan chuyên phụng dưỡng nàng"
Triệu Hi Ngôn trầm mặc không đáp, Dương thị nhìn đai xuân thuỷ ngọc trên tay Minh Chương nói
"Điện hạ, đai ngọc này rất đặc biệt"
"Phần thưởng bệ hạ ban, Đông uyển hôm nay, không phải là vật của quốc triều, là đồ vật của tiền triều" Triệu Hi Ngôn nói.
"Hải đông thanh bộ nga" Dương thị nhìn hoa văn trên đai ngọc tán dương nói
"Từng ở Yến xuân các xem được người Mông cổ thường mang trang sức này, đai ngọc.... này cũng thật là một món bảo vật a, chúc mừng điện hạ"
"Hải đông thanh bộ nga...." Triệu Hi Ngôn liếc mắt nhìn vật trong tay Minh chương, cười nhạt nói
"Đều là một đồ vật hư vô, có cái gì tốt đáng chúc mừng."
Đêm xuống.
Tuý tiên lâu.
Tuý tiên lâu là toà lâu mười sáu tầng, bên trong một gian phòng tại tầng mười sáu, đoan ngọ hôm nay ở Đông uyển, Triệu Hi Ngôn đoạt được đai xuân thuỷ ngọc, cho nên mời hết thảy huân tước con cháu uống rượu.
"Hôm nay cùng chư vị huynh đệ tỉ thí, may mắn đoạt được thứ hạng đầu, cho nên tiệc rượu tối nay, đều do bản vương trả.
Chư vị huynh trưởng mời dùng thoả mái, không cần khách khí, tối nay cũng không luận thân phận, chúng ta thoả mái giống như ở Yến vương phủ ngày trước."
Bầu không khí bên trong lâu nồng nặc mùi rượu, bên ngoài không chỉ có quan kỹ tiếp rượu, còn có cả vũ nữ, bên trên cũng không thiếu văn nhân nhã khách, ngâm thơ vẽ tranh.
Ba tuần rượu qua đi, Chu Khang bưng lên một chén rượu nói
"Hôm nay thi kích cầu, Khang hại điện hạ bị tương, ta tự phạt ba chén, chén đầu này trước tiên kính điện hạ"
Chu Khang có chút say, cùng cả đám uống, hắn hất hàm cho một người đứng ở cửa sổ canh chừng, có lẽ hắn nghĩ cửa sổ rất quan trọng đối với căn phòng này.
hắn làm bầu không khí trở nên nghiêm túc "Điện hạ!"
Uống được mấy chén rượu vào bụng, tai Triệu Hi Ngôn có chút hồng "Hả?"
"Tương lai điện hạ muốn kế thừa đại thống, vạn không thể để thân thể mình gặp nguy hiểm" Chu Khang nói "Huynh đệ chúng ra cùng thiên hạ vạn dân còn đang chờ điện hạ đây"
Mọi người đều phụ hoạ lời Chu Khang, Triệu Hi Ngôn phất tay trả vờ say rượu nói "Thái tử chưa lập, chư vị huynh đệ nói những lời này là không tốt a"
"Mặc kệ có phải Thái tử hay không, trong lòng chúng ta, điện hạ chính là Trữ quân, huống hồ bệ hạ chỉ có mình ngài là trưởng tử, trừ phi bệ hạ hồ đồ, bằng không, ai có thể dao động đến địa vị của bệ hạ a"
Triệu Hi Ngôn chợt tỉnh táo, sau đó trầm mặc một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói
"Chư vị, đều nghĩ như vậy sao?"
Mọi người đều gật đầu
"Chúng ta đều là con cháu huân tước, tổ phụ mấy đời đều vì xã tắc Đại Minh, giang sơn này, dựa vào cái gì để người ngoài ngồi mát ăn bát vàng, dựa vào cái gì muốn cho người khác"
Chu Khang bưng lên chén rượu, nói
"Hôm nay ta đánh cược thua, nợ điện hạ một lời hứa hẹn, nếu như tương lai, bệ hạ hồ đồ muốn lập người khác, Chu Khang ta là người thứ nhất không đáp ứng"
"Giang sơn Đại Minh chỉ có thể truyền cho Thế tử."
Editor:
Thân phận của Dương cô nương không đơn giản....
Thân phận của Hiền tần cũng không đơn giản...
Trời ơi một mớ không đơn giản....
Nữ nhân là thứ không đơn giản......
Đọc mà xem, đến cuối mới ngỡ ngàng, trùm cuối là ai nha, ai mới là người nhẫn nhịn từ đầu tới cuối a.
một chút điểm chú ý, là Triệu Hi Ngôn chưa từng gọi Hoàng đế là Phụ Hoàng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store