[BHTT] [EDIT] Nhất Kiếm Lăng Hàn
Chương 9
Chương 9
Phượng chủ cầm tin trong tay, không nói lời nào, nàng đang suy xét.
Cục trưởng lão lặng lẽ đứng phía dưới chờ đợi. Phượng chủ chưa mở miệng, nàng cũng không tiện nói gì, miễn cho lỡ lời, nói sai một câu lại chọc Phượng chủ không vui.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cục trưởng lão không khỏi nhớ đến việc Long tộc muốn cầu thân Tả vũ quân.
Long tộc có Long Đế, còn Phượng, Hoàng hai tộc thì người thống trị tối cao chính là Phượng chủ. Dưới Phượng chủ lần lượt là Phượng tộc Tả vũ quân, Hoàng tộc Hữu vũ quân, cùng với các trưởng lão do hai tộc từng bên tuyển chọn.
Phượng Hoàng tự thuở Sơn Hải Hỗn Nguyên giới sơ khai đã tồn tại. Hơn nữa trong tộc cũng không có quy định bắt buộc phải thông hôn nội tộc.
Từ quá khứ xa xăm truyền thừa cho đến nay, trải qua trăm triệu năm sinh sôi nảy nở, tự nhiên rất nhiều Vũ tộc đều mang trong mình một tia huyết mạch Phượng Hoàng mỏng manh. Chỉ là vì quá loãng, muốn phản tổ vô cùng khó khăn.
Nhưng khó khăn không có nghĩa là không thể.
Mấy trăm năm trước, Phượng chủ mang về một con Bạch Khổng Tước nguyên là Vũ tộc. Sau khi hiện hóa Phượng thân, phong làm Tả vũ quân, lại lực bài chúng nghị, ban cho địa vị một người dưới vạn người trên.
Kể từ khi tiếp nhận ngôi vị Phượng chủ, nàng đối với ai cũng mang vẻ lạnh băng, duy chỉ có Tả vũ quân là được nhìn bằng con mắt khác.
Nói thật, nếu không phải lúc đó Phượng chủ đã có Tiểu điện hạ, bọn họ thật sự sẽ hoài nghi, Phượng chủ có phải đối với Tả vũ quân còn có tâm tư khác... Nghĩ tới đây, Cục trưởng lão không khỏi có chút đau lòng cho Phượng chủ bệ hạ.
Nếu Tiểu điện hạ có thể thuận lợi sinh ra, bệ hạ có lẽ đã không trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Đáng tiếc, không có nếu.
"Cục trưởng lão."
Thanh âm đạm mạc của Phượng chủ vang lên.
Cục trưởng lão cung kính đáp: "Ở, ngài có phân phó gì?"
"Ngươi hiểu biết bao nhiêu về Thái Tử của Long tộc?"
Ngữ khí Phượng chủ không mang bao nhiêu hứng thú. Cục trưởng lão nghĩ, hẳn là vì Tả vũ quân mà hỏi, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định thành thật trả lời. Không khoa trương, không thiên lệch, còn quyết định thế nào là việc của Phượng chủ.
"Nam Vực cách Đông Vực khá xa, ngài vốn không hứng thú những việc này, không biết cũng là chuyện bình thường." Nói đến đây, Cục trưởng lão có chút do dự, thử dò hỏi: "Lão thân nói kỹ hơn cho ngài nghe được chăng?"
"Ừ."
"Thái Tử Long tộc họ Sở, tên Lăng Hàm. Trăm tuổi bái sư Nhân tộc Huyền Dương kiếm phái chưởng giáo, Thiên Tiên cảnh Tử Diệu chân quân. Được thu làm thân truyền đệ tử, liền theo Tử Diệu chân quân tu luyện tại Huyền Dương kiếm phái. Ngàn tuổi chém giết Vạn Tái Xích Lĩnh Ma Quân mà thành danh, sau khi phong quân, hiệu là 'Lăng Khư'."
"Thái Tử điện hạ năm nay mới hơn một ngàn năm trăm tuổi, nghe nói tu vi đã tới Hợp Thể cảnh. Thiên phú tư chất như vậy, cho dù đem ra so với ngài... cũng không kém là bao."
Nói đến đây, Cục trưởng lão phát hiện mình lỡ lời, vội vàng ho khan mấy tiếng, đổi giọng: "Tính tình Thái Tử cũng tốt, hơn nữa chưa từng nghe nói có dính dáng gì tới nữ tu nào."
Phượng chủ khẽ nâng cằm, hỏi: "Ngươi cảm thấy bọn họ xứng đôi sao?"
Bệ hạ hỏi như vậy, rốt cuộc là thấy xứng hay không xứng? Trong lòng Cục trưởng lão có chút bồn chồn, cân nhắc đáp: "Lão thân cảm thấy... hẳn là xứng."
Tả vũ quân tương đương với phó lãnh đạo Phượng tộc. Nếu là Long tộc tầm thường cầu thú, từ chối cũng không sao. Nhưng lần này đích thân Long Đế cầu thân, lại vì chính con trai mình là Khư Hải Thái Tử.
Cục trưởng lão thấy mày Phượng chủ hơi nhíu lại, trong lòng giật thót. Chẳng lẽ bệ hạ thật sự muốn từ chối thẳng thừng? Tả vũ quân quả thực tốt đến vậy sao? Dù sao cũng chỉ là Vũ tộc phản tổ, muốn tìm thêm cũng đâu phải không có.
"Bệ hạ, việc này ngài cần suy xét kỹ." Cục trưởng lão rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: "Tả vũ quân tuy không tồi, nhưng trong Phượng tộc, nữ tử tính tình ôn hòa, dung mạo giảo hảo rất nhiều. Nếu ngài thật sự thích kiểu như vậy, lão thân có thể đi tìm cho ngài."
Phượng chủ nhìn Cục trưởng lão đang tận tình khuyên nhủ phía dưới, sợ nàng nhất ý cô hành, khóe môi khẽ giật, nhưng không nói gì.
Cục trưởng lão tuy thích cùng các trưởng lão khác xem náo nhiệt, gây chuyện cũng không ít, nhưng rốt cuộc vẫn trung thành với Phượng tộc, Phượng chủ cũng phải cho nàng chút thể diện.
Chỉ là Tả vũ quân... chẳng lẽ thật sự phải đến Long tộc sao? Long tộc ở Đông Vực, Ly Hỏa ở Nam Vực, hai tộc tuy có giao hảo nhưng cũng không thường xuyên. Phẩm tính Long tộc Thái Tử ra sao, hiện giờ vẫn chưa thể biết rõ.
Không đi là không nể mặt Long tộc. Nhưng nếu đi... Thái Tử vô tình thì còn đỡ, nếu hữu tình...
Phượng chủ nheo mắt, nói: "Cục trưởng lão, chuyện này bổn quân đã đáp ứng. Bất quá, ngươi phải làm như thế này..."
Cục trưởng lão vừa nghe nửa câu đầu, lập tức mừng rỡ ra mặt.
Xem ra là nàng đã hiểu lầm Phượng chủ bệ hạ. Giữa bệ hạ và Tả vũ quân tuyệt đối thanh thanh bạch bạch. Lần sau nếu các trưởng lão khác còn nói bệ hạ có vấn đề, nàng nhất định phải phản bác cho ra lẽ.
Nhưng khi nghe xong nửa câu sau, nụ cười của Cục trưởng lão liền cứng lại. Nàng nhìn Phượng chủ, hy vọng có thể thấy được dấu vết nói đùa trên mặt bệ hạ, đáng tiếc lại chẳng thấy gì.
Trời ơi, bệ hạ làm như vậy, khác gì trực tiếp tát vào mặt Long tộc?
Sau một phen đối thoại, Cục trưởng lão sống không còn gì luyến tiếc rời khỏi đại điện.
Sau đó, Phượng chủ trở về tẩm cung của mình. Ngoài cửa tẩm cung, đã có người chờ từ rất lâu.
Đông Vực, Khư Hải.
Sở Lăng Hàm trở về Khư Hải, những ngày thanh tĩnh cũng chỉ kéo dài được ba ngày.
Khư Hải Long Đế tổ chức yến tiệc mừng thọ. Những người được mời đều là tồn tại có uy tín, thân phận tôn quý, đương nhiên cần phải chuẩn bị trước.
Trong lúc đó, khắp Khư Hải Long Cung đâu đâu cũng thấy Thủy tộc đã hóa hình qua lại, trang hoàng Long Cung.
Dĩ nhiên, Long Đế bệ hạ đã sớm phân phó, không được làm ồn đến Thái Tử điện hạ đang nghỉ ngơi trong tẩm cung.
Nhưng trong số đó, không bao gồm biểu ca của Sở Lăng Hàm — Lê Thanh.
"Biểu đệ, biểu đệ!"
Người chưa tới, tiếng đã vang.
Sở Lăng Hàm đang cầm bút, nhìn chữ viết mới được một nửa, liền buông tay, ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên.
"Biểu ca."
Lê Thanh xách theo một bầu rượu, thấy hắn đang luyện chữ thì bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta nghe nói ba ngày nay ngươi đều ở lì trong tẩm cung? Sao không ra ngoài đi dạo một chút?"
"Ngươi vừa mới bế quan xong, đừng nói với biểu ca là lại định bế quan tiếp nhé?"
"Không có."
"Không có là tốt rồi. Nào nào, bồi biểu ca uống một chén."
"Biểu ca là tới tìm ta uống rượu?" Sở Lăng Hàm hỏi.
Lê Thanh sững lại, rất nhanh phản ứng, lập tức thu bầu rượu lại: "Xem trí nhớ của ta này. Ta là tới tìm ngươi ra ngoài đi dạo, uống rượu để sau cũng được."
"Đi đâu?" Sở Lăng Hàm hỏi.
Không thể bế quan, tu luyện cũng không thể quá lâu. Nếu không quá buồn chán, nàng cũng chẳng đến mức cầm bút luyện chữ. Đối với đề nghị của Lê Thanh, nàng quả thật có chút động tâm.
Mấy trăm năm không ra ngoài, dù có trạch đến đâu, cũng sẽ muốn ra ngoài hít thở.
Thấy nàng có hứng thú, Lê Thanh cười trộm, nói: "Ngươi rời nhà lâu như vậy, còn nhớ thành trì gần Khư Hải nhất gọi là gì không?"
Sở Lăng Hàm cứng họng. Dù mấy trăm năm không về, nhưng Truyền Tống Trận gần Khư Hải nhất nằm ngay ngoài Hải Dương thành, nàng sao có thể không biết.
Khư Hải ngoại.
Đông Hải chi biên, Hải Dương thành.
Hải Dương thành nằm ở phía đông nhất Đông Vực, nhưng không hề là thành trì hoang vu hẻo lánh, trái lại vô cùng phồn hoa.
Nguyên nhân rất đơn giản — không ai mù quáng đến mức đi động vào thành trì được Long tộc che chở. Cách vài trăm dặm chính là đại bản doanh của Long tộc Hoàng tộc, phải điên cỡ nào mới dám nhắm vào Hải Dương thành.
Trong Hải Dương thành, Nhân tộc và Yêu tộc hỗn cư, thành trì rộng mấy ngàn dặm, tại đây yêu tu và nhân tu đối xử bình đẳng.
Dù vậy, Yêu tộc vẫn không mấy nguyện ý tiếp xúc với Nhân tộc, phần lớn thời gian đều ở trong địa bàn của mình.
Để tránh gây chú ý, Sở Lăng Hàm và Lê Thanh không dùng long thân phi hành, mà giống như tu sĩ bình thường, ngự không mà đi.
Ngoài Hải Dương thành, hai người tìm một nơi vắng vẻ không người hạ xuống.
"Lăng Hàm à, cái mặt nạ này ngươi cũng đừng mang nữa. Đeo mặt nạ còn dễ gây chú ý hơn cả bản nhân." Lê Thanh nhìn nàng, rồi sờ sờ mặt mình: "Ừ, ta cũng phải ngụy trang chút."
Sở Lăng Hàm giơ tay tháo mặt nạ, nghi hoặc hỏi: "Vì sao mặt nạ lại còn dễ chú ý hơn?"
"Cái này... sau này ngươi sẽ biết."
Lê Thanh phủ lên mình một tầng ảo thuật, biến thành dáng vẻ thư sinh tuấn lãng. Chỉ là kết hợp với y phục trên người, trông lại giống một kẻ nhà giàu mới nổi.
Chuẩn bị xong, Lê Thanh cười hì hì khoác vai nàng, kéo đi phía trước: "Trong Hải Dương thành tu sĩ và Yêu tộc nhiều như vậy, ngươi ít đến, bọn họ nhận không ra ngươi đâu."
"Biểu ca thì khác. Khuôn mặt tuấn tú này của ta quá dễ bị nhận ra. Lỡ để cữu cữu biết ta kéo ngươi ra ngoài, chắc chắn sẽ mắng ta thê thảm." Lê Thanh thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
"Nghe nói sinh hoạt trong môn phái kham khổ. Hôm nay để biểu ca làm chủ, dẫn ngươi đi nếm thử pháo hoa nhân gian, tư vị hồng trần."
Cùng lúc đó.
Khư Hải, Long Cung.
"Bệ hạ, Phượng tộc đã hồi âm." Văn Thừa tướng cầm thư hàm, vui vẻ nói: "Bọn họ nói Tả vũ quân đến chúc thọ đã xuất phát, nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ tới."
"Thật là quá tốt!" Long Đế cười lớn, vươn tay nhận lấy thư, mở ra đọc nhanh.
Chỉ là không lâu sau, Văn Thừa tướng liền nhận ra biểu tình Long Đế có chút không đúng. Nụ cười nơi khóe miệng bệ hạ dường như nhạt dần? Trông không giống tức giận, mà cũng không hẳn là vui.
"Bệ hạ? Ngài sao vậy? Trong thư viết gì sao?" Văn Thừa tướng lên tiếng hỏi.
Long Đế thu thư lại, nói: "Là thư do Phượng chủ tự tay viết. Nàng nói để hai đứa nhỏ ở chung thử xem, thành hay không... xem chính bọn chúng."
"Này..."
Văn Thừa Tướng chần chờ, không biết có nên hay không đem những điều mình nghĩ trong lòng nói ra. Nghe qua, sao lại cảm thấy Phượng tộc bên kia tựa hồ không quá tán thành việc hôn nhân này?
Long Đế vẫy vẫy tay, tựa hồ đã nghĩ thông suốt điều gì, liền vô cùng tự tin nói:
"Tả Vũ Quân tuy rằng thích hợp, nhưng cũng không phải duy nhất thích hợp. Bản đế cũng là nghe qua chút nghe đồn mới tuyển định nàng. Nếu không thích hợp, hoặc Thái Tử không thích, đổi một cái là được."
"Huống chi, bản đế không tin Ngô nhi mị lực lại kém đến vậy. Nói không chừng đến lúc đó là Ngô nhi không muốn." Long Đế đối nhi tử của mình cực có tin tưởng, đó chính là niềm kiêu ngạo của hắn. Hắn đắc ý dào dạt nói:
"Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu nữ tử gặp qua Hàn nhi rồi nhớ mãi không quên, muốn gả cho Hàn nhi. Văn Thừa Tướng, ngươi nói có phải hay không, có phải hay không đạo lý này."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bổn văn cốt truyện đến bây giờ đánh giá không ít người đã đã nhìn ra, không biết cũng không quan hệ, kiên nhẫn lại xem mấy trương liền biết rồi, ~~
————
Cảm tạ Công Tử Vũ Vô ném 1 cái lựu đạn
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch người đọc: "Sáng nay mười bước" +5, "Đông hoài du khiển" +5 "Hà Thần" +30 "Sơ tâm không phụ" +33, "prr" +20, "Minh hoa" +2, "" +3 "Sáng nay mười bước" +1 "Hai lượng" +1
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store