ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Nhất Kiếm Lăng Hàn

Chương 8

bachhoptangmongcac

Chương 8

Khư Hải Long tộc Văn Thừa Tướng từ trước đến nay đều do Huyền Quy nhất tộc đảm nhiệm. Lão giả thân hình câu lũ, nhưng tinh thần quắc thước, vuốt chòm râu, cười tươi nói:

"Bệ hạ cứ yên tâm. Phượng tộc bên kia đã sớm sai người đưa thiệp, tin rằng Phượng tộc nhất định cũng rất nguyện ý kết thân cùng chúng ta."

Long Đế cười nói:
"Đó là đương nhiên. Long Phượng hai tộc từ thời thượng cổ đã nhiều lần kết thân, chỉ là mấy chục vạn năm nay, hoàng tộc hai bên ít qua lại mà thôi."

Nói đến đây, Long Đế mang theo vài phần tiếc nuối, chậm rãi nói:
"Nếu không phải Lăng Hàn vẫn luôn không chịu cưới phi, thì cũng chẳng cần kéo dài tới tận bây giờ. Nếu sớm hơn mấy trăm năm, biết đâu bản đế còn có thể có được một vị tức phụ là phượng chủ."

Văn thừa tướng nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: phượng hoàng tộc bên kia tổng cộng cũng chỉ có duy nhất một vị phượng chủ, bệ hạ ngài quả thật dám nghĩ. Lỡ như không cưới được con dâu, e rằng còn đem cả Thái Tử bồi vào thì khổ.

Dù trong lòng âm thầm chửi thầm như vậy, nhưng văn thừa tướng vẫn thuận theo lời Long Đế mà nói tiếp:
"Thần từng nghe nói, phượng hoàng hai tộc vị phượng chủ này phong tư tuyệt thế, thực lực lại cường đại, huyết mạch càng là kế thừa từ đời trước phượng chủ, là người có khả năng nhất trong mấy chục vạn năm nay hóa thành Cửu Thiên Phượng Hoàng."

Long Đế gật đầu, thở dài một tiếng:
"Ngươi nói không sai. Hơn nữa, tuổi tác của vị phượng chủ kia cũng tương đương với Lăng Hàn. Nếu đổi lại là mấy chục vạn năm trước, khi huyết mạch hai tộc còn chưa loãng như hiện tại, nàng quả thực là lựa chọn thích hợp nhất để hai tộc kết thân."

Long tộc và phượng tộc kết hợp, hậu đại càng dễ sinh ra ngân long hay phượng hoàng có khả năng phản tổ. Điều này đại khái có liên quan đến thời thượng cổ, khi Thái Hư Cổ Long cùng Cửu Thiên Phượng Hoàng hai tộc thường xuyên thông hôn.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Long Đế cảm thấy đáng tiếc. Phượng tộc Tả Vũ Quân tuy cũng không tệ, nhưng rốt cuộc huyết mạch phượng hoàng đã loãng. Trước khi hóa phượng, nàng chỉ là một vũ tộc bình thường, so với phượng chủ của hai tộc phượng, hoàng thì dĩ nhiên vẫn kém hơn.

"Bệ hạ cũng đừng quá tiếc nuối," văn thừa tướng khuyên nhủ. "Chẳng phải lần này bệ hạ là vì Thái Tử điện hạ chọn trắc phi sao? Nếu thật sự là phượng chủ tới, chỉ một vị trí trắc phi e rằng sẽ ủy khuất nàng."

"Ngươi nói cũng phải......" Long Đế khẽ gật đầu, rồi lại nói tiếp: "Nhưng nếu phượng chủ thật sự nguyện ý gả cho ngô nhi, thì Khư Hải Long tộc nhất định lấy lễ Thái Tử Phi đối đãi, tương lai long hậu chi vị cũng sẽ dành cho nàng."
Nói xong, Long Đế ngửa mặt thở dài một hơi.

"Ngươi nói xem, lão tiểu tử kia vận khí sao lại tốt như vậy. Sinh được một nữ nhi tư chất xuất chúng thì thôi, hôn sự cũng chẳng cần trưởng bối nhọc lòng, tự mình ra ngoài tìm một hỗn tiểu tử, thậm chí còn mang cả trứng về."

"Nếu hắn còn sống, chắc chắn sẽ đứng trước mặt ta khoe khoang mấy ngàn, mấy vạn năm, cười nhạo ta mấy vạn năm nay vẫn chưa ôm được tôn tử."

Văn thừa tướng biết, trong miệng Long Đế nhắc đến "lão tiểu tử" chính là đời trước phượng chủ. Long tộc và phượng tộc tuy cách nhau khá xa, nhưng giữa hai bên vẫn luôn có người qua lại.

"À đúng rồi," Long Đế chợt nhớ ra, "phượng hoàng hai tộc trưởng lão không phải muốn tìm trắc thất cho phượng chủ sao? Có kết quả gì chưa? Lê Thanh cái đồ không biết cố gắng kia, thật sự làm bản đế mất mặt, vậy mà còn để Phượng tộc trả người về."

"Có lẽ là phượng chủ không thích kiểu như Lê Thanh điện hạ," văn thừa tướng ôn tồn nói. "Bệ hạ cũng đừng quá tức giận."

Long Đế hừ lạnh một tiếng:
"Thôi thôi, không nhắc đến nữa. Nhắc tới là bản đế lại nổi giận."

"Việc quan trọng nhất hiện tại của ngươi," Long Đế nhìn văn thừa tướng nói, "là sắp xếp thỏa đáng chuyện của Thái Tử điện hạ. Đừng làm quá phô trương, Lăng Hàn không thích."

"Vâng." Văn thừa tướng cung kính đáp lời.

Lúc này.

Trong tẩm cung của Thái Tử.

Một bóng người lén lút lóe lên, tiến vào trong điện. Khi thấy người đang ngồi trước bàn, nàng liền kinh hỉ bước tới, vỗ nhẹ lên vai đối phương, nói:
"Ta còn tưởng thị nữ lừa ta, không ngờ biểu đệ ngươi thật sự đã trở về. Đã trở về rồi, sao cũng không phái người báo cho ta một tiếng?"

Người tới khoác một thân tơ vàng hoa phục, phía trên khảm đầy trân châu bảo thạch, hoa lệ vô cùng. Toàn thân nàng trông chẳng khác nào một giá châu báu biết đi, ngay cả trên ngón tay cũng đeo nhẫn ngọc lấp lánh.

Sở Lăng Hàm liếc nhìn người kia tự nhiên ngồi xuống đối diện mình, bộ dạng chẳng khác gì khổng tước xòe đuôi.
"Biểu ca." Nàng lạnh nhạt lên tiếng.

Long Đế chỉ cưới một vị long hậu, cũng chỉ có duy nhất một nhi tử là Sở Lăng Hàm. Nhưng long hậu lại có một muội muội mất sớm, để lại một nhi tử —— chính là Lê Thanh trước mặt.

Cha mẹ Lê Thanh đều thuộc bạch long tộc, không biết có phải do gien biến dị hay không mà sinh ra một Lê Thanh giống Tì Hưu tinh. Nàng yêu thích nhất là sưu tập đủ loại đá quý xinh đẹp, rồi mang hết chúng lên người.

"Trà biểu đệ pha vẫn ngon như xưa, mấy trăm năm không gặp, biểu đệ lại càng tuấn tú." Lê Thanh uống một ngụm lớn, cười khen.

Khóe miệng Sở Lăng Hàm khẽ co giật, lạnh nhạt hỏi:
"Biểu ca sao lại ở Long Cung?"

Nàng biết rõ, vị biểu ca này xưa nay không thích ở Khư Hải, thích nhất là đi khắp trời nam đất bắc.

Nụ cười trên mặt Lê Thanh lập tức sụp xuống, lộ ra vẻ khó nói thành lời:
"Biểu đệ đừng hỏi, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì."

Sở Lăng Hàm nhướng mày. Vốn nàng cũng không quá muốn biết, nhưng có thể khiến một kẻ da mặt dày như Lê Thanh lộ ra dáng vẻ này, nàng lại thật sự có chút tò mò.

—— Chỉ cần nhìn là biết nàng ta đã làm chuyện ngu xuẩn thú vị gì ở bên ngoài. Nghe cho giết thời gian cũng không tệ.

"Biểu ca cứ nói nghe thử, ta sẽ không cười."

Lê Thanh suy nghĩ một lúc, do dự chốc lát, cảm thấy nói cho biểu đệ biết cũng chẳng sao. Biểu đệ không phải người lắm mồm, sẽ không đi nói lung tung...... Hơn nữa, e rằng chẳng bao lâu nữa, dù mình không nói, biểu đệ cũng sẽ biết.

"Trước đó vài ngày, Phượng tộc truyền tin, nói muốn chọn trắc phi cho vị phượng chủ đương nhiệm. Cữu cữu chê ta phiền, liền đuổi ta sang Phượng tộc......"

Sở Lăng Hàm đang bưng chén trà, nghe xong suýt nữa bật cười. Nàng siết chặt chén trà trong tay, phải mất một lúc lâu mới ép được ý cười xuống.

"Nói tiếp đi."

Long tộc và phượng tộc vốn có thói quen kết thân, chuyện tuyển trắc phi nàng có thể hiểu. Chỉ là nàng thật sự khó tưởng tượng, với đức hạnh của Lê Thanh, lại đi làm trắc phi cho người khác.

"Cũng chẳng có gì để nói," Lê Thanh nhún vai. "Ta không được chọn, liền bị đưa về. Đến mặt phượng chủ ta còn chưa từng gặp."
Nàng bĩu môi nói tiếp: "Nghe nói đẹp như thiên tiên, có dung mạo khuynh thế. Ta thấy mười phần thì tám chín là lừa người."

Sở Lăng Hàm nhẹ vuốt chén trà, chậm rãi nói, giọng điệu có chút ngừng lại:
"Phụ quân e rằng cũng không thật sự muốn cho ngươi đi làm trắc phi. Đại khái là thấy ngươi phiền, muốn mặc kệ ngươi mà thôi."

Lê Thanh trợn trắng mắt:
"Ta chẳng được an ủi chút nào cả. Lần sau biểu đệ an ủi người, ít nhất cũng nhớ dịu dàng hơn một chút."

"Nếu không phải biết ngươi từ nhỏ đến lớn đều lạnh lùng như vậy, ta còn tưởng biểu đệ đang châm chọc ta."

Sở Lăng Hàm trầm mặc.

Có đôi khi, mặt nạ đeo quá lâu, lâu đến mức ngay cả chính nàng cũng không còn nhận ra. Nếu không phải Lê Thanh nói vậy, e rằng nàng cũng chẳng chú ý tới.

Lê Thanh thấy nàng không đáp lời, cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao biểu đệ của nàng từ nhỏ đã là như vậy.

"Được rồi, ta cũng không quấy rầy ngươi nữa. Lần này trở về, ngươi sẽ ở lại lâu chứ? Đợi qua mấy ngày, biểu ca dẫn ngươi ra ngoài chơi, mở mang tầm mắt. Ngoài Khư Hải, vùng Đông Vực ven biển có rất nhiều chỗ thú vị."

Nàng nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Sở Lăng Hàm, cười hì hì:
"Thú vị hơn bế quan của ngươi nhiều."

......

Sơn Hải Hỗn Nguyên Giới, Thần Giới, phương nam —— Nam Vực.

Nơi phượng, hoàng hai tộc cư trú qua nhiều thế hệ, Ly Sơn Hỏa.

Phượng hoàng không đậu cây ngô đồng thì không nghỉ, không ăn hạt luyện thì không ăn, không uống nước suối lễ thì không uống. Bởi vậy, trong Ly Sơn Hỏa trồng đầy ngô đồng lá vàng thuần khiết.

Phượng tộc và hoàng tộc cùng cư trú tại đây. Càng tiến gần trung tâm Ly Sơn Hỏa, phẩm chất ngô đồng lá vàng lại càng cao. Rậm rạp và to lớn nhất chính là cây ngô đồng che trời trên đỉnh Ly Sơn Hỏa, nghe nói đã có hơn trăm vạn năm tuổi.

Toàn bộ ngô đồng lá vàng trong Ly Sơn Hỏa đều là hậu duệ của cây này.

Ly Sơn Hỏa là một dãy núi. Ngoài khu vực phượng, hoàng hai tộc cư trú, kéo dài ra ngoài vạn dặm là lãnh địa của vô số vũ tộc phụ thuộc vào hai tộc, được phượng, hoàng hai tộc che chở.

Thời thượng cổ, phượng hoàng vốn là một. Từ trăm vạn năm trước, huyết mạch phượng hoàng dần loãng, hậu duệ chỉ còn có thể trở thành phượng hoặc hoàng. Từ đó, phượng hoàng nhất tộc dần phân thành hai tộc phượng và hoàng.

Trong hai tộc, chỉ những kẻ tư chất xuất chúng mới có cơ hội hóa thành Cửu Thiên Phượng Hoàng.

Trên đỉnh Ly Sơn Hỏa, phía trên tán cây ngô đồng lá vàng đã sống hơn trăm vạn năm, là quần cung điện sắc kim hồng. Phượng chủ thống lĩnh phượng, hoàng hai tộc chính là cư trú tại đó.

Giữa các cung điện, những nữ tử dáng người thướt tha xuyên qua, vũ y phiêu dật. Vũ tộc vốn nhiều mỹ nhân, huống chi phượng, hoàng hai tộc lại là hoàng tộc trong vũ tộc, dung mạo càng là tuyệt sắc.

Có thị nữ đi dọc hành lang tiến vào đại điện, dâng trà xong liền cung kính lui ra.

Trong đại điện, trên đài cao ngự tọa, một nữ tử mặc hồng y rực rỡ mà trầm tĩnh, một tay chống cằm, một tay khẽ gõ lên tay vịn ngọc chất.

"Hôm nay Cục Trưởng Lão tới, chẳng lẽ lại là vì chuyện con nối dõi mà quấy rầy bổn quân sao?"

Nữ tử hồng y như lửa, eo thon đai ngọc. Đôi mắt phượng vốn nên ẩn tình mang tiếu, lúc này lại chỉ lộ ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Đứng phía dưới là một phụ nhân trạc ba mươi tuổi, dung mạo đoan trang nhưng khí thế không tầm thường. Cục Trưởng Lão bình thản đáp:
"Phượng chủ nói đùa rồi. Ngài đã tuyên bố từ bỏ việc tuyển phi, lão thân sao còn không biết điều mà đến quấy rầy phượng chủ thanh tĩnh."

Nghe vậy, nữ tử được gọi là phượng chủ hơi hơi ngồi thẳng dậy. Cổ tay trắng nõn như sương tuyết, từ trong tay áo hồng y rủ xuống rồi lại bị che khuất.

Cục Trưởng Lão thái độ bình tĩnh. Hôm nay nàng không phải tới bức hôn phượng chủ, có gì phải sợ? Huống hồ, chuyện tuyển trắc phi vốn là do Vân Trưởng Lão của Phượng tộc đề xuất, nàng nhiều lắm chỉ là đẩy thêm một tay, trách nhiệm chính cũng không ở nàng.

"Khư Hải Long tộc mấy hôm trước đã phái người mang thiệp mời dự tiệc mừng thọ của Long Đế tới."

Phượng chủ không nói lời nào.

Cục Trưởng Lão thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục:
"Long Đế hy vọng có thể vì nhi tử của ông ấy, tức Khư Hải Long tộc Thái Tử, cầu thú Tả Vũ Quân của Phượng tộc ta làm trắc phi."

Phượng chủ nâng mắt, giọng lạnh nhạt:
"Ồ? Cầu thú Tả Vũ Quân làm trắc phi?"

Cục Trưởng Lão lấy thư từ trong tay áo, đưa cho thị nữ bên cạnh, để nàng trình lên:
"Đây là thư do Long Đế đích thân viết. Lão thân hôm nay tới chính là để giao bức thư này cho ngài."

Phượng chủ cầm thư, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói:
"Thay bổn quân cự tuyệt."

Cục Trưởng Lão sững sờ. Trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ thật sự bị mình nói trúng? Phượng chủ đối với Tả Vũ Quân quả nhiên có điều gì đó? Nếu không, sao lại không cần suy xét, liền lập tức cự tuyệt?

Trong chốc lát, trong đầu Cục Trưởng Lão lóe lên vô số suy nghĩ. Cuối cùng, nàng ổn định lại tâm tình, nói:
"Phượng chủ không thể như vậy. Chúng ta đã cự tuyệt Long tộc một lần, lần này nếu lại cự tuyệt nữa thì sẽ quá tổn hại tình nghĩa giữa long và phượng hai tộc...... Hay là ngài suy xét thêm một chút?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Long Đế: Cho gia ngoan nhi cầu thú trắc phi (~ ̄▽ ̄)~ Gia gia muốn ôm ngoan long nhãi con.
Phượng chủ: Cự tuyệt, lăn (`へ')

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store