ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Nhất Kiếm Lăng Hàn

Chương 10

tinhnhienca

Chương 10


Văn Thừa Tướng trầm mặc một chốc, hắn cảm thấy bệ hạ thật sự quá mức tự tin. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Thái Tử điện hạ từ nhỏ đến lớn chẳng phải vẫn là người gặp người thích sao? Long tộc bên trong muốn gả cho Thái Tử điện hạ, xếp hàng còn có thể vòng Long Cung một vòng lớn.

Cuối cùng, Văn Thừa Tướng nói: "Bệ hạ, ngài nói không phải không có lý."

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Tiến vào."

Kim cá chép hóa hình thị nữ đẩy cửa bước vào, hơi hơi hành lễ nói: "Bệ hạ, Thái Tử điện hạ không ở trong tẩm cung."

"Ân? Sao lại không ở? Là đi đâu?" Long Đế kỳ quái hỏi.

Thị nữ đáp: "Thái Tử điện hạ hộ vệ nói, Lê Thanh điện hạ đem Thái Tử điện hạ mang đi ra ngoài, nói là lên bờ đi giải sầu."

Long Đế nói: "Đã biết, ngươi lui xuống đi."

Thị nữ rời đi, Long Đế nhìn Văn Thừa Tướng cười: "Lê Thanh tên tiểu tử thúi này khó được làm đúng một sự kiện, mang Hàn nhi đi giải sầu cũng tốt. Cả ngày buồn ở tẩm cung, cũng nhàm chán."

"Bệ hạ nói phải, Thái Tử điện hạ khó được ra cửa giải sầu." Văn Thừa Tướng gật đầu phụ họa.

Long Đế nhớ lại việc sai thị nữ đi gọi nhi tử là vì chuyện gì, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ân, dù sao cũng không phải việc gấp. Chờ Hàn nhi trở về rồi nói sau."

Hải Dương thành.

Sở Lăng Hàm bị lôi kéo vào thành xong, không xa không gần đi bên cạnh Lê Thanh, nghe Lê Thanh giới thiệu cho nàng những sự vật trong Hải Dương thành.

Trong thành đường phố náo nhiệt phồn hoa, mặt đường lát đá trắng rộng lớn, hai bên cửa hàng san sát. Trên đường người qua lại cũng rất đông.

"Hải Dương bên trong thành tu sĩ và Yêu tộc hỗn tạp, nhưng có bảy tám thành đều là phàm nhân. Tòa thành trì này cũng do phàm nhân quản hạt......"

Theo lời Lê Thanh giải thích, Sở Lăng Hàm cũng chú ý tới những người qua lại: có tu sĩ, có Yêu tộc hóa hình, cũng có người thường không có tu vi trong người.

"Lăng Hàn đã từng tới đây chưa?" Lê Thanh hỏi, đồng thời quan sát mặt biểu đệ nhà mình.

Bọn họ đi một đường, chung quanh không ít đại cô nương tiểu tức phụ cứ nhìn chằm chằm Lăng Hàn, ngay cả không ít nam nhân cũng quay đầu nhìn thêm vài lần.

Lê Thanh thầm nghĩ, chính mình biến ra gương mặt này cũng đâu có xấu, sao nổi bật lại bị Lăng Hàn đoạt hết.

Sở Lăng Hàm nghe vậy liền đáp: "Tuổi nhỏ khi, phụ, phụ thân mang ta đã tới một hồi."

Nguy hiểm thật, suýt nữa nàng buột miệng nói ra hai chữ "phụ quân".

"Kia chẳng phải là rất nhiều năm trước?" Lê Thanh kinh ngạc. Hắn biết biểu đệ không thích ra cửa, thích bế quan là một chuyện, nhưng cũng tự bế quá mức rồi.

Lăng Hàn trăm tuổi sinh nhật bái sư Huyền Dương kiếm phái chưởng giáo xong, liền theo đến Huyền Dương kiếm phái tu luyện. Vậy "tuổi nhỏ" trong lời này, chẳng lẽ là nói chuyện hơn một ngàn bốn trăm năm trước?

"Ân." Sở Lăng Hàm gật đầu.

Dù người tu tiên trí nhớ rất tốt, nhưng chuyện hơn một ngàn bốn trăm năm trước, nàng thật đúng là nhớ không rõ. Chỉ mơ hồ nhớ lúc đó là phụ quân thấy nàng trong sân vùi đầu luyện kiếm, lo nàng luyện đến ngây người, liền cưỡng ép lôi nàng ra cửa đi dạo.

Lê Thanh vẻ mặt đồng tình nhìn nàng, thở dài một hơi: "Dù là người tu tiên, nhưng thân là một nam tử trưởng thành, cũng không cần thanh tâm quả dục đến mức đó chứ? Không cần nói cũng biết mấy năm nay ngươi khẳng định không hảo hảo ăn nhậu chơi bời."

"Hôm nay để ta dẫn ngươi đi một nơi tốt, theo ta."

Lê Thanh đã nói là làm, lập tức chạy lên phía trước dẫn đường, ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho nàng.

Sở Lăng Hàm có chút bất đắc dĩ. Nàng hoài nghi mình có phải không nên cùng Lê Thanh ra ngoài hay không. Dù trong lòng nghĩ vậy, nàng vẫn bước theo.

Cuối cùng, bọn họ dừng trước một tòa tửu lầu sát đường.

Tửu lầu nhìn qua vô cùng rộng lớn, tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều nhô mái hiên ra ngoài. Trên ngói xanh chu mái, có điêu khắc thần long sống động như thật, đôi mắt thần long còn được khảm đá quý.

Trên lan can sát đường của mỗi tầng, đều buông từng lớp mạn diệu lụa mỏng. Gió thổi qua, lụa mỏng bay lên, uốn thành độ cung mềm mại ưu nhã.

Sở Lăng Hàm chỉ kịp liếc một cái tên tửu lầu, đã bị Lê Thanh kéo vào.

—— Linh Lung Các.

Tên gọi quả thật phong nhã. Sở Lăng Hàm nghĩ như vậy, rồi phát hiện sau khi vào trong, Lê Thanh quen cửa quen nẻo dẫn nàng thẳng lên tầng năm.

Sở Lăng Hàm đứng một bên, chỉnh lại y phục bị Lê Thanh kéo đến hơi nhăn. Dù là ra ngoài giải sầu, nàng cũng phải giữ hình tượng.

Lê Thanh cùng tiểu nhị bên cạnh thương lượng xong món ăn, vừa quay đầu liền thấy biểu đệ trường thân ngọc lập đứng phía sau, đôi mắt trong sáng hữu thần, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện gì.

Trong lòng hắn tán thưởng một tiếng: khí độ này, phong tư này, không hổ là biểu đệ của hắn. Quả thực cùng hắn giống nhau, tuấn mỹ vô song lại hấp dẫn người.

Lê Thanh ngồi xuống, gọi nàng: "Biểu đệ lại đây ngồi. Đồ ăn còn phải chờ một lát mới lên."

"Chúng ta uống trước chút rượu, xem ca vũ."

Lên lầu, Sở Lăng Hàm liền phát hiện trong tửu lầu, nơi lâm sân có người đang múa.

Nghe Lê Thanh nói, nàng ngồi xuống đối diện hắn, liền thấy Lê Thanh lấy ra một bầu rượu khiến nàng cảm giác quen mắt. Ngay sau đó hắn cầm chén, rót cho mình và nàng.

Trong đình viện, vũ cơ thân thể mềm mại, xoay người nhảy lên. Từ tầng năm nhìn xuống có thể thấy một mảnh kiến trúc tinh xảo lịch sự tao nhã, toàn bộ đều nằm trong phạm vi Linh Lung Các.

Nàng nâng chén nhấp một ngụm. Ngàn năm rượu ngon hương vị bất phàm. Buông chén xuống, Sở Lăng Hàm nói: "Biểu ca là khách quen nơi này."

Tuy là lời nghi vấn, ngữ khí lại chắc chắn.

"Không thể nói là khách quen, ngẫu nhiên mới đến một chuyến." Lê Thanh híp mắt hưởng thụ, cười nhìn nàng: "Hôm nay chúng ta tới đúng lúc. Biểu đệ ngươi nhìn vũ cơ trong viện, trên đầu nàng mang hoa kìa."

Trên đầu mang hoa? Sở Lăng Hàm theo hướng hắn chỉ nhìn qua, liền thấy bên mái tóc vũ cơ cài một đóa hoa chạm ngọc khắc thành, màu hồng nhạt đang nở rộ.

Trước đó nàng không chú ý, giờ nhìn kỹ mới thấy đóa hoa này có chút quen. Vài giây sau, nàng nhớ ra tên của nó.

"Bích Lạc Lả Lướt Hoa. Hoa này có gì không ổn sao?"

Bích Lạc Lả Lướt Hoa có thể làm thuốc, thất phẩm linh hoa, vị ngọt, tính hàn...... Khi nở rộ xấp xỉ cỡ nắm tay người trưởng thành. Xác nhận tên hoa xong, những tin tức liên quan liền lướt qua trong đầu nàng một lượt.

Lê Thanh không vòng vo, nói thẳng: "Đêm nay có đấu giá hội. Thông thường sẽ rất thú vị. Biểu đệ muốn hay không lưu lại kiến thức một phen?"

Đấu giá hội? Sở Lăng Hàm nổi hứng thú. Đấu giá hội nàng chỉ nghe danh, chưa từng tận mắt thấy. Cũng không biết có thú vị như lời đồn hay không.

"Có chút hứng thú." Sở Lăng Hàm gật gật đầu.

Lê Thanh khóe miệng nhếch lên. Không hiểu vì sao, nụ cười ấy khiến nàng cảm thấy có chút giảo hoạt, như thể đã đào sẵn hố chờ nàng nhảy vào.

Đêm đó.

Sở Lăng Hàm nhìn nữ tử đang đối nàng cười đến quyến rũ vũ mị, mặt vô biểu tình quay sang nhìn Lê Thanh. Nàng cảm thấy mình cần một lời giải thích. Nói là đấu giá hội, vì sao nàng lại cảm giác như mình đến một nơi đặc thù nào đó??

Lê Thanh vươn tay ôm lấy thiếu nữ nghịch ngợm đáng yêu bên cạnh vào lòng. Thiếu nữ chim nhỏ nép vào người, dựa sát hắn, động tác tự nhiên vô cùng.

Nhìn quanh, tựa hồ ai nấy bên người đều có thêm một người: hoặc mỹ lệ động lòng, hoặc kiều tiếu khả nhân. Còn có vài nữ tu ôm trong lòng là nam hài đáng yêu; thậm chí không ít người ôm lấy eo đồng tính cũng chẳng hiếm.

Sở Lăng Hàm có chút rối loạn trong gió, nhất là khi những tiếng hờn dỗi trêu đùa vang vào tai. Đây không phải tửu lầu sao? Sao nàng lại cảm thấy mình như bước vào thanh lâu?

"Đây là không thích cái này? Vậy ta bảo bọn họ đổi một cái." Xem ra biểu đệ của hắn quả thật là tay mơ. Khó được thấy hắn khẩn trương, Lê Thanh trong lòng nghẹn cười, ngoài mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên.

"Đấu giá hội sắp bắt đầu rồi, biểu đệ ngươi đừng có cọ xát."

"Công tử." Mỹ nhân hồng y quyến rũ, mày mắt doanh doanh nhìn nàng, giọng nói kiều mị nói với nàng: "Để nô hầu hạ ngài, được chứ?"

Sở Lăng Hàm có chút đau dạ dày. Nàng bắt đầu hối hận vì đã lưu lại xem đấu giá hội này. Tới lúc này, nếu còn nhìn không ra Lê Thanh cố ý không nói rõ, nàng thà xuẩn chết cho xong.

Đừng tưởng hắn giả vờ bình tĩnh, nàng nhìn không ra. Lê Thanh nhất định đang ở trong lòng chê cười nàng.

Sở Lăng Hàm hít sâu một hơi trong lòng. Phải thừa nhận, nàng đúng là có chút ngo ngoe rục rịch, bởi đây là trải nghiệm mới lạ nàng chưa từng có. Quan trọng hơn, nàng tuyệt đối không muốn nhận "thua" trước mặt Lê Thanh.

"Không cần." Nàng nói.

"Vậy chúng ta đi thôi." Lê Thanh mang theo ý cười nhìn nàng, tựa hồ muốn xem nàng sẽ làm thế nào.

Sở Lăng Hàm biểu tình lãnh đạm, vươn tay học theo dáng vẻ người khác, nhẹ đặt tay lên eo mỹ nhân hồng y. Ngay sau đó, nàng như không thầy mà hiểu, dường như vô cùng thuần thục ôm lấy.

—— Phảng phất nàng trước kia đã từng làm vô số lần như vậy.

Sao có thể chứ. Nàng đừng nói eo nữ tử, ngay cả nam nhân nàng cũng chưa ôm được mấy lần. Dù sao "nam nữ" thụ thụ bất thân; còn "nam" nhân cùng nam nhân thì không sao cả.

Chẳng lẽ bản thân nàng là sắc phôi, nên lần đầu làm đã giống như từng làm vô số lần, thuần thục đến vậy? Nghĩ tới khả năng này, khóe miệng Sở Lăng Hàm không khỏi giật giật một cái.

"Biểu đệ, được lắm. Ta còn tưởng ngươi sẽ không được cơ." Lê Thanh trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

Hắn thật sự không ngờ Lăng Hàn lại có thể phóng khoáng đến vậy. Nhìn bộ dáng "người sống chớ tiến" từ nhỏ đến lớn của Lăng Hàn, hắn còn tưởng Lăng Hàn sẽ chạy trối chết cơ.

Sở Lăng Hàm trán nổi gân xanh đến mức như sắp nứt ra, nhưng cuối cùng nàng vẫn đè nén cảm xúc, giữ bình tĩnh mà nói: "Không phải đấu giá hội sắp bắt đầu rồi sao, còn không mau đi."

Nói xong, Sở Lăng Hàm nhìn nữ tử áo đỏ đang bị chính mình ôm, đối phương vô cùng tự nhiên dựa vào nàng, rồi còn đem đầu tựa lên vai nàng. Trong lòng nàng bỗng dâng lên một tia hối hận, không ngừng tự hỏi vừa rồi vì sao mình lại vươn tay ra.

Nàng nghĩ mình đúng là bị ma quỷ ám ảnh, bằng không thì giải thích thế nào cho hành vi không thích hợp vừa rồi — ôm một cô nương không quen biết, chuyện này mà mình cũng làm được.

...... Giờ nếu đẩy người ta ra, có phải sẽ trông quá giấu đầu lòi đuôi không? Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng thậm chí còn ngửi được trên người nữ tử áo đỏ một mùi u hương nhàn nhạt.

May mà không phải loại hương khí nồng liệt gì, bằng không Sở Lăng Hàm cũng không biết mình có nhịn được mà không đẩy người ra hay không.

Nữ tử áo đỏ ở Linh Lung Các cũng đã không phải ngày một ngày hai, gặp qua rất nhiều người dung mạo xuất sắc, nhưng tuấn mỹ đặc biệt như người bên cạnh thì lại chưa từng thấy.

Đương lúc Sở Lăng Hàm nhìn Lê Thanh đang cùng phấn y thiếu nữ ve vãn đánh yêu, trong lòng nhớ tới tiểu sách vở, chợt nghe bên tai truyền đến một giọng mềm nhẹ.

"Nô danh gọi Hồng Du, không biết công tử dòng họ?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Xem các ngươi đều đang nói nhãi con thảm ( nhỏ giọng: Kỳ thật còn hảo đi >-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store