CHƯƠNG 67
"Điểm hấp dẫn cuối cùng của Thẩm Thanh Từ đã biến mất"
Biển cả như được bàn tay vô hình nhào nặn nên những đường nét đầy đặn, nối dài bất tận. Một màu lam sâu lắng, phẳng lặng như chiếc sơ mi được cắt may riêng, vừa vặn, chỉn chu, mang theo thần khí. Dáng đứng của biển ngay ngắn, sắc màu tinh khiết mà trang nhã, lộng lẫy theo cách rất riêng.
Gió cuốn từng đợt sóng triều xô tới, ồn ào như một chuỗi cười giòn tan của những chiếc chuông gió.
Cơn gió biển từ một bờ đại lục xa xôi khác thổi về, mang theo vị ẩm ướt loang lổ, làm sợi tóc cũng thấm đẫm hơi nước, tùy tiện dính trên gò má.
Đuôi mày dường như cũng nặng trĩu vì hơi ẩm, khiến người ta bất giác chau lại.
Hàng mi cũng trĩu xuống, chẳng buồn nhấc lên, chỉ uể oải đưa mắt nhìn quanh.
Nàng đang thong dong dạo bước dọc bờ biển sau bữa sáng. Sân khấu của buổi hòa nhạc riêng tư đêm qua vẫn chưa được dỡ bỏ, những thiết bị ánh đèn phơi mình dưới nắng, kéo theo một cảm giác thiếu sót thừa thãi.
Những hạt cát mịn màng tụ lại dưới chân, giúp ghi lại từng dấu chân lang thang vô định, như thể sợ có người lữ hành nào đó lạc lối.
Có người đi về phía biển, cố gắng bơi ra xa hơn trong giới hạn an toàn.
Có người từ bờ đi tới, mang theo một nỗi cô độc của thời đại sau khi ngọn lửa trại đã bị dập tắt bởi lớp áo văn minh và gông cùm đạo đức, vẻ ngoài được tô điểm thành một sự tinh xảo béo phị hống hách.
Còn nàng, vừa chẳng muốn xuống nước, cũng chẳng muốn quay về những tòa nhà an toàn kia.
Nàng đang hiện diện giữa một vùng biển thực sự, người tạo ra nó là Thượng Đế, chứ không phải một nghệ sĩ hiện đại với mái tóc dài lãng tử.
Giá trị của nó không thể tính toán, cũng không thể mua đứt trong một lần. Chính đặc tính đó đã giúp nó thoát khỏi cảnh bị giam cầm trong các phòng triển lãm hay không gian lưu trữ cá nhân.
Đại dương đích thực là tự do, là một viên đá quý màu lam được ném ra xa. Lũ chim trời xoay lượn những đôi cánh kiêu hãnh, loài cá sở hữu dáng bơi uyển chuyển đẹp nhất.
Còn con người thì luôn bắt chước một cách vụng về, mò trăng đáy nước, tự mâu thuẫn.
Nàng không thích ra khỏi khách sạn. Nơi nàng ở có một bãi biển xinh đẹp, trong sân còn có một hồ bơi riêng. Nàng có thể vùi mình sâu dưới làn nước mát lạnh vào sáng sớm hoặc đêm khuya.
Đúng như Thẩm Thanh Từ vẫn nghĩ, một khi kéo dãn khoảng cách với thực tại, nàng có thể thoát khỏi mọi chuyện phiền phức mà chẳng đem lại cảm giác thành tựu nào.
Kỳ nghỉ là một ân huệ của cấp trên, nhưng công việc không thể chấm dứt hoàn toàn. Mỗi sáng nàng đều có cuộc họp, nhưng điều đó lại cho nàng cảm giác thành tựu, khiến nàng cảm nhận được vị trí không thể thay thế của mình, vì thế nàng chẳng hề ca thán.
Ngày ngày trôi qua, bình lặng như mặt biển về đêm.
Và có một điều cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng, đó là hình ảnh Trạm Thu ngày nào cũng hiện về trong tâm trí.
Có lúc là dáng vẻ của mùa hè, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh rêu, từ con đường mòn của một vườn thực vật bước ra, tay cầm một bó hoa tươi vừa hái.
Có lúc lại là dáng vẻ mùa đông, Trạm Thu cuộn mình trong chiếc áo khoác ấm áp, đôi mắt to tròn, nụ cười tỏa nắng thổi tan đi những bông tuyết.
Một Thẩm Thanh Từ vốn không thích vỗ tay, nay lại đứng ở hàng ghế sau cùng, và đã nhìn thấy kết cục của câu chuyện.
Nàng hy vọng mình có thể tận hưởng sự bình lặng, ví như đọc một cuốn sách. Nàng có một thói quen kỳ quặc, rất ghét đọc sách từ trang tựa đề, mà luôn tiện tay lật đến khoảng một phần ba cuốn sách rồi đọc.
Đọc không hiểu cũng chẳng sao, rất nhiều cuốn sách dù có đọc từ trang đầu tiên cũng vẫn không hiểu như thường. Ngoại trừ tiểu thuyết trinh thám, đại đa số câu chuyện đều không đáng để bắt đầu từ đầu.
Nàng là một kẻ đọc sách mà chẳng hiểu được gì, dù câu chữ có hoa mỹ, câu chuyện có lay động lòng người, nàng vẫn chỉ là một người ngoài cuộc.
Văn tự đẹp đẽ không thể chạm đến nàng, những câu chuyện ly kỳ cũng chẳng liên quan gì đến một kẻ bị ràng buộc bởi cuộc sống bận rộn như nàng.
Khi Thẩm Thanh Từ ra ngoài ngắm biển, cũng sẽ có người đến bắt chuyện.
Đàn ông thì nàng dứt khoát từ chối, có một lần gặp phải một cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống, ánh mắt nhìn nàng vừa táo bạo lại vừa quyến rũ, là một diện mạo rất dễ hấp dẫn nàng.
Nhưng nàng đã không đi vào vết xe đổ.
Thẩm Thanh Từ tự hỏi, bỏ qua lý do nàng vẫn còn nghĩ đến Trạm Thu, nếu như không gặp lại Trạm Thu, liệu mình có thử một lần không.
Đáp án là không.
Rung động là một chuyện rất khó, cho dù đối phương có tốt đẹp đến đâu, nhưng nàng lại vô cảm. Chỉ khi rung động bởi sự tiếp cận của đối phương, thì sự phát triển sau đó mới có thể gọi là mập mờ và tán tỉnh.
Nếu không, chỉ có thể xem là tùy tiện đùa bỡn với thanh xuân.
Suy nghĩ như vậy khiến Thẩm Thanh Từ cảm thấy vô cùng thất vọng, và cũng vô cùng sợ hãi.
Nàng thà rằng mình là một kẻ tùy tiện, phong lưu đa tình nhưng phóng khoáng thì cũng chẳng có gì không tốt, còn hơn là để một người đã nói lời tạm biệt với mình, lại trở nên đặc biệt ở trong lòng.
Thỉnh thoảng nàng sẽ gặp ác mộng, mơ thấy mình lại đến bệnh viện, khắp nơi âm u, nặng nề, cả nàng, người vốn đã ngủ không ngon, cũng lê bước mệt mỏi.
Vừa quay đầu lại, một Trạm Thu tràn đầy sức sống đang ở bên cạnh, đăm đăm dõi theo nàng, rồi lại nhìn về phía những người thân trong gia đình nàng.
Có người bệnh tật, có người nhút nhát, có người thô lỗ mà cố chấp, có người thấp kém mà ác độc, có người nhạt nhòa trong ký ức nhưng lại tuyệt vọng.
Nàng còn mơ thấy Trạm Thu cứ lặp đi lặp lại lời tạm biệt, vẻ mặt rõ ràng vẫn ấm áp, ngọt ngào như khi còn ở bên nàng, nhưng miệng lại nói lời chia tay.
Trạm Thu nói muốn quên nàng đi, Thẩm Thanh Từ trong lòng thấy thật nực cười, ký ức đâu phải thứ con người có thể kiểm soát.
Biết bao thông tin quan trọng và trải nghiệm mà chúng ta cố công ghi nhớ, lại dễ dàng bị lãng quên.
Thế nhưng những gì chúng ta không muốn nhớ, như những trải nghiệm tồi tệ, những ánh nhìn đáng sợ, lại cứ chiếm cứ nơi sâu thẳm nhất trong lòng, mãi không chịu rời đi.
Trạm Thu vẫn sẽ không nhớ ra được chuyện của mùa hè, và cũng sẽ không dễ dàng quên đi chuyện giữa các nàng.
Cho đến khi kỳ nghỉ của Thẩm Thanh Từ kết thúc, ảnh đại diện của Trạm Thu không còn xuất hiện trong danh sách, bị tin nhắn công việc che lấp, vòng bạn bè của Trạm Thu cũng đã chặn nàng, nàng mới có được cảm nhận thực chất.
Đăng nhập vào "nhật ký", thấy Trạm Thu ngày nào cũng cập nhật, cô đang ở nửa kia của địa cầu, sống một cuộc sống rực rỡ và nhẹ nhàng.
Không cố tình thể hiện niềm vui hay nỗi buồn, chỉ từ những chuyện nhỏ nhặt cũng có thể cảm nhận được Trạm Thu đang yêu tha thiết cuộc sống của mình.
Và không có bất kỳ một cảm xúc tiêu cực nào.
Thẩm Thanh Từ nhận ra, người nực cười chính là mình.
Quên không có nghĩa là mất trí nhớ, quên còn nghiêm trọng hơn mất trí nhớ rất nhiều.
Một Trạm Thu mất trí nhớ vẫn sẽ bị nàng hấp dẫn, nhưng một Trạm Thu đã nói lời tạm biệt, sẽ không yêu nàng nữa.
Điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Trong tin nhắn, Trạm Thu trả lời rằng, số tài khoản cô không mua nữa, bởi vì cô đã thích những con số không theo quy luật.
Đến đây, điểm hấp dẫn cuối cùng của Thẩm Thanh Từ đã biến mất.
Ngày nàng trở về, Dương Cẩn đến sân bay đón nàng, đưa nàng về căn hộ.
Thẩm Thanh Từ mời cô ấy ăn cơm ở nhà hàng dưới lầu.
Dương Cẩn trêu chọc: "Nhà cô cứ như căn cứ bí mật vậy, nếu không phải cố tình đến đón đưa cô, tôi cũng chẳng có vinh dự này đâu."
Thẩm Thanh Từ khéo léo đáp: "Nhà tôi có gì vui đâu, trong đám bạn bè cô là người đến nhiều nhất rồi, còn chưa đủ sao?"
"Thế ngoài bạn bè ra thì ai đến nhiều nhất?"
Giọng Dương Cẩn như thể đã có sẵn đáp án, Thẩm Thanh Từ nói thẳng: "Mẹ tôi."
Dương Cẩn tính tình tốt nên không so đo với nàng.
"Thật sự là đi nghỉ một mình à?"
"Nếu không thì có thể đi cùng ai."
"Cùng Trạm Thu..."
Thẩm Thanh Từ hỏi lại: "Ai là Trạm Thu?"
"Có cần phải giả vờ với tôi không?"
"Cô gọi là nhị tiểu thư thì tôi sẽ biết."
Đến lúc này Thẩm Thanh Từ vẫn không quên khắc nghiệt với Dương Cẩn một câu.
Dương Cẩn bỗng trở nên cao thượng: "Mọi người bình đẳng, không phải xã hội cũ nữa, mấy cái tiểu thư thiếu gia gì đó nên bỏ đi."
"Với lại, cô cũng sắp thành đôi với người ta rồi, tôi còn gọi nhị tiểu thư gì nữa, phải đến lượt cô ấy gọi tôi một tiếng chị chứ."
"Chúng tôi chia tay rồi."
Thẩm Thanh Từ dứt khoát nói, vẻ mặt bình tĩnh.
"Nhanh vậy sao?" Dương Cẩn giật mình.
Thẩm Thanh Từ ngẩn ra, "Cô có vẻ không ngạc nhiên về kết cục, chỉ ngạc nhiên về tốc độ thôi nhỉ."
Hóa ra người khác cũng nhìn ra các nàng không có tương lai.
"Kết cục thì bình thường thôi, tan tan hợp hợp, yêu đương chẳng phải là chuyện như vậy sao. Dù hai người là đồng tính, cũng có gì khác biệt đâu."
Dương Cẩn không cảm thấy có gì to tát.
Đúng vậy, cho dù không phải là tình yêu, tan hợp cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Thanh Từ cười cười: "Có lẽ đồng tính còn mong manh hơn một chút."
"Vậy cô nói xem, mong manh hơn ở chỗ nào, vì sao lại nhanh như vậy? Tôi thấy cô còn rất thích cô ấy, là cô ấy không trân trọng à?"
"Là vấn đề của tôi."
Dương Cẩn hỏi sâu hơn, nếu là ngày thường, Thẩm Thanh Từ tuyệt đối sẽ không để ý đến, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Từ lại kể cho cô ấy nghe đại khái chuyện ngày hôm đó.
Chỉ từ điểm đó, Dương Cẩn đã biết, Thẩm Thanh Từ rất đau khổ.
Chắc là không có ai để tâm sự, nghẹn đến sắp phát điên rồi, dù vẻ ngoài trông còn bình thường hơn bất kỳ ai.
Dương Cẩn nghe xong cảm thấy khó hiểu, bèn giúp nàng phân tích: "Vấn đề gia đình à? Gia đình cô thì có vấn đề gì được chứ, không nói đến giàu có, từ đời ông ngoại cô đã chẳng thiếu tiền rồi đúng không? Không cần so gia cảnh với cô ấy, ai mà so lại nhà họ chứ, Trương Thành Phàm không kết hôn cũng chẳng sao, nhà cô ấy lại không cần liên hôn, cô còn sợ sau này bị ghét bỏ à?
Tai nạn xe cộ tuy nghiêm trọng, nhưng cũng không có quan hệ trực tiếp đến hai người. Đó là em trai cô lông bông, cậu của cô nóng vội, là họ xử lý không tốt. Chuyện của ba của cô càng không đáng nói, yêu đương còn cần phải thẩm tra chính trị à?"
Với tư cách là cấp trên và bạn bè, Dương Cẩn biết một chút về tình hình gia đình của Thẩm Thanh Từ.
Chuyện đã qua hai mươi mấy năm rồi, Thẩm Thanh Từ lúc đó còn nhỏ, có thể ảnh hưởng được gì chứ.
Còn về em trai và cậu của nàng, lại càng không liên quan đến nàng, nhà ai mà chẳng có vài người họ hàng kỳ quặc.
"Tôi không thích, ngày hôm đó cô ấy xuất hiện trước mặt người nhà tôi, tôi liền thấy khó chịu vô cùng, tính cách như tôi không hợp để yêu đương."
Thẩm Thanh Từ lạnh lùng bình phẩm về bản thân.
"Không thử một lần sao?"
"Thôi bỏ đi." Thẩm Thanh Từ tiếp tục thẳng thắn: "Tôi thừa nhận, người nhà chỉ là cái cớ, là tôi muốn lôi họ ra làm lá chắn. Thực ra trước khi xảy ra chuyện cô ấy đã tỏ tình với tôi rồi, lúc đó tôi đã nghĩ đến lý do để từ chối."
"Thật vừa vặn, lại gặp nhau ở bệnh viện, lý do cũng không cần phải nghĩ nữa."
"Cô sẽ hối hận." Dương Cẩn nói.
Dương Cẩn không phải là bán tiên đoán việc như thần, cũng không đứng trên góc độ điều kiện đối phương không tồi để phân tích, mà chỉ nhìn vào Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ nếu đã bằng lòng nói với cô ấy những điều này, thì đã là điềm báo của sự hối hận rồi.
Nếu không, với tính cách của Thẩm Thanh Từ, đá người ta đi rồi, căn bản sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
Thẩm Thanh Từ không đồng tình, cho rằng mình cùng lắm chỉ có một chút áy náy và cô độc, chỉ là đã quen với sự náo nhiệt trước đây mà thôi, không thể nói là hối hận hay không.
Khi nàng bước vào phòng làm việc, thấy bức tranh sơn dầu của Trạm Thu vẫn còn treo trên tường, rồi lại nhìn thấy chiếc vòng tay đá quý trên cổ tay của Trạm Thu trong tranh.
Nàng nghĩ đến vòng tay của Trạm Thu, đột nhiên cảm thấy dưới chân hụt hẫng, như thể rơi xuống từ một nơi rất cao.
Không cảm thấy đau, chỉ có sự tê dại.
Nàng lại trở thành một người ngoài cuộc.
Trong một thoáng, nàng hoài nghi bức tranh này sao lại thuộc về mình, chính nàng cũng không biết vì sao mình có thể sở hữu nó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store