ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 65

AdachiSensei

"Ánh dương rực rỡ đã đến hồi kết, lặn về phía tây"

Ánh nắng rực rỡ đến mức không thuộc về mùa đông, trang trọng mà leo lên cao, từ khung cửa sổ phía tây phủ phục mà đến. Xuyên qua lớp kính xám xịt, bẩn thỉu, nó mang theo một sắc cam bi thương.

Khác với vẻ trong trẻo quanh người Thẩm Thanh Từ, Trạm Thu đã trang điểm một cách chỉn chu, khác người mà điểm lên mặt một nốt ruồi không mấy bắt mắt.

Thẩm Thanh Từ vừa thấy cô đã chú ý ngay.

Quá quen thuộc.

Dù quen biết không lâu, chỉ ôm nhau ngủ vài đêm, nhưng cũng đủ để thắng qua biết bao thời gian vô nghĩa và dài dòng. Chưa bao giờ có một người nào khiến nàng quen thuộc đến mức này, nhiều thêm một nốt ruồi cũng không thể lừa được nàng.

Bởi vì nốt ruồi này sống động như thật, người tạo ra nó lại mang một nỗi buồn, tựa như sắp thật sự khóc đến nơi.

Đúng vậy, Thẩm Thanh Từ nhìn ra được, Trạm Thu đang buồn.

Vì chính mình.

Chưa từng nghĩ tới, có thể từ miệng Trạm Thu nghe thấy những lời sắc nhọn đến thế. Thậm chí chỉ là một câu hỏi đơn giản, cũng đã có thể biến con dao cùn đang cắt vào lòng Thẩm Thanh Từ thành một vũ khí sắc bén.

Đôi gót giày mảnh mai của Thẩm Thanh Từ không thể nào chống đỡ nổi chiếc áo khoác nặng trĩu nữa.

Nàng từ một góc nhìn khác, thấy đôi gót giày gãy lìa, chiếc áo rơi xuống đất, vầng hoàng hôn vỡ vụn phía tây.

Nhưng lại không thấy được chính mình.

Nàng không biết mình đang dùng gương mặt nào để nói chuyện với Trạm Thu, biểu cảm có đẹp hay không, Trạm Thu xem xong sẽ có suy nghĩ gì.

Trước đây nàng đều biết, giống như ngồi trước bàn cờ, tính toán chính xác mình nên đi nước nào, đối phương sẽ đỡ ra sao.

Đây đã không còn là bài toán tính toán mà nàng am hiểu nữa, mà là một bài toán vận may. Giống như giúp Trạm Thu quay gacha, đến cả nàng cũng không biết được vận mệnh của mình.

Chỉ là bấm vào một hình ảnh đã định sẵn.

Rồi chấp nhận.

"Phải, chuyện bê bối, Trạm đại tiểu thư nhà cô không thích nghe, nhưng tôi không có những câu chuyện hay ho đến thế để dỗ dành cô. Tôi không phải là NPC đứng bên cạnh cô lúc nào cũng sẵn sàng vỗ tay."

Sự phòng ngự của nàng vẫn tiếp tục. Nàng cũng không sợ mình khắc nghiệt, bởi vì từ lúc gặp Trạm Thu ở phòng bệnh, nàng đã biết, mọi chuyện có thể còn tồi tệ hơn.

Không muốn tiếp tục dấn thân vào một "hạng mục đầu tư tình cảm" không có tương lai, nàng thà sớm kết thúc, sớm rút lui.

Trạm Thu hoặc là không động lòng, nhưng một khi động vào rồi thì người ta chẳng còn đường thoát. Nghĩ đến đâu, cô nói tới đó, giờ phút này hoàn toàn không có tâm trạng vui vẻ.

Nếu thái độ của Thẩm Thanh Từ mềm mỏng hơn một chút, cô còn có thể dừng lại ở đây. Nhưng Thẩm Thanh Từ lại phản công, ngược lại chỉ trích cô, thật sự đáng giận.

Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Từ rất thích mình, và cũng nên rất thích mình. Không chỉ vì ngày thường cô rất dễ dàng nhận được tình yêu.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, cô cũng đã đủ dụng tâm để đổi lấy tình yêu.

Còn có thể làm thế nào nữa chứ, Trạm Thu cũng chỉ có thể làm được đến vậy thôi.

Nhưng hiện tại Trạm Thu lại hoài nghi. Tỉnh táo lại một chút, hành động của Thẩm Thanh Từ đâu có giống thích cô, hôm nay quả thực giống như hận cô vậy.

Biết rõ mình vội vã là vì nàng mà đến, còn lạnh lùng vô tình đuổi cô đi, bây giờ lại đến gây sự vô cớ.

Trạm Thu chưa từng trải qua sự đối đãi như vậy.

Dù cho bệnh viện này là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh lại cô cũng sẽ ăn vạ, nổi trận lôi đình với Thẩm Thanh Từ.

Cô thề.

"Không có chuyện hay chị có thể không nói, không muốn vỗ tay chị có thể đứng ở hàng thứ hai, không phải tôi ép chị biểu diễn. Bây giờ là chị xông đến trước mặt tôi nói những lời này."

Trạm Thu nhắc nhở nàng.

"Tôi cho rằng chị qua đây, dù không nói chuyện về sự không thoải mái trước đó của chúng ta, không giải thích sự tranh chấp giữa chị và người nhà, thì ít nhất cũng phải nói chuyện thực tế, ví như chuyện của em trai chị. Bây giờ chị nói với tôi cái gì?"

"Cô suy nghĩ đúng, nhưng không phải là thử thách cũng không phải là đe dọa. Tôi chỉ là muốn thẳng thắn với cô, xem ở tình nghĩa chúng ta đã tốt đẹp với nhau mấy ngày qua. Không biết vừa rồi cô nghe được bao nhiêu, biểu cảm của cô lúc đó như thể đang thay tôi phẫn nộ và bi thương quá độ. Tôi muốn nói với cô, không đến mức đó, tôi quen rồi. Cuộc sống của tôi chính là những chuyện này, tôi không có xuất thân tốt, đạo đức cao thượng, tôi làm gì cũng chỉ suy nghĩ cho bản thân mình. Chuyện của họ tại sao tôi phải nói với cô?"

"Nếu những chuyện đó không liên quan gì đến chị, vậy chị đang thẳng thắn cái gì? Cuộc đời của chị là của chị, chuyện họ làm không liên quan đến chị, chị dựa vào đâu mà định nghĩa mình không có đạo đức?"

"Tôi không ngốc đến mức đem những chuyện bê bối này và cuộc đời của tôi trói buộc lại với nhau. Tôi biết, chỉ cần tôi tránh xa vài bước, những người này và cuộc sống của tôi, tương lai của tôi sẽ không còn liên quan gì nữa."

"Nhưng mà Trạm Thu, tôi nghĩ thế nào, và người khác nghĩ thế nào không phải là một chuyện. Tôi không thích người khác trước tiên kỳ vọng vào tôi quá cao, tốn hết tâm tư để tiếp cận tôi, rồi ở một khoảnh khắc nào đó, phát hiện ra tôi cũng chỉ có vậy. Hoặc là vô tình biết được một vài sự thật, liền dùng ánh mắt khó hiểu, trách cứ nhìn tôi, hỏi tôi tại sao không nói sớm, cứ như thể tôi là một kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối."

"'Người khác' là ai, ở đâu vậy? Người yêu cũ của chị hay là người bạn hỗn đản nào của chị? Chẳng lẽ là tôi sao?"

Trạm Thu tức giận vì vô tội.

Cô đã rất nỗ lực để kiểm soát giọng nói, nhưng không biết là do khả năng tự chủ của cô kém đi, hay là do hai người đứng chung một chỗ vốn đã bắt mắt, vẫn có vài người hoặc công khai hoặc ngấm ngầm nhìn qua.

Nhưng Trạm Thu không phải người thích để ý đến ánh mắt của người khác, Thẩm Thanh Từ lúc này cũng không phải. Hai người họ chỉ đi sang một bên.

"Chị đừng nói những lời đó, những lời đó đối với tôi đều không quan trọng. Tôi cũng không cao thượng, không vĩ đại, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Chị chỉ cần nói cho tôi biết, chị có thích tôi hay không là được."

Trạm Thu nói xong, đợi khoảng ba giây, Thẩm Thanh Từ không nói gì.

Cô nghi hoặc đứng yên tại chỗ, cố gắng hồi tưởng lại, là giai đoạn nào đã xảy ra vấn đề, khiến họ ở nơi này lại đối đầu gay gắt như vậy.

"Chị chưa từng nghĩ tới, muốn ở bên cạnh tôi phải không?"

Trạm Thu không thích sự im lặng của nàng: "Chị phải trả lời tôi, đây là một vấn đề mấu chốt. Sự thẳng thắn của chị nên dùng ở đây, chúng ta không cần phải làm những người trốn tránh vấn đề."

Thẩm Thanh Từ nói: "Chưa từng."

Ánh dương rực rỡ đã đến hồi kết, lặn về phía tây, lại bất lực mà bàng bạc xuyên thấu qua những ô cửa sổ của tòa nhà cao tầng.

Thẩm Thanh Từ che chắn tất cả các giác quan, gần như chết lặng mà bổ sung: "Tôi không lừa cô, tôi cho rằng tôi đã nói rồi, thái độ rất rõ ràng."

"Phải, chị đã nói rồi." Chẳng qua Trạm Thu chưa bao giờ thật sự suy nghĩ đến nó.

Một chiếc thang máy khác đến, ánh mắt Trạm Thu lướt qua, định nhân cơ hội này rời đi, lại phát hiện có người quen bước ra.

Chị Ngụy vội vã bước ra khỏi thang máy, ban đầu không nhìn thấy họ, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Trạm Thu liền lập tức đi tới.

Chị nói: "Chị liên lạc không được với em, nghe nhân viên nói em chắc vẫn còn ở bệnh viện, nên lên đây tìm em."

Sau đó chị liếc nhìn Thẩm Thanh Từ, gật đầu chào hỏi, thấy đối phương cũng không có vẻ gì vội vã nói chuyện, mới tiếp tục dỗ dành Trạm Thu: "Đại tiểu thư nói, bảo chị nhìn thấy em, lập tức lấy lại chìa khóa xe. Nói em chỉ có thể sau khi nghiêm túc nói chuyện với chị ấy, mới có thể xem xét lại chuyện lái xe."

"Hôm nay em làm chị ấy rất lo lắng."

Trạm Thu không có tâm trạng để tranh cãi, trực tiếp ném cả chiếc túi đựng chìa khóa trên vai cho chị Nguỵ.

Thẩm Thanh Từ dường như hiểu ra họ đang nói gì, nhìn về phía Trạm Thu, nhưng cuối cùng vẫn là chậm nửa nhịp. Trạm Thu không muốn nói chuyện với nàng nữa.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa."

Cuối cùng nàng chỉ có thể nói: "Cô về đi."

Trạm Thu cũng không cố tỏ ra bình tĩnh, hít sâu vài hơi, rồi nói với nàng: "Tôi sẽ đi, không cần phải thúc giục. Cảm ơn sự thẳng thắn của chị hôm nay, chúc chị ở đây mọi việc thuận lợi."

Nói xong cô liền rời đi.

Cuộc nói chuyện hôm nay rất có giá trị. Trạm Thu đã hiểu Thẩm Thanh Từ hơn cả những lúc họ còn nồng nàn, về gia đình, thân thế, và thái độ đối với tình cảm.

Lời chúc phúc của cô đối với Thẩm Thanh Từ lại giống như một lời nguyền.

Sau khi tách ra, chị Ngụy mới phát hiện cảm xúc của Trạm Thu rất tồi tệ, thấp đến cực điểm. Trạm Thu ngày thường chưa từng trầm mặc như vậy, đặc biệt là sau khi gặp Thẩm Thanh Từ.

Trạm Thu thậm chí không muốn ngồi ở ghế phụ, một mình rúc ở hàng ghế sau, ngay phía sau ghế lái, không nhìn rõ được hình bóng.

"Phong Diệp, không được lái xe rất khó chịu à? Cũng là quan tâm em thôi mà, em muốn lái thì đi nói chuyện tử tế, làm nũng cũng được."

Chị Nguỵ trước tiên đoán bừa một cái.

Trạm Thu không nói gì, giọng nói rầu rĩ từ phía sau xuyên qua: "Không khó chịu, chị lái thì chị lái."

Chị Ngụy nghe ra được Trạm Thu đang nén cái gì đó, có chút lo lắng, "Chị có phải đã xuất hiện không đúng lúc không?"

Trạm Thu nói: "không liên quan gì đến chị."

Nói rồi rút hai tờ giấy ăn.

Chuyện này không liên quan đến ai cả. Trạm Thu định đổ lỗi cho cậu và em họ của Thẩm Thanh Từ, nhưng khi họ chưa xuất hiện, cô và Thẩm Thanh Từ đã rất không thoải mái rồi.

Lại đẩy về phía trước, đêm qua, sáng hôm qua, họ đều không hề vui vẻ.

Không xảy ra bất kỳ chuyện gì, không có hiểu lầm hay mâu thuẫn.

Chỉ là vì, cô đã nghiêm túc tỏ tình.

Thẩm Thanh Từ chê cô nhàm chán, không còn muốn chiều theo nữa.

Chắc là cảm thấy tình cảm của cô quá phiền phức.

Trạm Thu chỉ biết mình rất không vui, rất không hài lòng, rất không muốn khóc nhưng cảm xúc lại khó kìm nén.

Đồng thời cô lại không hối hận, không uất ức. Cũng chỉ mới bắt đầu không vui từ hôm qua, trước đó vẫn rất vui vẻ.

Cho nên không nói đến hối hận hay không hối hận, có đáng hay không. Dù sao thì cô cũng đã có được một nửa, có quá trình, nhưng không có kết quả.

Hiện tại lại bị người ta từ chối một cách thẳng thừng, hơn nữa là một sự từ chối không hề uyển chuyển, không có bất kỳ ý ngầm nào.

Trạm Thu hiểu rõ tình cảnh của mình, không phải là lúc để "nói chuyện tử tế" hay "làm nũng". Cô đã hứa sẽ là một người không mặt dày bám riết.

Dường như người ngoài cuộc lúc nào cũng nhìn thấu hơn một chút. Chị cô đã sớm nói với cô, phải xem xét đến tình huống này.

Lúc đó cô không nghe vào, cô cho rằng mình hiểu rõ tình yêu hơn.

Hiện tại xem ra, người không sáng suốt vĩnh viễn là cô.

Trên đường trở về, Trạm Thu vừa lau nước mắt cho mình, vừa cảm thấy một thời gian rất dài, cô cũng không muốn gặp lại Thẩm Thanh Từ nữa.

Đi ngang qua phố 19, cô bảo chị Ngụy dừng xe, vào gặp các đồng nghiệp một chút.

Hôm nay lại là ngày hội viên.

Trạm Thu đã từng nói Thẩm Thanh Từ là hội viên tôn quý duy nhất của cô, nhưng Thẩm Thanh Từ lại nói đùa, muốn xin hủy bỏ tư cách hội viên.

Trạm Thu không phải người không biết đùa, những lời nói đùa của Thẩm Thanh Từ thỉnh thoảng nghịch ngợm, thỉnh thoảng rất xấu, cô cũng không để trong lòng. Phụ nữ có quyền khẩu thị tâm phi.

Nhưng ngoài những lời nói đùa ra, Thẩm Thanh Từ đã từng có một câu tình ý nồng nàn "Tôi bằng lòng" chưa?

Trạm Thu suy nghĩ rất lâu, hẳn là không có.

Nếu ký ức không mất đi.

Đều do cô hiểu lầm.

Trạm Thu gắng gượng tinh thần, trò chuyện với đồng nghiệp một lúc, nói đến kế hoạch nghỉ phép của mình. Bị hỏi đi cùng ai, cô nói là cha mẹ.

Cô biết, họ đang nghĩ đến Thẩm Thanh Từ.

Cô cũng đang nghĩ.

Cô lấy một chai sữa dâu và một túi khoai tây chiên trong tiệm, sau khi thanh toán xong, trở lại trong xe chậm rãi ăn uống.

Trong đầu vang lên vài tiếng "ting", xin hủy bỏ thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store