ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 48

AdachiSensei

"Trạm Thu, cô giỏi thật đấy"

Số tiền thu được từ buổi đấu giá tối nay sẽ được dùng toàn bộ cho việc cứu trợ tai nạn giao thông, với mục đích giúp đỡ những gia đình gặp khó khăn do tai nạn giao thông gây ra.

Ngoài việc tổ chức đấu giá, vợ chồng chủ tịch Kỳ Thủy, Trương Địch, đã đi đầu quyên góp mấy trăm vạn tệ.

Còn về lý do tại sao đột nhiên thành lập quỹ hội này, có nhiều lời đồn đoán khác nhau. Chỉ có một số ít người biết ơn mới hay, nhị tiểu thư nhà Kỳ Thủy nửa năm trước đã gặp tai nạn xe, may mắn chỉ bị thương ngoài da.

"Chuyện may mắn" này đã thúc đẩy Kỳ Thủy quyết định giúp đỡ những người không may mắn trong các vụ tai nạn giao thông.

Tại hiện trường có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật. Trương Thành Phàm đã đấu giá được một tác phẩm thêu, còn Trạm Thu thì thuận lợi có được tấm poster mà cô muốn.

Hầu như không có ai tranh giành với cô. Từ lúc cô giơ biển đến lúc đấu giá thành công, mọi chuyện thuận lợi đến mức không giống như đang tham gia một buổi đấu giá.

Trạm Thu tự nhiên không chịu thừa nhận rằng đó là do người khác không mấy hứng thú với tấm poster. Ngay cả giá cuối cùng của một chai rượu mà bà Trương Địch đấu giá được cũng đắt hơn tấm poster của cô.

Trương Thành Phàm hỏi cô: "Gần đây đang đu idol à?"

Trạm Thu thẳng thắn: "Em tặng người khác."

Trương Thành Phàm vẫn dựa vào Lương Hạnh và nữ đạo diễn để phân tích: "Em thích người lớn tuổi hơn mình."

"Có thể thêm cho em một chữ 'nữ' được không?" Trạm Thu lịch sự hỏi, thẳng thắn nói: "Em không nghĩ ra được đàn ông lớn tuổi có điểm gì sáng."

Khả năng lý giải của Trương tổng thật đáng kinh ngạc: "Ý là nếu em tìm đàn ông, sẽ chọn người nhỏ tuổi hơn."

"Không tìm." Trạm Thu xua tay.

"Em là thuần đồng tính à?" Trương Thành Phàm tò mò.

Trương Thành Phàm chưa bao giờ trò chuyện sâu với Trạm Thu về chủ đề tình cảm. Trước đây luôn cho rằng Trạm Thu còn nhỏ, sau này lại phát hiện ra hứng thú của Trạm Thu với tình cảm cũng không cao hơn mình.

Câu hỏi của chị gái khiến Trạm Thu cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi lại: "Chẳng lẽ chị là song tính à?"

Hiện trường buổi đấu giá đủ hỗn loạn, âm lượng của hai người không lớn. Có lẽ là xuất phát từ tình thương của cha mẹ, Trương Địch và Trạm Minh Sơn đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía hai chị em.

Trạm Thu ném cho họ một ánh mắt vô tội và ngoan ngoãn, còn Trương Thành Phàm thì mặt lộ vẻ nghi vấn.

Đợi cha mẹ chuyển sự chú ý đi, Trạm Thu chọc chọc người bên cạnh, không ngừng theo đuổi: "Chị là thật à?"

"Là cái gì?"

"Song tính."

"Chị chưa bao giờ nói như vậy." Trương Thành Phàm nghiêm túc nói.

Trạm Thu "Ồ" một tiếng, nhỏ giọng tiếc nuối: "Em còn tưởng có thể đào ra được tin tức độc nhất vô nhị chứ, trên mạng có rất nhiều người muốn làm chồng làm vợ chị, nếu chị mà chịu ăn uống đàng hoàng thì nhan sắc còn lên nữa, phúc lợi cho cả thiên hạ yêu chị.""

"Hy vọng công việc tiếp theo của em không phải là làm paparazzi." Trương Thành Phàm nhìn chằm chằm em gái: "Còn nữa, chú ý chừng mực lời nói của em."

Là người nhà họ Trương đang ở trung tâm của cơn lốc, gánh chịu tất cả những lời đồn đoán thiện ý và ác ý, Trương Thành Phàm không ghen tị với Trạm Thu, nhưng cũng không chấp nhận bị nói móc.

Cuối bữa tiệc, nó biến thành một hoạt động xã giao lớn. Có ban nhạc được mời đến, những người trẻ tuổi theo điệu nhạc khiêu vũ, có người uống rượu, có người chơi trò chơi.

Nhan Nhạc cũng tham dự bữa tiệc tối này. Chỗ ngồi của cô ấy không được sắp xếp cùng với Trạm Thu, lúc này mới đến nói chuyện với cô.

Trạm Thu được khen hôm nay rất đẹp, gật đầu, rụt rè nói: "Cảm ơn, mình biết mà."

Trương Thành Phàm nói: "Chị tưởng lời kịch bình thường là 'cậu hôm nay cũng đẹp'."

Trạm Thu nghi hoặc: "Phải khách sáo như vậy sao?"

"Nếu em không nói, thì chị nói. Nhạc Nhạc, chiếc váy dài rất đẹp."

Bởi vì ở đây có nhiếp ảnh gia, rất nhiều người chụp ảnh, Trạm Thu cũng thuận tiện cùng Nhan Nhạc và chị gái chụp chung một tấm dưới cây thông Noel khổng lồ.

Chụp xong, lúc rời đi, gót giày của Nhan Nhạc bị dải lụa quấn vào, Trạm Thu còn ngồi xổm xuống giúp cô ấy gỡ ra.

Hai người đi sang một bên nói chuyện. Ly sâm panh trong tay Nhan Nhạc sóng sánh, nửa ngày không thấy vơi đi. Trạm Thu hỏi chuyện chiếc ô.

Lại một lần nữa nhận được câu trả lời phủ định.

Nhan Nhạc nói: "Không có ai thấy cả. A Thu, có thể là lúc đó cậu tiện tay để ở đâu đó rồi. Dù sao cũng chỉ là một chiếc ô, đánh rơi cũng không sao."

Sắc mặt Trạm Thu cũng không tốt. Tuy rằng cô tin tưởng vào tình cảm của Thẩm Thanh Từ dành cho mình, nhưng cô biết việc làm mất một món đồ của người ta sẽ tạo thành một khuyết điểm vĩnh viễn.

Cô không hề vì đó là di vật của người yêu cũ của Thẩm Thanh Từ mà tỏ ra vui mừng trước kết cục không có tin tức này.

Đang lúc cô phiền lòng thì bị người ta mời nhảy một điệu.

Cô nhìn mặt người đó, nửa năm sau vụ tai nạn giao thông, não bộ của cô đã hồi phục linh hoạt, cho nên nhớ ra hắn đã dùng giọng điệu đáng ghét nói "Long thanh diệp nguy".

Lúc đấu giá vừa rồi, người cạnh tranh tấm poster với cô không nhiều, Diệp Nguy chính là một trong số đó. Hắn đã giằng co với Trạm Thu mấy vòng, cuối cùng từ bỏ.

Quả nhiên, bây giờ hắn muốn tự cho là đúng mà nhắc đến: "Tấm poster đó tôi rất thích. Tôi là một người hâm mộ điện ảnh, lúc du học từng gặp đạo diễn ngoài đời trong một bữa tiệc rượu riêng tư. Không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi, cảnh còn người mất, cho nên mới muốn đấu giá để lưu niệm. Nhưng nhị tiểu thư thích lại càng hiếm có hơn, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, tôi đã nhường nó cho nhị tiểu thư, có lẽ ở chỗ cô nó sẽ có ý nghĩa hơn."

Nhan Nhạc: "..."

Trạm Thu: "???"

Hắn nói xong lại một lần nữa duỗi tay ra, hỏi Trạm Thu có bằng lòng nhảy cùng hắn một điệu không.

"Không muốn, tôi nghĩ anh cũng nhìn ra được, đúng không?" Trạm Thu nghiêm túc nói.

Sắc mặt Diệp Nguy khẽ biến, nhưng cố gắng dùng vẻ ngoài lịch thiệp để che giấu sự xấu hổ: "Xem ra Diệp mỗ hôm nay không có vinh hạnh này rồi."

"Ngày nào cũng không có." Trạm Thu lại nói: "Còn nữa, anh thích hay không thích cái gì là chuyện của anh, tôi muốn cái gì là chuyện của tôi. Anh nói không có căn cứ, hoàn toàn là tự mình thỏa mãn. Cho dù hôm nay anh có kiên trì đấu giá đến cùng, thứ tôi muốn cũng chưa bao giờ không có được. Tôi không nghĩ anh có năng lực giành đồ với tôi. Sự tự tin này là vì mẹ tôi tên là Trương Địch, chứ không phải vì một người đàn ông tên Diệp Nguy bằng lòng nhường. Những lời này đừng có nói trước mặt tôi nữa, quá buồn cười, mà tôi cũng không cười nổi."

Trạm Thu không có biểu cảm phẫn nộ, cũng không có giọng điệu hùng hổ doạ người, biểu cảm rất thoải mái, cùng lắm là ẩn giấu một tia không kiên nhẫn, giọng điệu vẫn giống như bình thường.

Không hề vòng vo tam quốc, chỉ là vì không thích, nên đơn giản trình bày một sự thật.

Nhưng cô không ngờ có người còn tự tin hơn cả mình. Cô đã nói đến mức này rồi, mà người ta vẫn còn hỏi có muốn thêm phương thức liên lạc không.

Trạm Thu trực tiếp từ chối, sau đó tránh đi.

Tâm trạng vốn đã không vui vì chiếc ô hoàn toàn bị mất tích, giờ lại càng không vui hơn.

Trạm Thu hiếm khi nào không vui. Dù không vui cũng sẽ không quá tùy hứng, bởi vì mẹ cô nói, quản lý được tính xấu của mình là vô cùng quan trọng. Con người có thể làm bất cứ điều gì khi vui vẻ, nhưng tốt nhất là nên im lặng khi không vui.

Cô im lặng ngồi xuống, cho rằng mình cần phải gặp Thẩm Thanh Từ một lần.

Cô rời khỏi hiện trường, gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Từ: "Tôi muốn nghe chị nói chuyện, xem có bị cảm không."

"Không có." Thẩm Thanh Từ trực tiếp phủ nhận: "Cũng không có bất kỳ triệu chứng nào tiếp theo."

"Ồ..."

"Nghe có vẻ cô rất thất vọng."

"Không phải đâu." Trạm Thu nhỏ giọng thở dài, vẫn có gì nói nấy: "Vậy thì tôi không có lý do để qua gặp chị rồi."

Cô nghe thấy Thẩm Thanh Từ cười một tiếng, tâm trạng không tệ hỏi cô: "Ai nói với cô, đến gặp tôi chỉ có thể là thăm bệnh?"

Trạm Thu chưa kịp trả lời, Thẩm Thanh Từ lại nói: "Chẳng lẽ cô nghĩ tối qua và tối hôm trước tôi đều bị bệnh đến hồ đồ sao?"

"Nhưng đã hai lần rồi." Trạm Thu nói.

"Cái gì hai lần?"

Thẩm Thanh Từ có thể đang giả ngốc. Trạm Thu nói với nàng: "Chị nói sự việc bất quá tam, nhưng đã hai lần rồi."

"Vậy à." Thẩm Thanh Từ không có bất kỳ biểu hiện gì.

"Tôi rất muốn đi gặp chị, nhưng nếu tối nay đi, thì tối mai chắc chắn cũng sẽ muốn đi. Nhưng chỉ còn một lần cơ hội, tôi lại không chắc mình có thể nhịn được không, cho nên muốn gặp chị lại không dám gặp."

"Vậy tối nay cũng đừng đến. Cô rối rắm như vậy, không bằng ở nhà nghĩ xem chiếc ô của tôi ở đâu đi."

Trạm Thu thầm nghĩ có thể đã vứt đi rồi, một trận áy náy lại dâng lên.

Lại tự mình nói: "Nhưng hôm nay là đêm Giáng Sinh, tôi còn đấu giá được một món quà cho chị, tôi nên chị."

"Quà gì?" Thẩm Thanh Từ rất kháng cự: "Đừng nói với tôi là bàn ăn nhé."

"Không phải, chỉ là một món quà nhỏ thôi. Nhưng thực ra quà tặng cũng không quan trọng, quan trọng là tôi muốn gặp chị." Trạm Thu giúp nàng gạch ra trọng điểm.

"Cho nên?" Thẩm Thanh Từ biết chắc cô nhất định có lời muốn nói sau đó.

"Tôi quyết định sẽ kiềm chế, thanh tâm quả dục mà ở chung với chị. Tôi sẽ qua gặp chị, nếu tiện thì ngủ ở nhà chị cũng được, không tiện thì rời đi cũng được, tóm lại những chuyện khác không thể xảy ra nữa."

Lần cơ hội đó, cô muốn giữ lại để dùng vào lúc có thể nhớ ra điều gì đó.

"Vậy nếu tôi muốn phát sinh chuyện gì đó, cô còn muốn từ chối tôi à?" Thẩm Thanh Từ hỏi cô.

Trạm Thu gặp khó khăn, nhưng cũng may là thông minh. Cô nói: "Vậy thì tính là tôi giúp chị, không trừ số lần của tôi."

"Trạm Thu, cô giỏi thật đấy." Thẩm Thanh Từ khen cô giỏi, Trạm Thu lại rất vui.

Thay một bộ quần áo khác, Trạm Thu đi thẳng đến chung cư của Thẩm Thanh Từ, trong tay xách chiếc hộp đựng poster.

Vào nhà, cô trước tiên ôm lấy Thẩm Thanh Từ một cái, cảm nhận được Thẩm Thanh Từ trong lòng mình cũng đang nhớ cô.

Thẩm Thanh Từ nói: "Liễu Hạ Huệ đến rồi."

*Liễu Hạ Huệ (柳下惠) là một nhân vật có thật trong lịch sử Trung Hoa, thời Xuân Thu. Ông nổi tiếng vì phẩm hạnh đoan chính và khả năng giữ mình trước nữ sắc.

Trạm Thu với vẻ mặt trong sáng hỏi: "Liễu Hạ Huệ là ai?"

Thẩm Thanh Từ im lặng, cho rằng một người trẻ tuổi không nên và cũng không thể "đơn thuần" đến thế: "Thật không biết hay là giả ngốc?"

Không chịu thừa nhận là mình ngốc, sau một hồi suy nghĩ, Trạm Thu bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, tôi có ấn tượng. Là vì đột nhiên nhắc đến một cái tên, tôi không nghĩ đến phương diện đó thôi."

"Chẳng lẽ cô thường xuyên không nghĩ đến phương diện đó à?" Thẩm Thanh Từ ôm tay hỏi Trạm Thu, biểu cảm không có thay đổi lớn, nhưng lại không có vẻ gì là tốt bụng.

"Cũng không phải." Trạm Thu rất thành thật: "Tôi luôn luôn nghĩ đến."

Thẩm Thanh Từ cười một tiếng, cùng cô ngồi xuống mở quà.

Trạm Thu nói: "Bữa tiệc tối nay rất thú vị, chị gái tôi nói lần sau có thể mời chị đi cùng."

"Chị của cô?" Thẩm Thanh Từ đột nhiên dừng lại.

"Đúng vậy, chị ruột." Trạm Thu giới thiệu thành viên trong gia đình với nàng.

Thẩm Thanh Từ mặt lộ vẻ chần chừ, ẩn nhẫn sự không vui: "Cô đem chuyện của chúng ta nói cho người nhà cô à?"

"Tôi không có tuyên bố, nhưng cũng không có giấu. Tôi đêm không về nhà, họ sớm muộn gì cũng sẽ biết." Trạm Thu nhìn ra nàng rất lo lắng, chắc là sợ gặp phụ huynh, người hướng nội đều như vậy, cũng có thể hiểu được.

Cô trấn an: "Chị yên tâm, tôi không có nói thông tin cá nhân của chị, họ sẽ không biết người ngủ với tôi tên là Thẩm Thanh Từ đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store