ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 47

AdachiSensei

"Từng Bước Tiến Đến Nhân Tố Nguy Hiểm"

Áo khoác của Trạm Thu ấm áp như chính nhiệt độ cơ thể cô. Lòng bàn tay khi dùng để đo lường cơ thể người khác, sẽ nóng đến mức khiến người ta run rẩy.

Đêm ôm nhau ngủ, Thẩm Thanh Từ sẽ bị nóng đến nửa đêm tỉnh giấc, không thể không thoát ra một lúc.

Trước đây nàng không thể tưởng tượng nổi việc nghỉ ngơi cùng người khác, hai đêm nay mới phát hiện ra sự hiểu biết của mình về bản thân còn quá hạn hẹp.

Chiếc áo khoác màu xám chì trong ngoài đều sạch sẽ, gọn gàng, ngoài một mùi hương thanh mát đơn giản ra, không còn vương lại bất kỳ mùi vị nào khác.

Thẩm Thanh Từ nghĩ đến, áo khoác của mình chắc hẳn có mùi nước hoa. May mà Trạm Thu không phản cảm, có rất nhiều lần, nàng để ý thấy Trạm Thu sẽ lén lút lại gần, hít nhẹ một hơi trên vai nàng. Hành động được thực hiện rất kín đáo, giống như đang đánh cắp một bông hoa, cố nén lại biểu cảm sung sướng, ra vẻ nghiêm túc.

Tòa nhà văn phòng của Kỳ Thủy quá nóng, Thẩm Thanh Từ ở trong phòng họp một lúc, liền cởi áo khoác ra. Cổ tay áo hơi được xắn lên một chút, để lộ ra hai đoạn cổ tay.

Diện tích da thịt tiếp xúc với không khí quyết định mức độ linh hoạt của đại não. Mùa đông quấn mình kín mít dễ khiến phản ứng trì độn, mùa hè nóng nực thường lại giúp hiệu suất ra quyết định, thực thi và xem xét lại cao hơn.

Nhưng, nàng cũng vì vậy mà không cách nào giải thích được, tại sao dù là mùa hè hay mùa đông, dù mặc váy hở lưng hay áo phao dày cộm, nàng đều sẽ ngã gục trước Trạm Thu.

Cứ như thể đó là một mỏ đá quý, biết rõ gần kho báu có cạm bẫy, nhưng vẫn chấp mê bất ngộ.

Luôn mang lòng cảnh giác mà từng bước tiếp cận, cho đến khi ngã đến đầu óc choáng váng, sau đó khai quật được một viên đá quý lóa mắt mê hoặc mình, chế thành vòng tay và đeo lên cổ tay.

Không rõ chiếc vòng tay này là dùng để trừ tà đuổi bệnh, hay là để trói buộc linh hồn nàng.

Hai ngày nay ở chung với Trạm Thu, không lúc nào là không như vậy, dây thần kinh trong não nàng vang lên tiếng cảnh báo. Mỗi người đều có khu vực cấm kỵ của riêng mình, một khi bị xâm phạm, sẽ sẵn sàng phản kháng bất cứ lúc nào.

Mùa hè, khi trong lòng biết rõ đang bị vây hãm bởi sắc đẹp và tình cảm mãnh liệt, nàng vẫn yên ổn. Họ chỉ lấy thứ mình cần, tham lam chỉ là niềm vui tức thời, không hề nói đến chuyện lâu dài sau này.

Nhưng vào mùa đông, Trạm Thu với vẻ mặt vô tội, lấy tư thế của một kẻ mất trí nhớ để tiếp cận, thản nhiên bộc lộ hết thảy những suy nghĩ viển vông.

Còn nàng thì sao? Mười câu nói thì che chắn bốn câu, đối phó ba câu, bác bỏ hai câu, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe vào một hai câu như vậy. Tích lũy nhiều lên, lòng nàng liền không thể yên ổn.

Khi nàng ở trong phòng làm việc kết thúc việc tăng ca, đẩy cửa phòng ra, thấy Trạm Thu lặng lẽ ngồi trên giường đợi mình, tiếng cảnh báo vang lên đến đỉnh điểm.

Tiếp theo, giữa một mảnh âm thanh ngăn cản đinh tai nhức óc, nàng mặt không đổi sắc, từng bước tiến đến nhân tố nguy hiểm. Cùng người đó hôn môi triền miên, thăm dò tình dục, thương lượng ngày mai có thể hẹn hò hay không.

Sáng hôm nay, khi Trạm Thu đề nghị tặng nàng một chiếc bàn ăn, điều nàng nghĩ đến chính là, họ sắp có khả năng sẽ cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm.

Vì thế, nàng đã từ chối.

"Sắp xảy ra một mối quan hệ ổn định" là một đề tài khó nắm bắt.

Không thể so sánh với một yêu cầu nghiêm khắc, định vị rõ ràng của bên A, hay một dự án hợp tác chung với đồng nghiệp. Nó không phải là chế tạo một sản phẩm, biên soạn một bộ chương trình, hay bán ra một hệ thống đặt riêng.

Mà những lĩnh vực không có sự chắc chắn, nàng không muốn dấn thân vào.

Cho nên khi Trạm Thu nói bây giờ muốn tỏ tình với nàng, nàng đã dứt khoát tỏ rõ, mình cũng không cần. Nàng đối với mối tình sớm nở tối tàn của hai người cũng không chịu để tâm nhiều, Trạm Thu nghĩ thế nào về nàng cũng được.

Trạm Thu không hề tức giận mà tỏ ra không sao cả.

Thẩm Thanh Từ không rõ Trạm Thu thật sự không để tâm, hay là quá mức tự tin, cho rằng nàng chỉ đang dịch chuyển ranh giới, rồi một ngày nào đó sớm muộn cũng sẽ vì cô mà mềm lòng mà thỏa hiệp.

Từ chối Trạm Thu trở thành một việc cần thiết, nhưng những gì Trạm Thu tặng cho nàng lúc này lại quá ấm áp.

Chưa kịp bước vào nơi trú ấm, nàng đã chẳng nỡ rời đi hơi ấm này.

Lúc báo cáo, có rất nhiều lần, sự chú ý của nàng bị chiếc vòng tay trong tầm mắt thu hút đi một phần. Thẩm Thanh Từ thầm hối hận, đáng lẽ trước khi đứng lên nên tháo nó ra. Bây giờ mà tháo ra, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ nhiều, cứ thế trình bày đến cuối cùng.

Có rất nhiều khoảnh khắc "đáng lẽ ra nên", nhưng nàng đã bỏ lỡ, cuối cùng cứ theo Trạm Thu mà va chạm lung tung, quên mất lời hẹn ban đầu.

Buổi trưa, nàng không thể ăn cơm cùng Trạm Thu. Công việc kết thúc, phải cùng mọi người ăn ở căn-tin của Kỳ Thủy.

Trạm Thu đối với chuyện này thái độ không rõ ràng, gửi một biểu cảm mà nàng xem không hiểu: Một người sống không còn gì luyến tiếc mà nhảy sông, rồi lại bay lên trên mặt sông.

Căn-tin của Kỳ Thủy nổi tiếng với sự phong phú về chủng loại, rất nhiều người vào công ty, bài đăng đầu tiên trên vòng bạn bè chính là về căn-tin. Thẩm Thanh Từ trong khoảng thời gian này đã ăn hai lần, rất hợp khẩu vị của nàng.

Đợi đến khi nàng ngồi xuống trong nhà ăn, suy nghĩ về nguyên nhân kỳ quái của Trương Thành Phàm hôm nay, từ lúc nàng báo cáo, ánh mắt của cô ấy nhìn nàng đã không bình thường. Trước đây hoặc là nghiêm túc, bình tĩnh, hoặc là thưởng thức, tán đồng, hôm nay lại phức tạp đến hỗn loạn, không nhìn ra được Trương Thành Phàm hài lòng hay không hài lòng. Dường như mơ hồ để lộ ra một loại nóng bỏng, nhưng lại chợt lóe lên rồi vụt tắt, khiến người ta không dám chắc chắn.

Thẩm Thanh Từ thầm mắng mình gần đây bị Trạm Thu đầu độc, chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến tình cảm.

Trương Thành Phàm tôn trọng sự đơn giản, không thích làm điều đặc biệt, bữa cơm công việc cũng ăn giống như nhân viên bình thường.

Cô chọn một ít đồ ăn, sau khi ngồi xuống, cười với Thẩm Thanh Từ đang ngồi bên cạnh Dương Cẩn: "Thanh Từ, lúc cô báo cáo hôm nay tôi đã muốn nói rồi, chiếc vòng tay rất đẹp."

Tuy nói chỉ là nói chuyện phiếm, mấy lần ăn chung trước đây, Trương Thành Phàm cũng sẽ nói vài câu, nhưng sẽ không khen chi tiết như vậy. Khiến Dương Cẩn trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ đừng để cô ấy may mắn quá, cái gì cũng thành sự thật.

Sắc mặt Thẩm Thanh Từ không đổi mà cười: "Một người bạn tặng, cảm ơn Trương tổng đã khen."

Dương Cẩn cố ý phá vỡ bầu không khí kỳ quái: "Lần trước cô nói với tôi là tự mình mua đồ giả rẻ tiền mà."

Thẩm Thanh Từ lại cười: "Nói với cô thế nào cũng được, nhưng với Trương tổng thì phải nói thật. Trương tổng mắt sáng như đuốc, thật giả thế nào mà không nhìn ra được."

Trương Thành Phàm ý vị thâm trường nói: "Trang sức chưa chắc đã giám định được, nhưng con người thì còn xem được rõ ràng."

Thẩm Thanh Từ hướng nội? Ngại ngùng?

Thành tích ngữ văn của Trạm Thu cũng thật không tốt.

Dương Cẩn thầm nghĩ: Cứu mạng.

Thẩm Thanh Từ trong lòng nghĩ: Không thể hiểu nổi.

"Là bạn thân phải không, tặng món đồ quý giá như vậy?" Trương Thành Phàm tiếp tục nói về chiếc vòng tay.

Thẩm Thanh Từ suy nghĩ về vị trí của chiếc vòng tay này của Trạm Thu, sao Trương Thành Phàm lại hứng thú đến vậy?

Thẩm Thanh Từ giải thích: "Chỉ là tạm thời cho tôi mượn đeo thôi, nói là để trừ bệnh, gần đây có xu hướng bị cảm."

Trương Thành Phàm từ thái độ của Thẩm Thanh Từ nhìn ra được, nàng dường như không biết mối liên hệ giữa Trạm Thu và mình. Nếu không phải bộ quần áo trên người Thẩm Thanh Từ là Trạm Thu mới mặc hôm qua, chiếc vòng tay này là do chính mình tự tay đấu giá được, và tuyệt đối không có khả năng là hàng nhái, Trương Thành Phàm thật sự sẽ nghi ngờ phán đoán của mình là sai lầm.

Hay là Thẩm Thanh Từ đang diễn kịch với mình?

Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Trương Thành Phàm quyết định án binh bất động. Ăn một lúc lại thay đổi chủ ý: "Tối nay là đêm Giáng Sinh, có một bữa tiệc từ thiện, tổng giám đốc Dương không phải muốn tham gia sao? Thanh Từ có thể không, hay là cùng nhau đi?"

Còn chưa đến sáu tiếng nữa là đến tối, Thẩm Thanh Từ nhất thời không biết nên nói gì.

"Nếu muốn đi chơi, không cần lo lắng, chỉ cần có mặt là được, những thứ khác tôi sẽ sắp xếp, lấy danh nghĩa bạn của tôi tham gia là được."

Dương Cẩn thầm nắm chặt góc áo của mình, cảm ơn quả dưa được dâng đến tận cửa. Nhưng rồi lại thấy sườn mặt căng thẳng của Thẩm Thanh Từ, dường như đang nhẫn nhịn. Tuy nhiên, cô không lo lắng Thẩm Thanh Từ sẽ không nhịn được.

Thẩm Thanh Từ quả thực rất ngưỡng mộ Trương Thành Phàm, cũng sẵn sàng nắm bắt cơ hội để tiến lên, nhưng không thích kiểu quyết định bốc đồng, tạm thời này.

"Buổi tối tôi vừa hay có hẹn rồi. Đêm Giáng Sinh, Trương tổng có thể hiểu được chứ?"

"Đương nhiên có thể." Trương Thành Phàm cười thân thiện hơn, chúc nàng Giáng Sinh vui vẻ.

Trên đường trở về, ngoài những chủ đề liên quan đến công việc, Dương Cẩn suốt cả chặng đường đều hưng phấn: "Trương Thành Phàm đang để ý cô đó! Cô có cảm nhận được không, còn muốn cô đi cùng cô ấy tham gia tiệc tối nữa! Cô mau nói đi, có cảm giác gì với Trương tổng không?"

"Có cảm giác cái quỷ. Người ta thuận miệng mời thôi, nếu có tâm thì sẽ không thông báo trong ngày. Cô không hiểu đạo lý này à?"

Dương Cẩn rất biết tự an ủi mình: "Có thể là đã sớm muốn đưa cô đi rồi, trăm công ngàn việc quên mất, hôm nay mới nhớ ra."

"Vậy cũng không đi, rẻ tiền."

"Sao lại rẻ tiền, cô cho rằng Trương Thành Phàm thích mời người khác lắm à? Bao nhiêu người muốn gặp cô ấy một lần cũng khó. Thực ra cô có thể không cần phải kháng cự như vậy, tiệc tối Giáng Sinh thường rất thú vị."

"Không có hứng thú."

Dương Cẩn trước sự từ chối lạnh lùng của nàng đã bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ ra lời nàng nói: "Không phải là cô thật sự muốn về nhà cùng ai đó chứ? , thành thật khai báo đi, người tặng vòng tay cho cô à?"

Thẩm Thanh Từ lòng dạ rối bời: "Lời từ chối mà cô cũng tin thật à, không đi cùng ai cả, người ta có hẹn rồi."

Dương Cẩn chỉ ra: "Thẩm Thanh Từ, cô thừa nhận là cô đang giấu người rồi nhé."

"..." Biểu cảm của Thẩm Thanh Từ có chút phiền muộn, nhìn ai cũng phiền.

. . .

Trạm Thu ngồi trên ghế lật xem tạp chí giải trí, chuyên gia tạo hình tỉ mỉ sửa sang lại tóc cho cô, bên cạnh, trợ lý của mẹ cô dặn dò lịch trình buổi tối.

Trạm Thu lật một trang, chậm rãi nói: "Biết rồi, bản văn bản tôi có xem qua."

Bữa tiệc từ thiện Giáng Sinh này, điều duy nhất Trạm Thu cảm thấy hứng thú là vài món đồ đấu giá. Trong đó có một tấm poster quý hiếm đã ngừng xuất bản, trên đó có chữ ký chung của một đạo diễn nổi tiếng đã qua đời ở nước ngoài và Lương Hạnh.

Trạm Thu chỉ vào hình ảnh: "Nói với mẹ tôi, cái này tôi sẽ lấy." Trợ lý gật đầu, ghi chú lại.

Trạm Thu thay lễ phục dạ hội, rồi lại khoác áo khoác của Thẩm Thanh Từ lên người. Bị hơi thở thuộc về Thẩm Thanh Từ bao bọc lấy, cô sung sướng thắt lại đai lưng.

Cô tự chụp một tấm ảnh, gửi cho Thẩm Thanh Từ, hỏi tạo hình hôm nay có đẹp không.

Thẩm Thanh Từ hiển nhiên là bận đến không có thời gian trả lời. Đợi đến khi cô sắp đến hiện trường tiệc tối, mới nhắn lại cho cô, đẹp, suýt nữa không nhận ra.

Trạm Thu thề thốt, nói rằng đó chắc chắn là do xem không cẩn thận, nên xem mình nhiều hơn.

Thẩm Thanh Từ trả lời: [Muốn xem thế nào mới gọi là cẩn thận, nốt ruồi son trên ngực cách lớp áo cũng có thể định vị chính xác có được tính không?]

Gương mặt Trạm Thu nóng lên, trong lòng ngứa ngáy, chỉ hận không thể lập tức đi tìm nàng.

Hỏi nàng buổi tối có muốn gặp mình không, nàng nói tăng ca, về đến nhà đã khuya.

Đêm Giáng Sinh còn phải tăng ca, thật không phải là một công việc tốt. Trạm Thu thầm nghĩ, căn bản không để tâm nàng về nhà sớm hay muộn. Nhưng bị chị Ngụy nhắc nhở về ẩn ý của nàng, đành phải thôi, không quá dính người.

Tuy rằng cô nghi ngờ chị Ngụy căn bản không hiểu Thẩm Thanh Từ.

Nhưng Trạm Thu biết chỉ còn một lần cơ hội nữa thôi, gặp mặt chưa chắc đã có thể nhịn được, không đi cũng tốt.

Bàn ăn trong tiệc tối được đặt tên theo mấy khu phố nổi tiếng của thành phố. Trạm Thu ngồi ở khu vực sầm uất nhất, tên là Đại lộ Thời Mạn.

Cô nhìn sang trái phải, cố gắng tìm được con phố số mười chín.

Trương Thành Phàm tối nay chăm chú quan sát cô, hỏi cô đang xem gì, cô nói: "Tìm một con đường."

"Chị còn tưởng em đang mong chờ gặp ai đó chứ."

Trạm Thu mỉm cười: "Chị ấy sẽ không đến đâu."

"Sao không mời cô ấy cùng đi?"

"Bởi vì chị ấy không có hứng thú."

"Em không thử mời, sao biết người ta không muốn đến?"

Trạm Thu sảng khoái: "Vậy lần sau em gọi chị ấy đi cùng em nhé. Em biết chị mà, chị chẳng phải là muốn gặp người ta, nói không chừng chị còn quen nữa."

"Em nói không chừng?"

"Đúng vậy, làm sao em biết chị quen ai, không quen ai."

Trương Thành Phàm gật đầu: "Nghe có vẻ rất hợp lý. Chiếc vòng tay chị tặng em đâu, hôm nay không đeo à?"

Trạm Thu suy nghĩ một chút, tự hỏi có nên nói thật không, cuối cùng vẫn nói: "Đang trên tay chị ấy."

Cô thấy chị gái mình nhắm mắt lại, rồi lại bình tĩnh mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store