ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 49

AdachiSensei

"Nàng muốn tìm hiểu Trạm Thu thêm một chút"

Ngồi trên tay vịn sofa, có thể nhìn thấy quảng trường dưới lầu chung cư, được sắc đỏ và xanh của Giáng Sinh tô điểm đến mức không còn giống một ngày đông. Ngay cả lớp tuyết chưa tan hết, sau khi phản chiếu ánh sáng, cũng biến thành một loại đèn trang trí.

Bóng lưng Thẩm Thanh Từ trông thật dễ ôm. Nàng thấy thái độ thản nhiên của Trạm Thu, liền nghiêng người hỏi: "Cô đã công khai xu hướng tính dục với người nhà chưa?"

"Chưa." Trạm Thu nhún vai.

Thấy Thẩm Thanh Từ nghi hoặc, Trạm Thu nói ra suy nghĩ của mình: "Đó là một quá trình thừa thãi. Tôi không cần phải định nghĩa trước bản thân mình, rồi lại nói cho người khác biết tôi thích nam hay nữ. Đó là lựa chọn cá nhân của tôi, người khác dù sao cũng chỉ có thể chấp nhận, có gì cần thiết phải biết trước đâu."

Thẩm Thanh Từ thấy cô nói những lời này một cách nhẹ nhàng, biểu cảm vẫn là đương nhiên, đôi mắt mang theo một vẻ ngây thơ, trẻ con. Giống như tất cả những người sống trên thế giới này đều rất ngu ngốc.

"Vậy bây giờ cô thể hiện ra như vậy, họ không kinh ngạc sao?"

"Không có, có lẽ vì trước đây tôi không che giấu, họ chắc đã sớm biết rồi. Ngoài chị gái tôi tối nay đột nhiên có chút tò mò, dường như rất hứng thú với chị, nên đã nói chuyện với tôi vài câu về phương diện này."

"Chị của cô hơn cô mấy tuổi?"

"Chưa đến mười tuổi."

Chênh lệch không nhỏ, khó trách Thẩm Thanh Từ luôn có thể nghe ra được sự yêu chiều trong đó.

Trạm Thu hỏi nàng: "Còn chị thì sao, có từng nói chuyện với người nhà về phương diện này chưa?"

"Tôi không công khai, cũng chưa từng thể hiện, trong nhà cũng không ai nhận ra."

Khác với Trạm Thu, Trạm Thu không nói là vì tin rằng mình sẽ được chấp nhận, còn Thẩm Thanh Từ lại tin rằng mình sẽ không được chấp nhận. Nhưng nàng cũng biết đây là chuyện cá nhân, không có hứng thú đi tìm kiếm sự tán thành, cũng không cần phải được đồng ý.

Hai người họ trong chuyện này có cùng quan điểm.

Người nhà nàng hai năm trước còn vội vã sắp xếp cho nàng, mấy năm nay dường như đột nhiên nghĩ thông suốt, có lẽ cũng là vì biết rõ không thể đối đầu trực diện với nàng, nàng là người ăn mềm không ăn cứng. Còn về việc sau lưng nói gì về nàng, không nằm trong phạm vi suy tính của nàng.

Trạm Thu cười, không nghĩ nhiều mà tóm tắt giúp nàng: "Cho nên chị chưa từng nhắc đến tôi với người nhà."

Thẩm Thanh Từ không phản bác, gật đầu, rồi nhận lại một khoảng lặng mà nàng không thích. Nàng muốn mặc kệ vấn đề này kết thúc ở câu trả lời đó, coi thường mà xem xét bầu không khí giữa mình và Trạm Thu.

Trước khi Trạm Thu quyết định đến đây, nàng đã đặc biệt pha một bình trà hoa. Giờ phút này, Trạm Thu đang bưng một chiếc cốc màu đen, từng ngụm từng ngụm uống.

Hơi nước làm trán cô lấm tấm một lớp mỏng, lông mi cũng ướt đẫm. Con ngươi đen nhánh trông giống như một chú nai, mềm mại mà có sức mạnh.

Thẩm Thanh Từ cho rằng mình có thể bình tĩnh mà không để tâm, nhưng lời nói thường không hoàn toàn do mình quyết định.

Nàng vẫn mở miệng: "Tôi và người nhà rất ít khi giao tiếp."

Cũng không biết là đang giải thích hay là bổ sung sự thật.

Lần đầu tiên ở nhà Thẩm Thanh Từ uống nước ấm có hương vị, Trạm Thu cúi đầu thưởng thức, vị giác và thính giác lại nảy sinh xung đột. Giọng nói của Thẩm Thanh Từ bên tai cũng bị trà nóng làm cho yếu đi.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, liền nghe thấy Thẩm Thanh Từ nói như vậy. Cô tưởng tượng, cũng phải, Thẩm Thanh Từ dường như cũng không thân thiết với người nhà. Hiếm khi nhắc đến cha mẹ, họ hàng, lần duy nhất là nói về người em họ không ra gì của mình.

Nghĩ đến lần đó, Trạm Thu vẫn cảm thấy ấm lòng.

Lúc đó cô và Thẩm Thanh Từ còn chưa quen thuộc, vậy mà Thẩm Thanh Từ đã bằng lòng đem bí mật gia đình như vậy nói cho cô nghe.

Thẩm Thanh Từ đối với cô thẳng thắn, không giấu giếm như vậy, cô đương nhiên sẽ không so đo việc đối phương có nói về mình với cha mẹ nàng hay không.

Đây là chuyện của hai người họ.

Trạm Thu quay đầu đi, lại gần Thẩm Thanh Từ: "Trà hoa rất ngon."

Thẩm Thanh Từ vì cô chuyển chủ đề mà cảm thấy nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Thanh nhiệt hạ hỏa."

Giọng điệu rất có vấn đề, ám chỉ trong ánh mắt cũng rất có vấn đề.

"Tôi chưa từng có hỏa khí." Trạm Thu biện bạch cho mình, ngọt ngào nói: "Là do sức quyến rũ của chị quá lớn, tôi thích chị, không có cách nào tự kiểm soát được thôi."

Trạm Thu nói ra hai chữ "thích chị" là một chuyện rất nhẹ nhàng.

Thẩm Thanh Từ cứng họng.

Nàng chưa từng đáp lại, nàng tin Trạm Thu đã để ý đến điểm này, nhưng Trạm Thu luôn nói không ngại.

Giống như quan điểm của Trạm Thu về vấn đề công khai xu hướng tính dục vậy, cô cho rằng đó là chuyện của riêng mình, không cần người khác tỏ vẻ đồng ý hay không đồng ý.

Cô đối đãi với tình cảm cũng như thế, có một bộ định lý của riêng mình, bất kỳ ngoại lực nào cũng không thể ảnh hưởng đến quỹ đạo của cô.

Đương nhiên Thẩm Thanh Từ cũng không trong sạch, nàng biết rõ mình không kiên định từ chối, những lần ngầm đồng ý và xúi giục ba phải đã có quá nhiều lần.

Nhưng từ chối cũng có rất nhiều lần, Trạm Thu đều không để tâm.

Theo lý mà nói, tính cách như vậy sẽ khiến nàng rất nhẹ nhõm. Nàng hoàn toàn có thể ích kỷ mà nghĩ, dù sao Trạm Thu cũng bằng lòng làm những việc này, dù sao Trạm Thu cũng phóng khoáng, tự nhiên, cho dù sau này có thất vọng cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc tiêu cực.

Nhưng, nàng biết nàng không thoải mái.

"Tại sao không nói chứ?" Trạm Thu dán sát vào mặt nàng, còn hôn lên má nàng một cái. Hôn xong chính mình lại ngại ngùng cười trước, dường như đây là một chuyện thân mật vô cùng táo bạo – trong khi những chuyện thân mật hơn cũng đã làm rất thành thạo.

"Đêm Giáng Sinh mà, bên ngoài mọi người đang rất vui, sao chị lại tâm tư nặng nề vậy?"

Trạm Thu cười hì hì tự hỏi tự đáp: "Chắc chắn là vì còn chưa nhận được quà Giáng Sinh của tôi."

Cô tặng tấm poster đấu giá được trong bữa tiệc tối cho Thẩm Thanh Từ: "Xem này, cả thế giới chỉ có một tấm này thôi."

Trong một thời gian ngắn, có quá nhiều quà tặng liên quan đến việc đu idol. Thẩm Thanh Từ không đu idol nên có chút nhàm chán, nàng cảm nhận được Trạm Thu đặc biệt coi trọng mẹ mình.

Sự liên kết giữa hai bên khiến nàng theo bản năng muốn né tránh.

Nàng hỏi lại: "Tôi có từng thể hiện rằng tôi không thích Lương Hạnh, cũng không thích điện ảnh không?"

"Có thể hiện qua." Trạm Thu gật đầu, không hề có vẻ căng thẳng sau khi bị hỏi lại.

"Coi như gió thoảng bên tai à?" Lời này của Thẩm Thanh Từ không nặng, nhưng không có vẻ gì là vui.

Theo lý mà nói, không nhận được phản hồi tích cực, người tặng quà sẽ thất vọng. Nhưng Trạm Thu lại không phải là người tặng quà bình thường.

Cô nghiêng tai sang, đợi hai giây, cho đến khi bị Thẩm Thanh Từ thổi một hơi.

Mức độ ăn ý này làm cô bật cười: "Tôi cảm thấy gió thoảng bên tai rất thoải mái, mát lạnh, nhà chị nóng quá. Ai da, làm từ thiện mà, tôi liền chọn một món có ý nghĩa để đấu giá. Nếu chị không thích, cũng không muốn mang đi tặng, chị có thể bán lại, yên tâm, rất dễ bán."

Nói rồi, Trạm Thu rất phiền muộn mà châm chọc: "Hôm nay còn có một người đàn ông cạnh tranh với tôi, sau khi kết thúc còn chạy đến nói với tôi, hắn thấy tôi thích mới nhường cho tôi. Thật sự có bệnh, tổng cộng gặp hắn hai lần, lần nào cũng không vui."

Sự bực bội của Thẩm Thanh Từ bị cô làm cho nguôi ngoai, nàng bắt đầu thưởng thức tấm poster này, có chút muốn biết Trạm Thu đã tham gia hoạt động gì.

Nàng muốn tìm hiểu Trạm Thu thêm một chút, trong khoảnh khắc này.

Thẩm Thanh Từ cầm khung đựng poster hỏi cô: "Tại sao lần nào cũng không vui, hắn không có mắt nhìn à?"

"Bởi vì tôi cảm nhận được, hắn muốn tán tỉnh tôi, nhưng gu của hắn tôi thật sự không thích." Trạm Thu với vẻ mặt vừa thông minh lại vừa đáng yêu, tức giận.

Thẩm Thanh Từ bật cười, hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Cô thích gu gì?"

"Đáp án duy nhất đang ở ngay trước mắt."

Trạm Thu từ trong túi ảo thuật như lấy ra một cành hoa hồng, đưa đến trước mặt nàng: "Giáng Sinh đầu tiên sau tuổi ba mươi vui vẻ."

"Hoa hồng ở đâu ra vậy?" Thẩm Thanh Từ quá hiểu cô, không phải là kiểu người sẽ đi mua hoa.

Trạm Thu trước tiên thực hành chủ nghĩa lãng mạn, nói rằng mình biết làm phép thuật.

Sau đó là chủ nghĩa hiện thực, thẳng thắn thừa nhận là mang từ hiện trường hoạt động ra.

Hương hoa hồng nồng nàn lan tỏa, xua tan đi nỗi ưu sầu vô danh trên trán Thẩm Thanh Từ. Trạm Thu tinh tường nhìn ra được, vô cùng tự hào.

Thẩm Thanh Từ luôn dễ lo lắng vu vơ. Có đôi khi chính cô đang ở ngay trước mặt nàng, nhưng nàng nhìn gương mặt cô sẽ nghĩ rất nhiều rất nhiều, như vậy nàng sẽ dễ không vui.

Phần lớn những ưu sầu, lo lắng trong cuộc sống căn bản sẽ không xảy ra, nhưng lại thiêu đốt đi phần lớn tinh lực của chúng ta.

Nếu Thẩm Thanh Từ sợ một ngày nào đó cô không còn yêu nàng, loại phiền não này hoàn toàn không cần thiết.

Nếu Thẩm Thanh Từ sợ một ngày nào đó nàng không còn thích cô, vậy cũng hoàn toàn là lo bò trắng răng. Trạm Thu có rất nhiều điểm sáng để người khác liên tục thích.

Tuy rằng chính Trạm Thu cũng không hoàn toàn rõ ràng những điểm sáng đó là gì, nhưng có nhiều người thích cô như vậy, điều này còn có thể sai sao?

"Nhớ mỉm cười nhé." Trạm Thu dùng tay điều chỉnh khóe môi của Thẩm Thanh Từ đến một độ cong hoàn hảo.

Thẩm Thanh Từ vẫn duy trì nụ cười bị bắt ép, nói: "Luôn luôn cười không phải là sở trường của tôi."

"Ít nhất tối nay phải cười." Trạm Thu dặn dò: "Tôi nghe người khác nói, người ta khi hạnh phúc dễ lo lắng không được lâu dài, từ đó sinh ra mất mát. Tôi đoán tối nay chị cũng có chút như vậy. Nhưng chị yên tâm, chị thích, tôi đều đảm bảo sẽ lâu dài."

Thẩm Thanh Từ nhíu mày, độ cong bị nhân công thao túng biến mất, ngược lại có chút buồn bực: "Còn có người sẽ lo lắng chuyện nhàm chán như vậy à?"

"Chắc chắn là sống quá nhàn rỗi." Nàng lạnh lùng bình luận.

"Không có sao, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi không có." Trạm Thu nhẹ nhàng nhảy lên, như đột nhiên tìm được sự đồng tình.

Vì thế cả hai đều không nắm bắt được trọng điểm của cuộc nói chuyện.

Sau đó Thẩm Thanh Từ mới hỏi cô: "Người đàn ông đó muốn theo đuổi cô à?"

Trạm Thu nói: "Rất giống, Nhan Nhạc nói..."

Cô đột nhiên im bặt. Dù có chậm chạp đến mấy, cô cũng biết rõ việc nhắc lại Nhan Nhạc trước mặt Thẩm Thanh Từ không phải là một chuyện sáng suốt.

Bởi vì Thẩm Thanh Từ sẽ hỏi chuyện chiếc ô có tiến triển gì không.

Cô tạm thời vẫn không muốn Thẩm Thanh Từ thất vọng.

Quả nhiên, biểu cảm của Thẩm Thanh Từ nhạt đi.

"Hóa ra Nhan Nhạc tối nay cũng ở đó."

Trạm Thu lập tức giải thích với nàng, rằng mình chỉ nói với cô ấy vài câu, cả quá trình không ngồi cùng nhau.

Thẩm Thanh Từ lại hỏi cô: "Ngồi cùng nhau thì có thể thế nào?"

Ngồi cùng nhau sẽ rất dễ nói đến chuyện chiếc ô.

Để đổi chủ đề, Trạm Thu giả vờ tự cho là đúng mà nói: "Chị ghen à?"

Cô chờ Thẩm Thanh Từ đến mắng mình.

Kết quả Thẩm Thanh Từ suy nghĩ một chút, lại nói "Chắc là vậy".

Trạm Thu cũng ngớ người. Thẩm Thanh Từ nói: "Học sự thẳng thắn của cô thôi."

Trạm Thu vô cùng thích, giúp nàng phân tích: "Vậy thì tôi biết rồi, ngồi cùng nhau sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, nói không chừng sẽ có tiếp xúc chân tay, nói không chừng sẽ tăng tiến tình cảm, nói không chừng sẽ có diễn biến sau đó. Chị nghĩ có phải là những điều này không?"

Thẩm Thanh Từ lại nói là phải.

Tâm trạng Trạm Thu càng tốt hơn. Thẩm Thanh Từ đang ghen. Cô trấn an: "Những điều đó hoàn toàn không có, tôi vẫn luôn nghĩ đến chị."

Thẩm Thanh Từ mới hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ "vậy còn tạm được".

Cuối cùng, Trạm Thu quyết định không rời đi. Điều này hoàn toàn là vì cô nhìn ra được Thẩm Thanh Từ rất cần sự bầu bạn của cô. Nếu cô uống trà xong, hôn môi qua rồi rời đi, Thẩm Thanh Từ nói không chừng sẽ buồn đến mất ngủ.

Tắm rửa xong, Trạm Thu mặc bộ đồ ngủ mà Thẩm Thanh Từ đã chuẩn bị, giặt sạch và sấy khô, nằm xuống. Bởi vì quyết định "ăn chay", hai người hiếm khi mà mỗi người xem điện thoại một lúc.

Thẩm Thanh Từ đang xem tin nhắn của đồng nghiệp, sắc mặt từ nghiêm túc đến buồn cười.

Trạm Thu thì đang báo bình an trong nhóm gia đình, nói rằng mình tuy không ở nhà nhưng mọi thứ đều tốt, đảm bảo sẽ ngủ sớm.

Dù cho không có ai hỏi.

Lúc này, Thẩm Thanh Từ ghé qua, nói với cô: "Tin tức nội bộ, vị lãnh đạo đến khu vực của chúng tôi gặp chuyện phiền phức rồi." Nàng thậm chí còn cười đến nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra.

Ánh mắt Trạm Thu trong veo thấy đáy: "Chuyện gì vậy?"

"Bị bắt rồi." Rõ ràng trong nhà chỉ có hai người, Thẩm Thanh Từ vẫn dùng âm lượng của người nói xấu: "Lúc bị tra, trong phòng khách sạn của hắn vừa hay có người, chứng cứ vô cùng xác thực. Vốn dĩ ngày mai là phải về rồi, bây giờ xem ra tạm thời không đi được."

Trạm Thu đáp lời: "Tốt quá, hắn sẽ phải đón năm mới ở một nơi ấm áp rồi."

Thẩm Thanh Từ cười phá lên: "Hóa ra xem người gặp quả báo lại thú vị như vậy."

Trạm Thu ừ ừ: "Ngay cả tôi là người ngoài cuộc nghe xong cũng thấy rất vui."

Tâm trạng rất tốt, Thẩm Thanh Từ rộng lượng buông xuống mối hận thù vì bị hắt rượu trước đây, âm thầm chúc vị lãnh đạo ở trong đó đón một cái năm mới thật tốt.

Nàng cảm thấy Trạm Thu lúc này đang cùng mình vui sướng khi người gặp họa cũng rất đáng yêu, vì thế ôm lấy Trạm Thu, hôn lên.

Càng hôn càng dính, càng truyền cho nhau tín hiệu khao khát. Nghe thấy hơi thở loạn nhịp của Trạm Thu, nàng đặt tay lên ngực cô.

Thường thì ở tần số này, Trạm Thu sẽ bổ nhào qua.

Nhưng hôm nay Trạm Thu không có thêm động tác nào, giống như một người đang gian nan cai đường.

Hứng thú của Thẩm Thanh Từ càng đậm hơn, cắn nhẹ lên tai Trạm Thu, nghe thấy Trạm Thu nhỏ giọng thở hổn hển một tiếng.

Nàng khẽ hỏi: "Thật sự không muốn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store