CHƯƠNG 36
"Cho nàng sờ một cái cho đã"
Trước cửa hàng tiện lợi bày một cây thông Noel, trên cửa kính dán những hình dán liên quan đến Giáng Sinh. Tuy không khí không rộn ràng bằng quán cà phê bên cạnh, không có âm nhạc làm nền, nhưng vẫn phảng phất hơi thở ngày lễ.
"Chào mừng quý khách."
"Để tôi tính tiền cho ạ."
Trạm Thu, với tư cách là một nhân viên ưu tú, mặt nở nụ cười, vững vàng trên cương vị công tác, tôn chỉ là phục vụ tốt cho mỗi một khách hàng.
Cô luôn tràn đầy cảm xúc, rất nhiều người đều thích trò chuyện với cô. Những lúc không bận, Trạm Thu sẽ lắng nghe cuộc sống của người khác. Tuy có đôi khi không thể hiểu được, cũng không thể đồng cảm như chính mình trải qua, nhưng cô học hỏi rất nhanh, giai đoạn này cũng khiến Trạm Thu hiểu biết thêm về cuộc sống.
Dù gặp phải chuyện gì, người nào, Trạm Thu vẫn thích công việc của mình, thích bộ đồng phục, chiếc ghim cài áo, còn có các đồng nghiệp và những cái meme của họ.
Tất cả đều không có gì thay đổi.
Ngoại trừ việc Thẩm Thanh Từ đột nhiên không để ý đến cô, cũng không đến thăm cô nữa.
Trạm Thu rất sẵn lòng tôn trọng suy nghĩ của người khác. Thông thường mà nói, người ta không nên tùy tiện can thiệp vào quyết sách của một người trưởng thành, cho dù quyết sách đó có liên quan mật thiết đến mình.
Nếu Thẩm Thanh Từ thật sự xuất hiện những cảm xúc như "mệt", "không kiên nhẫn", Trạm Thu có thể chấp nhận sự xa cách của nàng đối với mình.
Nhưng, tiền đề là Trạm Thu phải cảm nhận rõ ràng rằng Thẩm Thanh Từ thực sự có những ý nghĩ đó. Không thể nào nàng nói là đúng, mình còn chưa kiểm chứng đã chấp nhận.
Đó không phải là rộng lượng, đó là ngu ngốc.
Huống chi Giáng Sinh sắp đến rồi, thông tin về triển lãm tranh đã được tung ra, sẽ đúng hẹn khai mạc.
Một món quà hao tốn rất nhiều tâm tư như vậy, nếu Thẩm Thanh Từ không nhìn thấy, chẳng phải quá đáng tiếc sao. Ít nhất cũng phải xem xong rồi mới bàn đến chuyện có nên tiếp tục chung đụng hay không.
Trạm Thu đã từng là một người yêu thích tiểu thuyết, phim trinh thám, sẽ xem đi xem lại. Bây giờ trong nhà còn có một tủ sách sưu tầm, tuy không thể so được với Holmes, nhưng nhạy bén hơn người bình thường – cô tự cho là vậy.
Cho nên, cô rất kiên định cho rằng chuyện này có ẩn tình khác.
Trạm Thu không có ý định dây dưa hỏi han. Nếu cô thật sự muốn, cô đủ gan đi thẳng vào công ty của Thẩm Thanh Từ, hỏi cho ra lẽ xem rốt cuộc nàng có ý gì.
Nhưng cô sẽ không đối xử với Thẩm Thanh Từ như vậy.
Không còn cách nào khác, Trạm Thu định nghe thử ý kiến của người khác.
Cô lại lần nữa mở "nhật ký", rất biết lười biếng, không thao thao bất tuyệt viết ra nhiều chi tiết, chỉ khái quát lại cuộc sống chung của cô và Thẩm Thanh Từ ngày đó, nhập vào một vài từ khóa.
Ngay sau đó hiện ra một đống nhật ký liên quan.
Nhưng Trạm Thu xem xong hoàn toàn thất vọng, không tìm thấy đáp án mình muốn. Mọi người chỉ đang chia sẻ cảm xúc và cảm nhận.
Cô nhanh chóng nhận ra, mọi mối tình trên đời đều giống nhau ở khởi đầu, nhưng khác nhau ở chỗ kết thúc. Tuy vẫn là gặp gỡ, rồi ái muội, ngọt ngào, cãi vã, chia chia hợp hợp, lôi lôi kéo kéo, nhưng những nguyên nhân khiến người ta hành động và rung động lại muôn hình vạn trạng.
Cũng khó hiểu như cô, thiếu gì không thiếu, lại thiếu điều này.
Vì vậy, tất cả những chuyện ấy đều không thể giải đáp được nghi hoặc trong lòng Trạm Thu: tại sao Thẩm Thanh Từ đột nhiên không muốn tiếp tục gặp cô nữa.
Theo quan điểm của Trạm Thu, nếu một người không muốn phát triển tình cảm, thì hoặc là nói thẳng "tôi không thích cô", hoặc dứt khoát "người tôi thích là người khác".
Giống như cô đối với Nhan Nhạc vậy, tuy không trực tiếp từ chối, nhưng đã nói đến gốc rễ vấn đề: trong lòng đã có người.
Thẩm Thanh Từ thì khác. Nàng nói nhiều, giọng điệu lạnh nhạt, vẻ ngoài kiên quyết, nhưng chưa từng nói không thích cô, cũng chẳng nói rằng trong lòng có ai khác.
Như thế, căn bản không đủ làm lý do chia tay.
Lúc đó, đứng dưới lầu chung cư nghe nàng nói xong, Trạm Thu quả thật hơi mê mang, nhưng không nhiều lắm.
Chỉ cần phân tích đơn giản, Trạm Thu đã thấy chuyện này chẳng có gì rắc rối: xem xét sự việc phải có nguyên nhân và kết quả.
Chẳng lẽ Thẩm Thanh Từ không thích cô sao? Không thể nào, rõ ràng là rất thích mà.
Vậy thì, chẳng qua chỉ là một màn che mắt. Có lẽ tâm trạng nàng không tốt, tạm thời không muốn ai đến gần; cũng có thể là vì chuyện gì đó không vừa ý, nên mới bi quan, tiêu cực.
Dù là nguyên nhân nào, đều có thể giải quyết được. Không có tình huống nào là không có lời giải, Trạm Thu vì thế hoàn toàn không sốt ruột.
Sau cuộc điện thoại hôm ấy, cô chủ động để Thẩm Thanh Từ có thời gian bình tĩnh, cũng là để chính mình sắp xếp lại suy nghĩ.
Cô muốn để nàng biết rằng bản thân không hề tùy tiện, rằng cô đã thật sự nghiêm túc. Vì vậy, mấy ngày liền Trạm Thu cố ý không quấy rầy.
Thời gian vẫn còn, cô nghĩ, chỉ cần trước đêm Giáng Sinh khiến Thẩm Thanh Từ "hồi tâm chuyển ý" là được.
Mà việc này, với Trạm Thu, chẳng hề khó khăn.
Thẩm Thanh Từ sẽ mềm lòng, có khi chỉ cần một phút thôi.
Ngày bức chân dung của Trạm Thu hoàn thành, cô dẫn theo Phương Nhất Lâm đến xem. Để chúc mừng, cô mời đội ngũ họa sĩ, Phương Nhất Lâm, và người phụ trách triển lãm tranh cùng ăn cơm.
Trên bàn tiệc, nói đến phần nào của tác phẩm khó vẽ, họa sĩ nửa đùa nửa thật, nói là đôi mắt và thần thái.
Trạm Thu không hiểu, không khiêm tốn mà khách quan nói: "Mắt em to, cũng không cao ngạo, biểu cảm rất dễ quan sát, theo lý sẽ không khó vẽ."
Họa sĩ cười, nói không phải hình khó vẽ, mà là thần thái khó miêu tả.
Người cầm bút thường muốn thông qua vẻ ngoài để thể hiện nội tâm, muốn nghiền ngẫm tính cách, tâm lý của người này, để bức tranh thể hiện được nhiều khuynh hướng cảm xúc hơn.
Tính cách của Trạm Thu cởi mở, thẳng thắn, rất dễ quan sát, không sai, nhưng trong mắt ngoài ánh sáng ra không có một chút bụi trần, như vậy vẻ ngoài sẽ không dễ thể hiện.
Trạm Thu như lạc vào trong sương mù, vị họa sĩ này có lẽ còn tu cả triết học, nói những điều mà cô một chút cũng không hiểu.
Phương Nhất Lâm giúp cô phiên dịch một cách đơn giản: "Chính là nói cậu nông cạn, không nghĩ ra được cậu đã từng chịu khổ gì, sống quá thuận lợi, trong mắt không có nội hàm."
Cả bàn người đều giật mình, vội vàng giải thích không phải ý đó, sợ Trạm Thu sẽ tức giận.
Trạm Thu hiểu ra, cong mắt xuống, vẫn giữ thái độ tốt mà cười: "Không sao, là ý này cũng đúng, vốn dĩ là vậy mà."
Nhưng cô muốn biện giải cho mình, ít nhiều cũng đã từng chịu khổ rồi. Ví dụ như Thẩm Thanh Từ vẫn chưa chủ động gửi tin nhắn cho cô, nói rằng ngày ấy chỉ là xúc động mới nói ra những lời đó.
Điều này thật kỳ cục.
Sau khi tiệc kết thúc, Trạm Thu bị mọi người vây quanh rời khỏi phòng, vừa đi vừa nói cười, hẹn mấy ngày nữa gặp lại. Thời gian đã không còn sớm, phòng tiệc đối diện cũng vừa hay kết thúc, khách khứa nối nhau đi ra.
Vô tình liếc nhìn, Trạm Thu liền bắt gặp người cuối cùng bước ra, đúng là người mà cô hằng mong nhớ.
Chỉ nhìn qua cũng biết đó là buổi tiệc thương mại: dáng vẻ tháo vát, trầm ổn, lại không đến mức quá lạnh lùng. Áo khoác vắt nơi khuỷu tay, tay áo xắn cao, để lộ hai cổ tay trắng như tuyết, trống trơn, không đeo gì cả.
Trạm Thu thoáng nghĩ, sao có thể trùng hợp đến vậy. Biết đâu Thẩm Thanh Từ đã biết cô ở đây, nên cố tình chờ.
Nhưng rất nhanh, cô tự phủ định suy nghĩ ấy. Rõ ràng đây chỉ là sự trùng hợp đơn thuần, Thẩm Thanh Từ chỉ đến dùng bữa mà thôi.
Khi cùng chờ thang máy, cô ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, nồng, gắt, đến mức khiến Trạm Thu hơi kinh hãi.
Dẫu vậy, thần sắc nàng vẫn ổn định. Không thể nói là hoàn toàn tỉnh táo, nhưng rõ ràng chưa say; ý thức vẫn minh mẫn.
Nàng sâu sắc nhìn lại Trạm Thu một cái, không chào hỏi, biểu cảm lạnh lùng, chỉ thản nhiên dặn dò người bên cạnh vài điều về tiếp đãi, dáng vẻ đúng chuẩn người phụ trách.
Tửu lượng tốt đến vậy sao?
Ra khỏi thang máy, Trạm Thu khẽ nắm lấy cổ tay nàng, nói nhỏ:
"Chị cứ lo xong việc đi. Tôi sẽ đợi trong xe. Có việc gì hoặc xong rồi thì gọi cho tôi, tôi đưa chị về."
Người đi cùng lúc này mới hiểu, thì ra hai người quen biết, chẳng trách khi nãy ai cũng tự động chừa cho họ một khoảng.
Phương Nhất Lâm đứng bên, chỉ thở ra một tiếng nhẹ: cuối cùng cũng chịu rồi.
Thêm một lúc nữa, e rằng Phương Nhất Lâm phải nghi ngờ mình già cả mắt mờ, nhận sai người mất.
Trạm Thu không nói thêm lời nào, cô tin Thẩm Thanh Từ sẽ hiểu được sự lo lắng và thiện ý của mình.
Quả nhiên, Thẩm Thanh Từ nhìn vào mắt cô, im lặng một lát rồi nhẹ gật đầu:
"Được."
Thế là Trạm Thu kịp thời hủy bỏ kế hoạch B...vác nàng đi.
15 phút sau, cô nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Từ. Trạm Thu hỏi vị trí cụ thể, bảo chị Ngụy lái xe qua, Thẩm Thanh Từ đang cùng một người đàn ông đứng bên lề đường.
Lúc lên xe, đối phương ân cần dặn dò: "Thẩm tổng về nghỉ sớm ạ."
Thẩm Thanh Từ vào xe xong, Trạm Thu liền đưa cho nàng một chiếc khăn nóng, bảo nàng lau mặt.
Trong xe mùi rượu quá nồng, Trạm Thu chỉ ra: "Chị uống nhiều rượu lắm, thường xuyên phải xã giao như vậy à?"
Thẩm Thanh Từ bị chiếc khăn nóng đó làm cho lý trí không rõ, hoàn toàn không có sự trấn định lúc nói chuyện với đồng nghiệp vừa rồi.
"Không thường xuyên, cũng không uống nhiều."
"Nhưng mùi rượu nồng nặc thế này cơ mà."
Trạm Thu nhíu mày, không tình nguyện mà phân biệt ra: "Còn là rượu trắng nữa."
Thẩm Thanh Từ nghe ra được Trạm Thu không thích, khẽ nói: "Người ta làm đổ rượu, đổ vào quần áo của tôi nên mới có mùi này. Xin lỗi, có thể mở cửa sổ."
Lúc nói chuyện, mắt nàng cũng lộ vẻ ghét bỏ, làm Trạm Thu tin rằng, chiếc áo lót của nàng chắc là chiếc áo cuối cùng, nếu không đã sớm cởi ra vứt đi rồi.
Trạm Thu ghé lại gần ngửi ngửi, quả nhiên mùi ở vai trước là nồng nhất, cũng yên tâm không ít, "Ai tay run thế, uống nhiều quá à."
Thẩm Thanh Từ vốn không muốn nói nhiều, lại không nhịn được: "Chỉ là bất mãn với thái độ không đủ nhiệt tình của tôi thôi."
Trạm Thu có chút tức giận: "Thú vui ác ý."
Cô có thể tưởng tượng ra được, phần lớn là một người đàn ông trung niên, có nhiều ý xấu, cố tình đổ rượu lên vai Thẩm Thanh Từ, còn muốn giả vờ xin lỗi, định đưa tay ra giúp lau.
"Khách hàng à?" Trạm Thu thấp giọng hỏi.
"Không phải, lãnh đạo khu vực."
Nếu là ngày thường, Thẩm Thanh Từ sẽ nghe ra được Trạm Thu không vui, nhưng nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, còn bị mùi rượu làm cho choáng váng, cũng không có tinh lực quan sát.
Trạm Thu thấy nàng không có nhiều sức lực để nói chuyện với mình, liền chủ động nói: "Tôi cũng mời mấy người bạn ăn cơm, sớm biết chị ở đây, đã qua thăm chị rồi."
Thẩm Thanh Từ nghĩ đến căn phòng vừa rồi có một đám người vây quanh Trạm Thu, không lạnh không nhạt: "Cô nhiều bạn thật."
"Cũng tàm tạm." Trạm Thu thấy nàng chỉ lấy khăn lau qua loa một bên mặt, chắc là không nhấc nổi tay, liền lấy lại chiếc khăn, giúp nàng lau lại một lần nữa.
Còn thuận tiện quan sát đôi khuyên tai của Thẩm Thanh Từ, một viên ngọc xanh trong suốt, là nét chấm phá trên nền tối của nàng, khá xinh đẹp.
Hơi thở của Trạm Thu phả vào gần vành tai, Thẩm Thanh Từ thấy ngứa, ý thức được cô đến quá gần, định đẩy cô ra, nhưng vì không có sức lực, giống như đang sờ một cái vào lòng người ta.
Trạm Thu lĩnh hội, chu đáo giúp nàng nắm lấy tay, ấn vào eo bụng của mình. Thẩm Thanh Từ muốn sờ thì cứ cho nàng sờ một cái cho đã, người say rượu sẽ có những sở thích như vậy.
"Dáng người của tôi gần đây luyện cũng không tệ lắm, hào phóng chia sẻ với chị."
"Chị đừng nhắm mắt, chúng ta thương lượng một chút. Tuy không biết tìm từ nào cho tốt hơn, nhưng tôi tuyệt đối phải nghiêm túc nói cho chị biết, trạng thái này của chị cần người chăm sóc. Hoặc là chị về nhà với tôi, hoặc là tôi về nhà với chị."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store