ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] NGÀY HỘI VIÊN

CHƯƠNG 20

AdachiSensei

"Cô hẳn là rất biết 'chơi' mới phải"

Tối hôm đó, Trạm Thu được nhắc nhở về lịch trình cho ngày mai.

Cô được yêu cầu phải rút ra một khoảng thời gian từ lịch trình bận rộn của mình để cùng mẹ và chị gái tham dự một bữa tiệc mừng thọ riêng tư.

Lịch trình này đã được định sẵn từ tháng trước. May mắn là ngày mai Trạm Thu được xếp lịch nghỉ, không cần phải xin phép.

Nhưng bất luận là không phải đi làm, hay là phải tham dự tiệc tối, đều không hề ảnh hưởng đến bữa sáng đã hẹn với Thẩm Thanh Từ.

Trạm Thu đã đặt trước với đầu bếp khẩu phần bữa sáng cho hai người vào sáng mai, yêu cầu các món phải đầy đủ và không được có bất kỳ sai sót nào.

Cô hy vọng Thẩm Thanh Từ sẽ thích, tốt nhất là yêu, để sau này có thể ngày ngày cùng cô dùng bữa.

Bị bếp trưởng hỏi mấy giờ dùng cơm, Trạm Thu không trả lời ngay, mà định sẽ thống nhất thời gian cụ thể với Thẩm Thanh Từ trước.

Không phải cô dính người, cũng không phải cô không quyết đoán, đến chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý được.

Mà là cô lo rằng Thẩm Thanh Từ vì muốn gặp cô sớm, sẽ miễn cưỡng bản thân phải dậy sớm vào ngày chủ nhật. Đó không phải là ý định ban đầu khi cô chuẩn bị bữa sáng cho nàng.

Nhưng vào giờ này, Trạm Thu không chắc Thẩm Thanh Từ có đang bận hay có tâm trạng xã giao hay không.

Trong lúc do dự, khung trò chuyện vẫn luôn mở. Cuối cùng, Trạm Thu quyết định sẽ gửi tin nhắn thoại, để Thẩm Thanh Từ có thể nghe thấy giọng nói của cô từ xa, điều này nhất định sẽ thúc đẩy một cuộc giao tiếp tốt đẹp.

Trạm Thu đang đắc ý với thủ đoạn thông minh của mình, thì kết quả tay lại trượt ấn nhầm, biến thành cuộc gọi thoại.

Ban đầu cô không phản ứng lại, ba giây sau mới dứt khoát cúp máy.

Bất luận Thẩm Thanh Từ có thấy hay không, cô đều cần phải giải thích cho hành động này. Gọi cho người khác là một việc rất riêng tư, cô không muốn Thẩm Thanh Từ cho rằng mình bất lịch sự.

Mấy nhãn dán hình con khỉ là cô mới chôm được từ nhóm chat của đồng nghiệp trong cửa hàng, gửi liền ba cái cũng là vì sợ Thẩm Thanh Từ không tin vào lý do của cô.

Trạm Thu đã nghĩ đến việc Thẩm Thanh Từ sẽ trả lời hoặc không trả lời, nhưng không hề nghĩ đến việc Thẩm Thanh Từ sẽ gọi lại ngay lập tức.

Hơn nữa, khi cô còn chưa kịp mở miệng giải thích, nàng đã không thể chờ đợi mà bắt bẻ lời lẽ của cô.

Mặc dù lời nói nghe có vẻ hùng hổ doạ người, lại không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu, bởi vì ngữ khí mạnh mẽ đó ngược lại làm phai nhạt đi rất nhiều vẻ lạnh lùng trong tông giọng vốn có của nàng, là thứ mà Trạm Thu rất thích nghe.

Thẩm Thanh Từ quả quyết rằng cô cố ý, lý do là, cô không có tật tay run.

Điều đó gián tiếp chứng minh rằng, trước đây tay của cô rất vững.

Trạm Thu chợt bừng tỉnh, cô đón nhận lời khen ngầm này, cố gắng không để mình phát ra tiếng cười quá lố bịch, mà chỉ dè dặt nói: "Đúng là ngoài ý muốn thật, nhưng được chị công nhận tôi rất vui."

"Công nhận cô cái gì chứ?" Giọng điệu của Thẩm Thanh Từ rất tùy ý, tùy ý đến mức trật tự từ ngữ cũng trở nên hỗn loạn.

Nhưng nàng vốn luôn thích những lời nói ẩn ý, dẫn dắt từng bước, Trạm Thu cũng bằng lòng phối hợp, khắc phục sự xa lạ của mình với loại chủ đề này.

Cô ôn tồn lịch sự nói: ""Xem ra trải nghiệm lần trước giữa chúng ta cũng không tệ lắm. Cảm ơn chị, giờ thì tôi mới biết."

Thẩm Thanh Từ ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, rồi lại dùng một giọng điệu mà Trạm Thu nghe ra là nửa cưng chiều nửa trào phúng mà phê bình: "Khá lắm."

Trạm Thu nghiêm túc giải thích: "Tôi không biết chơi chiêu lạt mềm buộc chặt đâu, nếu tôi muốn gọi cho chị, tôi sẽ hỏi thẳng ý kiến của chị. Nếu chị không phản cảm, sau này tôi rất sẵn lòng gọi cho chị."

Thẩm Thanh Từ không nói được cũng không nói không được: "Tôi không thích trò chuyện vô nghĩa qua điện thoại."

"Đương nhiên rồi, tối nay tôi có chuyện rất quan trọng." Trạm Thu để thể hiện, lập tức không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào chủ đề: "Sáng mai chị còn cần đến công ty làm việc không? Mặc dù chúng ta đã hẹn gặp nhau, nhưng khi ở bên tôi, chị có thể thay đổi kế hoạch bất cứ lúc nào. Nếu công việc không yêu cầu chị phải đến công ty, chị không cần phải dậy sớm qua đây, tôi có thể mang bữa sáng đến tận cửa. Nếu chị đến, vậy chúng ta định một thời gian cụ thể. Tôi thì giờ nào cũng được, tôi không ngủ nướng, rất giỏi dậy sớm, nhưng hy vọng có thể muộn một chút, vì chị cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Tốc độ nói của Trạm Thu vừa phải, logic rõ ràng, không hề vấp váp hay có từ ngữ thừa thãi, giọng nói ấm áp khiến người ta rất dễ dàng nghe hết toàn bộ, lại không quên nhấn mạnh thói quen tốt đẹp của bản thân.

Thẩm Thanh Từ ở đầu dây bên kia thầm nghĩ, Trạm Thu mới là người thích hợp để họp hành báo cáo, ở cửa hàng tiện lợi đúng là phí hoài nhân tài.

Không biết người nhà Trạm Thu nghĩ thế nào, chỉ có tiền thôi, mà cũng không sắp xếp cho cô một con đường tử tế.

Làm việc ở đâu chẳng được, nhất định phải để một cô tiểu thư ra "tiền tuyến" thế này.

Thẩm Thanh Từ rút ra từ khóa: "Cô muốn đến nhà tôi?"

Trạm Thu ngẩn người, tuy rằng sự tổng kết của Thẩm Thanh Từ rất phiến diện, chỉ nhìn thấy điều mình muốn, nhưng cô vẫn hào phóng đồng ý: "Được không?"

"Không tiện."

Trạm Thu cũng không vì thế mà thất vọng, cô rộng lượng thuận theo: "Được, tôi không vào, có thể đưa cho chị ở cửa là được rồi."

Thẩm Thanh Từ lại vòng vo một chút: "Tôi cũng chưa nói ngày mai tôi không đi làm."

Trạm Thu vẫn cười cười: "Vậy thì càng tốt, chị cứ theo kế hoạch mà đến cửa hàng của chúng tôi."

Bất luận Thẩm Thanh Từ có vòng vo thế nào, Trạm Thu đều bình tĩnh đối đáp.

Một là, cuộc sống khác với công việc, cô hiểu được cái thú vị của những cuộc giao tiếp kém hiệu quả, và vui vẻ chấp nhận nó.

Hai là, đối với Trạm Thu, Thẩm Thanh Từ đương nhiên nói gì cũng được.

"Mấy giờ?" Trạm Thu kiên nhẫn hỏi.

Lần này Thẩm Thanh Từ nói rõ ràng: "9 giờ rưỡi."

Trong lúc gọi điện, bàn tay rảnh rỗi của Trạm Thu vẫn luôn mân mê hộp ghim cài áo. Khác với những món đồ chơi nhỏ mà cô tiện tay mua trên mạng, giá trị và độ tinh xảo của món trang sức này đủ tiêu chuẩn để tham dự những bữa tiệc quan trọng.

Trạm Thu định sẽ đeo nó vào tối mai.

Trạm Thu còn chưa kịp nói "Được" thì bất chợt ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt cô sáng lên, mất hết hình tượng mà từ đầu này tấm thảm bò nhanh đến đầu kia gần cửa sổ.

Cô kề sát mặt vào kính, vui sướng nói vào điện thoại:

"Thẩm Thanh Từ! Chị biết không, ngoài cửa sổ nhà tôi tuyết rơi rồi!"

"Tôi không nhìn lầm đâu, thật sự là tuyết đó."

Thẩm Thanh Từ im lặng một lúc, cũng không có động tĩnh gì.

Một lát sau, Trạm Thu nghe được tiếng nàng đi lại trong nhà, rồi sau đó là tiếng mở cửa sổ.

"Tôi cứ tưởng chỉ có ngoài cửa sổ nhà cô mới có tuyết chứ. Cũng may, cảnh tuyết miễn phí thì không phân sang hèn, ai cũng xem được."

Thẩm Thanh Từ nói nghe lạnh tanh, nhưng Trạm Thu nghe ra được sự hài hước bên trong, thích đến không chịu được. Trả lời thật sắc bén!

Trạm Thu vội giải thích cho mình: "Tôi chỉ là quá kích động thôi."

"Năm nay tuyết rơi sớm thật, tôi nhớ năm ngoái phải gần đến giao thừa mới thấy."

"Đến cả chuyện nhỏ nhặt như vậy cô cũng nhớ rõ." Thẩm Thanh Từ nghe có vẻ không vui, Trạm Thu biết nàng đang trách mình không để tâm đến nàng. Sợ nàng sẽ hỏi tội, cô lập tức ngồi thẳng dậy trên thảm, nghiêng người đối diện với lớp tuyết mới trắng như tơ liễu ngoài cửa sổ.

"Ngày đó là sinh nhật mẹ tôi, mời rất nhiều người đến. Có một người đàn ông không biết là uống say hay lên cơn, ngay tại chỗ quỳ xuống trước mặt mẹ, hét lớn 'mẹ vợ', nói muốn cưới chị gái tôi, tiếp quản sản nghiệp của gia đình. Chị tôi nổi trận lôi đình, báo cảnh sát ngay tại chỗ. Vì quá hoang đường, nên tôi nhớ rất rõ."

Nhớ một chuyện vớ vẩn như vậy chẳng có ý nghĩa gì, Trạm Thu tiếc nuối cảm khái: "Nếu có thể lựa chọn, tôi tình nguyện quên đi chuyện này. Tôi càng muốn nhớ kỹ mọi thứ về chị, như vậy tôi sẽ biết chiếc ô để ở đâu rồi."

Tâm trạng Thẩm Thanh Từ đang khó chịu, nhưng nghe đến nửa đoạn đầu vẫn suýt nữa thì bật cười. Nàng có cảm giác mình đã từng nghe qua câu chuyện này, không nghĩ nhiều, cứ ngỡ là truyện cười trên mạng, nào ngờ trong hiện thực lại có chuyện như vậy thật.

Khó khăn lắm mới nén được nụ cười vui sướng khi người gặp họa, thì ngay sau đó lại nghe Trạm Thu ở đó trữ tình.

Khi nàng ngỡ rằng Trạm Thu sắp nói đến những chuyện không phù hợp với trẻ em, thì Trạm Thu lại đang bận tâm đến chiếc ô của nàng.

Thẩm Thanh Từ cũng không biết nên khen cô để tâm đến chuyện của mình, hay là khen cô đơn thuần.

"Được rồi, đừng nói những chuyện vô dụng này nữa. Cô có rảnh thì nghĩ cách đi, xem làm thế nào mới có thể nhớ lại hoặc tìm được."

Trạm Thu tích cực: "Tối nay tôi sẽ nghĩ ngay!"

Cúp điện thoại xong, Thẩm Thanh Từ nhìn cảnh tuyết một lúc lâu rồi mới đi làm việc.

Ngày mai thời tiết có lẽ sẽ không tốt, nếu nàng không muốn, cũng không nhất thiết phải đến công ty, nhưng nàng càng không muốn Trạm Thu chạy đến nhà mình.

Sáng hôm sau, 9 giờ 35 phút, Thẩm Thanh Từ đến muộn nhưng đã thuận lợi có mặt tại cửa hàng tiện lợi.

Đường phố phủ một lớp tuyết mỏng. Trạm Thu đã đợi sẵn trong cửa hàng, hôm nay cô không mặc đồng phục, bên trong là một chiếc áo hoodie rộng màu xám trắng.

Trạm Thu hoàn toàn không bận tâm đến việc Thẩm Thanh Từ đến muộn, mà nói thẳng: "Chúng ta qua quán cafe bên cạnh ăn đi."

Sau đó, với sức lực tràn trề, hai tay Trạm Thu xách lên bốn chiếc túi giữ nhiệt từ chiếc bàn bên cạnh, mà Thẩm Thanh Từ đã ngỡ rằng bên trong là hàng hóa của cửa hàng.

Toàn bộ khung cảnh phô trương đến lạ thường.

Lúc này Thẩm Thanh Từ mới ý thức được, Trạm Thu hôm nay vừa không phải đi làm, cũng không ăn sáng trước.

Và cả ý nghĩa thực sự trong câu nói "muốn ăn gì cũng có" của Trạm Thu.

Họ ngồi xuống tầng hai của quán cà phê bên cạnh. Vào thời điểm và thời tiết này, trên lầu chỉ có một bàn khách.

Trạm Thu gọi hai ly cà phê, sau đó lần lượt mở những chiếc túi giữ nhiệt xách từ nhà đến.

Lớn lớn bé bé có đến mười mấy hộp thức ăn, cả kiểu Trung lẫn kiểu Tây, không chỉ có đủ món mặn chay, từ bào ngư đến bít tết, mà còn có cả trái cây tráng miệng.

Trạm Thu mở được một nửa thì đưa trước bộ dụng cụ ăn cho Thẩm Thanh Từ, bảo nàng ăn trước, còn mình thì cặm cụi mở hết hộp này đến hộp khác.

Một chiếc bàn gỗ dài có thể ngồi được sáu người bị bày ra kín mít.

Thức ăn nóng vẫn còn bốc hơi, phả vào mặt Thẩm Thanh Từ, giải đáp cho nỗi nghi hoặc của nàng lúc kẹt xe sáng nay, rằng tại sao mình nhất định phải ra khỏi nhà.

Thẩm Thanh Từ không động đũa trước, mà chỉ lặng người: "Gia đình bình thường?"

Trạm Thu không nhận ra có vấn đề gì: "Chuyện này bình thường mà, có một vài món vì không tiện đóng gói và sử dụng, nên tôi không mang ra. Hôm nay chỉ ăn bấy nhiêu thôi, chị chịu khó ăn tạm nhé, xem chị thích ăn món nào, lần sau tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút."

Thẩm Thanh Từ chưa bao giờ ăn một bữa sáng "tạm" như thế này.

Lúc Tân Ninh bưng cà phê lên tầng hai, thấy bàn đồ ăn này thì chết lặng, thốt lên suy nghĩ trong lòng Thẩm Thanh Từ.

"Nhiều vậy! Hai người thôi mà!"

Trạm Thu đã chào hỏi trước, nói rằng cần một chỗ để ăn sáng. Cô nàng Tân Ninh nghĩ thầm đến thì cứ đến thôi, chỗ thì chắc chắn có.

Bây giờ nhìn thấy bàn đồ ăn lớn này thật sự không nhịn được mà kinh ngạc.

Tân Ninh nói: "Thật ra tôi cũng chưa ăn sáng."

Trạm Thu rất hào phóng: "Cô ngồi xuống đi, bọn tôi ăn không hết đâu, cùng nhau là vừa."

Tân Ninh từ chối: "Dưới lầu bận lắm, tôi phải làm việc, lát nữa hai người ăn không hết thì để lại cho tôi hai miếng là được."

Thẩm Thanh Từ ném cho Trạm Thu một ánh mắt không tán thành, Trạm Thu hiểu ý, nói vậy không được, bảo Tân Ninh cứ lấy trước mấy phần muốn ăn đi.

Giằng co một hồi, Thẩm Thanh Từ nhận ra Tân Ninh đang ngại, bèn hỏi cô ấy có ăn mì không, họ vẫn chưa động đến.

Tân Ninh vô cùng vui vẻ đậy nắp lại, bưng hộp mì đó định đi.

Lúc này Trạm Thu lại nhớ ra: "Vé vào cửa cô muốn toi hỏi giúp rồi, có rồi đó, lúc nào tôi gửi mã điện tử cho, cô còn có thể dẫn thêm một người bạn nữa."

Tân Ninh reo hò, lại đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống, cúi người ôm lấy Trạm Thu, hét lớn một tiếng "Ân nhân".

Thẩm Thanh Từ không biết họ đang nói gì, nhưng nhớ lại rằng Tân Ninh đã từng đút cho Trạm Thu ăn khoai tây chiên vị dưa leo.

Họ cùng chung chí hướng, chơi với nhau hợp hơn.

Đợi đến khi Tân Ninh xuống lầu, Trạm Thu mới nói với Thẩm Thanh Từ: "Phần mì vắt bào ngư đó làm rất công phu, lẽ ra chị nên thử."

Thẩm Thanh Từ không có biểu cảm gì: "Thứ công phu đó cho bạn của cô ăn tốt hơn, tôi lại ăn không ra vị, đừng có làm hỏng tâm ý."

Trạm Thu không hiểu tại sao thái độ của nàng lại đột ngột thay đổi, cô trừng lớn mắt: "Nhưng tôi chuẩn bị cho chị mà."

"Chị đang không vui sao, có phải bữa sáng không hợp khẩu vị không?" Trậm Thu chỉ ra.

Thẩm Thanh Từ bị hỏi đến cứng họng, cũng thầm than mình giống như kẻ vong ân bội nghĩa. Nàng ép bản thân phải hòa hoãn sắc mặt một chút, không tiếp tục phóng túng sự khó hiểu của mình nữa.

"Tôi không biết món đó công phu, nếu đã như vậy, hôm nay cô chỉ cần mang mì vắt cho tôi là được rồi."

"Không được, chỉ ăn mì thì đơn điệu lắm. Không sao đâu, mì tuy công phu nhưng không khó làm, lần sau tôi lại chuẩn bị cho chị là được."

"Cô chuẩn bị?"

"Tôi cho người chuẩn bị."

Thẩm Thanh Từ có thể tưởng tượng được chi phí để làm ra bàn bữa sáng này: "Trạm Thu, nhà cô làm nghề gì vậy?"

"Game." Trạm Thu học cái xấu rất nhanh.

Thẩm Thanh Từ lập tức châm chọc: "Vậy thì cô hẳn là rất biết 'chơi' mới phải."

Ý của nàng là, con gái của ông chủ công ty game mà còn cần mình giúp rút thẻ sao?

Trạm Thu lại vừa e thẹn vừa thẳng thắn trả lời: "Cái này thì tôi thật sự không rõ lắm, chị là người duy nhất đã trải nghiệm qua."

"À, thế sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store