[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 83
Phục Hạ không biết chuyện Ninh Dung đã rời đi, cũng không biết sự tình ở Ma Vực.
Nhưng sau đó có một ngày, mọi người đánh giá khả năng phong ấn sắp bị phá vỡ, muốn nhân lúc phong ấn vừa mới vỡ ra, ma thú còn đang chịu sự áp chế của phong ấn, tấn công bất ngờ khi nó chưa kịp phản ứng.
Lén lút đi mới phát hiện phong ấn vẫn còn nguyên vẹn, ma thú ở bên trong huyệt động cuộn mình rít gào, gầm rống không hề được yên ổn.
Phục Hạ không rõ nguyên do, nhìn phong ấn trông như sắp phá vỡ nhưng lại đặc biệt kiên cố, nàng do dự muốn đi tìm Cốt Ngọc hỏi rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Kết quả phát hiện Cốt Ngọc không còn ở đó. Nghe nói là đã đi bí cảnh để tiếp nhận truyền thừa.
Phục Hạ thầm mắng Cốt Ngọc, lúc trước không nỗ lực, hiện tại lửa cháy đến tận nhà mới biết lo. Nhưng nàng cũng biết chuyện này có lẽ thật sự chỉ có thể dựa vào Cốt Ngọc, không có liều mạng xông lên. Mà là lại gia cố thêm một tầng phong ấn.
Cơn cuồng phong trước cơn mưa lớn đã thổi qua, hiện tại lại bởi vì Cốt Ngọc biến mất cùng việc phong ấn được gia cố mà tạm dừng. Gió ngừng, nhưng áp lực càng tăng.
Bất quá, mọi người cũng có được khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Tông chủ dẫn đệ tử Niệm Hàn tông trở về, nhìn ba đồ đệ đã gầy đi không ít trong hơn một năm qua, nàng vô cùng đau lòng.
Nàng từ trước ra sau, nhìn từng người một.
Ninh Dung quả thật đã gầy đi không ít, nhưng nhìn càng thêm kiên định và mạnh mẽ. Sắc mặt Phục Hạ thì tốt hơn rất nhiều, trước kia làn da trắng nõn đến gần tái nhợt, hiện tại trắng hồng, trông khỏe mạnh hơn nhiều. Hư Chiêu Hàm cũng gầy, trải qua một năm rèn luyện này, lại đột phá trở thành Kim Đan.
Tông chủ rất vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo lại xem Ninh Dung một lần nữa.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, trước kia có thừa sự rộng lượng nhưng luôn cảm thấy nàng không đặt chân trên mặt đất, hiện tại nhìn lại khá tốt. Là do Phục Hạ sao?
Tông chủ nghĩ, muốn đi nhìn xem Phục Hạ.
Ánh mắt liếc qua vô tình nhìn thấy cổ áo Ninh Dung. Có một dấu vết màu đỏ sậm.
Tông chủ liếc mắt một cái, khựng lại, rồi lại đi nhìn Phục Hạ.
Phục Hạ dán sát vào người Ninh Dung, rầm rì: "Vừa nãy vì sao lại bay nhanh như vậy? Ngươi không biết ta sợ sao? Ngươi biết vừa nãy gió lớn cỡ nào không? Ngươi biết ta sợ hãi đến mức đứng còn không vững sao?"
Phục Hạ lải nhải, cứ một mực dán vào người Ninh Dung.
Tông chủ nhìn thoáng qua, cảm thấy nhức mắt.
Đơn giản là không nhìn nữa, xoay người chỉ xem như bản thân bị điếc, tiếp tục đi vào bên trong.
Ninh Dung còn một chút cũng không tức giận, đè lại tay Phục Hạ, kéo vào lòng bàn tay, thấp giọng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta sẽ chậm rãi."
Hư Chiêu Hàm đi cuối cùng: "......"
Vẻ mặt lạnh nhạt.
Khi trở về đã là cuối mùa thu, chưa đầy hai tháng liền đến Tết.
Đã bận rộn hơn một năm, nhưng nói ra thì người biết đến cũng không tính là nhiều. Đặc biệt là phàm nhân không tu chân, lại càng không biết năm nay Tu chân giới đang chuẩn bị cái gì. Lúc ăn Tết cũng căn bản không chịu bất luận ảnh hưởng nào, vẫn như cũ vui mừng chuẩn bị nghênh đón năm mới đã đến.
Ninh Dung trở về sau cũng không thường xuyên ở lại Mộ Thanh Phong. Có đôi khi rời đi lúc Phục Hạ đã tỉnh, nàng liền dỗ dành Phục Hạ một lát, nói với Phục Hạ rằng mình đi Dịch An Nhai. Nhiều khi Phục Hạ không tỉnh, mơ màng hồ đồ chỉ có thể cảm nhận được nàng rời đi.
Không biết có phải hay không bởi vì nàng lại bắt đầu tùy thân mang theo ngọc tủy, Phục Hạ một hai tháng nay đều rất thích ngủ. Giống như khi nàng còn là một tiểu nhân làm bằng ngọc thạch, không có tư tưởng cũng không có năng lực, chỉ có thể nằm ngủ.
Có đôi khi nàng sẽ mơ thấy chuyện từ rất lâu trước kia. Nhưng cũng chỉ là một chút ít, tỉnh lại sau liền quên gần hết.
Phục Hạ có đôi khi tỉnh lại mơ mơ màng màng, sẽ hỏi ngọc tủy có thể hay không kể cho nàng thêm một chút chuyện về Thủ Diệp Vân.
Ngọc tủy lúc trước đã khóc đến khô cả nước mắt. Hiện tại nghe được Phục Hạ thỉnh cầu, không thể tin được nhìn Phục Hạ một cái, hỏi nàng: "Ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?"
"Nhớ rõ một chút,"
Phục Hạ nói: "Ta muốn biết nhiều hơn."
Tuy rằng nàng cảm thấy kỳ thực nàng chỉ thích tiểu chỗ dựa, nhưng nàng đã biết cái gì gọi là thích, cho nên cũng muốn biết nhiều hơn một chút, về chuyện của Thủ Diệp Vân.
Nhưng là tất cả những người cùng lứa với Thủ Diệp Vân biết chuyện của nàng đã chết, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ngọc tủy.
Cho nên Phục Hạ kiềm chế tính tình, cũng không dùng cái loại giọng điệu đúng lý hợp tình kiểu như "vì ta muốn biết cho nên ngươi nhất định phải nói cho ta" để nói. Mà là học dáng vẻ của tiểu chỗ dựa, rất ôn hòa mà dò hỏi.
Kết quả của việc làm như vậy chính là ngọc tủy ngây ngốc cho rằng cái tên cuồng bạo lực này đang có ý cầu xin nó, cho nên liền có chút mơ hồ: "Ta cũng phải suy nghĩ một chút chứ."
Nghĩ đi nghĩ lại, Thủ Diệp Vân chẳng phải là người thường xuyên ở bên cạnh nàng, cùng nàng gặm qua gặm lại hay sao? Nàng không biết sao?
Nếu nàng không biết, người kia vì sao không nói với nàng? Có phải là bởi vì không muốn để nàng biết? Nếu nó nói ra, người kia có thể sẽ tức giận không? Hai người này không có ai là nó chọc nổi, lỡ như nó nói, người kia không vui, có thể sẽ giống như lúc trước vậy mà đập nát nó không?
Ngọc tủy run run rẩy rẩy, làm bộ dáng đang suy tư: "Ta suy nghĩ chút đã."
Chờ đến buổi tối Ninh Dung trở về, nó liền thật cẩn thận hỏi.
Nó chỉ là nói với Ninh Dung rằng gần đây Phục Hạ rất muốn biết chuyện của nàng đời trước, mình có nên nói hay không.
Không biết có phải bởi vì hôm nay Phục Hạ tính tình tốt cho nó một chút tự tin hay không, nó cư nhiên lấy hết can đảm giả bộ dáng trưởng bối mà khuyên nhủ: "Ngươi cứu nàng, nói ra, nàng khẳng định sẽ càng thích ngươi, nói không chừng cũng sẽ không cắn ngươi. Ngươi về sau liền không cần đau như vậy."
Tiểu ngọc tủy đĩnh cái bụng nhỏ tròn vo, còn ngâm mình trong máu, ra vẻ hoàn toàn là vì tốt cho nàng.
Ninh Dung nhìn dáng vẻ này của nó, thoáng có một chút hổ thẹn. Cảm thấy bản thân nàng đang bắt nạt trẻ con.
Nhưng mà đứa trẻ con này chính là một quả bom, biết nhiều chuyện của nàng như vậy, cũng biết toàn bộ ý tưởng và tình cảm của nàng từ đầu đến cuối.
Ninh Dung trầm mặc một lát, sắp xếp lại suy nghĩ, nói với ngọc tủy: "Ngươi cứ nói một vài chuyện chúng ta hai người ở chung với nhau là được rồi, đừng nói với nàng đó là ta."
Ngọc tủy hỏi: "Vì sao?"
"Ta làm chuyện này không phải vì muốn nàng thích ta, hiện tại nàng đã thích ta, càng không cần nàng vì áy náy hoặc là cảm kích mà đền bù cho ta. Nàng đã thích ta rồi. Không biết chuyện này đại khái sẽ tốt hơn."
"Nàng đền bù ngươi chẳng phải sẽ không cắn ngươi sao?!"
Ninh Dung rất là thương hại nhìn ngọc tủy một hồi lâu. Khiến ngọc tủy sợ tới mức rụt vào trong máu chỉ lộ ra một đôi mắt.
Ninh Dung thấp giọng nói: "Nàng nguyện ý cắn thì cứ cắn đi, ngươi muốn cắn cũng không có ai để cắn đâu."
Ngọc tủy: "......??"
Ninh Dung không nói gì, thấy người đang ngủ trên giường trở mình như sắp tỉnh, vội vàng vươn tay ấn ngọc tủy xuống máu, đậy nắp lại.
Phục Hạ nghe được hết thảy, mở mắt ra, xụ mặt hỏi Ninh Dung: "Gần đây ngươi hình như thường xuyên nói chuyện với ngọc tủy."
Ninh Dung nhìn Phục Hạ, không biết giải thích như thế nào.
Phục Hạ không vui: "Có phải ngươi lén lút thay máu mỗi ngày không? Không phải nói ngần này là đủ rồi sao? Ngươi không thể mỗi ngày đều đổi máu mới vào trong đó!"
Ninh Dung đặt cái chai xuống: "Không có."
Nàng kéo chăn giúp Phục Hạ cho ngay ngắn, rồi nằm xuống theo, nghĩ nghĩ rồi nói với nàng: "Ngọc tủy nói với ta gần đây ngươi rất muốn biết chuyện của Thủ Diệp Vân."
Phục Hạ vốn dĩ vẫn rất muốn xem trên tay tiểu chỗ dựa có miệng vết thương hay không, hiện tại nghe thấy câu này cũng không dám động. Nàng cảm thấy chính mình như một tra nữ.
Rõ ràng đã ở bên tiểu chỗ dựa, nhưng hiện tại lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với một nữ nhân khác — tuy rằng hứng thú này cũng không phải là thích, nhưng đây cũng không phải là một hiện tượng tốt.
Phục Hạ ngập ngừng: "Cũng không phải... Chỉ là... Cảm kích."
Nhưng kỳ thật Thủ Diệp Vân lúc trước làm chuyện này không phải vì muốn nàng cảm kích, cũng không phải vì muốn nàng nhớ kỹ hoặc là nói thích.
Từ lúc nàng bắt đầu trù tính tất cả chuyện này, liền biết nàng đã không thể sống tiếp được nữa. Kế hoạch của nàng chỉ có việc làm cho Yếm Xuân sống lại. Và cũng an bài tốt hết thảy sau khi Yếm Xuân sống lại. Chính là ở một niên đại rất hòa bình, an an ổn ổn không có chiến loạn. Ở Niệm Hàn tông, tông môn do chính nàng thành lập, bên trong có sư phụ sư tỷ có thể bảo hộ nàng. Nàng có thể luôn khoái hoạt, vui sướng, khỏe mạnh.
Nàng không nhớ rõ mình, cũng không cần nhớ rõ mình.
Bởi vì mình làm chuyện này không phải vì nàng, mà là vì chính mình. Người mình thích, người mình theo đuổi một ngàn năm đã chết, mình cái gì cũng không có, loại cảm giác này thật sự khiến người ta hỏng mất. Ban đầu làm hết thảy chỉ là muốn cho Yếm Xuân sống lại, vui vẻ lên mà thôi, không cần áy náy. Áy náy cũng đã đi ngược lại ước nguyện ban đầu của mình.
Ninh Dung là nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nàng là Ninh Dung. Ninh Dung không thể nói với Phục Hạ rằng Thủ Diệp Vân giúp nàng sống lại mà không cầu mong gì. Đứng ở góc độ người ngoài đi nghiền ngẫm suy nghĩ của người khác quả thật rất không đáng tin.
Nhưng là nàng cũng không thể cứ nhìn tiểu sư muội của nàng áy náy như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.
Vắt hết óc cũng chỉ là nghĩ đến rất lâu trước kia, sư muội vừa là sư muội vừa là tiền bối.
Lúc nàng là Yếm Xuân, thường thường ở bên tai mình nói xấu sư muội...
Lúc đó, giống như giờ này khắc này... Chẳng qua chỉ là, người có thêm một thân phận, biến thành chính mình!
Ninh Dung học dáng vẻ của sư muội, thở dài một hơi thật sâu, rất là lúng túng, nhưng lại rất cố gắng làm bộ dáng rất để ý: "Ngươi..."
Nói ra những lời như vậy đối với Ninh Dung mà nói quả thật có chút khó khăn.
Nhưng nàng đã mở miệng.
Ninh Dung nhìn Phục Hạ đang nhìn nàng, căng da đầu nói tiếp: "Ngươi có phải hay không hối hận thích ta? Ngươi có phải hay không muốn cùng nàng ở bên nhau?"
Nói xong như vậy, Ninh Dung nhịn không được nghiêng đầu đi nhìn cánh cửa, bên tai đã đỏ lên một mảng.
Trước kia nghe sư muội nói những lời như vậy, nàng chỉ cảm thấy nên dỗ dành sư muội cho tốt đừng để sư muội nghĩ nhiều mà tức giận. Nhưng hiện tại nàng nói ra, liền cảm thấy bản thân quả thật rất làm ra vẻ, da đầu đều đã tê rần, hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Quả nhiên. Phục Hạ nhìn tiểu chỗ dựa đang tức giận quay đầu đi không nhìn nàng, trong lòng lộp bộp một chút. Chuyện lo lắng trước kia hiện tại vẫn là trở thành sự thật. Bởi vì nàng luôn nghĩ đến chuyện của Thủ Diệp Vân, tiểu chỗ dựa đã tức giận.
Tức giận đến mức lỗ tai đều đỏ!
Phục Hạ tự kiểm điểm lại chính mình, nhích qua hôn hôn Ninh Dung: "Ta thật sự chỉ thích ngươi."
Ninh Dung ngượng ngùng lúng túng, căn bản không dám nhìn Phục Hạ.
Phục Hạ càng sợ hãi, xong rồi, tiểu chỗ dựa hiện tại liếc cũng không liếc nàng một cái.
Nàng kéo tay Ninh Dung, xoay mặt Ninh Dung, tiếp đó dỗ dành: "Ta về sau không nghĩ đến nàng, thật sự, không nghĩ. Ngươi không cần sinh khí, chúng ta về sau còn muốn lập khế ước đâu. Ta thật không có hối hận. Ta muốn vẫn luôn cùng ngươi ở bên nhau."
Vừa nói, một bên cứ nhất định phải chui vào trong lòng ngực Ninh Dung.
Ninh Dung không muốn để Phục Hạ nhìn thấy mặt, liền thuận theo ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng: "Được, vẫn luôn ở bên nhau, không nghĩ đến nàng."
Dừng một chút, vẫn là nói: "Nàng kỳ thật, chỉ là muốn cho ngươi sống tốt, ngươi vẫn luôn khoái hoạt vui sướng là được rồi. Ngươi không cần áy náy, ngươi áy náy nàng cũng sẽ không vui."
Người trong lòng ngực cuốn lấy góc chăn, gật đầu: "Ừm, vậy ta liền phải luôn cùng ngươi ở bên nhau."
Ninh Dung không dám nhìn Phục Hạ, vẫn như cũ nhìn về phía cửa. Vệt đỏ trên tai hiện tại đã giảm đi một chút. Nàng dùng mu bàn tay dán dán vào mặt.
Phục Hạ nói xong lời âu yếm, không chờ được tiểu chỗ dựa phản hồi, muốn ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của tiểu chỗ dựa, tiểu chỗ dựa lại dùng tay che mặt nên không thấy được biểu cảm. Phục Hạ không biết nàng vừa mới nghe hiểu hay không, nói thẳng: "Ta là nói, chỉ có cùng ngươi ở bên nhau, ta mới có thể vui sướng."
Dưới bàn tay, vệt đỏ vừa mới giảm đi, hiện tại lại lẳng lặng bò lên.
Ninh Dung chậm rãi dời tay đi một chút, nhìn Phục Hạ.
Phục Hạ vẫn luôn nhìn nàng, hiện tại liền áp sát lại: "Ngươi đừng nóng giận, ta không nghĩ nữa, chúng ta hòa thuận nha."
Ninh Dung gật đầu, nói tốt.
Phục Hạ liền ôm Ninh Dung cọ xát một lát, cuối cùng nâng mặt lên, tinh ranh làm nũng với Ninh Dung: "Vậy sắp đến Tết rồi, ta muốn ăn đường hồ lô, loại do chính tay ngươi làm ấy."
Ninh Dung đương nhiên là gật đầu. Nàng buông Phục Hạ ra, muốn hiện tại xuống giường đi làm.
Phục Hạ giữ chặt nàng: "Ngày mai đi! Ta và ngươi cùng đi! Ta có thể giúp ngươi gọt xiên tre!"
Ninh Dung kéo tay nàng: "Không cần, ngươi cắt trúng tay thì làm sao bây giờ?"
Phục Hạ cười, cũng không có kiên trì.
Đêm giao thừa rất nhanh liền đến.
Hư Chiêu Hàm không có tâm tư quản chuyện ăn Tết, Cốt Ngọc hiện tại cũng không biết thế nào, mấy ngày nay nàng vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Thẳng đến chạng vạng, có một con quạ đen bay đến Niệm Hàn tông, mổ cửa sổ của nàng ra, để lại cho nàng một tờ giấy nhỏ.
Là nét chữ của Cốt Ngọc. Trước kia nàng luôn dùng văn tự Ma tộc, tuy rằng biết viết chữ Nhân tộc, nhưng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi.
Ngay cả như vậy, Hư Chiêu Hàm vẫn xem mà ướt mắt.
Nàng nhận được tin của Cốt Ngọc, trong lòng thoải mái, liền thừa dịp còn chưa vào đêm, xuống núi đi mua rất nhiều hàng Tết.
Cầm quả khô, đậu rang, điểm tâm, đường hồ lô về Niệm Hàn tông, còn vô cùng cao hứng giơ một cây đường hồ lô muốn đi cùng Phục Hạ sư tỷ trò chuyện.
Cửa không có đóng, nàng hưng phấn đẩy cửa ra.
Người trong phòng, cũng đang ăn đường hồ lô.
Phục Hạ thản nhiên giơ đường hồ lô của mình lên trước mắt Hư Chiêu Hàm: "Sư tỷ tự tay làm cho ta đó!"
Tác giả có lời muốn nói: Hư Chiêu Hàm: "......" Hảo, đi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store