ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 82

efrs__asteroid

Miệng vết thương nhỏ bé tại môi dưới do bị cắn hôm qua vẫn chưa lành. Phục Hạ nhẹ nhàng liếm láp, khi cắn thì không hề áy náy, nhưng hiện tại lại như thể miệng vết thương nhỏ đó có thể lấy mạng nàng vậy.

Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là bàn đến cục diện hiện tại.

Mặc dù cả hai đều biết đại kết cục ma thú sẽ chết, nhưng Cốt Ngọc khi đó và Cốt Ngọc hiện tại không giống nhau, Cốt Ngọc này còn là một ma tộc nhỏ tuổi, vẫn còn vị thành niên, mới 300 tuổi.

Ninh Dung an ủi Phục Hạ: "Nếu ngươi không muốn làm thì cứ ngoan ngoãn ở trong phòng đi, ta sẽ ra ngoài xem xét."

Phục Hạ không muốn vội vã ra ngoài, nhưng nghe Ninh Dung nói như vậy liền cảm thấy bị mạo phạm, nàng lên tinh thần: "Chẳng lẽ ta không thể ra ngoài sao? Đây cũng là trách nhiệm của ta mà."

Ninh Dung nhìn Phục Hạ, không nói lời nào.

Kỳ thực, đời trước nàng không chỉ một lần nghĩ rằng, vì sao Yếm Xuân lại nguyện ý chấp nhận thỉnh cầu này, rõ ràng đây không được phải là trách nhiệm của nàng. Nàng vẫn luôn cô độc một mình, không có quá nhiều liên hệ với thế giới này. Nàng cũng không phải là người quá đỗi thiện lương, mang lòng đại nghĩa, nàng chướng mắt người khác, vì thế sinh mệnh của người khác nàng cũng không để vào mắt, ngày thường thấy người vô tội bị giết cũng sẽ không nhìn thêm hai lần, càng sẽ không chủ động thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Lúc đó, Thủ Diệp Vân vừa mới hậu tri hậu giác mà bắt đầu đau khổ vì sự hi sinh của Yếm Xuân, vì thế liền không nhịn được muốn tìm hiểu vì sao. Vì sao Yếm Xuân lại lựa chọn làm như vậy. Cho dù có ma thú như thế, kỳ thực cũng không có quan hệ gì với nàng. Ma thú cùng nàng không oán không thù, cho dù là thống trị thế giới này, cũng sẽ không chủ động tìm phiền toái với Yếm Xuân, thậm chí nếu Yếm Xuân nguyện ý đứng về phía ma thú, nàng về sau nhất định sẽ sống rất tốt.

Thủ Diệp Vân không thể hiểu nổi vì sao Yếm Xuân lại xem chuyện có thể làm như không thấy thành trách nhiệm của chính mình.

Hiện tại vẫn như cũ không rõ.

Nhưng nàng đã không muốn hỏi. Ninh Dung nhìn Phục Hạ, dỗ dành: "Muốn làm thì làm, không muốn thì đừng miễn cưỡng bản thân."

Phục Hạ dán sát Ninh Dung: "Vậy ta đi cùng ngươi."

Mặc kệ Ninh Dung nghĩ như thế nào, dù sao hiện tại Phục Hạ có chút dính Ninh Dung. Nàng vừa mới biết được chân tướng nơi này, bởi vì chuyện nàng quên Thủ Diệp Vân mà vừa sợ hãi vừa áy náy. Lại vì Thủ Diệp Vân mà nhớ lại một vài việc của đời trước. Khi nhìn người mà nàng yêu thích đến tận đầu quả tim liền không muốn rời xa. Huống chi vừa nãy Ninh Dung lại còn ngất đi, Phục Hạ thực sự lo lắng, sợ nếu nàng không đi theo, Ninh Dung sẽ gặp phải bất trắc gì đó.

Ninh Dung luôn luôn chiều chuộng Phục Hạ, mặc kệ lời nàng nói có lý hay không. Hiện tại cũng vậy. Nàng gật đầu: "Vậy ngươi đi theo ta, không cần chạy loạn."

Bên ngoài vẫn còn hỗn loạn. Ninh Dung che Phục Hạ ở phía sau.

Rõ ràng biết bên ngoài là bộ dáng gì, cũng rõ ràng căn bản không sợ. Nhưng Phục Hạ vẫn làm nũng mà vùi đầu vào vai Ninh Dung, như thể nàng căn bản không dám nhìn: "Sư tỷ, nơi này sao lại đáng sợ như vậy, thật dọa người!"

Ninh Dung trấn an vỗ vỗ lưng nàng: "Không sao đâu, không sao đâu, sợ thì đừng nhìn. Ngươi cứ đi theo ta là được."

Ninh Dung hiện tại phụ trách duy trì trận pháp. Trước đó nàng ngất đi, liền có người thế chỗ nàng. Hiện tại nàng đã trở lại, người kia cũng rời đi.

Ninh Dung mang theo Phục Hạ đến vị trí của nàng, một bên đưa linh lực vào mắt trận, một bên tìm một khối đá nhô ra từ bùn đất, lau khô lớp đất trên đó, ý bảo Phục Hạ ngồi xuống.

Phục Hạ nhìn một luồng linh lực đổ vào mắt trận, luồng thuộc về Ninh Dung đặc biệt chói mắt.

Phục Hạ ngồi trong chốc lát, nhìn luồng linh lực của tiểu chỗ dựa, nhìn một lát liền ngứa tay. Nàng hỏi Ninh Dung: "Nếu không ta giúp ngươi đi, ta linh lực rất nhiều."

Ninh Dung lắc đầu: "Ngươi ngồi đi."

Phục Hạ liền muốn chọc ghẹo Ninh Dung, hiện tại cũng không nghiêm chỉnh: "Ngươi không tin ta sao? Ngươi không cảm thấy ta lợi hại sao?"

Ninh Dung quay đầu nhìn Phục Hạ, thành khẩn nói: "Ta tin chứ, ngươi lợi hại nhất!"

Cho dù Phục Hạ hiện tại chỉ nghĩ mai danh ẩn tích làm một phế vật ăn cơm mềm, nhưng được người thương khen vẫn khiến người ta rất vui vẻ. Phục Hạ cái đuôi nhỏ cũng phải vểnh lên rồi. Nàng đắc ý thừa thắng xông lên hỏi tiếp: "Cho nên ngươi có thể cho ta làm không."

Ninh Dung nhìn dáng vẻ này của nàng, bật cười: "Ngươi hiện tại thật sự rất lợi hại... Thế thì, ngươi có thể cho ta ăn cơm mềm của ngươi sao?"

Phục Hạ liên tục lui về phía sau, làm bộ vô cùng kinh ngạc, khoa trương chỉ vào Ninh Dung: "Ngươi cư nhiên đánh loại chủ ý này? Ta đã nhìn lầm ngươi rồi!"

Ninh Dung tinh mắt nhìn thấy ở vị trí sau chân nàng có một cành cây gãy, vết cắt có đầu nhọn sắc bén. Nàng trong lòng run sợ nhìn Phục Hạ đang đùa giỡn bằng động tác khoa trương, biết nàng chắc chắn sẽ không chú ý đến. Chỉ có thể bất đắc dĩ kéo nàng trở về: "Không ăn không ăn, ta còn muốn nuôi ngươi ăn cơm mềm đây, ngươi cứ làm điều ngươi thích là được, những việc này ngươi không cần lo lắng."

Phục Hạ sờ sờ ngón tay nói: "Ta nói đây cũng là trách nhiệm của ta mà."

"Đúng vậy."

Ninh Dung gật đầu: "Nhưng mà ngươi cũng nói, muốn ăn cơm mềm của ta."

Bởi vì ngươi cảm thấy đây là trách nhiệm của ngươi, cho nên ta mới nguyện ý coi thế giới này là trách nhiệm của ta.

Tại Ma Vực, Cốt Ngọc đã nhận được một tờ giấy nhỏ.

Tờ giấy bất ngờ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Vẫn là giấy dai mang theo nếp nhăn nhúm dó, còn vương lại vị ngọt của điểm tâm.

Chữ viết trên đó không giống với nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lần trước, mà là ngay ngắn, có góc cạnh rõ ràng.

Cốt Ngọc cảm thấy nét chữ này không giống lắm với tính cách của Phục Hạ, nhưng ngẫm lại chữ viết của Phục Hạ quả thật cũng khá xinh đẹp. Vì thế nàng cũng không băn khoăn, muốn xem chỉ thị tiền bối đưa cho nàng.

Chỉ có một câu.

Đi thí luyện ở bí cảnh, nhanh chóng tiếp nhận truyền thừa.

Mà lúc này, bên trong huyệt động phong ấn ma thú tại Ma Vực, cũng tới một người.

Nơi được phái trọng binh canh gác, bên ngoài vây quanh một vòng người, cố gắng bày trận pháp, mong muốn hết sức ngăn cản lại phong ấn bị rách nát.

Tông chủ nhìn thấy người tới, rất là kinh ngạc: "Ninh Dung, sao ngươi lại tới đây?"

Ninh Dung nhìn thấy trên phong ấn vẫn còn dấu vết va chạm mà nàng đập vào năm đó.

Lúc đó trạng thái của nàng không được tốt lắm, vì Yếm Xuân đã chết nên tâm tình không tốt, lại cùng Mai Mộng Giảo chia tay trong không vui. Mai Mộng Giảo đã là người có quan hệ tốt nhất với Yếm Xuân, nhưng ngay cả người đó cũng không tin Yếm Xuân có thể sống lại một lần nữa. Nàng quả thật đang nén một cơn tức, lại thực sự sợ hãi Yếm Xuân thật sự không thể sống lại như Mai Mộng Giảo nói, cho dù có thể mở mắt cũng chỉ là một con rối.

Tìm kiếm lâu như vậy vẫn không tìm được một khối ngọc thích hợp để tạo hình thân thể, quả thật sự tức giận đã nén lại đến mức lúc nào cũng sắp bùng nổ.

Chính là lúc đó thấy được cái huyệt động này.

Lúc đó, nàng không biết đây là phong ấn của Yếm Xuân. Rốt cuộc chuyện năm đó nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thực lực của nàng lúc đó cũng chỉ biết được một chút ít.

Cho nên lúc đó nhìn thấy phong ấn kiên cố như vậy, chỉ là sinh khí, kỳ thực biết bên trong có khả năng không có thứ nàng muốn tìm. Cũng hoài nghi kỳ thực trên đời này căn bản không có thứ đó, nàng hiện tại chỉ đang làm việc vô dụng, nàng thật sự sẽ không còn được gặp lại Yếm Xuân. Vì thế nén giận muốn đi xem, bắt đầu công kích cái phong ấn này, không nghĩ gì cả, cứ như chỉ là để xả giận mà công kích tới.

Cho đến vài ngày sau, nàng thật sự đánh ra một dấu vết nhỏ trên phong ấn. Lộ ra một chút hơi thở của Yếm Xuân.

Cái cảm giác đó nói như thế nào đây.

Khi đó, đồ vật của Yếm Xuân đã toàn bộ không còn.

Ban đầu, khi nàng phát hiện Yếm Xuân đã chết, nàng đã một cách máy móc thu thập toàn bộ đồ vật của Yếm Xuân đưa cho Mai Mộng Giảo. Sau này nàng lại nghĩ như thế nào, cũng không tìm thấy nhiều hơi thở của Yếm Xuân.

Nhưng ngay lúc nàng mắt đỏ ngầu mất hết lý trí sắp từ bỏ, nàng đã cảm nhận được hơi thở của Yếm Xuân tại phong ấn này. Đây là phong ấn của Yếm Xuân, nàng ấy từng phong ấn đồ vật bên trong.

Vì thế Thủ Diệp Vân ngừng tay, còn tăng thêm một tầng phong ấn. Chỉ là dấu vết kia vẫn còn lưu lại.

Nhưng kỳ thực phong ấn này hiện tại sắp bị phá, quả thật cũng là do nguyên nhân từ nàng. Bởi vì nàng nghịch thiên mà đi, quay ngược thời gian cứu sống Yếm Xuân, cho nên hơi thở thoi thóp của Thiên Đạo hoàn toàn không thể gánh vác được. Phong ấn này mới có thể bị phá vỡ trước thời hạn. Nhân quả tuần hoàn.

Ninh Dung trong lòng có tư vị khó nói thành lời, nhưng trên mặt không hề biểu lộ, chỉ là cười với Tông chủ: "Đến xem một chút thôi."

Đến xem một chút thôi?

Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, là làm sao tránh thoát tuần tra của nhiều người như thế mà đi vào nơi này?

Tông chủ nhìn đại đồ đệ nhìn như vẫn rất lễ phép, rất nghe lời, cảm thấy bản thân lập tức liền muốn tức chết rồi.

Trước kia nàng còn tưởng rằng, trong ba đồ đệ của nàng, ít nhất đại đồ đệ vẫn là tương đối nghe lời. Nhưng hiện tại vừa nhìn, không có một ai là không đáng lo!

Đến lúc này rồi. Còn "đến xem một chút" sao?!

Nếu không phải Tông chủ thật sự quá quen thuộc đồ đệ của mình, hiện tại thậm chí sẽ cho rằng đây là bị ai đoạt xá mới có thể làm ra loại chuyện này.

Ninh Dung ngượng ngùng cười với Tông chủ, một bên gọi "Sư phụ" một bên lại đi về phía trước hai bước, đứng trước huyệt động, đưa tay đi sờ tầng phong ấn nhìn như mỏng manh không chịu nổi một kích kia.

Ma thú bên trong dường như cảm giác được cái gì, phát ra một tiếng gầm rú.

Tông chủ nhìn thấy động tác của nàng mà trái tim suýt ngừng đập, một cái tát đánh rớt tay nàng: "Mau chóng trở về! Đừng nhìn nữa! Chờ ta quay về rồi sẽ xử lý ngươi!"

Ninh Dung cười ha hả không giải thích.

Tông chủ khựng lại, giọng nói ôn hòa hơn nhiều: "Cũng có thể sẽ không trở về được nữa, đến lúc này rồi sao ngươi còn càng thêm không hiểu chuyện? Ta không còn nữa ngươi càng nên lý trí chứ."

Ninh Dung nhìn Tông chủ, rất muốn nói với nàng rằng nhất định sẽ ổn thôi, nhưng lại nghĩ lời nói này quả thật không có nhiều sức thuyết phục. Cuối cùng cũng không nói gì cả, bị Tông chủ gọi người đưa trở về.

Không ai biết Ninh Dung hôm nay trộm chạy ra ngoài.

Càng không có người biết nàng đã làm gì.

Chỉ là sau ngày hôm đó, ma thú không còn trầm mặc mà ngu ngốc chờ trong huyệt động, nó bắt đầu giãy giụa gào thét, dường như biết rằng khoảng cách phong ấn này hoàn toàn vỡ vụn lại bị chậm lại một chút thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store