ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 84: Hoàn

efrs__asteroid

Thời gian thoáng chốc trôi qua, lại là ba năm.

Mấy năm nay, Phục Hạ thỉnh thoảng sẽ đi Ma Vực xem xét, tiếp tục gia cố phong ấn. Nếu không phải sợ hãi nếu bản thân nàng tùy tiện xâm nhập sẽ phá hư phong ấn, nàng đã muốn xông vào cùng ma thú liều mạng.

Nàng đã nói với tiểu chỗ dựa rằng sự kiện này kết thúc sẽ đi lập khế ước, kết quả hiện tại Cốt Ngọc cứ dài dòng mãi mà không xuất hiện, cũng không biết phải chờ tới khi nào.

Phục Hạ càng nghĩ càng giận, hận không thể xông vào Bí cảnh Ma tộc bắt Cốt Ngọc ra ngoài.

Nhưng nàng vẫn nhịn xuống.

Nàng có lẽ còn có thể liều mạng cùng ma thú tử chiến một trận, rồi tiếp tục phong ấn ma thú như lần trước, lấy việc bản thân trọng thương làm cái giá phải trả.

Chẳng lẽ lại để tiểu chỗ dựa trở thành cái Thủ Diệp Vân thứ hai sao?

Không thể.

Không bằng nhân khoảng thời gian này cùng tiểu chỗ dựa quấn quýt thêm một lát.

Không biết vì sao, hiện tại tiểu chỗ dựa dường như đã chậm lại, mấy năm nay không còn không biết ngày đêm đi Dịch An Nhai tu luyện. Đại đa số thời điểm nàng trông có vẻ rất bận.

Phục Hạ lo lắng nàng bận rộn chuyện khác sẽ chậm trễ tu luyện, còn hỏi nàng, nhưng tiểu chỗ dựa nói không sao, không chậm trễ. Còn dành nhiều thời gian hơn để bồi Phục Hạ.

Kỳ thực Phục Hạ cũng rất thích sự thay đổi này, cho nên cũng không truy vấn lần thứ hai, thứ ba nữa. Ngày thường nàng quấn quýt bên tiểu chỗ dựa, nhưng tiểu chỗ dựa thỉnh thoảng rời đi nàng cũng sẽ không truy vấn.

Cho nên, Cốt Ngọc trở về khi nào, lại là khi nào trực tiếp xông vào Ma Vực đánh vỡ phong ấn, nhân lúc ma thú suy yếu cùng nó đối đầu trực diện, nàng hoàn toàn không biết.

Nàng còn đang nằm trên giường vui vẻ thoải mái ăn dưa hấu giải nhiệt, đột nhiên cảm giác được có điểm không thích hợp.

Dường như có thứ gì nắm lấy trái tim nàng đang đập, lộp bộp lộp bộp không ngừng —— là bùa bình an nàng đặt ở chỗ tiểu chỗ dựa!

Phục Hạ cẩn thận tìm, tiểu chỗ dựa thật sự không còn ở Niệm Hàn tông.

Nàng lập tức liền sốt ruột, bay nhanh đi tìm tiểu chỗ dựa.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhìn thấy Cốt Ngọc hóa thành ma hình che trời, đang cùng một con ma thú khác to lớn gần bằng một ngọn núi nhỏ chém giết, cả hai con ma đều giết đỏ cả mắt. Nơi ma thú và Cốt Ngọc va chạm, dường như có một cơn lốc xoáy nhỏ, dẫn khí đen trên người ma thú hướng về phía Cốt Ngọc. Ma thú vì thế càng thêm phẫn nộ, ra đòn hiểm với Cốt Ngọc.

Cũng giống như nàng năm đó, cuộc chiến đấu như vậy người khác không thể xen vào, cho dù là đám người và ma ở phía dưới vây quanh công kích ma thú, nhưng cũng không gây ra được bao nhiêu thương tổn, nhiều nhất cũng chỉ là ngăn cản hành động của ma thú. Tất cả mọi người đang chờ một chiêu số có thể giết chết nó chỉ trong một đòn. Chỉ là không biết kết quả sẽ như thế nào.

Không giống với những người đang hoang mang phía dưới, tiểu chỗ dựa đang lẫn trong đám đông, ánh mắt kiên định. Cho dù Cốt Ngọc đang ở vào thế yếu, nàng cũng không hề hoảng hốt, vẫn như cũ công kích ma thú, thanh Trích Tinh nàng năm đó tặng càng được mang theo xoay quanh bên cạnh ma thú, tìm được cơ hội liền chém tới một kiếm, từng chiêu từng thức đều đánh vào nơi yếu ớt nhất của ma thú.

Một hất, một gạt, một đâm, một chém, đều là những gì nàng năm đó đã dạy ở Dịch An Nhai.

—— Ta dạy cho ngươi những thứ này là để ngươi tự bảo vệ mình, không phải để ngươi thể hiện!

Phục Hạ nhìn cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi. Tuy rằng nàng cũng không muốn ra tay lắm, tiểu chỗ dựa cũng đã đáp ứng sẽ cho nàng ăn cơm mềm. Nhưng hiện tại là lúc nào? Hiện tại kẻ địch cường đại cỡ nào chứ? Ngươi lại không phải không biết ta thân phận gì, ngươi cư nhiên còn lén lút đến làm loại chuyện này sau lưng ta? Lừa ta làm ta không bận lòng chuyện này, nhưng ngươi có nghĩ tới ngươi có thể làm được không? Ngươi vạn nhất có bất trắc gì thì ta làm sao bây giờ?

Phẫn nộ cùng sốt ruột che khuất hai mắt Phục Hạ, bởi vậy nàng cũng không chú ý tới, nơi Trích Tinh đi qua, dường như là một trận gió xoáy, quét tan sương đen dày đặc trên người ma thú.

Linh lực cơ hồ cạn kiệt. Ninh Dung muốn thu hồi Trích Tinh.

Kỳ thực thân thể này chỉ là Nguyên Anh, linh khí có thể dùng không tính là nhiều. Nàng có ký ức đời trước, đương nhiên cũng liền có kỹ năng đời trước. Tuy rằng hiện tại linh lực thân thể có thể dùng không đủ để chống đỡ nàng sử dụng những chiêu thức có lực sát thương lớn, nhưng làm sao dùng chút linh lực này tạo ra thương tổn lớn nhất thì vẫn rất đơn giản.

Ninh Dung định ăn chút đan dược khôi phục linh lực rồi tiếp tục. Kết quả còn chưa lấy ra đan dược, liền nhìn thấy có người bay tới.

Đan dược trong tay lập tức liền rơi xuống trên mặt đất. Thanh Trích Tinh còn chưa thu hồi cũng run rẩy một cái.

Ma thú cùng Cốt Ngọc triền đấu, còn phải chịu đựng công kích từ những người khác đánh tới. Tuy rằng không làm gì được nó, nhưng cứ đánh mãi cũng rất cản trở hành động của nó. Ma thú vốn dĩ đã phiền, khi phất tay còn vừa lúc nhìn thấy một thanh kiếm mỏng manh run rẩy một chút. Ma thú thuận tay liền đem thanh kiếm này bắn ngược trở về.

Cái này nếu bị bắn ngược trúng tiểu chỗ dựa thì sao?!

Phục Hạ xoay người ngăn cản chuôi trường kiếm này, xách theo rồi thẳng tắp xoay người đi tới trước mặt ma thú.

Nếu nói ma thú vừa mới đã bị thể chất của Cốt Ngọc chọc giận, thì hiện tại ma thú nhìn thấy người đã phong ấn nó ba ngàn năm trước, chính là hận không thể trực tiếp bóp chết nàng.

Ngay lúc ma thú gầm rú hướng Phục Hạ phát động công kích, đám người xem ở phía dưới đã nháo nhào lên.

Đó là người nào? Cư nhiên dám lúc này xông vào? Nàng thật sự xông vào?!

Mặc kệ là ma thú, hay là Cốt Ngọc hóa thành ma hình, từng con đều thân hình khổng lồ, người kia còn chưa lớn bằng một cái chân ma thú, lại không bị xé thành mảnh nhỏ ngay lập tức?

Ninh Dung đã mặc kệ đan dược, nàng khẩn trương nhìn người kia, muốn xông vào. Nhưng nàng hiện tại thoát lực, căn bản không có một tia linh lực có thể chống đỡ nàng qua đó.

Không ai biết suy nghĩ của Ninh Dung. Tất cả mọi người ngẩng mặt, nhìn người kia cầm một thanh kiếm thoạt nhìn cũng không tính lợi hại, mỗi lần ra tay đều chém xuống một miệng to trên người ma thú.

Cũng ở phía dưới vây xem, Tố Niệm: "......"

Ta liền nói nàng không phải một người bình thường!

Nhưng mà, nàng làm sao lại không bình thường như vậy chứ?! Nàng rốt cuộc là thân phận gì?

Đã lợi hại như vậy, cho dù là muốn làm điều gì không tốt với Niệm Hàn tông, hẳn là cũng không cần mai danh ẩn tích ủy khuất bản thân mà làm gián điệp đi?

Có sức chiến đấu như vậy, hoàn toàn có thể san bằng đỉnh núi Niệm Hàn tông mà!

Mộ Thanh Phong, Phục Hạ cuộn thành một cục nằm, giơ cánh tay của nàng lên, vừa làm nũng vừa thút thít với Ninh Dung: "Trích Tinh quá nặng, cánh tay ta hiện tại đặc biệt mỏi nhừ, ta cảm thấy ta tàn tật, cánh tay ta phế rồi."

Ninh Dung kéo cánh tay kia xoa xoa, cổ vũ nàng: "Không sao đâu, tứ chi tàn khuyết không ảnh hưởng ngươi phát ra quang mang!"

Phục Hạ ủy khuất: "Ta rất đau, muốn sư tỷ hôn hôn mới có thể khỏi."

Sư tỷ cười cười: "Ngươi rất lợi hại, không cần sư tỷ đâu."

Không cần nghĩ cũng biết sư tỷ đang sinh khí.

Phục Hạ cũng thở phì phì: "Còn không phải bởi vì ngươi cái gì cũng không nói với ta sao? Ngươi sinh khí ta một mình xông vào, ta liền không tức giận ngươi không nói một tiếng tự mình đi à? Ngươi cũng biết nơi đó nguy hiểm mà, chính ngươi làm sao cũng qua đó?"

Ninh Dung xoa xoa giữa lông mày: "Ta không trách ngươi, ta tin tưởng ngươi có thể."

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ kia của ngươi vẫn sẽ sợ hãi. Bóng ma đời trước hơi lớn, cho dù ta biết kết cục, nhưng vẫn sợ xảy ra ngoài ý muốn.

"Vậy ngươi không hôn ta?"

Ninh Dung nhìn Phục Hạ, một hồi lâu, hôn lên cánh tay kia.

Phục Hạ liền cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi cánh tay, lại dùng hai tay giơ lên trước mặt Ninh Dung: "Sư tỷ đưa tiền!"

Ninh Dung đi lấy túi Càn Khôn, hỏi nàng: "Nửa khối linh thạch có được không?"

Linh thạch ngày thường chỉ là dùng ở Tu chân giới, nhưng một khối linh thạch có thể đổi hai mươi lượng bạc. Ngày thường Phục Hạ mua ăn vặt điểm tâm nhiều nhất cũng chỉ là nửa lượng bạc.

Ninh Dung vừa lấy tiền, một bên còn có chút nghi hoặc.

Ngày cự ma thú bị tiêu diệt đã qua đi hơn hai tháng.

Cốt Ngọc cùng các tông môn về cơ bản đã hoàn toàn làm tốt công tác kết thúc. Kẻ địch đã biến mất, mọi người hiện tại cũng bắt đầu chú ý tới chuyện khác.

Ví dụ như sức chiến đấu của Phục Hạ.

Tuy nói ngày đó người nhìn thấy không nhiều lắm, nhưng người ở đó đều là những đại lão lừng lẫy nổi danh của Tu chân giới hiện giờ, hiện tại đột nhiên biết người này, vì thế liền bắt đầu giống đời trước, từng đợt từng đợt, muốn đến bái phỏng Phục Hạ.

Có lẽ cũng có một chút ý muốn biết nàng rốt cuộc là thân phận gì vì sao lại lợi hại như vậy, nhưng dưới sự áp đảo tuyệt đối của sức chiến đấu, cũng không có ai dám đối diện nói gì nghi ngờ với Phục Hạ.

Hiện tại bên ngoài cũng là từng đợt người, không thấy được Phục Hạ, liền đuổi theo Tông chủ hỏi làm sao dạy ra một đồ đệ lợi hại như vậy, chúc mừng Niệm Hàn tông có người kế tục, trò giỏi hơn thầy.

Dù sao Ninh Dung không cảm thấy Phục Hạ có thể dưới tình huống như vậy đi ra ngoài tự mình mua ăn vặt, cũng không biết nàng đòi tiền làm gì. Nhưng Phục Hạ muốn, nàng khẳng định là sẽ cho.

Cho nên Ninh Dung lục lọi, đặt nửa khối linh thạch vào lòng bàn tay Phục Hạ đang nâng lên.

Đây vẫn là lần đầu tiên sư muội chủ động hỏi mình đòi tiền, tuy rằng Ninh Dung cảm thấy nửa khối đã đủ dùng, nhưng vẫn hỏi một câu: "Đủ không?"

Phục Hạ tiếp nhận nửa khối linh thạch kia, cười hì hì hỏi Ninh Dung: "Sư tỷ, ta cho đạo lữ ta sính lễ, ngươi nói nửa khối đủ không?"

Ninh Dung nhìn đôi mắt cười hì hì của Phục Hạ, dừng một chút, đem toàn bộ túi Càn Khôn đặt vào lòng bàn tay Phục Hạ.

Phục Hạ liền thu hồi tay, mở túi Càn Khôn, đem đồ vật bên trong toàn bộ đổ ra, ngay trước mặt Ninh Dung, từng cái từng cái kiểm kê linh thạch.

Nàng đếm từng cái, còn hỏi Ninh Dung: "Ta lần đầu tiên lập khế ước, không rành lắm, sư tỷ ngươi nói, hiện tại người ta lập khế ước đều phải đưa bao nhiêu linh thạch thì thích hợp đây?"

Gương mặt Ninh Dung đã bắt đầu đỏ, nàng nhìn Phục Hạ đẩy số linh thạch đã đếm sang bên kia, tiếp tục đếm từng linh thạch, nhỏ giọng nói: "Không biết."

Nói cứ giống như ta không phải lần đầu tiên lập khế ước vậy.

Phục Hạ không ngẩng đầu. Nàng đem những linh thạch kia chia làm hai phần, một phần đựng vào túi Càn Khôn trả lại Ninh Dung, một phần khác cầm ở trong tay, đưa tới dưới cằm Ninh Dung, thực nghiêm túc hỏi: "Ngươi nguyện ý cùng ta kết làm đạo lữ sao?"

Tu chân giới vừa mới xuất hiện một hậu bối kinh tài tuyệt diễm, mọi người còn đang nghi hoặc nhân vật lợi hại như vậy trước kia làm sao lại im hơi lặng tiếng? Xem xét thực lực ít nhất cũng là Đại Thừa, đây chính là độc nhất vô nhị trong Tu chân giới hiện giờ.

Rốt cuộc là thân phận gì đã trải qua cái gì? Trước kia nhiều lần đột phá như vậy, cũng không thấy lôi kiếp.

Mọi người mơ mơ hồ hồ mà tìm tới, muốn tìm hiểu thêm một chút.

Sau đó liền lại bị ném một quả bom kinh thiên.

Cái nhân vật lợi hại kia muốn lập khế ước. Đạo lữ là đại đệ tử Niệm Hàn tông.

Mọi người ngây thơ mờ mịt bị tiễn trở về, chờ tới một năm sau, lại được mời đến tham gia nghi thức lập khế ước.

Tông chủ mấy năm nay, từ đầu đến cuối đều không có một giây phút nào rảnh rỗi, thật vất vả biết rõ ràng nhị đồ đệ này của nàng rốt cuộc là thân phận gì, lại giúp đỡ nhân vật mang tiếng là đồ đệ của nàng nhưng thật ra là sư tổ của nàng chuẩn bị tốt điển lễ lập khế ước, mời tất cả Tông chủ các tông môn đều đến.

Sau đó, tại điển lễ lập khế ước, ngay lúc hai người ăn mặc xinh đẹp lập khế ước cùng chia sẻ sinh mệnh, ký ức và tất cả, sắc mặt của vị sư tổ này càng ngày càng không tốt, càng ngày càng đen, hốc mắt cũng càng ngày càng đỏ.

Tông chủ sợ tới mức muốn chết, đang do dự có nên đình chỉ điển lễ hay không, Phục Hạ liền lập tức đi xong cả quá trình, kéo Ninh Dung đang ấp úng không dám nói lời nào về phòng.

Đương sự lập khế ước trốn đi, vấn đề mọi người nghi hoặc vẫn là không có giải quyết. Tông chủ chỉ có thể cười cười mà chiếu cố khách nhân.

Thật vất vả an bài ổn thỏa cho khách nhân, Tông chủ run rẩy muốn đi Mộ Thanh Phong xem Phục Hạ rốt cuộc làm sao.

Lại nghe được trong phòng Ninh Dung truyền đến từng đợt tiếng vang.

Phục Hạ nghĩ đến ký ức nàng vừa mới nhìn thấy của Ninh Dung, trong lòng từng đợt bốc hỏa, đau lòng đến không biết làm sao, điều cảm nhận được trước hết ngược lại là tức giận, nàng cười lạnh đem Ninh Dung ấn ở dưới thân, hỏi: "Thủ Diệp Vân?"

Đột nhiên nghe thấy câu này, Tông chủ: "......?!"

Ninh Dung gần đây cũng rất vui vẻ, hơn nữa nàng trước kia thật sự cũng chưa từng lập khế ước, không biết khế ước này cư nhiên lợi hại như vậy, còn có thể cùng chia sẻ ký ức, hiện tại cũng mở to mắt kinh ngạc. Nàng nhìn Phục Hạ cực kỳ phẫn nộ, ý đồ giải thích: "Sư muội..."

Phục Hạ hỏi lại nàng: "Ta là sư muội của ngươi sao? Ân nhân cứu mạng?"

Ninh Dung do dự mà không biết xưng hô như thế nào.

Kỳ thực chuyện này không trách nàng được, Phục Hạ hiện tại cũng không phải sinh khí nàng giấu giếm, chỉ là cảm thấy nàng hẳn là nên đối với chính nàng tốt hơn một chút. Đã làm nhiều như vậy mà cái gì cũng không cầu, nếu không phải khế ước, Phục Hạ có thể vẫn luôn không biết người này nguyên lai chính là người đã cứu nàng. Người nàng thích lâu như vậy cũng là người làm nàng áy náy. Nhưng kỳ thực áy náy cùng thích cũng không xung đột. Dù sao Phục Hạ tức giận Ninh Dung như vậy, nàng mãi mãi chỉ nghĩ đến người khác, giống như không cầu mong gì, để rồi bản thân nàng lại phải sống một cách khổ sở. Phục Hạ cảm thấy đau lòng.

Ninh Dung nhìn dáng vẻ này của sư muội, trong lòng căng thẳng. Duỗi tay đi sờ khóe mắt ướt át của Phục Hạ, dừng một chút, nhỏ giọng gọi: "Đạo lữ?"

Không cho gọi sư muội, nhưng cũng là đạo lữ của mình đi?

Hôm nay vừa mới lập khế ước mà.

Phục Hạ quả nhiên được an ủi một chút, nàng nhéo mặt Ninh Dung: "Về sau không thể như vậy."

Ninh Dung bị nàng nhéo mặt, gật đầu: "Về sau không lừa ngươi."

"Về sau không được đối với chính mình không tốt."

Phục Hạ nói, cắn Ninh Dung một ngụm, sau một lúc lâu lại nói: "Thôi, về sau ta giám sát ngươi là được rồi."

Ta sẽ nhìn ngươi thật lâu, thật lâu, giống như cách ngươi đối với ta, ta cũng sẽ đối với ngươi tốt như vậy.

Ngoài cửa sổ một con bồ câu trắng bay qua, vỗ cánh làm rớt xuống một cọng lông vũ, dường như muốn mang theo hai người trong phòng, đến tương lai rất xa rất xa về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store