[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 80: Tiền Bối?
"Sư tỷ? Sư tỷ?"
Giống như có người đang gọi, trong giọng nói tràn đầy nôn nóng. Người kia vừa gọi, vừa dùng tay nhẹ nhàng vỗ mặt mình, bàn tay ấn trên mặt không được coi là mềm mại, mà hơi lạnh.
Ninh Dung mở mắt ra. Là một mảng màu xám mênh mang, màu xám có một luồng ánh sáng chói loá, chiếu đến nỗi không nhìn thấy gì. Ninh Dung nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt.
Nàng không biết từ khi nào đã nằm trong phòng, bên cạnh vây quanh một đám người. Hư Chiêu Hàm vừa khóc vừa vội vàng lấy dược liệu. Còn Phục Hạ thì ngồi ngay bên cạnh, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Những điều mơ thấy trong mộng...
Ninh Dung nhất thời hoảng hốt, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt đột nhiên trượt xuống, theo tóc mai rơi trên gối.
Kia không phải mộng.
Đó là chính mình.
Trách không được khi mới gặp ở Dịch An Nhai mình lại thấy nàng quen thuộc, trách không được bản thân lại có phản ứng lớn như vậy.
Trách không được ban đầu mình cái gì cũng không biết, vẫn cứ thích Yếm Xuân như thế, thậm chí xem Yếm Xuân như động lực — ở đời trước, cũng là nàng ấy khích lệ mình đi về phía trước như vậy.
Đó là chuyện của đời trước. Chính mình đã đưa Yếm Xuân đến nơi này. Sau đó, vào lúc sinh mạng bị đe dọa, cấm thuật Yếm Xuân năm đó dùng trên người mình đã phát huy tác dụng.
Đó vốn dĩ chính là một cái cấm thuật.
Nếu là cấm thuật, khẳng định là có phản phệ đối với người thi pháp. May mắn lúc ấy Yếm Xuân đã bị đưa đến mấy ngàn năm sau, nên phản phệ cũng không thể quay trở lại trên người Yếm Xuân.
Nhưng xác thật đã cho mình thêm một con đường sống.
Đoàn hồn phách kia lênh đênh trong hỗn độn, không biết nên chạy đi đâu. Thân xác cũ của nàng đã chết, ngay cả cặn cũng không còn. Cho nên, cuối cùng hồn phách kia cũng chỉ dựa vào chút liên hệ đã được định sẵn của vận mệnh, tìm được nơi nàng quen thuộc nhất— nơi đó có một sợi tàn hồn giúp nàng sống sót, và còn có khối ngọc đã bị máu tươi của nàng thấm đẫm.
Năm đó nàng dùng chỗ Hoàng Miễn ngọc còn dư lại chạm khắc thành một cái ngọc bài cho đệ tử Niệm Hàn Tông dùng, vốn dĩ là để lại đường lui cho Yếm Xuân. Ngọc bài được truyền xuống qua các thế hệ, mỗi một đời chủ nhân của ngọc bài đều là người xuất sắc của Niệm Hàn Tông, tiền đồ vô lượng, nói không chừng về sau còn sẽ trở thành Chưởng môn Niệm Hàn Tông. Có cái ngọc bài này, cũng coi như là tìm cho Yếm Xuân một chỗ dựa tốt.
Nàng không nghĩ tới chính nàng sẽ vòng đi vòng lại, đi theo Yếm Xuân mà tới nơi này, lại theo hơi thở của Hoàng Miễn ngọc mà đến Niệm Hàn Tông. Trở thành một đứa bé con, không còn ký ức trước kia. Bị Tông chủ lúc ấy vẫn còn là đệ tử ôm về làm đồ đệ, sau này cư nhiên thật sự lấy được khối ngọc đó.
Hơn nữa, nàng cư nhiên một đường yên phận sống đến hiện tại, Thiên Đạo không hề có bất luận phản ứng nào, không có ngay lập tức giáng xuống một tiếng sét đánh chết nàng. Cho nên nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn cho rằng bản thân nàng chính là một đệ tử phổ thông của Niệm Hàn Tông.
Nhưng kỳ thật không phải. Trước kia nàng đã nghịch thiên mà đi, còn xuyên qua thời không mà một lần nữa sống lại, Thiên Đạo suốt ngần ấy năm vẫn im lặng, không hề có bất cứ phản ứng nào.
Hơn nữa thời gian cũng không đúng. Lúc ấy nàng đưa Yếm Xuân đến hai trăm năm trước khi phong ấn rách nát. Ngày Yếm Xuân đến, hẳn là chính là ngày đầu, nàng ấy xách theo canh gà đi tìm nàng ở Dịch An Nhai — nghĩ đến sư muội ngày đó, Ninh Dung hoàn hồn, nhìn về phía Phục Hạ.
Phục Hạ lấy khăn tay Ninh Dung đưa cho để lau khóe mắt ẩm ướt cho sư tỷ, cho rằng nàng là vừa mới tỉnh ngủ nên chảy nước mắt sinh lý. Nàng hiện tại cùng sư tỷ nhìn nhau, hỏi: "Làm sao vậy? Vừa nãy sao lại đột nhiên ngủ?"
Hư Chiêu Hàm đem dược liệu bỏ vào lò thuốc đang nấu dở, đi tới, không biết có phải bởi vì khóc quá lâu không, giọng nói khàn khàn: "Khẳng định là gần đây quá mệt mỏi, hôm nay còn lo lắng hãi hùng. Sư tỷ, ngươi hôm nay mau nghỉ ngơi thật tốt đi."
Nàng nói chuyện, Ninh Dung lại căn bản không hề nhìn nàng, đôi mắt không hề chớp mà nhìn Phục Hạ trước mặt.
Trong lòng không ngừng lẩm bẩm hai cái tên.
Yếm Xuân, Phục Hạ. Yếm Xuân, Phục Hạ. Yếm Xuân, Phục Hạ.
Phục Hạ cảm thấy khó hiểu nhìn tiểu chỗ dựa.
Hôm nay nàng đã biết quá nhiều thứ, tiểu chỗ dựa lại đột nhiên té xỉu, bị giày vò cả một ngày như vậy, đầu óc đều tê dại. Hiện tại nhìn tiểu chỗ dựa, chỉ cảm thấy nàng không thích hợp, lại không biết rốt cuộc là nơi nào không thích hợp.
Cho nên chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn đôi mắt tiểu chỗ dựa càng ngày càng sáng, cuối cùng hơi hơi đứng dậy, ôm lấy nàng. Giống như bản thân nàng trước kia ôm lấy Ninh Dung, đem mặt áp vào vai nàng, cực kỳ quyến luyến mà dùng mặt cọ cọ cổ nàng, thấp giọng gọi tên nàng bên tai. Chốc lát là Yếm Xuân, chốc lát là Phục Hạ.
Phục Hạ khó hiểu. Nhưng lại nhớ lại cảm giác muốn được đáp lại của bản thân khi làm như vậy, nàng vươn tay thong thả vuốt ve sau lưng Ninh Dung.
Vài lần sau, nàng mới ý thức được. Hôm nay tiểu chỗ dựa lại gọi nàng Yếm Xuân.
Trước kia, cho dù nàng ấy đã biết mình chính là Yếm Xuân, nhưng chỉ cần nàng nhắc tới Yếm Xuân, thì vẫn sẽ gọi là tiền bối. Nhiều nhất cũng chính là gọi Yếm Xuân tiền bối. Đây vẫn là lần đầu tiên, nàng gọi mình Yếm Xuân.
Phục Hạ quay đầu nhìn Ninh Dung.
Trong mắt Ninh Dung rưng rưng, nhưng trên mặt là nụ cười không thể ngăn cản: "Yếm Xuân."
Phục Hạ liền nhìn trong mắt tiểu chỗ dựa long lanh nước, ngơ ngác mà đáp lại: "A?"
Ở một bên sốt ruột rất lâu Hư Chiêu Hàm nhìn hai người nhìn nhau, trong mắt căn bản không có người khác, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu...
Mình bận rộn lâu như vậy, kết quả sư tỷ tỉnh không thèm nhìn mình một cái cũng đành, mình nói chuyện sư tỷ cũng không trả lời, chỉ nhìn Phục Hạ sư tỷ!
Phục Hạ sư tỷ cũng thực quá đáng, hôm nay cả ngày đều mặc kệ không nói chuyện với mình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, hai người không một ai nghe mình nói chuyện.
Hư Chiêu Hàm nhìn người này rồi nhìn người kia, thở phì phì mà quay đầu đi, bước ra khỏi cửa do dự rất lâu, vẫn tri kỷ mà xoay người, đem cửa phòng đóng kín mít.
Không ai để ý Hư Chiêu Hàm vừa mới làm cái gì.
Hiện tại Ninh Dung vẫn ngồi ở trên giường, vươn vai về phía trước đem mặt áp vào vai Yếm Xuân. Phục Hạ ngồi ở mép giường, ôm Ninh Dung, nhìn tiểu chỗ dựa không giống với dĩ vãng, có chút lúng túng.
Ninh Dung vẫn cười, cảm thụ được cánh tay ôm lấy khối thân thể khỏe mạnh, chỉ là hơi hơi lạnh này, trong lòng không thể diễn tả là tư vị gì.
Nàng luôn luôn chậm hiểu, hiện tại cũng vậy — cho nên, có lẽ phải chờ thêm một chút nữa, thì niềm hân hoan tột độ vì mọi sự đã đúng như mong muốn mới có thể ùa đến.
Phục Hạ vẫn còn đang vuốt ve thân thể Ninh Dung, an ủi.
Ninh Dung cũng học động tác của nàng, chậm rãi từ trên xuống dưới vuốt ve lưng Phục Hạ.
Từ sau gáy bắt đầu, theo xương sống đi xuống. Thật sự thoải mái, mang theo chút tê dại, làm người muốn ngủ.
Phục Hạ nhịn không được run run một chút, lại hỏi một lần: "Làm sao vậy? Có phải hay không quá mệt mỏi? Nghỉ ngơi thật tốt một chút đi?"
Ninh Dung đem nước trong mắt toàn bộ nhịn xuống, khẽ lắc đầu: "Không có việc gì, không nghỉ ngơi."
Ta còn có chuyện phải làm.
Phục Hạ nhìn về phía Ninh Dung, an ủi: "Không có ngươi sự tình sẽ không loạn, ngươi không cần sốt ruột. Chuyện của ta càng không cần sốt ruột, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, thật sự không được thì ta đi."
Ninh Dung cười cười: "Không phải nói cho ngươi ăn cơm mềm sao? Còn muốn ngươi ra tay làm gì."
Phục Hạ buồn cười: "Vậy được, chúng ta đều không đi."
Ninh Dung không nói gì thêm, động tác vuốt ve dưới tay chậm rãi biến thành vỗ nhẹ, vẫn như cũ từ trên xuống dưới lướt xuống. Nàng quay lưng về phía Phục Hạ, cho nên Phục Hạ không có phát hiện nàng đang nhìn cánh cửa đóng chặt, lại bắt đầu thất thần.
Năm đó Yếm Xuân phong ấn ma thú, sau này việc duy trì và tu bổ phong ấn kia hoàn toàn dựa vào Thiên Đạo.
Kỳ thật Thiên Đạo hẳn là không tính là tồn tại cường đại nhất, nó cũng chỉ là một loại trật tự. Ma thú không nên tồn tại, cho nên nó sẽ nguyện ý cầu Yếm Xuân đi phong ấn ma thú.
Sau này nàng nghịch thiên — hoàn toàn là vi phạm loại trật tự này, cho nên nàng đã chết.
Những chuyện nàng làm năm đó nhất định đã thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Cũng có lẽ, năm ấy nàng nghịch thiên mà đi làm nhiều chuyện Thiên Đạo không thể dung thứ, đã cho cái trật tự vốn dĩ đã lung lay sắp đổ này, thêm một cọng rơm cuối cùng.
Cho nên tất cả mọi thứ đều được thiết lập lại từ đầu. Trong cuộc đổi thay thầm lặng không hề có tiếng súng này, Thiên Đạo ban đầu phụ trách duy trì phong ấn, đã biến mất.
Cho nên phong ấn mới bị rách nát trước thời hạn hơn 200 năm, vào lúc Cốt Ngọc còn chưa hoàn toàn truyền thừa và trưởng thành như hiện tại.
Mà hiện tại việc cấp bách đặt trước mắt, chỉ có hai việc.
Một việc là làm sao để Cốt Ngọc nhanh chóng trưởng thành, hoàn thành truyền thừa đi tiêu diệt ma thú.
— Chuyện này có thể từ từ, cũng coi như không quá quan trọng.
Điều quan trọng nhất, cấp bách nhất, là đi lấy một ít máu của Cốt Ngọc. Đem máu của nàng cùng khối Hoàng Miễn ngọc làm thân xác kia hoàn toàn kết hợp lại với nhau.
Bằng không, sư muội còn phải cứ mãi chịu đựng thân thể lạnh băng đó. Hồn phách nàng cũng sẽ không thể hoàn toàn ổn định và dung nhập vào thân thể.
Cứ mãi lạnh như vậy, sư muội sẽ khó chịu biết bao.
Ninh Dung sắp xếp các việc cần làm theo thứ tự nặng nhẹ nhanh chậm, cuối cùng quyết định hiện tại phải đi tìm Cốt Ngọc.
Cốt Ngọc hiện tại hẳn là còn ở Ma Vực, mình bây giờ qua đó, đi mượn một chút máu, chạy nhanh trở về, nói không chừng có thể kịp dỗ sư muội ngủ.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Phục Hạ hiện tại, thật sự so với Yếm Xuân năm đó tính tình tốt hơn không chỉ một chút. Ninh Dung nghĩ đến vì sao nàng hiện tại biến thành như vậy, không thể tránh khỏi mà nghĩ đến Yếm Xuân bệnh yếu ớt, không có một chút sức sống đã nhìn thấy, trong lòng nhịn không được lại nhói.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy Phục Hạ, thấp giọng nói: "Ta còn phải đi ra ngoài một chuyến."
Phục Hạ không tình nguyện, lấy ra giọng điệu tiền bối: "Ngươi hẳn là nghỉ ngơi, ngươi vừa mới té xỉu. Ngươi hôm nay buồn ngủ, không thể đi ra ngoài!"
Ninh Dung cũng thấp giọng dỗ dành: "Nhưng ta còn muốn cho ngươi ăn cơm mềm mà, ta muốn đi làm một chuyện rất quan trọng."
"Vậy cũng không cho,"
Phục Hạ cố gắng hung dữ, thậm chí đổi thành bộ dáng Yếm Xuân: "Tiền bối nói với ngươi, ngươi có nghe lời không?"
Nếu là Ninh Dung của ngày hôm qua, hiện tại chắc chắn sẽ nghe lời.
Nhưng Ninh Dung của hôm nay, nhìn gương mặt này, trong đầu suy nghĩ tất cả đều là bộ dáng nàng ấy nằm ở trên ghế bập bênh phơi nắng, mặc áo bông rách tung tóe bị nàng cắt một cái miệng to, quấn lấy đòi nàng kẹo hồ lô, cầm dao phay chỉ vào con cá nửa sống nửa chết mà thét chói tai nói nàng không sát sinh, buổi tối mùa đông ở bên ngoài té ngã một cái, cả người là tuyết, ném tuyết vào phòng nàng, đốt một đống lửa làm nàng mặt mũi đầy tro... Đừng nói nghe lời, Ninh Dung hiện tại cũng phải cố gắng nhịn xuống mới không bật cười chế giễu Phục Hạ.
Nhưng cứ cố gắng kìm nén, nàng lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng thở dài, bất đắc dĩ mà nói: "Tiền bối......"
Phục Hạ chăm chú nhìn Ninh Dung, phát hiện sau khi nói xong hai chữ kia, ánh mắt Ninh Dung thoáng ảm đạm đi. Sau đó... rất nhanh lại quỷ dị chuyển sang vẻ mặt buồn cười.
Phục Hạ: "......?"
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu chỗ dựa sao lại như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store