ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 79: Mọi Cách Trù Tính

efrs__asteroid

Sau này, nàng lại nghe được tin tức của Yếm Xuân, đã là mấy trăm năm sau.

Yếm Xuân là vị tiền bối đã phi thăng từ rất nhiều năm trước, người chinh phạt Ma giới.

Thủ Diệp Vân khi đó 300 tuổi, ở cảnh giới Hóa Thần kỳ. Cảnh giới này ở Tu chân giới cũng coi như là rất lợi hại, nhưng vẫn còn kém xa, không đủ để đi gặp Yếm Xuân.

Yếm Xuân cũng không phải nàng muốn gặp là có thể gặp. Nàng nhiều nhất cũng chính là ở lại môn phái đã thu nhận nàng để đề phòng có kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Quan trọng nhất là, nàng luyện khí quá muộn, về sau tu luyện càng thêm lực bất tòng tâm. 300 tuổi Hóa Thần kỳ, nàng đã có nếp nhăn, trông giống như một phụ nhân tầm thường 40 tuổi.

Nhưng nàng vẫn lén đi xem Yếm Xuân. Yếm Xuân bị vây quanh ở giữa đám người, vẫn là bộ dáng khi nàng nhìn thấy lúc mười ba tuổi.

Ngần ấy năm nàng không có nghĩ tới chuyện này, cũng cảm thấy 300 tuổi còn sống đã là may mắn. Chính là ngày đó gặp được Yếm Xuân, nàng đột nhiên bắt đầu chán ghét làn da mất đi độ đàn hồi của bản thân, bắt đầu chán ghét nếp nhăn. Đây là chuyện hết sức bình thường, nàng biết mỗi sinh linh tồn tại đều sẽ già đi, nàng cũng có thể rất bình tĩnh, rất khách quan mà đối diện với chuyện này. Nhưng khi gặp Yếm Xuân không hề thay đổi, nàng vẫn sẽ day dứt khổ sở vì sự bản thân già đi.

Nàng vốn dĩ đã không có bản lĩnh để gặp Yếm Xuân, giờ càng mất đi dũng khí để Yếm Xuân nhìn thấy nàng.

Nàng mất tinh thần một đoạn thời gian, rồi lại hiểu ra. 

Nếu mình tiếp tục đi con đường tu luyện, thì mình vẫn còn khả năng phi thăng để đi tìm Yếm Xuân. Còn nếu mình cứ mãi như vậy mà mất tinh thần, mình nhiều nhất sống thêm hai trăm năm liền sẽ chết đi.

Vì thế nàng tiếp tục tu luyện. Từng chút một tiến lên.

600 năm sau, nàng rốt cuộc cũng phi thăng.

Nhưng nàng tìm không thấy Yếm Xuân. Thượng giới căn bản không có Yếm Xuân.

Nàng lại bắt đầu tìm, đi hỏi từng người, rốt cuộc biết Yếm Xuân sau khi từ Ma giới trở về 600 năm trước, liền đi hạ giới, thường ở tại Phục Hạ Phong. Nàng biết đột nhiên có thêm một vị Phục Hạ Phong chủ rất lợi hại, nhưng hàng năm bế quan không ra, cư nhiên không ngờ đó chính là Yếm Xuân.

Vì thế nàng lại vội vã quay trở lại hạ giới, đi tới Phục Hạ Phong.

Nàng không có phép độn quang, tự mình cưỡi kiếm chậm rãi đi. Trên đường nàng vuốt ve gương mặt đã trở nên trẻ trung xinh đẹp của bản thân, trong lòng không ngừng nghĩ: Yếm Xuân còn nhớ rõ mình không, rốt cuộc đã gần một ngàn năm không thấy. Nếu Yếm Xuân không nhớ rõ, mình có nên nhắc nhở nàng, nếu nàng nhớ rõ, mình lại nên kể với nàng về những tai ương mình gặp phải trong một ngàn năm qua như thế nào?

Trong lòng nàng lo sợ, như đang ôm một con thỏ.

Nàng bắt đầu do dự, mình có nên tìm một món đồ cũ nàng ấy năm đó để lại cho mình, làm vật tín để nhận nhau chăng.

Nhưng đã một ngàn năm, những thứ Yếm Xuân để lại cho nàng từ một ngàn năm trước, hoặc là đã bị trao đổi để lấy thứ khác, hoặc là đã bị năm tháng ăn mòn đến mức không còn nhìn ra hình dạng gì nữa.

Nàng chỉ có thể mang một nỗi lòng khẩn trương đi tìm.

Cuối cùng, nàng chỉ thấy thi thể của Yếm Xuân.

Nàng ấy đã chết.

600 năm trước nàng ấy đi Ma giới, không phải vì Ma tộc, mà là vì con ma thú vốn dĩ không nên tồn tại kia, thứ chẳng có một chút quan hệ gì với Yếm Xuân.

Không thể nói lúc ấy là cảm giác gì. Dù sao, Thủ Diệp Vân đã có lúc cho rằng chính mình cũng đã chết. Nàng chưa từng có nghĩ tới Yếm Xuân sẽ chết. Ngay cả khi bản thân nàng một mình sống lủi thủi, kể cả khi thập tử nhất sinh, khi đau khổ không chịu nổi, nàng đều không cảm thấy Yếm Xuân sẽ chết. Nàng cho rằng Yếm Xuân sẽ vẫn luôn được mọi người tôn sùng, tựa như nàng luôn nhìn thấy, vạn người vây quanh, mọi sự đều như ý.

Trong lòng nàng, Yếm Xuân hẳn là luôn nằm trên ghế bập bênh phơi nắng, ngay cả muốn uống một chén nước cũng phải có người đưa đến bên miệng, lại còn phải là dùng cái ly có hoa văn đẹp nhất nàng ấy thích, pha nước đường.

Nhưng không phải như thế, khoảng thời gian cuối cùng của Yếm Xuân trôi qua một chút cũng không tốt.

Nàng ấy bị thương, một mình ở Phục Hạ Phong, không có người chiếu cố nàng, không có người nửa đêm gõ cửa y quán đi lấy thuốc cho nàng, không có người khiêng nàng đi phơi nắng, không ai nấu cơm cho nàng, không có người bầu bạn với nàng.

Nàng ấy cũng không nhặt về một ai để bầu bạn, cũng không có nói chuyện với người khác, không có trêu chọc người khác, không có để lại thứ gì cho ai, và cũng không còn phải lo lắng ai đó có bị lạnh vào mùa đông hay không.

Nỗi đau này ban đầu là sự tê liệt, là loại tê dại làm người ta khó thở. Ban đầu nàng không cảm giác được đau, Thủ Diệp Vân chỉ cảm thấy chính mình cũng đã chết rồi. Nàng không cảm giác được đau, vì thế mơ hồ hoài nghi kỳ thật nàng cũng không thích Yếm Xuân đến thế, Yếm Xuân đều đã chết mà nàng cũng không khó chịu. Nói không chừng chỉ là cố chấp với việc bị vứt bỏ mà thôi?

Nàng tự nhủ như vậy, sau đó bình thản mà thu thập những đồ vật còn sót lại của Yếm Xuân, rồi đưa cho Mai Mộng Giảo, người đã lo liệu hậu sự cho Yếm Xuân. Thậm chí nàng còn không hề đi cùng để xem một cái.

Ở Phục Hạ Phong sống tháng thứ hai, Thủ Diệp Vân mới hậu tri hậu giác rằng lòng nàng bắt đầu đau.

Nhìn thấy cây cối ở Phục Hạ Phong sẽ đau, nhìn thấy cỏ dại hoa dại sẽ đau, nhìn thấy căn phòng nhỏ Yếm Xuân đã từng ở cũng đau. Khi không nhìn thấy Yếm Xuân là đau nhất— cho nên nàng mỗi thời mỗi khắc đều đau. Từ trái tim, đến mạch máu tứ chi, tất cả mọi nơi đều là đau. Cơn đau như thủy triều, từng đợt vỗ vào bờ vách đá, không có lúc nào được yên ổn, chỉ là một lần vỗ nhẹ, lần tiếp theo lại nặng. Cứ lặp đi lặp lại.

Năm thứ năm, Thủ Diệp Vân bắt đầu đi tìm phương pháp để cứu sống Yếm Xuân.

Người tu tiên — đặc biệt là người đã phi thăng, vốn dĩ thuộc về thiên địa. Hiện tại thân tử đạo tiêu, hoàn toàn không lưu lại một chút dấu vết. Ngay cả Mai Mộng Giảo cũng khuyên nàng từ bỏ, bởi vì thật sự không có khả năng này.

Thủ Diệp Vân tốn rất nhiều thời gian, hao hết tâm lực thu thập được một sợi tàn hồn của Yếm Xuân trên Phục Hạ Phong. Chỉ được một chút.

Mai Mộng Giảo không biết nàng cần chút tàn hồn này làm gì, rốt cuộc nó thật sự quá ít.

Hơn nữa, cho dù tìm được tất cả hồn phách thì có thể làm được gì? Một linh hồn trơ trọi không có ý nghĩa, chẳng lẽ còn có thể đoạt xá để làm nàng ấy một lần nữa sống lại sao?

Thủ Diệp Vân đương nhiên sẽ không để Yếm Xuân đoạt xá. Việc đoạt xá căn bản không thể gạt được Thiên Đạo, cho dù chiếm được thân thể của người khác, Thiên Đạo chỉ cần giáng xuống một tia sét thì Yếm Xuân vẫn sẽ chết.

Thủ Diệp Vân muốn chế tạo lại một thân thể cho Yếm Xuân.

Mai Mộng Giảo, một người vốn ôn hòa nhu nhược, chỉ vào mũi Thủ Diệp Vân mà mắng: "Đó chỉ là một con rối! Cho dù có sống lại cũng không phải là nàng ấy!"

Cả hai chia tay trong không vui.

Thủ Diệp Vân liền bắt đầu tự mình trù tính tất cả những điều này.

Nàng tìm ngọc để chế tác thân thể, dùng máu để nuôi dưỡng, đem sợi tàn hồn kia bỏ vào. Nàng sáng tạo ra một môn phái, nàng ấy gọi Yếm Xuân, thì môn phái kia liền gọi là Niệm Hàn. Ngươi không thích mùa xuân, vậy ta liền mong chờ mùa đông. Nàng đi tới đời sau, từng năm tìm kiếm, muốn tìm một thời điểm thích hợp, muốn thiên hạ thái bình không có chiến loạn để có thể để Yếm Xuân làm một người thường, nhưng vẫn cần một thời cơ để làm Yếm Xuân hoàn toàn sống lại.

Nàng tìm rất nhiều năm, mỗi niên đại đều phải cân nhắc xem có thích hợp hay không. Rốt cuộc, 3600 năm sau, có một năm, phong ấn Yếm Xuân đã liều chết thiết lập bị phá vỡ, Thiên Đạo thượng giới hấp hối, sắp tái thiết lại một lần, ma thú một lần nữa xuất thế. Cũng trong năm này, nữ tôn Ma tộc Cốt Ngọc hoàn toàn truyền thừa ký ức và năng lực tổ tiên, thêm vào đó là huyết mạch độc nhất vô nhị, khiến ma thú hoàn toàn tiêu tán trên thế gian. Niên đại này thực sự thích hợp, điều thích hợp nhất chính là, Cốt Ngọc là Quỳnh Tuyền Đại Ma cực kỳ hiếm thấy, sau khi nàng hoàn toàn thức tỉnh có thể hấp thu những thứ không thuộc về bản thân. Việc nàng có thể làm ma thú tiêu tán, phần lớn nguyên nhân là nàng đã hấp thu và tụ tập ma khí của ma thú.

Chỉ cần một chút máu của Cốt Ngọc, Thủ Diệp Vân liền có thể hoàn toàn dung hợp máu của nàng cùng với người ngọc lại với nhau. Yếm Xuân lúc đó mới có thể thật sự là một người bình thường.

Nàng còn phải đưa Yếm Xuân hạ giới sớm hai trăm năm, chờ đến năm Cốt Ngọc thật sự muốn giao chiến với ma thú, Yếm Xuân hẳn là cũng đã thích ứng nơi này, có được năng lực tự bảo vệ bản thân. Trong khoảng thời gian quay ngược về quá khứ, nàng đặt hồn đăng ở Niệm Hàn Tông. Đem thân thể ngọc đặt ở Phục Hạ Phong để tiếp tục thu thập hồn phách.

Làm xong tất cả những điều này, nàng lại đi ngược thời gian trở về, không phải trở lại năm nàng đi Phục Hạ Phong. Mà là trở về hai trăm năm trước khi Yếm Xuân qua đời.

Nàng giấu đi thân hình, nhìn Yếm Xuân uể oải sắp ngủ, không có một chút sinh khí, mỗi ngày nằm trong căn phòng tối tăm mà xem thoại bản. Khác hẳn năm đó, nàng ấy năm đó nằm trên ghế bập bênh, gác chân cao, khắp nơi lăn qua lộn lại, không có một khắc nào yên ổn. Nhưng hiện tại, nàng ấy nằm thẳng đơ, lưng thẳng tắp, sau thắt lưng lót một cái đệm thuốc, không hề nhúc nhích. Ngẫu nhiên xoay người, đều bị đau đến nhăn răng nhếch miệng.

Đương nhiên không phải hoàn toàn không có ai tới tìm, người tới tìm Yếm Xuân rất nhiều. Cho dù là cùng Yếm Xuân căn bản không thân thiết, nhưng có thể mời được nàng ấy đến nhà, cũng là một chuyện rất vinh dự. Vì thế, mặc kệ là lập khế ước, tăng thêm thành viên trong gia tộc, hay xuất quan bế quan... dưới Phục Hạ Phong vĩnh viễn có người mang theo các loại đồ vật, tới lấy lòng Yếm Xuân.

Ngẫu nhiên sẽ có loại Đại Ma giết người như ma, làm tất cả mọi người bó tay không cách nào đối phó, chính là lúc đó tất cả Tông Chủ của các tông môn có danh tiếng cùng nhau tới, cầu Yếm Xuân ra tay.

Yếm Xuân đi.

Vì thế phía sau nàng ấy liền đi theo một hàng dài người chăm sóc nàng. Họ cúi đầu rủ mi, không dám nhìn Yếm Xuân. Yếm Xuân nói cái gì, hàng dài người kia liền tranh giành nhau để làm theo. Yếm Xuân làm chuyện gì, cho dù chỉ là nằm, hàng dài người kia liền vây quanh, nhìn không chớp mắt. Nàng ấy thở dài một hơi, hàng dài người kia liền sợ hãi run rẩy, lộp bộp quỳ xuống xin tội— đừng nói Yếm Xuân phiền, Thủ Diệp Vân nhìn cũng cảm thấy Yếm Xuân sẽ phiền.

Quá vô vị.

Cho nên nàng càng ngày càng ít ra khỏi cửa, cũng không muốn giữ người ở Phục Hạ Phong hầu hạ, chuyện gì cũng đều tự tay làm.

Thủ Diệp Vân nghĩ tới những năm đó, Yếm Xuân mỗi ngày đều mặc quần áo đẹp, không biết vì sao, cho dù mỗi ngày chỉ là nằm phơi nắng, quần áo cũng hai ngày liền lem luốc.

Mình chỉ có thể mỗi ngày giặt quần áo cho nàng ấy. Có lần phiền quá, mình bảo nàng ấy tự giặt. Nàng liền tự mình ngồi xổm bên bờ sông, giặt một chiếc áo ngoài, khớp xương ngón tay bị mài rách đổ máu, nhuộm chiếc quần áo kia thành màu hồng nhạt. Rõ ràng chỉ là một vết trầy xước rất nhỏ, không biết vì sao lại chảy nhiều máu đến vậy.

Nhưng hiện tại nàng ấy mặc quần áo màu trắng, không nhiễm một hạt bụi. Quần áo và sắc mặt tái nhợt tương đồng, hòa vào nhau, không có một chút sinh khí.

Thủ Diệp Vân cảm thấy trái tim nàng tan vỡ, máu chảy ra gần như nhấn chìm cả người nàng.

Rất đau, rất đau.

Yếm Xuân lúc này đã rất mụ mị, thậm chí không hề phát hiện Phục Hạ Phong có thêm một người.

Thủ Diệp Vân lén xem thoại bản mà Yếm Xuân thường đọc, dụng tâm hết sức, căn cứ chuyện về Cốt Ngọc mà nàng đã nhìn thấy ba ngàn năm sau, viết một câu chuyện. Nàng thiết lập một thuật pháp trong thoại bản đó, xác nhận Yếm Xuân thật sự đã đọc, liền đem hồn phách hoàn chỉnh của Yếm Xuân này đưa đến năm đó.

Trước đó, việc quay ngược thời gian đã gần như không thể kiên trì được, hiện tại lại đem một người đưa đi, thật là hành động nghịch thiên. Lại còn nghịch thiên đến hai lần.

Thủ Diệp Vân biết mình sắp chết.

Lần này là thật sự sắp chết, không phải cảm tính cảm thấy sắp chết, mà là thật sự không thể sống nổi nữa.

Nàng làm tất cả những điều này, không biết đã thay đổi vận mệnh của bao nhiêu người, đương nhiên phải dùng mạng để đền bù. Thủ Diệp Vân nhắm mắt lại, duỗi tay đi lấy thoại bản mà Yếm Xuân vừa mới xem qua, bên miệng là một nụ cười mỉm.

Bên trong thân thể truyền đến cơn đau, hình như có một loại lực lượng vô danh, có thể xé nát cả thân thể người.

Thủ Diệp Vân ngất đi. Trong cơn mơ hồ, hình như nàng nhìn thấy có một luồng ánh sáng truyền ra từ ngực mình.

— Thật hy vọng những người ở ba ngàn năm sau, đối với nàng ấy tốt một chút.

"Đừng nhúc nhích!"

"Ngươi làm gì?!"

"Ta để lại cho ngươi một con đường sống."

Thủ Diệp Vân bị ấn xuống, không thể cử động, chỉ có thể nhìn Yếm Xuân sờ tới sờ lui trên người. Nàng nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.

Yếm Xuân sờ soạng một lát, thu tay lại. Nàng cầm lấy cuốn sách vừa mới tiện tay đặt ở mép giường, nhìn vài lần, ra vẻ chuyện lạ mà sờ cằm gật đầu: "Xong."

"Ngươi làm gì?!"

Yếm Xuân lải nhải một cách thần bí: "Mới học một cái pháp thuật, nói là có thể cho thêm một cái mạng, khi ngươi muốn chết, để ngươi sống sót......"

Nàng lấy ra một con dao, đưa đến cổ Thủ Diệp Vân: "Thử xem không?"

Hô hấp của Thủ Diệp Vân chợt ngừng: "Không được đâu......"

"Cũng phải,"

Yếm Xuân xua xua tay đứng lên: "Dù sao cũng là một cấm thuật... Ta cũng là lần đầu tiên xem, vạn nhất là giả, hoặc là ta chưa học xong, ngươi sẽ phải chết. Vẫn là thôi đi."

Thủ Diệp Vân cầm lấy con dao kia đối với Yếm Xuân: "Ngươi lần đầu tiên học, liền dùng trên người ta?! Vạn nhất ngươi nghĩ sai rồi thì sao?!"

"Sai rồi thì ngươi không chỉ không có đường sống, mà còn sẽ lập tức chết luôn chứ sao."

Yếm Xuân trông không mấy để ý, nhưng vẫn bảo đảm với nàng: "Nhưng ta vẫn rất thông minh, trước đây ta học cái gì cũng đều là biết ngay."

Thủ Diệp Vân nghi ngờ: "Nếu ngươi học xong rồi lại dùng cho ta, vậy vì sao ta không có cảm giác gì?"

Trong thoại bản chẳng phải nói người bị làm phép đều sẽ có cảm giác sao?

Yếm Xuân thở dài: "Ta cho ngươi để lại đường sống, vì sao ngươi lại có cảm giác? Nếu có, cũng nên là ta có chứ?"

"Vậy ngươi có không?"

Yếm Xuân cẩn thận cảm thụ một chút, lắc đầu: "Không có."

Thủ Diệp Vân lại muốn nổi nóng.

Yếm Xuân dỗ dành: "Không sao không sao, ngươi hiện tại không phải vẫn còn sống sao? Hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu."

Thủ Diệp Vân chỉ có thể tạm thời tin, nhưng lập tức lại sinh nghi: "Ngươi nói đây là cấm thuật, ngươi học được từ đâu?"

Yếm Xuân giơ cuốn sách trong tay lên: "Lúc mua cá nhặt được. Ta cảm thấy hẳn là không phải giả đâu?"

"Ông chủ tiệm cá mỗi ngày đều xem thoại bản! Rốt cuộc ngươi học cái thứ gì vậy?!"

"Giả à?"

Yếm Xuân chán chường, cầm sách chạy đi: "Vậy ngươi cố lên, sống thật tốt nha."

— Hóa ra kia không phải giả.

Nàng ấy thật sự đã để lại cho mình một con đường sống.

Lời Tác Giả:

Chuyện này trước kia đã từng nhắc đến qua loa một lần.

Phục Hạ lo lắng tiểu chỗ dựa, nhưng cũng lo lắng dùng cấm thuật sẽ có tác dụng phụ, cho nên chỉ để lại một cái lá bùa bình an.

Kỳ thật nàng lần đầu tiên học được cấm thuật này liền dùng trên người Thủ Diệp Vân...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store