[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 78: Bị Vứt Bỏ
Thủ Diệp Vân đã có lúc muốn đấm chết Yếm Xuân.
Người phụ nữ này thật sự là người đáng ghét nhất trên đời!
Nghe được những lời đó từ cha mẹ, nàng thật sự rất khổ sở. Tuy rằng vẫn luôn biết cha mẹ không thèm để ý nàng, nhưng cũng không nghĩ tới họ thật sự sẽ vì một chút đồ ăn, liền gả nàng cho một tên ngốc.
Cho nên, khi được Yếm Xuân mang đi, ngoại trừ nỗi sợ hãi về thế giới bên ngoài, sự thất vọng và phẫn hận đối với cha mẹ người nhà, còn có sự cảm kích đối với người này, cùng với sự mong chờ đối với tương lai.
Quả nhiên, Yếm Xuân thật sự không để mình bị đói một chút nào, lại còn lợi hại như vậy, mang theo mình đi một quãng đường rất xa, đưa mình tới một nơi đặc biệt phồn hoa. Nàng tìm một căn nhà trong thôn để ở. Nói là trong thôn, kỳ thật rất gần thành trấn, đi hai bước là có thể nhìn thấy sự phồn hoa xa hoa truỵ lạc.
Thủ Diệp Vân còn chưa kịp đi xem, người mang nàng tới đây đã ngủ rồi!
Lúc ấy Thủ Diệp Vân sợ đến muốn chết, cho rằng nàng ấy bị thương nặng như vậy lại mang theo nàng đi xa đến thế, hiện tại rốt cuộc không chịu nổi mà sẽ chết.
Nàng sốt ruột muốn đi tìm đại phu.
Sau đó liền phát hiện, lời nàng nói căn bản không ai nghe hiểu được, còn lời nói của họ, nàng cũng không rõ. Khi nàng nói chuyện, có vài cô bác, đại tẩu ôm lấy con cái, vừa cười vừa nói chuyện với người bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.
Thủ Diệp Vân tốn rất lâu mới sửa lại được giọng nói quê hương của mình. Cũng học được đi mua đồ ăn, mua thịt về nấu cơm, còn sẽ đi chọn loại vải đẹp để may quần áo mới mặc.
Nàng thực sự cảm kích người đã mang nàng ra ngoài này. Cho dù Yếm Xuân vẫn luôn không tỉnh, nàng cũng sẽ mỗi ngày đun nước nóng lau người cho Yếm Xuân, còn sẽ ôm Yếm Xuân đi ra ngoài phơi nắng. Lần đầu tiên ôm Yếm Xuân đi, nàng đánh giá thấp thể trọng của Yếm Xuân, không cẩn thận liền ném Yếm Xuân xuống đất, làm nàng lăn vài vòng trong tro bụi, trên đầu còn bị u một cục lớn.
Lúc ấy nàng đặc biệt hoảng loạn, vội vàng kéo Yếm Xuân lên. Khi vạch tóc xem cục u trên đầu, trong lòng nàng vừa sợ hãi lại vừa áy náy.
Cho nên sau này Yếm Xuân tỉnh lại, nàng thật cẩn thận muốn cho Yếm Xuân biết, nàng thật sự có thể chăm sóc nàng ấy rất tốt.
Nhưng mà!
Yếm Xuân thật sự quá đáng ghét!! Sao lại có người đáng ghét đến vậy chứ?!
Thủ Diệp Vân nghe thấy tiếng Yếm Xuân rầm rì nói ta đói ở bên ngoài, biết nếu nàng không đi nàng ấy sẽ cứ rầm rì mãi như vậy, vì thế bực bội mà ném con cá trong tay xuống đất.
Vảy cá đã bị cạo, nhưng đuôi cá còn đang quẫy phành phạch, dính vào rất nhiều đất.
Thủ Diệp Vân đi ra ngoài, rót cho Yếm Xuân một chén nước.
Yếm Xuân lại không tiếp: "Cái ly khó coi, ngươi còn chưa rửa. Ta không muốn cầm, ngại dơ."
Thủ Diệp Vân trừng mắt nhìn Yếm Xuân, đưa cái ly đến miệng nàng: "Uống!"
Yếm Xuân vẫn nằm đó, không hề đưa tay, cứ vậy không tình nguyện mà hơi cúi đầu, nhấp vào miệng ly. Không đợi nước chạm đến môi, nàng liền lập tức lùi về: "Đắng!"
"Nước đường phèn sao lại đắng được?!"
"Ta nói đắng chính là đắng!"
Thủ Diệp Vân nỗ lực kiềm chế lửa giận của mình, còn chưa nghĩ ra phải làm sao. Yếm Xuân lại kêu khổ thấu trời: "Đói quá đi thôi......"
Thủ Diệp Vân nghĩ trong bếp đã nhóm lửa rồi, đặt cái ly xuống liền đi vào bếp.
Cá đã bẩn, phải rửa lại một lần nữa.
Thủ Diệp Vân vừa mới đặt cá vào nước, người bên ngoài kia lại bắt đầu vỗ đùi: "Ta khát."
Thủ Diệp Vân cầm dao phay xông ra ngoài: "Đừng nói chuyện!"
Người trên ghế bập bênh chớp mắt một cái, một chuỗi nước mắt liền rơi xuống. Nàng không biết từ lúc nào chạy ra ngoài học được cái gì, hiện tại nhăn mặt vỗ đùi la lối khóc lóc: "Ôi chao ta khổ mệnh quá! Ta từ cái thâm sơn cùng cốc kia mang về một tiểu nha đầu như vậy, đem hết thảy tiền bạc đều cho nàng, nuôi nàng đến trắng trẻo mập mạp. Hiện tại thì hay rồi, ai có thể nghĩ đây là một tên bạch nhãn lang đâu? Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, hiện tại đều cầm đao đối với ta. Mấy ngày không cho ta ăn cơm, hừ, vết thương của ta lành chậm như vậy, đều tại ngươi! Ta nói cho ngươi biết, nha đầu, ngươi làm như vậy là tạo nghiệp a!"
Mặt Thủ Diệp Vân méo lại.
Rốt cuộc là ai tạo nghiệp chứ?!
Trước đó, Thủ Diệp Vân cảm thấy người đáng ghét nhất trên đời là đệ đệ nhỏ hơn nàng năm tuổi. Không chỉ là bởi vì cha mẹ người nhà đều thích đệ đệ, đem tất cả đồ vật đều cho đệ đệ, càng quan trọng là hắn thật sự rất phiền, ngày thường việc vặt nhiều, đặc biệt khó chiều.
Nhưng hiện tại người này, thật là chỉ có hơn chứ không kém a!
Buổi tối, Thủ Diệp Vân đỡ Yếm Xuân đã phơi nắng cả ngày về phòng, hỏi nàng: "Ngươi vẫn là không thể đi đường sao?"
"Có thể chứ."
"Vậy ngươi vì sao không đi?"
Thủ Diệp Vân cong lưng khiêng chiếc ghế bập bênh bằng gỗ cùng người nằm trên, nghẹn đến mức mặt đều đỏ.
"Ta không muốn."
Yếm Xuân nói năng hợp tình hợp lý: "Ta chính là không muốn."
Thủ Diệp Vân bị vấp ở ngưỡng cửa, chịu không nổi. Nàng buông ghế bập bênh: "Ta cũng không muốn khiêng ngươi!"
Nàng tức đến đỏ mặt, ném Yếm Xuân ra ngoài cửa.
Buổi tối, liền có một con chim, ở bên tai nàng kêu "Ôi chao, tạo nghiệp" suốt cả đêm.
Thủ Diệp Vân cũng quen với những ngày tháng như vậy. Tuy rằng mỗi ngày đều rất tức giận, nhưng sau này cũng học được cách mặc kệ nàng ấy.
Đúng lúc này, Yếm Xuân nói nàng ấy phải đi.
Thủ Diệp Vân rất tự nhiên cho rằng nàng ấy sẽ mang theo mình.
Dù sao nàng ấy cái gì cũng không biết, còn làm bộ như vậy. Nếu không mang theo mình, nàng ấy làm sao sống sót? Ai rót trà dâng nước, nấu cơm, khiêng nàng ấy ra ngoài phơi nắng? Cho dù nàng ấy có tiền có thể tìm được người hầu, nhưng có người nào có tính tình tốt như mình không? Người khác hầu hạ nàng ấy hai ngày, tuyệt đối sẽ bị phiền đến nỗi nhân lúc ban đêm bóp cổ chết nàng ấy.
Nhưng Yếm Xuân không có.
Yếm Xuân tìm cho nàng một cuộc hôn nhân tốt, để lại cho nàng rất nhiều tiền, rồi đi rồi.
Nàng ấy cũng không phải lén trốn đi. Nàng ấy rất nghiêm túc mà nói với mình là phải đi, sau đó tìm một ngày lành, để lại những thứ đó cho mình, rồi không chút lưu luyến mà đẩy cửa ra, đi rồi.
Nàng nói, đó là để Thủ Diệp Vân làm quen với khoảng thời gian không có nàng.
Thủ Diệp Vân biết nàng sẽ đi, đã khóc trước khi nàng đi hai ngày.
Cho nên, hai ngày sau khi Yếm Xuân thật sự đi rồi, Thủ Diệp Vân tuy rằng không quen, nhưng lại cảm thấy ngày tháng không có Yếm Xuân vẫn khá tốt.
Nàng có thể đọc sách cả ngày, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, có thể chạy khắp nơi, có thể ngủ một giấc suốt đêm.
Không có người không ngừng kêu la bên tai nàng nói khát, nói đói bụng, nấu cơm cũng sẽ không có người chỉ vào ớt cay nói đây là ngọt. Lúc đọc sách sẽ không có người tay run lên hắt nước vào sách của nàng. Đi ra ngoài bao lâu, trở về cũng sẽ không có người oán trách nàng.
Tuy rằng trong lòng trống rỗng, nhưng Thủ Diệp Vân cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.
Mình dùng ba năm để quen với sự tồn tại của người này, cũng có thể dùng ba năm để quen với việc không có nàng ấy chứ.
Nàng nghĩ như vậy. Và cũng làm như vậy.
Năm thứ nhất, nàng vào lúc trời nắng đẹp, đem chăn và ghế bập bênh trong phòng Yếm Xuân lấy ra phơi một chút. Nàng cảm thấy đã không còn quá nhớ Yếm Xuân, cho nên cũng chỉ là phơi một chút, nghĩ rằng nói không chừng còn có thể dùng được.
Năm thứ hai, nàng đem căn phòng kia làm phòng tạp vật, chứa đầy của hồi môn mà Yếm Xuân chuẩn bị cho nàng. Cháu trai của lão gia bên cạnh thi đậu Tiến Sĩ làm quan lớn ở kinh thành, nàng vô duyên vô cớ không muốn rời khỏi cái thôn đã quen thuộc này, vì thế liền hủy bỏ việc hôn sự này. Nàng ngẫu nhiên ban đêm sẽ ngủ không được, luôn cảm thấy còn có một con chim ở bên tai nàng kêu la. Nhưng ban ngày tỉnh lại thì không nghĩ nữa.
Nàng cũng rốt cuộc từ thái độ người khác đối xử với tỳ nữ mà hiểu ra một chuyện.
Yếm Xuân kỳ thật đối với mình rất tốt, nàng ấy không có thật sự tức giận với mình bao giờ, cũng chỉ là trêu chọc mình mà thôi. Giống các tỳ nữ khác, ai dám cầm dao đối với người đã cứu mình chứ? Càng đừng nói cho mình nhiều tiền như vậy, còn để lại cho mình nhiều của hồi môn đến thế. Đổi lại người khác đã sớm bán mình đi rồi— tuy rằng một chút cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ấy là một người thật sự đáng ghét.
Thẳng đến năm thứ ba.
Mùa đông năm ấy, Thủ Diệp Vân cầm sách ngồi trong phòng đọc.
Kỳ thật mùa đông ở đây rất lạnh, nhưng nàng tới đây năm năm, trong phòng vẫn luôn ấm áp dễ chịu. Những người không có tiền trong thôn trước đây mùa đông thậm chí đều không dùng nổi chậu than, không biết bao nhiêu người bị lạnh cả đêm, ngày hôm sau bị người phát hiện cứ thế chết cóng.
Nhưng Thủ Diệp Vân chưa từng bị lạnh cóng, nàng thậm chí cảm thấy mùa đông không tính là lạnh. Trong phòng rất ấm áp mà.
Nhưng năm nay lại lạnh một cách khác thường. Lạnh đến nỗi trong phòng căn bản ngồi không được, giống như có thể đông cứng cả máu.
Nàng không biết vì sao năm nay lại lạnh như vậy, đi hỏi người khác. Mọi người đều nói năm nay kỳ thật đã là năm không lạnh nhất trong mấy năm gần đây.
Nàng không rõ nguyên do, về nhà tìm kiếm vài ngày. Ở dưới viên gạch trong phòng tìm được một cái phù chú.
Yếm Xuân để lại, chuyên dùng để sưởi ấm cho căn phòng này vào mùa đông. Một cái phù chú có thể dùng hai năm, năm nay không dùng được nữa— Yếm Xuân cho rằng nàng sẽ gả đi vào năm thứ hai, cho nên chỉ để lại cho nàng một cái.
Thủ Diệp Vân cầm cái phù chú đã bị côn trùng gặm đến rách nát này, hậu tri hậu giác cảm thấy bản thân rất khó chịu.
Nơi trước đây vẫn luôn không thấy đau hiện tại rốt cuộc bắt đầu đau. Từng đợt gió lạnh rót vào, càng ngày càng đau.
Yếm Xuân đối với nàng không tốt.
Nhưng cũng có thể kể ra một chút ưu điểm.
Tất cả tiền trong nhà đều cho nàng, trong tay nàng ấy không có gì cả. Mùa đông đi ra ngoài mua hàng Tết, muốn ăn một cái kẹo hồ lô cũng phải níu lấy nàng kêu ca khắp cả phố. Thoại bản nàng ấy xem xong nàng liền bán đi, nàng ấy keo kiệt nói bán được giá tốt, nài nỉ nàng mua thêm hai khối điểm tâm. Chính là nàng vì hư vinh mà tiêu rất nhiều tiền mua những món trang sức không có tác dụng gì, nàng ấy lại chưa bao giờ ý kiến.
Mùa đông giặt quần áo, nước lạnh như vậy, nàng ấy ném quần áo vào chậu, đi xa rồi lại quay lại, hỏi: "Nước lạnh không?" nàng vừa mới gật đầu, cho rằng người kia sẽ không bắt nàng giặt. Quay đầu thì thấy nàng ấy chạm vào nước trong thùng làm nước ấm lên, nhưng vẫn muốn nàng tự tay giặt. Nhưng nàng lại giận dỗi, lấy chiếc áo bông duy nhất nàng ấy có thể mặc làm rách một lỗ lớn, nàng ấy cũng không buồn bực mà sinh khí, vui vẻ mà mặc chiếc áo bông rách. Nhiều nhất cũng chỉ là ban đêm tới một con chim, vỗ cánh kêu lạnh.
Năm ấy trong thành tới một tên côn đồ, thấy nàng ở một mình, mỗi ngày chạy ra chạy vào, theo dõi hai ngày. Nàng ấy biết được, liền một cước đá tên côn đồ kia ra xa mười trượng, còn lo lắng hỏi nàng có sao không.
Mỗi dịp đổi mùa, nàng bị cảm hàn ho khan, nàng ấy cũng nửa đêm chạy ra gõ cửa y quán. Nhưng lại không quen đường, không biết gõ mấy cửa cũng không tìm được y quán. Cuối cùng vẫn là giận đùng đùng quay về, nắm lấy nàng còn đang bị bệnh đi tìm đại phu. Nàng đầu óc choáng váng muốn ngủ thiếp đi, người kia lúc kinh lúc rống kêu: "Ngươi hiện tại ngủ thiếp đi thì ta ngay cả đường về nhà cũng tìm không ra a!"
Sau này cố hương bị lũ lụt, cha mẹ lưu vong tới nơi này, phát hiện nàng, lại muốn bám víu lấy. Nàng mềm lòng đem họ về nhà ở, nàng ấy cũng không tức giận. Chỉ là vẫn còn niệm thù việc đệ đệ trước đây ở bên cạnh nàng ấy chăn trâu, liền đuổi đệ đệ ra phòng củi ở. Sau này cha mẹ phát hiện nàng quản hết tất cả tiền của nàng ấy, cư nhiên tự ý đính một mối hôn sự cho nàng, muốn gả nàng đi, sau đó đem nhà cửa cùng tiền bạc toàn bộ để lại cho đệ đệ. Lại là người kia bay lên một cước đá văng phụ thân nàng ra: "Năm đó liền nói cho ngươi đừng tới tìm, đừng tới bám! Coi lời nói là gió thoảng bên tai đi tìm tới mặt dày mà bám víu còn chưa tính, hiện tại cư nhiên còn có mặt mũi tính kế những thứ này?! Ta xem ở mặt mũi nàng thu lưu các ngươi, các ngươi không niệm nàng tốt, đem nàng cung phụng còn muốn tính kế nàng ấy sao?! Không có đầu óc sao?!"
Đuổi cha mẹ đi rồi lại như cũ khóa đệ đệ trong phòng củi. Chờ đến ngày hôn lễ, nàng ấy nhét đệ đệ cao lớn thô kệch vào áo cưới đưa đến trong kiệu.
Động tác thì hung thần ác sát, nhưng nhìn thấy nàng khóc sướt mướt vì sự phản bội của cha mẹ, lại là hừ lạnh một tiếng: "Không có tiền đồ, nếu là thật sự muốn một trưởng bối, ta không ngại ngươi kêu ta tổ tông."
......
Rất nhiều chuyện trước đây giống như đều đã quên mất, những điều tốt đẹp này đều bị vùi lấp dưới sự khó chiều không phân biệt thời gian địa điểm của Yếm Xuân, vì thế nàng không thường nhớ tới.
Thẳng đến mùa đông kia, nàng vì phù chú mất đi tác dụng mà nhà ở lạnh chưa từng có, rồi bị bệnh một trận.
Lần này bên cạnh không có ai.
Nàng tự mình giữa đêm đi tìm bác sĩ, trên đường bị ngã một cú. Điên cuồng nhớ tới người đã nắm lấy nàng, đưa nàng tìm đường kia.
Nhưng nàng đã lâu chưa thấy Yếm Xuân. Mặc dù Tu chân giới cũng ở trong thế gian, nhưng phàm nhân bình thường căn bản không thấy được tu sĩ. Huống chi Yếm Xuân đã đi lâu như vậy, nàng làm một phàm nhân căn bản tìm không thấy tin tức của nàng ấy.
Tuổi thọ của mình bất quá vài chục năm, nàng lại có thể sống hơn trăm năm. Cứ theo đà này, mình khả năng vĩnh viễn đều không thấy được nàng.
Thủ Diệp Vân bắt đầu sợ hãi.
Nàng bắt đầu nhớ tới chuyện tu tiên mà Yếm Xuân đã nói trước đây, thầm hận bản thân lúc trước không đi theo, cũng không học tập một chút gì.
Nàng cầm đồ vật Yếm Xuân để lại đi bái sư. Nhưng nàng tuổi đã lớn, lại không phải người có thiên phú, không có môn phái nào nguyện ý thu. Cho dù có cho nàng vào, cũng chỉ là ở ngoại môn quét tước, hầu hạ đệ tử.
— Vì thế nàng lại nghĩ tới một ưu điểm của Yếm Xuân.
Mình không muốn quét tước sân vườn, nàng nhiều nhất cũng chỉ là cằn nhằn mình, nhưng mỗi lần đều là nàng quét sạch tro bụi trong sân đi.
Nàng chỉ có thể tự mình mò mẫm, đi tìm sách suy nghĩ và hồi ức xem Yếm Xuân lúc ấy đã làm như thế nào.
Tốn rất nhiều thời gian.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, nàng không có ai để ý, một mình lang thang, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, bị rất nhiều thương tích. Ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ, Yếm Xuân không mang theo nàng cùng đi, có phải vì nàng ấy cũng trải qua những ngày gian nan như vậy, có phải nàng ấy đang phải chịu thương tích? Nếu không có, vào lúc nàng ấy bị thương, một mình dưỡng thương trị liệu, chỉ có thể tự mình kéo thương tích đi y quán giữa đêm, có thể nào, nàng ấy có một chút nghĩ đến nàng không?
Cũng chỉ là nghĩ ngợi, nàng càng hiểu biết cái thế giới nàng chưa hiểu trước đây,càng nhận ra, Yếm Xuân kỳ thật rất lợi hại.
Nàng càng ngày càng nhớ Yếm Xuân, nhưng không có một chút tin tức nào của Yếm Xuân.
Người kia giống như thật sự biến mất.
Thủ Diệp Vân vẫn luôn một mình, giống như Yếm Xuân ban đầu một mình. Chẳng qua nàng không ai biết đến, vẫn luôn một mình, giống như một con chim sẻ xám xịt lẩn trốn trong rừng rậm.
Sau này nàng thật sự trở nên lợi hại, cũng quen biết một vài người có uy tín danh dự trong Tu chân giới, nàng rốt cuộc có nơi có thể hỏi thăm tin tức của Yếm Xuân.
Nàng không biết hỏi thế nào, những lời đã suy nghĩ lâu như vậy tới bên miệng lại không biết nên nói ra sao.
Cuối cùng cũng chỉ là khéo léo nhắc đến một câu.
Trên tiệc tối ăn uống linh đình, nàng đã chứng kiến sự phồn hoa sa hoa truỵ lạc, mấy năm nay lăn lộn khắp nơi, trường hợp nào cũng đi qua, các loại đại quan quý nhân cũng đã kết giao, tốt xấu gì cũng đã biết. Nhưng khi nhắc đến cái tên kia, nàng giống như đột nhiên liền quay về mùa hè năm đó, nàng khô gầy đen xì, ngồi xổm ven đường giúp người kia phủi đi tro bụi trên mặt, nàng vụng về, không cẩn thận liền nhổ rớt vài sợi lông mi.
Nàng trong lòng khẩn trương, cầm lấy cái ly nhấp thêm một ngụm rượu.
Nghe được người khác giơ chén rượu lên, cười ha hả mà nói: "Yếm Xuân à, người ta lợi hại lắm, mười năm trước đã phi thăng rồi!"
Có người phụ họa: "Ai, tiếp theo cái đã có thể đến phiên Lý huynh rồi!"
"Nào nào, ta xem là Hiền đệ mới phải!"
Thủ Diệp Vân cái gì cũng không nghe được, nàng uống cạn ly rượu một hơi.
Cảm thấy mình như là bị vứt bỏ.
Sao lại thế được?
Lúc Yếm Xuân đi đã tìm cho nàng một gia đình mới, đã an bài tất cả đường lui cho nàng. Nàng ấy cũng không phải đột nhiên đi, nàng ấy rất nghiêm túc mà cáo biệt với nàng.
Nhưng nàng vẫn như cũ bởi vì nàng ấy rời đi, trở nên giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store