ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước

Chương 77: Hương Vị Quen Thuộc

efrs__asteroid

Ninh Dung dỗ dành Phục Hạ một lúc lâu, thấy Phục Hạ vẫn buồn bã, trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Nàng đứng dậy, hỏi Phục Hạ: "Ta đi tìm xem Uyên Ngọc Thạch?"

Vừa rồi sư muội nói Thủ Diệp Vân kia là dùng Hoàng Miễn Ngọc chế tác người ngọc, đặt người ngọc lên giường Uyên Ngọc Thạch dùng máu nuôi dưỡng, mới tạo ra được một thân thể như vậy.

Uyên Ngọc Thạch hiện tại đã ở Thượng Thanh Cung, tất cả đều vỡ nát. Nhưng có thể tìm xem ngọc tủy.

Hiện tại trên người sư muội luôn lạnh chính là vì điều này. Nếu mình tiếp tục dùng máu nuôi dưỡng, có lẽ vài trăm năm nữa, thân thể nàng sẽ không còn khác gì người bình thường.

Nàng nghĩ như vậy, đi đến Mộ Thanh Phong.

Phòng của Phục Hạ trước đây, giường Uyên Ngọc Thạch cũng từng đặt ở đó, nói không chừng ngọc tủy vẫn còn.

Ninh Dung đi đến phòng Phục Hạ, xoay người nhìn quanh.

Căn phòng trước đây nàng đã mua rất nhiều đồ vật trang trí xinh đẹp, hiện tại lại trống rỗng. Những đồ trang trí kia hiện tại đều ở trong phòng nàng. Từ khi sư muội dọn đến chỗ nàng ở, Ninh Dung cũng đã không mấy khi lui tới đây. Nhiều nhất cũng chỉ là đứng nhìn từ bên ngoài.

Hiện tại thật sự nhìn thấy căn phòng trống trơn này, nàng còn có chút không thích ứng.

Trong phòng cũng không có đồ vật gì, đồ vật của chính Ninh Dung đều được đặt rất gọn gàng, thứ gì nên ở chỗ nào thì sẽ ở chỗ đó, cho nên nàng tìm đồ vật của mình chưa bao giờ cần phải lục lọi. Nàng cũng sẽ không đi lục lọi đồ vật của người khác.

Cho nên nàng hiện tại đứng ở trong phòng này, cảm thấy khó xử, giơ tay lên mà không biết bắt đầu tìm từ đâu.

Phục Hạ ở huyệt động Dịch An Nhai ngây người một lát, suy nghĩ rất nhiều, cố gắng nghĩ ra được nhiều chuyện hơn về Thủ Diệp Vân.

Nhưng cũng chỉ là bấy nhiêu đó.

Trong ký ức, thái độ của mình đối với nàng ấy xác thật không tốt.

Nàng khi đó còn trẻ lại lợi hại như vậy, sau khi rời núi, người khác nếu không phải là dỗ dành nàng, thì là muốn trấn áp nàng. Phục Hạ bởi vậy cũng căn bản không biết nên ở chung bình thường với người khác như thế nào, vô cùng tùy hứng, căn bản sẽ không để ý cảm nhận của người khác.

Ngày đó mang về một tiểu cô nương là điều không sai, nhưng khi đó nàng cũng bị thương, mang theo Thủ Diệp Vân tìm chỗ ở, để lại cho nàng ấy một ít tiền mua đồ ăn, rồi liền nằm tu dưỡng.

Hình như là nằm rất lâu, khi đó nàng căn bản không hề quản Thủ Diệp Vân.

Sau này tỉnh lại, chính là Thủ Diệp Vân chiếu cố nàng.

Yếm Xuân thấy Thủ Diệp Vân thuần thục như vậy, còn cảm thấy nàng rất có thiên phú chăm sóc người.

Sau này vẫn là nghe bà lão bán rau ở đầu thôn nói mới biết được, nơi này cách quê nhà Thủ Diệp Vân quá xa. Mấy tháng đầu tiên Thủ Diệp Vân vừa mới tới, căn bản nghe không hiểu lời người ở đây nói, người khô gầy, đi ra ngoài mua đồ ăn cũng không biết những món ăn đó gọi là gì, cũng không biết viết chữ, chỉ có thể khoa tay múa chân với người khác. Người ta cũng không biết tiểu cô nương này có thân phận gì, chỉ thấy nàng vừa như có tiền, lại sống một mình, rất nhiều tên côn đồ buổi tối đi theo nàng, thậm chí còn đập phá cửa sân.

Mãi đến khi học được tiếng phổ thông, mãi đến khi quen với việc ở một mình, cũng biết cách tự chăm sóc bản thân. Yếm Xuân tỉnh.

Tỉnh lại liền bắt đầu khi dễ Thủ Diệp Vân.

Lúc ấy nàng đúng là cố ý. Việc vặt hằng ngày đã đủ phiền, trên người lại còn mang thương tích. Nửa đêm liền nói mình đau, muốn Thủ Diệp Vân đắp thuốc cho, rồi lại chê thuốc này không tốt, bắt Thủ Diệp Vân đi lấy thuốc khác. Lần đầu tiên, Thủ Diệp Vân thật thà nghe theo, nửa đêm chạy đi gõ cửa tiệm thuốc đã đóng, bị đại phu mắng cho một trận. Lấy thuốc về đưa nàng, nàng lại không uống, nói thì lúc lạnh quá, lúc nóng quá, hoặc là chê cái chén xấu xí, không muốn uống.

Lúc ấy nàng tự mình không thoải mái, liền không muốn để cho người khác thoải mái. Thủ Diệp Vân ban đầu còn có chút câu nệ, ở trước mặt nàng vừa hèn mọn lại cẩn thận.

Sau này liền phát hiện nàng chỉ là giả vờ, cũng biết nàng sẽ không vì thái độ nàng ấy không tốt mà thật sự tức giận, cho nên đối diện với nàng liền bắt đầu hung dữ.

Yếm Xuân khi đó cảm thấy đây là một đứa trẻ con.

So với mình nhỏ hơn mười tuổi— tuy rằng mười tuổi này đối với đại bộ phận người trong Tu chân giới mà nói thậm chí không đủ thời gian bế quan một lần. Nhưng Yếm Xuân không bế quan, nàng nghĩ đến tuổi thọ 60 của phàm nhân, cảm thấy mười tuổi này thật sự là một khoảng cách rất lớn.

Cho nên ba năm sau nàng dưỡng thương xong, cảnh giới lại tiến thêm một bước, liền rời đi.

Lúc ấy Thủ Diệp Vân hình như đã mười sáu tuổi. Bà lão ở cửa thôn đều bắt đầu mai mối cho Thủ Diệp Vân, nói có cô gái ở tuổi này đều đã có con. Chúc Lão gia, người từ quan về quê ở cạnh bên cũng rất thích Thủ Diệp Vân, nói muốn Thủ Diệp Vân làm cháu dâu mình.

Cháu trai kia hình như đã thi đậu Tiến Sĩ.

Yếm Xuân cũng không biết cái gì là Tiến Sĩ. Thủ Diệp Vân nói với nàng thật lâu nàng mới biết được đó đại khái là rất lợi hại. Loại người có thể làm quan lớn.

Thủ Diệp Vân khi nói giống như cũng rất sùng bái. Nàng ấy khi đó cũng đang đọc sách, đối với loại người đọc sách này có một sự kính sợ tự nhiên.

Vì thế Yếm Xuân cũng rất yên tâm.

Dù sao cũng là đứa trẻ nàng mang về, chiếu cố nàng lâu như vậy. Yếm Xuân thậm chí dựa theo quy củ mà bà lão nói, mua nhiều trang sức và để lại rất nhiều tiền cho Thủ Diệp Vân làm của hồi môn, sợ người khác coi thường Thủ Diệp Vân.

Làm xong hết thảy này, nàng liền rời đi.

Lúc ấy nàng cảm thấy Thủ Diệp Vân chẳng bao lâu nữa sẽ thành thân, mang theo của hồi môn nàng cho, giống như trong thoại bản kể về hôn lễ thập lý hồng trang (rước dâu rầm rộ, xa hoa). Sau đó bế một đứa trẻ, trượng phu cũng sẽ từng bước thăng chức, nàng ấy cuối cùng trở thành Cáo Mệnh Phu Nhân (phu nhân được phong hàm), không cần chiếu cố người khác, còn có người khác chiếu cố nàng ấy. Nàng ấy cũng có thể tùy hứng giống nàng, có thể nửa đêm kêu người chăm sóc đi đến y quán chịu mắng.

Mấy năm đầu tiên Yếm Xuân vẫn sẽ nghĩ về Thủ Diệp Vân. Đặc biệt là có đôi khi bị thương, chỉ có thể tự mình đi gõ cửa y quán chịu mắng, càng đặc biệt nhớ đến.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ấy hiện tại đã có cuộc sống tốt đẹp, không cần đi theo mình phiêu bạt giang hồ, cũng là mình đã tự tích đức cho bản thân.

Sau này nàng không gặp lại Thủ Diệp Vân. Lại qua vài chục năm, nàng phi thăng. Ngẫu nhiên nghĩ đến đứa trẻ nàng mang về ở Nhân giới, tính toán tuổi thọ cảm thấy hẳn là đã chết, cho nên  không nghĩ nữa.

— Sau đó đã quên sạch sẽ.

Cho tới bây giờ, đủ loại sự thật nói cho Yếm Xuân, Thủ Diệp Vân đã đi lên một con đường hoàn toàn không giống với những gì nàng tưởng tượng.

Điểm cuối vẫn là dừng lại ở chỗ nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể tưởng tượng được Thủ Diệp Vân vì sao lại tốt với mình như vậy, hy sinh nhiều như thế. Mình đối với nàng ấy không tốt, hoàn toàn không thể tưởng tượng nàng ấy sẽ thích mình.

Yếm Xuân rất hụt hẫng.

Ninh Dung tìm kiếm một hồi, không tìm được thứ gì.

Sư muội cũng chưa thấy đâu, có lẽ vẫn đang ở dưới Dịch An Nhai.

Ninh Dung liền không tiện đi về.

Phục Hạ từ trong góc đi lên, tìm một tảng đá ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài. Cả người tiều tụy, tựa như chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ lập tức ngủ mất.

Thoạt nhìn thì có vẻ nàng đã không nghĩ đến Thủ Diệp Vân nữa.

Ninh Dung đi tới vỗ vỗ Phục Hạ.

Phục Hạ dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra một vị trí cho Ninh Dung, ý bảo nàng cũng ngồi lên.

Ninh Dung cau mày ngồi xuống. Phục Hạ nghiêng đầu dựa vào vai nàng, thấp giọng nói với nàng: "Nàng ấy đi ngược dòng thời gian là nghịch thiên, đưa ta đến nơi này, nàng ấy trở về có lẽ đã chết."

Ninh Dung sờ sờ mặt nàng. Không nói lời nào.

Phục Hạ thở dài một hơi: "Không nghĩ nữa, cứ như vậy đi. Cảm ơn nàng ấy."

Rõ ràng mình mới là người được lợi, nhưng Ninh Dung không biết vì sao, mũi cay xè, muốn nói với nàng không sao cả. Nhưng nhìn bộ dạng này của Phục Hạ, trong lòng lại có chút chua lòm.

Phục Hạ đếm trên đầu ngón tay: "Nếu là Thủ Diệp Vân làm, thì lần này Cốt Ngọc một mình có thể giải quyết, có lẽ không cần ta động thủ."

Ninh Dung vẫn gật đầu.

"Vậy trở về Thượng Thanh Cung đi, nói không chừng còn có thể giúp đỡ được gì."

Ninh Dung gật đầu: "Trở về."

Phục Hạ đứng lên.

"Ngươi biết ngọc tủy Uyên Ngọc ở đâu không? Mang theo, nói không chừng ngươi còn dùng được."

Phục Hạ đảo mắt nhìn quanh, hơi híp mắt.

Một lát sau, nàng dẫn Ninh Dung trở lại căn phòng của nàng ở Mộ Thanh Phong, từ trên xà nhà bắt lấy một khối ngọc tủy tròn trịa, mập mạp. Không biết nó đã ở trên xà nhà bao lâu, cái xà nhà bằng gỗ đều có dấu hiệu bị ngọc hóa.

Ngọc tủy đảo tròng mắt, chậm rãi nhìn về phía Phục Hạ.

Miệng vừa mở lập tức lại muốn khóc.

Phục Hạ nhéo miệng nó: "Câm miệng."

Ngọc tủy thút tha thút thít, không biết vì sao đã qua lâu như vậy mà nó vẫn không trốn thoát được khỏi người này.

Phục Hạ nắm ngọc tủy, đứng trên phi kiếm của Ninh Dung.

Thượng Thanh Cung.

Hư Chiêu Hàm cầm cây quạt của Phục Hạ sư tỷ, không biết hai vị sư tỷ đi đâu, vì sao lâu như vậy không xuất hiện.

Hiện tại nơi này cũng chỉ có mình nàng, mọi người đều rất bận. Chẳng lẽ hai người kia lén chạy ra ngoài lười biếng?

Nếu không có Phục Hạ sư tỷ, Hư Chiêu Hàm khẳng định sẽ không đoán như vậy. Ninh Dung sư tỷ của mình là một người siêu cấp có trách nhiệm, siêu cấp cần cù nhiệt huyết, tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài lười biếng vào lúc này.

Nhưng Phục Hạ sư tỷ thì có thể, mà Ninh Dung sư tỷ ở trước mặt Phục Hạ sư tỷ không hề có lập trường, chỉ cần Phục Hạ sư tỷ làm nũng, nói không chừng Ninh Dung sư tỷ thật sự sẽ chạy trốn cùng Phục Hạ sư tỷ đi ngủ nướng......

Hư Chiêu Hàm nghĩ như vậy, rất là áy náy. Nàng nhìn thấy việc gì đều vội vàng muốn đi làm, sợ vì hai vị sư tỷ lười biếng mà để người khác làm thêm nhiều việc. Bản thân nàng có thể làm thêm chút việc liền làm thêm một ít.

Ngay lúc Hư Chiêu Hàm không coi chính mình là người, cực khổ vất vả không dám nghỉ ngơi một lát, Ninh Dung mang theo Phục Hạ đã trở lại.

Ninh Dung đưa Phục Hạ đến phòng thuốc, thấy nàng còn có chút thất thần, khẽ cắn môi, lấy ra khối ngọc tủy kia, duỗi tay cắt một đường trên cánh tay, dùng bình ngọc hứng lấy, sau đó đem ngọc tủy đặt vào bình ngọc, dặn dò Phục Hạ nhất định phải mang theo bên người.

Vốn dĩ Hư Chiêu Hàm nhìn thấy hai người an toàn trở về còn có chút vui mừng, kết quả còn chưa kịp đi đến nói hai câu, Ninh Dung đã làm ra một chuyện như vậy.

Phục Hạ sư tỷ đang tự chữa trị vết thương cho Ninh Dung sư tỷ, Hư Chiêu Hàm đứng bên cạnh nhìn, không dám động.

Ninh Dung còn phải đi thủ trận ở hậu sơn, đưa Phục Hạ qua đó lại sờ sờ mặt Phục Hạ. Rồi đi.

Không biết có phải vì thời gian đã trôi qua quá lâu, hay vì mọi người trong lòng đều rõ ràng rằng, những trận chiến trước đây đều chỉ là tiểu đả tiểu nháo, sau này còn có một trận chiến lớn hơn, khó khăn hơn. Gần đây Thượng Thanh Cung an bình một cách khác thường, ngay cả thương binh cũng đã giảm đi rất nhiều.

Rõ ràng trước đây cũng có những lúc như vậy, nhưng hôm nay Ninh Dung cảm thấy mình có chút buồn ngủ.

Vết thương trên cánh tay cắt ra chảy máu, lại được đắp thuốc trị liệu đến hồi phục bảy tám phần, hiện tại đau rát như bị bỏng, mang theo chút cảm giác tê dại. Hình như có một ngọn lửa đang đốt, phát ra tiếng kêu như than củi đang cháy.

Ninh Dung không tự chủ được nheo mắt lại, ý thức lâm vào một mảnh hỗn độn.

Bình ngọc bên hông Phục Hạ, ngọc tủy ngâm trong máu tươi, thút tha thút thít muốn khóc.

Nước mắt rơi xuống máu, không biến thành ngọc châu, mà là lặng yên không một tiếng động biến mất trong máu.

Ngọc tủy khóc một lúc lâu, nước mũi nước mắt đều rơi xuống. Vô ý một cái liền bị sặc một ngụm. Nó ho khan hai tiếng, trên mặt treo nước mắt cùng với máu tươi trong chai cùng nhau đổ vào miệng.

Ngọc tủy dần dần ngừng khụt khịt, liếm liếm máu bên miệng mình, nhíu mày.

Di, cái hương vị này, thật quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store