[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 76: Cứ Như Vậy Đi.
Kỳ thật Phục Hạ đối với chuyện của Thủ Diệp Vân đã không nhớ được quá nhiều.
Nếu không phải sự kiện Uyên Ngọc Thạch kia, nàng thậm chí đã quên mất.
Hiện tại nàng nhớ rõ một chút, Thủ Diệp Vân chính là một cô gái Nhân tộc bình thường, không bước chân vào Tu chân giới, cái gì cũng không biết. Ở trước mặt nàng xem là một người rất có kiên nhẫn, rất giống Tố Miểu. Chỉ là loại tiểu cô nương rất bình thường, ở trước mặt nàng có chút yếu ớt, nhút nhát sợ sệt, rất sợ những thứ mình không biết. Nàng ấy nguyện ý vẫn luôn là ở cái sân nhỏ kia, nấu cơm, đọc sách, cùng nàng đùa giỡn ầm ĩ.
Nàng không biết Thủ Diệp Vân sau này đã làm gì mới có thể trở thành Tông chủ Niệm Hàn tông. Khi đó nàng ấy đã mười mấy tuổi, còn chưa bắt đầu Luyện Khí. Cho dù sau này thật sự bắt đầu tu luyện, tốc độ cũng sẽ rất chậm. Nhất định đã phải trải qua những cực khổ mà người thường khó lòng chịu đựng mới có thể đạt được thứ mà người khác lại dễ dàng có được như trở bàn tay.
Sau này nàng cư trú lâu dài ở Phục Hạ Phong, căn bản không gặp qua Thủ Diệp Vân. Nhưng vào lúc nàng không biết, Thủ Diệp Vân lại tốn công tốn sức lớn như vậy để đưa nàng đến nơi này.
Nếu không phải Thiên Đạo làm mà là Thủ Diệp Vân làm, vậy thì một số chuyện không hợp lý sẽ được giải thích.
Vì sao Thiên Đạo đưa nàng tới lại không liên hệ, không nói chuyện với nàng, thậm chí không nói cho nàng biết cần phải làm gì?
Vì sao đưa nàng tới lại còn cho nàng một thân thể khỏe mạnh, lại cho nàng một tông môn tốt như vậy, một sư phụ và sư tỷ chiếu cố nàng như thế?
Vì sao thoại bản lại nói Cốt Ngọc có thể một mình giết chết ma thú mà không có sự tồn tại của nàng?
Bởi vì đây không phải Thiên Đạo làm. Thủ Diệp Vân đưa nàng tới đây, không phải vì muốn nàng chịu tội gánh trách nhiệm.
Nàng ấy khả năng chỉ là, biết nàng khi đó rất khổ sở, cho nên đơn thuần mà, muốn cho nàng có một thân thể khỏe mạnh, để nàng có thể tùy tâm sở dục mà thôi.
Biết chuyện này kỳ thật còn khiến Phục Hạ khó chịu hơn cả cảm giác chính nàng có thể sẽ chết.
Đặc biệt là hiện tại nàng thật sự học theo cách Thủ Diệp Vân lúc đó, từng chút đi tìm Hoàng Miễn Ngọc.
Thật sự rất khó. Bản thân nàng cùng tiểu chỗ dựa ở bên nhau tìm đều cảm thấy nơi đó rất áp lực. Thủ Diệp Vân hẳn là đã tìm khắp tất cả mọi nơi, cuối cùng mới đi Ma Vực, không biết đã tìm bao lâu.
Phục Hạ không hy vọng người khác đối tốt với nàng như vậy. Quan trọng nhất là, nàng đối với nàng ấy không tính là tốt, nàng thậm chí còn không nhớ rõ nàng ấy.
Phục Hạ cảm thấy có chút áy náy.
Nàng cứ như vậy nghĩ miên man, được Ninh Dung kéo đi từng bước để tìm kiếm.
Không tìm được người, trước tiên lại phát hiện Cốt Ngọc.
Cốt Ngọc nhìn một người Trúc Cơ và một người Kim Đan đang đi qua đi lại ở Ma Vực, lúc ấy liền mở to mắt.
Lại phát hiện đây là sư tỷ của Hư Chiêu Hàm, nàng càng giật mình hơn.
Cốt Ngọc bay nhanh tới, kéo Ninh Dung đang định đi vào huyệt động: "Các ngươi sao lại tới nơi này? Mau trở về!"
Phục Hạ tâm thần không yên, tùy tiện liền hất Cốt Ngọc ra: "Tới tìm một thứ."
"Tìm cái gì? Trở về đi, nơi này rất nguy hiểm!"
Phục Hạ không biết vì sao Cốt Ngọc lại gấp gáp như thế, nhưng nhìn thấy Cốt Ngọc liền nhớ tới nàng lâu như vậy vẫn luôn ở Ma Vực, nói không chừng đã từng thấy qua rồi sao? Nàng nghĩ như vậy, đem ngọc bài trong tay đưa cho Cốt Ngọc xem: "Ngươi lâu như vậy có nhìn thấy khối ngọc này chưa? Ta có việc cần dùng đến."
Cốt Ngọc và hai cái sư tỷ của Hư Chiêu Hàm không phải là quá quen thuộc. Đối với người tên Phục Hạ này căn bản là biết mặt, nhưng chưa nói chuyện quá vài câu. Hiện tại nhìn thấy ngươi kia tự nhiên mà đưa đồ vật cho nàng như vậy, không chỉ sốt ruột còn cảm thấy không thể tưởng tượng. Nàng một tay liền túm lấy cả hai người, không nói gì, trực tiếp liền muốn đưa hai người ra ngoài. Vạn nhất có bất trắc gì, Hư Chiêu Hàm khẳng định sẽ rất khổ sở, mà mẹ vợ......
Mẹ vợ biết mình gặp qua hai người này mà vẫn để các nàng lưu lại Ma Vực, khẳng định càng không thích mình.
Phục Hạ vốn dĩ đang nghĩ chuyện của Thủ Diệp Vân, hiện tại thấy Cốt Ngọc còn không nghe lời như vậy, nổi giận, một tay đánh bay tay Cốt Ngọc: "Hôm nay ngươi bị làm sao vậy?!"
Cốt Ngọc dừng một chút, đột nhiên cảm thấy những lời này cùng ngữ khí, thậm chí biểu tình khi nói ra những lời này đều rất quen thuộc.
Nàng nhìn về phía sư tỷ của Hư Chiêu Hàm mà mình đang nắm, cực kỳ cẩn thận quan sát, chậm rãi buông tay, không xác định mà gọi: "Tiền bối?"
Phục Hạ nghe ra sự không xác định trong giọng nói này, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sờ sờ mặt, lại nhìn Cốt Ngọc: "......"
Lần này là Phục Hạ.
Cốt Ngọc vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt mang theo chút hoảng hốt.
Ninh Dung hiện tại đã có thể dung hợp hình ảnh sư muội và Yếm Xuân lại với nhau, cho nên hôm nay nàng cũng rất tự nhiên cho rằng Cốt Ngọc cũng đã biết. Nhưng hiện tại xem phản ứng này của Cốt Ngọc, có lẽ là......
Cũng may Phục Hạ hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm, nên không nói nhiều, nàng đem ngọc bài vỗ vào lòng bàn tay Cốt Ngọc: "Biết khối ngọc này không? Ở Ma Vực có nhìn thấy nó chưa?"
Cốt Ngọc hoảng hốt tiếp nhận ngọc, làm phép, sau đó theo một đường dẫn vô hình, dẫn Phục Hạ đến một nơi.
Đó không phải huyệt động, là một cái hồ nước, nước cũng đen như mực, nhìn dày nặng đặc sệt, giống như mang theo mùi khó ngửi.
Cốt Ngọc không biết Phục Hạ muốn làm gì, nhưng nàng hiện tại vẫn còn việc phải làm, cho nên đưa Phục Hạ tới nơi này rồi đi ngay.
Trước khi đi, nàng nhìn thấy Phục Hạ vung tay lên, toàn bộ nước hồ đều bị lật tung.
Cho dù vừa rồi đã đoán được, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng.
Đặc biệt là Cốt Ngọc từng thấy người này cùng Hư Chiêu Hàm ở bên nhau không làm gì cả, ăn vặt, thút thít nói rằng mình cái gì cũng không biết, thật sự quá nhớ tiểu chỗ dựa, còn viết thư tình bằng giấy cho Ninh Dung. Thật khó mà tưởng tượng được nàng ấy lại là một người như vậy!
Toàn bộ hồ nước đều bị lật lên, nước đen kịt bên trong bị đổ ra mặt đất, vừa chạm đất đã bị đất đai khô cằn hấp thu, chỉ để lại trên mặt đất một tầng bùn màu đen.
Phục Hạ nhảy xuống, ở phía dưới phát hiện một khối vách đá gồ ghề, trên đó mang theo một chút màu vàng nhạt. Nhìn như là phần còn sót lại của Hoàng Miễn Ngọc bị lấy đi.
Phục Hạ dừng lại. Đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Phục Hạ nắm tay Ninh Dung vội vã quay về Niệm Hàn tông.
Nàng đi thẳng đến cái sơn động dưới Dịch An Nhai.
Giường đá Uyên Ngọc Thạch đã được nàng dọn đi, Cửu Anh Hoa đã bị Tông chủ mang đi. Phần Hoàng Miễn Ngọc thừa lại trên mặt đất trước đây được cất trong một góc.
Phục Hạ ngồi vào một góc, tùy tiện tìm một khối ngọc, nắm chặt.
Lần trước vì chuyện Lạc Mai Cốc, nàng dùng ngọc bài Tôn chủ Ma tộc đổi lấy một Ma tộc bí pháp từ Cốt Ngọc, hiện tại cũng vừa lúc dùng tới.
Ninh Dung không hiểu rốt cuộc Phục Hạ làm sao, từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết chuyện gì.
Hiện tại chỉ ngồi xổm bên cạnh Phục Hạ, nắm lại bàn tay lạnh lẽo của nàng, rất lo lắng mà nhìn nàng.
Phục Hạ thất hồn lạc phách, một lúc lâu, buông khối ngọc trong tay xuống, thở dài.
Ninh Dung: "Làm sao vậy?!"
Phục Hạ có chút khó chịu, rầu rĩ không vui: "Ta cảm thấy ta có chút quá đáng."
Ninh Dung che lại mắt nàng, thanh âm càng ôn hòa: "Không có đâu, ngươi không quá đáng."
Nếu Phục Hạ đi vào nơi này không gặp được tiểu chỗ dựa, có lẽ nàng hôm nay sẽ không khó chịu.
Dù sao, Thủ Diệp Vân đối với nàng mà nói chỉ là một người đã bị lãng quên. Nếu người đã bị lãng quên này làm gì đó tốt cho nàng, Phục Hạ cũng chưa chắc sẽ để ý. Nếu nàng không ở trong hoàn cảnh tốt như hiện tại, nói không chừng nàng sẽ cảm thấy bản thân chẳng cần hỗ trợ, thậm chí có lẽ còn nghĩ rằng sự trợ giúp khó hiểu cùng sự hy sinh không thể lý giải này của nàng ấy khiến bản thân nàng cảm thấy áp lực.
Nhưng nàng lại gặp được Ninh Dung. Nàng đã trải qua cô độc lâu dài, thống khổ lâu dài, đột nhiên bị ném đến một hoàn cảnh như vậy, gặp được tiểu chỗ dựa. Không giống với những người khác, có thể vô điều kiện dung túng, đối xử tốt với nàng như vậy. Nàng biết thích một người là như thế nào.
Nàng xác thật đã đạt được lợi ích, thích nơi này, cho nên vô cùng cảm tạ người đã đưa nàng vào nơi này.
Trước đây nàng nghĩ là Thiên Đạo làm, cho dù cảm thấy Thiên Đạo chỉ là muốn lợi dụng, nàng vẫn cảm tạ Thiên Đạo. Kết quả bây giờ lại phát hiện, không phải Thiên Đạo, là Thủ Diệp Vân.
Nàng ấy đã là Tông chủ Niệm Hàn tông, nhưng vẫn là ngàn dặm xa xôi tìm khắp mọi nơi, thử vô số phương pháp, nghĩ ra một cách có thể giúp nàng thoát khỏi thân thể ban đầu, thoát khỏi hư danh, làm nàng biến thành Phục Hạ được người bảo hộ, được người dung túng, được người sùng bái như bây giờ.
Nàng ấy tìm tất cả ngọc thạch tạo thành thân thể, dùng Uyên Ngọc Thạch dưỡng. Vì sao lại trồng Cửu Anh Hoa? Bởi vì nàng ấy dùng máu của chính mình tẩm bổ thân thể này, dưỡng suốt hai trăm năm.
Lúc trước nói chuyện với Tông chủ về chuyện Thủ Diệp Vân, Tông chủ nói chỉ biết nàng ấy đang mưu tính một chuyện nghịch thiên. Chẳng lẽ không đúng sao, đưa thân thể từ ngọc xuyên qua thời không đến Phục Hạ Phong, lại lưu lại một ngọn hồn đăng cho Niệm Hàn tông, dặn dò hậu bối phải đi tìm người này, che chở thật tốt.
Đây chẳng phải là cử chỉ nghịch thiên sao?
Nàng ấy tốn công tốn sức lớn như vậy, nhưng mình lại không nhớ rõ nàng ấy.
Hiện tại Phục Hạ có người nàng yêu thích, cho nên biết thích một người là cảm giác gì.
Nếu có một ngày tiểu chỗ dựa gặp phải tình cảnh giống như nàng lúc trước, nàng khẳng định cũng sẽ giống Thủ Diệp Vân, nghĩ hết mọi cách để tạo ra cho tiểu chỗ dựa một kết cục tốt.
Nhưng Phục Hạ là một người rất ích kỷ.
Nàng hao tâm tổn trí cho tiểu chỗ dựa, là muốn tiểu chỗ dựa ở bên nhau với nàng. Cho dù nàng có chết, cũng muốn tiểu chỗ dựa luôn nhớ rõ nàng, vĩnh viễn không ở bên người khác, vĩnh viễn ghi nhớ nàng.
Nhưng Thủ Diệp Vân không có. Nàng thậm chí không nhớ rõ nàng ấy.
Không chỉ là hiện tại, còn có đoạn thời gian kiếp trước ở Phục Hạ Phong, nàng mỗi ngày đều hồ đồ xem thoại bản, ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng là người khác cho nàng rất nhiều đồ vật, cầu nàng đi làm việc.
Khi đó mình cũng đã không nhớ rõ Thủ Diệp Vân.
Nàng ấy cũng không có cùng mình nói qua, không có xuất hiện trước mặt mình.
Cứ như vậy lặng yên không một tiếng động, làm nhiều chuyện như vậy vì mình.
Phục Hạ đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng ấy cũng là đứa trẻ mình mang ra từ nơi bị người khác bắt nạt, nhưng hiện tại mình chẳng nhớ rõ cái gì.
Phục Hạ tự đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, cảm thấy chính mình rất quá đáng.
Nàng sẽ không vì cảm thấy có lỗi với Thủ Diệp Vân mà hối hận vì thích tiểu chỗ dựa, ngược lại, bởi vì thích tiểu chỗ dựa, nàng càng cảm thấy rất có lỗi với Thủ Diệp Vân.
Là loại cảm giác buồn bã này.
Nàng kéo Ninh Dung không biết chuyện gì lại gần, thấp giọng nói: "Ta hình như đã làm sai một chuyện."
Ninh Dung nhìn bộ dạng này của nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Làm sao vậy? Không cần khổ sở."
Phục Hạ đem đầu đặt lên vai Ninh Dung, nghĩ nghĩ, mở miệng kể lại chuyện trước đây.
Về Thủ Diệp Vân kiếp trước, nàng biết được cũng chỉ là những điều Uyên Ngọc Thạch nói với nàng. Nàng nói xong với Ninh Dung chỉ trong hai ba câu.
Phần còn lại liền lẩm bẩm cùng Ninh Dung: "Ta cũng không nhớ rõ nàng, nàng ấy thật ra không cần làm như vậy. Nàng ấy làm vậy để làm gì?"
Ninh Dung mím môi, thấp giọng nói với nàng: "Đừng tự trách."
"Không phải tự trách, là một loại cảm giác khác, không tính là không vui, nhưng cũng không thể vui vẻ nổi."
Phục Hạ không biết phải nói thế nào về cảm giác này, nên nói lung tung với Ninh Dung: "Ta trước đây đối xử với nàng ấy cũng không được tốt lắm, ngươi biết ta, ta căn bản không biết chăm sóc trẻ con, vẫn luôn là nàng ấy chiếu cố ta. Ta cho rằng ta đi rồi nàng ấy sẽ thành thân sinh con. Ta không nghĩ tới nàng ấy sẽ làm như vậy."
Ninh Dung không biết Thủ Diệp Vân, cũng không thể tưởng tượng được Yếm Xuân hơn hai mươi tuổi là bộ dáng gì. Nàng nhìn Phục Hạ đang xụ mặt không biết suy nghĩ gì, cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Nếu ba ngàn năm trước mình cũng ở đó, mình cũng sẽ nguyện ý làm như vậy.
Nhưng mình không ở đó. Đó là Thủ Diệp Vân làm.
Thủ Diệp Vân đã cứu Yếm Xuân, cho Yếm Xuân một hiện tại tốt như vậy, mình hẳn là nên phải cảm tạ Thủ Diệp Vân.
Ninh Dung trong lòng rõ ràng, cũng thật sự rất cảm kích vị Tông chủ đời đầu mà nàng chưa thấy qua kia — người đã cứu Yếm Xuân, đưa Yếm Xuân đến trước mặt nàng.
Nhưng khi nhìn bộ dạng hiện tại của Phục Hạ, nàng lại nhịn không được nghĩ điều đại nghịch bất đạo, vì sao không phải là mình?
Mình cũng có thể làm được như vậy.
Nàng không hề muốn Phục Hạ vì cảm kích Thủ Diệp Vân mà không ở bên nàng.
— Mình thật sự rất cảm kích nàng ấy, nhưng vẫn vì thái độ của Phục Hạ đối với nàng ấy mà cảm thấy trong lòng chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store