[BHTT-EDIT]Mãn Cấp Sư Tổ Chỉ Muốn Làm Phế Vật-Tuyết Bích Phao Cước
Chương 75: Một Cái Suy Đoán
Thời gian chớp mắt đã trôi qua gần nửa năm.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Dung và Phục Hạ đều làm công việc của mình, luôn thành thật ở hậu phương, nơi nào thiếu người thì bổ sung vào đó.
Không biết có phải vì quá bận rộn hay không, Hư Chiêu Hàm đã lặng yên không một tiếng động đột phá cảnh giới Trúc Cơ, thuận lợi tiến vào Kim Đan, mà không ai hay biết.
Phục Hạ lại tìm thời gian dẫn Ninh Dung đi một chuyến Ma Vực.
Ma Vực hiện tại chướng khí mù mịt, mặt đất đã nhuốm đầy máu. Nhưng vẫn có người, hoặc là ma, từng đợt xông vào bên trong, sau đó chết đi.
Mấy ngày trước Cốt Ngọc nói cho Yếm Xuân biết là đã tìm được nơi ma thú trú ẩn. Phục Hạ đi nhìn thử, cũng không nhớ ra đây là nơi nàng phong ấn ma thú năm đó.
Một cái huyệt động rất sâu, đen như mực, từ bên ngoài nhìn cái gì cũng không thấy rõ. Dù sao Phục Hạ cảm thấy nó không khác biệt gì so với những huyệt động khác, cũng không biết Cốt Ngọc tìm được bằng cách nào.
Phục Hạ dẫn Ninh Dung đi xem qua một chút, rồi quay trở về.
Chờ đến khi đưa Ninh Dung về xong, nàng lại một mình lén chạy về Ma Vực để quan sát kỹ.
Vừa rồi lúc đi cùng Ninh Dung nàng không dám nói, nhưng nàng có thể nhìn ra được phong ấn của mình đã bị người tấn công từ bên ngoài. Đó là một đòn đánh từ rất lâu trước, với năng lực không thể xem thường.
Yếm Xuân lo lắng có người đang trợ giúp con ma thú này trốn thoát. Dù sao nàng vẫn có lòng tin vào phong ấn. Tuy rằng nàng không gia cố phong ấn, nhưng khi thiết lập phong ấn nàng đã dặn dò Thiên Đạo phải giữ gìn nó. Theo lý mà nói không nên nhanh chóng bị phá như vậy. Hiện tại nhìn thấy dấu vết này, nàng lập tức hoài nghi là có người đang trợ giúp ma thú. Mặc dù người đó không thành công đánh vỡ phong ấn, nhưng vẫn phá hủy một chút, dẫn đến việc ma thú có thể tiếp thu được tin tức ngoại giới, thậm chí thiết lập bẫy rập cho những ma tộc khác ở bên ngoài.
Ý tưởng của nàng là tốt. Nhưng không biết có phải vì lần này không mang theo Ninh Dung hay không, nàng chạy vài vòng mà vẫn chưa tìm được phương hướng chính xác, ở Ma Vực trụi lủi cứ bay tới bay lui giống như một con ruồi không đầu.
Cuối cùng vẫn là Cốt Ngọc phát hiện, dẫn nàng đi tới bên ngoài huyệt động.
Phong ấn quả nhiên là bị người công kích. Mang theo dấu vết, nhưng vẫn chưa vỡ tan.
Yếm Xuân nhìn kỹ, nhíu mày: "Đại khái cũng là trong năm nay, phong ấn sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Ngươi hiện tại......"
"Đã phong tỏa nơi này, đến lúc đó cũng chỉ có vài người tiến vào."
Đang nói chuyện, vật bên trong huyệt động hình như là nghe thấy âm thanh, chậm rãi đi ra.
Mỗi một lần bước chân đạp xuống đều đất rung núi chuyển, mang theo tiếng thở dốc dày đặc, từng bước đi tới.
Cốt Ngọc đứng ở phía sau Yếm Xuân một khoảng nhỏ, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Yếm Xuân......
Yếm Xuân nghĩ đến gia hoả khổng lồ như một ngọn núi nhỏ kia, có chút đau đầu.
Không biết có phải vì phản ứng của Ninh Dung trong khoảng thời gian này không, nàng thật sự không muốn quản những chuyện này. Bây giờ nghĩ đến vật kia lập tức sẽ đi tới liền muốn né tránh. Trên thực tế, nàng hiện tại thật sự rất hy vọng mình chỉ là một tiểu đệ tử vừa mới Trúc Cơ của Niệm Hàn tông, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cần lo.
Nhưng hiện tại nàng là Yếm Xuân, bên cạnh nàng không phải Ninh Dung — người lúc nào cũng sẽ bảo hộ nàng — mà là Cốt Ngọc đang đứng phía sau, đợi nàng ra tay.
Yếm Xuân lui không thể lui, chỉ có thể đứng yên như vậy, nhìn vật kia trong từng chút đi đến trước mặt từ trong bóng tối.
Cốt Ngọc rốt cuộc cũng thấy được bộ dáng của thứ này.
Rất khổng lồ, toàn thân đỏ thẫm, gồ ghề, trên sống lưng nhô lên mang theo những chiếc gai xương nhỏ li ti. Nó có cái đầu giống chó săn, nhưng cái đuôi phía sau lại giống ngựa. Hai mắt đỏ thẫm, nhìn Yếm Xuân, mở miệng phát ra tiếng gào rống. Đầu lưỡi có màu sắc giống máu tươi, hàm răng sắc bén như lưỡi dao.
Tiếng gào thét xuyên qua phong ấn đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng Cốt Ngọc vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Yếm Xuân hơi nghiêng đầu, xoa xoa vị trí khóe mắt, giống như đang nói chuyện với bằng hữu đã lâu không gặp: "Có người tới cứu ngươi sao?"
Tiếng gào thét của ma thú quanh quẩn trong sơn động, sau một lúc lâu rốt cuộc trở về bình tĩnh. Hắn nhìn Yếm Xuân, trong mắt tràn đầy thù hận: "Ngươi làm sao còn sống?!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Cốt Ngọc.
Yếm Xuân thở dài: "Ta cũng muốn biết."
Con ma thú kia càng thêm tức giận.
Yếm Xuân dỗ dành hắn: "Ngươi cùng ta nói một chút đi, có người muốn xông vào nơi này? Có phải là muốn cứu ngươi không?"
Ma thú nhìn Yếm Xuân, nhe răng, nhưng không nói gì.
Yếm Xuân nhìn một lát, xoay người mang theo Cốt Ngọc đi.
Trở lại Thượng Thanh Cung, nàng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Đầu óc nàng không linh hoạt, thế nào cũng không nghĩ ra. Cuối cùng vẫn là nói với Ninh Dung một ít: "Đòn đánh của người đó rất mạnh, nhưng hắn lại không tiếp tục kiên trì. Ta không biết vì sao. Nếu hắn vẫn cứ đánh tiếp, cùng với nỗ lực của ma thú ở bên trong, có lẽ phong ấn lúc ấy đã vỡ vụn."
Ninh Dung cũng nhíu mày: "Sau đó thì sao?"
Phục Hạ nghĩ nghĩ, nói cho Ninh Dung điều nàng khó hiểu: "Kỳ thật chuyện này năm đó không có người biết đến, dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Những người tạo ra ma thú sau đó cũng đều bị nó nuốt chửng. Người biết rất ít, ta không biết vì sao lại có người đi Ma Vực, hơn nữa vừa lúc tìm được cái huyệt động kia, ta trong lòng không yên."
"Có lẽ là đi tìm đồ vật?"
Ninh Dung nghĩ nghĩ, giải thích với Phục Hạ: "Đi tìm đồ vật, hắn không biết Ma Vực có cái gì, nhưng hắn muốn tìm đồ vật, không chịu buông tha một góc, cho nên hắn cũng muốn đi vào cái huyệt động đó. Nhưng vì có phong ấn, hắn công kích một chút, nhận ra được không đúng nên rời đi."
"Nhưng hắn rất mạnh. Có năng lực như vậy lúc ấy nhất định sẽ bị lôi kéo tới tham dự trận chiến tranh này, hắn không có khả năng không biết đồ vật ở Ma Vực."
"Có lẽ lúc ấy hắn còn chưa mạnh như thế?"
Phục Hạ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì, dựa vào Ninh Dung, bực bội xua xua tay: "Không nghĩ nữa, đi sắc thuốc đi. Mặc kệ, phiền quá."
Ninh Dung xoa xoa vầng trán đang nhăn lại của nàng, an ủi: "Không cần suy nghĩ, đi thôi."
Phục Hạ cầm cây quạt nhỏ, bắt đầu chuyên chú nhìn dược lò nhỏ trước mặt, không nghĩ gì cả.
Sau đó, Hư Chiêu Hàm lại khiêng vài người trở về, bị thương rất nặng. Hư Chiêu Hàm bận rộn, muốn lấy Uyên Ngọc Thạch để dùng cho thương binh.
Có lẽ là bởi vì hiện tại mọi người đều biết đã đến thời khắc nguy nan, tất cả môn phái không còn tàng tư. Niệm Hàn tông cũng lấy ra tất cả Uyên Ngọc Thạch.
Giường đá trước đây vốn dĩ đã nứt vỡ, hiện tại dứt khoát thành rất nhiều khối nhỏ. Còn ngọc tủy kia, hiện tại không biết đi nơi nào.
Phục Hạ máy móc phe phẩy cây quạt, trong đầu vẫn nghĩ tới ngày đó tiểu chỗ dựa dẫn nàng đi tìm cái nơi ẩn thân của kẻ "nằm vùng Ma tộc châm ngòi quan hệ giữa mình và tông môn". Thế nào cũng không nghĩ tới còn có thể tìm được một bảo bối hữu dụng như vậy.
Thủ Diệp Vân còn rất lợi hại, có thể tìm tới nhiều đồ vật lợi hại, mấy ngàn năm vẫn còn dùng được......
Phục Hạ câu được câu không mà nghĩ đến Uyên Ngọc Thạch trong động phủ kia, Cửu Anh Hoa sinh ra ý thức, còn có Hoàng Miễn Ngọc rải trên mặt đất......
Phục Hạ phe phẩy cây quạt càng ngày càng chậm.
Hoàng Miễn Ngọc.
Bản thân nàng chưa từng nghe nói qua. Khi đó tiểu chỗ dựa nói rằng thứ ấy vốn dĩ cực kỳ khó có được, là do Thủ Diệp Vân tìm ra. Nếu không phải Thủ Diệp Vân phát hiện thì sẽ không ai biết còn có thứ ấy. Trên người tiểu chỗ dựa còn có một khối Hoàng Miễn Ngọc làm ngọc bài, dùng để chứng minh thân phận đại đệ tử của Tông chủ Niệm Hàn Tông.
Hư Chiêu Hàm còn đang bận rộn. Phục Hạ đột nhiên dừng lại, xoa xoa bàn tay không chút máu, ném cây quạt đi, chạy đi tìm Ninh Dung.
Vừa mới đi mà hiện tại đã trở lại, Ninh Dung còn có chút mờ mịt, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, nàng bắt lấy bàn tay Phục Hạ đang sờ sờ trên người nàng, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng bắt được một bàn tay, Phục Hạ liền dùng tay còn lại tiếp tục sờ trên người nàng.
Ninh Dung có chút nóng mặt, lại hỏi lần nữa: "Làm sao vậy?"
Phục Hạ sốt ruột: "Ngọc bài kia của ngươi, cho ta xem."
Ninh Dung không rõ nguyên do, còn muốn hỏi là ngọc bài nào, Phục Hạ đã tự mình sờ thấy.
Nàng cầm khối ngọc bài làm từ Hoàng Miễn Ngọc kia, nắm chặt tay Ninh Dung: "Ta có một cái suy đoán."
Trước mặt Ninh Dung, Phục Hạ kéo ống tay áo ra, cắt một đường trên cánh tay trắng nõn.
Da thịt rách ra, có máu chảy ra.
Ninh Dung không biết nàng vì sao đột nhiên tự cắt một đường, nhìn vết thương kia cảm thấy trên người bản thân cũng đau, vừa sốt ruột vừa đau lòng, lập tức từ túi Càn Khôn lấy ra thuốc muốn đắp lên cho Phục Hạ.
Phục Hạ lại trốn đi, cứng rắn mở miệng vết thương cho Ninh Dung xem: "Nàng xem, thân thể này của ta không bình thường."
Ninh Dung không xem, vẫn muốn tiếp tục đắp thuốc cho Phục Hạ.
Phục Hạ không muốn, thúc giục nàng nhanh xem: "Ngươi mà không xem thì ta sẽ không đắp thuốc!"
Ninh Dung chịu đựng nhìn thoáng qua, nhìn máu chảy ra từ miệng vết thương, cảm thấy đôi mắt nàng cũng bị đâm đau.
Nàng nhìn thoáng qua, rất nhanh liền đắp thuốc cho Phục Hạ, dùng linh lực che lại, thúc đẩy miệng vết thương hồi phục.
Phục Hạ nói với nàng: "Ta ngay từ đầu đã phát hiện, đây không phải thân thể bình thường. Hơn nữa lúc ban đầu, cái tên Phục Hạ kia, các ngươi đều không chú ý nàng, mãi đến khi ta tới, hồn đăng mới sáng. Lúc ấy ta suy đoán có thể là Thiên Đạo đưa ta tới. Nhưng hôm nay ta đột nhiên nghĩ, có khi nào là Thủ Diệp Vân không? Thiên Đạo nếu muốn cho ta tới, không cần phải làm ra một Phục Hạ, nó có thể trực tiếp đưa ta tới. Nó hoàn toàn có năng lực này. Nhưng Thủ Diệp Vân thì không nhất định. Ngươi nói Hoàng Miễn Ngọc là nàng tìm được, có lẽ nàng chính là người đã công kích phong ấn ma thú, nàng muốn tìm Hoàng Miễn Ngọc, đi Ma Vực lại phát hiện cái huyệt động đó?"
Ninh Dung nhìn Phục Hạ, do dự: "Cũng có khả năng."
Phục Hạ kéo nàng: "Chúng ta đi tìm chứng cứ."
Ninh Dung còn chưa suy nghĩ cẩn thận logic vừa rồi của Phục Hạ, đã bị Phục Hạ kéo đi về phía Ma Vực.
Phục Hạ trong tay còn cầm khối Hoàng Miễn Ngọc kia, càn quét khắp nơi, ở Ma Vực tìm chứng cứ.
Trong lòng Phục Hạ vừa hoảng lại vừa sốt ruột. Nàng kéo Ninh Dung đi tìm kiếm lòng vòng.
Mặc kệ là lúc Phục Hạ chỉ là Phục Hạ, hay là sau khi nàng "quay ngựa"(lộ thân phận), chỉ cần là đi ra ngoài, thường là Ninh Dung mang theo Phục Hạ.
Đây là lần đầu tiên, Phục Hạ sốt ruột cuống quýt mang theo Ninh Dung đi. Tốc độ rất nhanh, nhanh hơn Ninh Dung không chỉ một chút.
Nhưng mà......
Ninh Dung do dự giữ chặt Phục Hạ, hỏi: "Vừa rồi có phải đã tới nơi này rồi không? Chúng ta dạo qua một vòng, nơi này đã đi qua rồi."
Phục Hạ sững lại, trên mặt lộ ra chút mờ mịt: "Phải không?"
Ninh Dung nhìn vách đá trụi lủi quen thuộc bên cạnh, gật đầu: "Đã đi qua rồi."
Phục Hạ: "......"
Ninh Dung bật cười, kéo tay Phục Hạ lại: "Ta mang ngươi đi tìm."
Chuyện này làm thì rất khó, dù sao Ma Vực thật sự rất lớn, huyệt động vô số, bên trong còn có rất nhiều thượng cổ hung thú. Nhìn khắp nơi cái gì cũng có, toàn bộ đều là màu xám xịt, đen như mực. Bầu trời cũng là màu mờ nhạt, trĩu xuống, rất áp lực.
Phục Hạ đi theo Ninh Dung tìm một lát, đột nhiên nói: "Ta hy vọng suy đoán này là giả."
Ninh Dung nghiêm túc mà lấy ra một viên dạ minh châu, mang theo Phục Hạ đi đến một cái huyệt động, nghe vậy hỏi: "Vì sao?"
Phục Hạ nói: "Nơi này không tốt. Nàng nếu đi tìm, không biết phải tìm bao lâu...... Ta hy vọng nàng an ổn làm Tông chủ Niệm Hàn tông, mà không phải ở cái nơi này tìm đồ vật."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store