[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ
Chương 26: Cảm Lạnh
"Mi bị thương rồi à?"
Dư Sơ Cẩn đi vòng quanh con rắn lớn một vòng, phát hiện ở vị trí cách đuôi nó khoảng một mét, có một chiếc đinh cắm vào, chiếc đinh đã lún sâu một nửa.
Dư Sơ Cẩn hít một hơi lạnh: "Sao mi lại bị thế này, ôi trời, ta nhìn thôi cũng thấy đau."
Không biết phải xử lý thế nào, Dư Sơ Cẩn luống cuống tay chân: "Cắm sâu như vậy, phải làm sao bây giờ, hay là ta giúp mi rút ra? Có thể trực tiếp rút ra được không?"
Dư Sơ Cẩn muốn rút lại không dám rút, cô không chỉ là một người mới trong việc sinh tồn ngoài tự nhiên, mà còn hoàn toàn không biết cách xử lý vết thương cho người khác.
Cô càng sợ rằng sau khi rút đinh ra máu sẽ chảy không ngừng, ở đây cũng không có thuốc để cầm máu.
Ngay lúc Dư Sơ Cẩn hoảng loạn không biết phải xử lý thế nào, con rắn lớn cuộn đuôi lại, há miệng, cắn lấy chiếc đinh, chỉ nghe một tiếng "phụt", chiếc đinh đã được rút ra khỏi da thịt.
Nó không chút do dự trực tiếp tự mình rút chiếc đinh ra.
Chiếc đinh dính máu bị nhổ ra trên cát, con rắn lớn nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Dư Sơ Cẩn ngẩn người hai giây, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng tiến lên kiểm tra: "Sao mi lại rút đột ngột như vậy, ít nhất cũng phải báo cho ta biết trước một tiếng chứ, rút như vậy mi có đau không."
Cô ngồi xổm trên đất, cúi đầu xem xét tình hình vết thương của nó, may mà không xuất hiện tình trạng máu phun trào không thể cầm được, chỉ có một ít máu chảy ra xung quanh vết thương.
Hơn nữa máu không phải là màu đỏ thông thường, mà là máu màu xanh.
Máu của nó lại cùng màu với da của nó.
Da của con rắn lớn màu xanh, móng vuốt màu xanh, ngay cả màu mắt cũng vậy, đúng chuẩn một con rắn lục khổng lồ.
Nhưng hiện tại màu máu không phải là trọng điểm, trọng điểm là, chiếcđinh cắm sâu một nửa, cho dù không chảy nhiều máu, nhưng tình huống này cũng phải tiêm phòng uốn ván chứ.
Nhưng hiển nhiên, trên hoang đảo đừng nói là tiêm phòng uốn ván, ngay cả băng gạc để băng bó vết thương cũng không thể tìm ra được.
Dư Sơ Cẩn nhìn chằm chằm vào vết thương của nó, nhíu mày, lo lắng không thôi: "Vóc dáng mi to như vậy, sức đề kháng chắc hẳn rất mạnh nhỉ, chắc sẽ không sao đâu đúng không, nhưng uốn ván hình như cũng không liên quan đến sức đề kháng,"
"Mi xem mi kìa, cứ phải đi nhặt cái chai thủy tinh đó, ta không cần chai thủy tinh nữa rồi, ta đã có một đống rồi, ta cần nhiều như vậy làm gì nữa,"
"Mi nhặt thì nhặt, mi lại không cẩn thận, mi tự làm mình ra thế này, nếu thật sự bị uốn ván thì phải làm sao, con rắn nhà mi coi như toi mạng rồi,"
"Mi chết rồi thì ta phải làm sao!"
Dư Sơ Cẩn vừa tức vừa lo, không nhịn được mà trách mắng nó, nhưng đối diện với ánh mắt đẫm lệ của nó, lòng cô lập tức mềm nhũn.
Bây giờ mắng nó cũng vô dụng, Dư Sơ Cẩn thở dài, dịu giọng, xoa xoa cái đầu lớn của nó: "Đau lắm sao."
Con rắn lớn dụi đầu vào lòng cô đòi ôm, trong cổ họng còn phát ra tiếng "hu hu hu".
Dư Sơ Cẩn ôm lấy nó, vỗ nhẹ an ủi nó: "Được rồi được rồi, không khóc nữa."
Tiếng "hu hu" càng lớn hơn.
Dư Sơ Cẩn ôm nó dỗ một lúc, rồi lại ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của nó, máu đã ngừng chảy, thậm chí......
Còn có dấu hiệu lành lại.
Dư Sơ Cẩn trợn to hai mắt, không phải chứ, tốc độ hồi phục dù có nhanh đến đâu cũng không thể nhanh đến mức này chứ.
Trước sau cũng chỉ vài phút, vậy mà lại lành được một phần ba rồi.
Dư Sơ Cẩn nhìn máu màu xanh còn sót lại ở mép vết thương, rồi lại nhìn con rắn lớn đang khóc nhè: "Mi không phải là yêu quái thật đấy chứ?"
Nếu thật sự là yêu quái, vậy uốn ván chắc không làm gì được nó, đây là phản ứng đầu tiên của Dư Sơ Cẩn.
Con rắn lớn không hiểu yêu quái là gì, con rắn lớn một mực cầu an ủi, dúi đầu qua, đòi ôm, đòi sờ sờ.
"Được được được, ôm ôm ôm, không đau nữa không đau nữa." Dư Sơ Cẩn dịu giọng an ủi.
An ủi khoảng 10 phút, con rắn lớn vẫn còn hu hu, cái đầu to cứ dán chặt vào người cô, đáng thương vô cùng.
Người biết chuyện thì biết nó bị một vết thương nhỏ, người không biết còn tưởng nó bị đứt đuôi.
Vết thương đó thoạt nhìn khá đáng sợ, dù sao cũng có nửa cái đinh găm vào, nhưng dưới sự tương phản với thân hình khổng lồ của con rắn lớn, nó dường như chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể.
Hơn nữa với tốc độ hồi phục nghịch thiên của nó, vết thương đã lành được một nửa rồi.
Nếu vết thương đã lành gần hết rồi, vậy có đến mức hu hu hu khóc không ngừng không?
Dư Sơ Cẩn đẩy cái đầu to của nó ra: "Mi có phải đang giả vờ không, mi căn bản không đau đến vậy đúng không."
Vốn chỉ định chọc nó một chút, ai ngờ đôi mắt to của con rắn lớn lại láo liên, không nhìn cô, cũng không hu hu nữa.
Nó nhìn trái nhìn phải, ra vẻ rất bận rộn.
Dư Sơ Cẩn tức cười, thật sự là giả vờ à.
Tâm cơ nhỏ này của nó thật sự quá rõ ràng, hoàn toàn lộ ra trên mặt, chỉ cần nói dối, chột dạ, là mắt nó không dám nhìn mình, còn giả vờ bận rộn.
Mất công lo lắng cho nó một phen.
Dư Sơ Cẩn ngồi xổm xuống, lại kiểm tra vết thương của nó, chỉ mới qua khoảng 10 phút, vết thương đã hồi phục được hai phần ba, nếu không nhìn kỹ thậm chí còn không thấy vết thương nữa.
Con vật này có lẽ thật sự là yêu quái, chảy máu màu xanh thì thôi đi, tốc độ hồi phục có thể gọi là kinh khủng, căn bản không giống sinh vật có thể tồn tại trong thực tế.
"Yêu quái thì yêu quái", Sơ Cẩn gan lớn lắm, cũng không quan tâm.
Là người là yêu là quỷ là quái, có quan hệ gì, chỉ cần không làm hại cô, vậy nó chính là một con rắn tốt.
Con rắn lớn vừa rồi nói dối, nên quá chột dạ, giấu cái đầu to lớn sau gốc cây, nhưng cái đuôi lại không giấu được.
"Giấu đầu lòi đuôi, đúng là một con rắn ngốc."
Nó không phải là sinh vật thông thường, không thể phán đoán theo lẽ thường, Dư Sơ Cẩn thở dài.
Xác nhận con rắn lớn không sao, chỉ là đang giả vờ đáng thương, Dư Sơ Cẩn thở phào, nó không sao là tốt rồi.
Dư Sơ Cẩn quay về bên đống lửa, cầm lấy cái lon sắt đặt bên cạnh, mứt dâu sơn trà đã nguội, có thể ăn được rồi.
Cô cầm đôi đũa tự chế của mình lên, múc một miếng nhỏ, cho vào miệng nếm thử.
Vị ngọt thanh của dâu dại, vị chua ngọt của sơn trà, còn mang theo mùi nước dừa thoang thoảng, đủ các loại hương vị hòa quyện.
Dư Sơ Cẩn gật đầu, tốt lắm, lại phát minh ra một món ăn mới, cô tràn đầy cảm giác thành tựu.
Lát nữa lúc ăn thịt thỏ, có thể chấm thử một chút mứt này, mùi vị chắc sẽ rất ngon.
Vừa ăn mứt, cô vừa nghiêng đầu nhìn con rắn lớn còn đang trốn sau gốc cây.
Con rắn lớn đang lén lút nhìn trộm.
Dư Sơ Cẩn buồn cười, vẫy vẫy tay với nó: "Đừng trốn nữa, qua đây đi, ta không so đo với mi."
Nhìn thấy động tác vẫy tay của cô, và giọng điệu ôn hòa, đôi tai cụp xuống của con rắn lớn lập tức dựng lên.
Sinh vật hai chân không tức giận!
Được cho phép, con rắn lớn vội vàng lao qua, tốc độ quá nhanh, tạo thành một trận bụi cát.
Dư Sơ Cẩn đã rất sáng suốt dùng tay che cái lon sắt lại, nếu không, với lượng bụi bặm bay lên nhiều như thế này, cả lon mứt sẽ bị nó phá hủy mất.
"Nè, mi cũng nếm thử đi," Dư Sơ Cẩn múc một chút bằng đầu đũa, và lại một lần nữa rất sáng suốt cảnh báo trước,
"Ăn dịu dàng một chút, không được cắn gãy đũa của ta, càng không được một ngụm ngậm cả cánh tay ta vào, biết chưa."
Cảnh báo một tràng dài, con rắn lớn dĩ nhiên là không hiểu một chữ nào.
Nhưng nó có thể phán đoán giọng điệu, biết sinh vật hai chân hiện tại không dễ chọc, phải cẩn thận một chút.
Con rắn lớn không há to miệng cắn đũa, mà nhẹ nhàng liếm đũa một cái.
Dư Sơ Cẩn gật đầu, rất hài lòng, con vật này cuối cùng cũng biết lúc ăn phải dịu dàng một chút rồi.
Cô có chút đắc ý, đây chính là cách huấn luyện rắn có hiệu quả, mình thật là giỏi quá đi.
Dư Sơ Cẩn đang tự luyến tự mãn, thì nghe con rắn lớn "phì" một tiếng, nhổ ra miếng mứt vừa liếm.
Nhổ xong còn chưa đủ, nó còn lè lưỡi ra, vẻ mặt như ăn phải thứ gì đó siêu cấp khó ăn.
Dư Sơ Cẩn: "......"
Quả nhiên, không thể ăn chung với con rắn lớn, khẩu vị thật sự khác nhau quá xa.
Có lẽ trong mắt con rắn lớn, Dư Sơ Cẩn là một người thích mày mò những món dở tệ này, thích biến tất cả các nguyên liệu ngon thành đồ ăn dở.
"Đi đi đi, không thích ăn thì đi xa một chút, lần nào cũng là mi làm ta mất hứng nhất,"
Nói xong cô lại lắc đầu cười cười, "Nhưng cũng khá tốt, ít nhất còn có mi ở bên cạnh làm mất hứng."
Nếu không có con rắn lớn, cô sống một mình trên hoang đảo một tháng, có lẽ đã phát điên từ lâu rồi, ồ mà có lẽ cũng không phát điên, bởi vì với khả năng sinh tồn của cô, e rằng chưa kịp phát điên đã chết đói rồi.
Cô thường xuyên tự kiểm điểm, phải đối xử tốt hơn với con rắn lớn, không thể lúc nào cũng hung dữ với nó.
Giây tiếp theo, con rắn lớn liếm mặt cô.
Dư Sơ Cẩn kiểm điểm thất bại, mở miệng liền mắng: "Lại liếm lại liếm, ta thấy mi là thiếu đòn."
Con rắn lớn rụt đầu, ấm ức chớp mắt.
Sau khi ăn uống đơn giản xong, Dư Sơ Cẩn nghịch chiếc đinh trên tay.
Là chiếc đinh đã làm con rắn lớn bị thương, cô nhặt lại, suy nghĩ xem có thể dùng nó làm một cái lưỡi câu không.
Cô có chút muốn ăn cá, thỏ và gà rừng cô thật sự ăn ngán rồi, muốn đổi khẩu vị.
Nhưng vấn đề là con rắn lớn sống chết không chịu bắt cá, cứ cho rằng cá có độc......
Con rắn ngốc nghếch này.
Muốn ăn cá đổi khẩu vị là một nguyên nhân, nguyên nhân thứ hai là, quá rảnh rỗi, cô muốn tìm chút việc làm, câu cá có thể giết thời gian.
Dư Sơ Cẩn hình dung qua quá trình làm lưỡi câu trong đầu, trước tiên có thể đặt chiếc đinh lên đá mài một chút, sau đó đặt lên lửa nướng, nung đến đỏ rực, rồi lại nghĩ cách tiến hành uốn cong, điều chỉnh thành hình dạng của một cái lưỡi câu.
Còn về dây câu, dây của chiếc dù lượn còn thừa một đống, cũng có thể dùng tạm được.
Quá trình chế tạo dường như không khó, chỉ là không biết khi thực hiện có khó không.
Dư Sơ Cẩn trước tiên cất chiếc đinh đi, đợi ngày nào rảnh rỗi nhàm chán có thể thử làm một cái lưỡi câu, câu cá cũng coi như là một hoạt động giải trí, có thể đưa vào nhiệm vụ.
Trời dần tối.
Một ngày nữa lại trôi qua, hôm nay cũng làm được không ít việc, hái được dâu dại, hái được sơn trà, làm được mứt, còn tìm được nguồn nước tắm rửa.
Những ngày tháng của cô trên hoang đảo, cũng coi như là ra dáng rồi, sống như vậy dường như cũng không quá đau khổ, hình như có chút thích nghi rồi.
Nhưng không thích nghi thì có thể làm sao chứ, Dư Sơ Cẩn nhìn ra mặt biển đêm, vô số lần hy vọng có thể xuất hiện một con thuyền trên biển, nhưng lại vô số lần thất vọng.
Sáng sớm.
Việc đầu tiên sau khi dậy là đuổi con rắn lớn đang chặn ở cửa đi, trước đây lúc nơi trú ẩn còn nhỏ, nó dùng đầu chặn cửa.
Bây giờ nơi trú ẩn mở rộng và lớn hơn rồi, nó liền cuộn thành một cục, dùng cả thân thể chặn cửa.
Tóm lại là nó muốn chặn cửa.
Dư Sơ Cẩn ngáp một cái, con rắn lớn bên cạnh cũng ngáp một cái.
Dư Sơ Cẩn dùng tay dụi dụi mắt, con rắn lớn cũng dùng móng vuốt dụi dụi mắt.
Dư Sơ Cẩn vận động cơ thể quay đầu, con rắn lớn cũng dựng thẳng người lên và quay đầu theo.
Dư Sơ Cẩn liếc nhìn nó một cái, bất lực và cạn lời: "Mi đúng là đồ bắt chước mà."
Con rắn lớn: "Xì xì."
Cô đến dưới gốc cây, vạch một nét ngang lên thân cây, ghi lại sự khởi đầu của một ngày mới.
Bữa sáng ăn đơn giản một chút thịt thỏ còn lại từ hôm qua, chấm thêm ít mứt, ăn lưng bụng thì dừng lại.
Khẩu vị quá nhạt, thời tiết quá nóng, ăn gì cũng không ngon miệng.
Cô cầm lấy cái túi thức ăn gia súc của mình, trong túi đựng một đống chai nước, và một chai tro gỗ đã thu thập, gọi con rắn lớn, xuất phát đi về phía con suối nhỏ.
Dư Sơ Cẩn vất vả trèo lên lưng con rắn lớn, "Đi thôi đi thôi, chúng ta ra chỗ suối nhỏ kia, rửa mặt tắm rửa đánh răng, thuận tiện thu thập ít nước mang về."
Con rắn lớn "xì xì" hai tiếng, cõng người trườn về hướng suối nhỏ.
Trước khi xuất phát, Dư Sơ Cẩn nghiêm túc cảnh cáo nó không được trườn quá nhanh, lần trước suýt nữa làm cô ngã xuống đã khiến cô có chút ám ảnh rồi.
Con rắn lớn nghe hiểu, tốc độ trườn không nhanh không chậm, nằm trong phạm vi Dư Sơ Cẩn có thể chấp nhận được, thậm chí còn có tâm trạng rảnh rỗi nhìn ngang ngó dọc.
Cây cối trên hoang đảo đặc biệt um tùm, ngẩng đầu nhìn lên, toàn là lá cây che kín bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời qua những khe hở lác đác.
Lá cây che quá kín, khiến khu rừng trở nên tối tăm và ngột ngạt, còn kèm theo mùi mục nát của cành khô và cây cối.
Dư Sơ Cẩn không thích bầu không khí trong rừng lắm, lúc nào cũng toát lên một cảm giác nguy hiểm rình rập, so với đó cô thích bờ biển hơn, môi trường ở bờ biển khiến người ta cảm thấy an toàn.
Khoảng mười phút liền đến bờ suối nhỏ, có con rắn lớn làm phương tiện đi lại, việc di chuyển trở nên vô cùng tiện lợi.
Dư Sơ Cẩn cũng từng nghĩ đến việc chuyển nơi trú ẩn đến bên bờ suối nhỏ, gần nguồn nước, cuộc sống sẽ tiện lợi hơn.
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị bác bỏ, thứ nhất là môi trường trong rừng quá ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy không an toàn, thứ hai là, lá cây che trời lấp đất, sẽ cản trở khả năng cô được cứu.
Ở bờ biển, nếu thật sự nhìn thấy máy bay bay qua hoặc thuyền đi qua, cô còn có cơ hội cầu cứu, nhưng nếu ở sâu trong rừng, cho dù có thuyền đi qua, cô cũng không phát hiện được.
Cô cũng không muốn cả đời bị kẹt lại ở đây, không muốn bỏ lỡ cơ hội được cứu, nên đương nhiên sẽ không chuyển nơi trú ẩn đến bên bờ suối nhỏ.
Cô đi đến thượng nguồn của suối nhỏ, đổ đầy nước vào mười mấy chai nước mang theo, đậy nắp lại rồi đặt sang một bên, đây là nước phải mang về nơi trú ẩn.
Cô lấy tro gỗ mang theo ra, tro gỗ đựng đầy cả một chai, dùng để tắm và gội đầu.
Hôm qua chỉ tắm rửa đơn giản, hôm nay cô đặc biệt mang tro gỗ đến, là để có thể tắm rửa sạch sẽ hơn.
Trước khi tìm được suối nhỏ, cô không có điều kiện để tắm mỗi ngày, người gần như đã bốc mùi, bây giờ có điều kiện rồi, đương nhiên cô phải tắm hàng ngày.
Tro gỗ được bôi lên người, lên mặt, lên đầu, mang theo cảm giác có hạt trên da, cả người ngay lập tức trở nên đen thui.
Sinh vật hai chân đen thui, thu hút sự chú ý của con rắn lớn.
Bạn đời biết biến sắc, biến thành màu đen, con rắn lớn chớp chớp đôi mắt to tò mò, trườn đến bên cạnh Dư Sơ Cẩn, lượn vòng quanh cô.
Cái đuôi thỉnh thoảng lại chạm vào người đang ở dưới nước, ánh mắt có vẻ mờ ám.
Dư Sơ Cẩn nhìn hành động của nó, nheo mắt lại, chớp thời cơ, túm lấy đuôi nó: "Nếu đã xuống đây rồi, mi cũng tắm cùng ta đi, mi phải sạch sẽ một chút."
Đuôi bị tóm, con rắn lớn đầu tiên là ngại ngùng, sau khi phản ứng lại, nó muốn chạy, nhưng chạy không thoát được, chỉ có thể phát ra tiếng "xì xì" bất mãn.
Dư Sơ Cẩn không quan tâm nó, cưỡng chế bắt nó tắm, suốt ngày trườn trên đất, bụng chắc chắn bẩn thỉu, phải tắm rửa.
Cô bôi tro gỗ lên bụng nó, chà rửa chà rửa.
Con rắn lớn vặn vẹo qua lại, ngại ngùng.
Dư Sơ Cẩn giơ tay gõ đầu nó: "Mi động đậy cái gì, mi to xác như vậy tắm cho mi vốn đã mệt, mi còn động qua động lại, động nữa ta lại đánh mi."
Con rắn lớn xụ mặt to xuống, ấm ức vô cùng.
Sau khi bôi hết phần tro gỗ còn lại lên đầu nó, một con rắn xanh biến thành con rắn đen lớn, cô lại dùng tro gỗ vẽ cho nó một cái mặt hề lớn.
Con rắn lớn vốn đã xấu, bây giờ còn xấu hơn.
"Ha ha ha ha." Dư Sơ Cẩn cười nhạo.
"Ha ha ha." Con rắn lớn bắt chước tiếng cười của cô.
Tiếng cười của Dư Sơ Cẩn đột ngột dừng lại.
Xung quanh nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng suối chảy, và tiếng ve kêu chim hót đặc trưng của mùa hè.
Con rắn lớn chớp chớp đôi mắt to, nghi hoặc nghiêng đầu, tại sao sinh vật hai chân đột nhiên không nói chuyện nữa?
"Mi vừa cười! Bắt chước tiếng cười của ta mà cười rồi!"
"Mi thật sự có thể học người ta cười, ta đã biết lần trước nghe thấy mi nói chuyện không phải là ảo giác, mi cười lại lần nữa, cười lại lần nữa cho ta nghe xem."
Con rắn lớn: "Xì xì."
Rất tốt, lại không hợp tác nữa rồi, lại biến thành con rắn chỉ biết xì xì rồi.
Giọng điệu dịu dàng dỗ dành: "Mi biết nói chuyện thì mi nói đi mà, cầu xin mi đó, mi nói một câu cho ta nghe đi mà."
Năm phút trôi qua.
Kiên nhẫn cạn kiệt: "Cút đi, rắn ngốc."
Tắm cho mình xong, lại tắm cho con rắn lớn, cô đã ở dưới nước rất lâu.
Vừa mới lên bờ, Dư Sơ Cẩn liền cảm thấy mũi có chút ngứa ngáy.
"Ách...... xì!"
Cô hắt hơi một cái.
Cô dụi dụi mũi, cô nhíu mày, không lẽ tắm quá lâu nên bị cảm lạnh rồi sao.
Chắc là không đâu, thời tiết nóng như vậy, không đến mức tắm nước lạnh một lúc là bị cảm lạnh.
Tuy nhiên phải rút kinh nghiệm, lần sau tuyệt đối không được tắm quá lâu, cô không muốn bị cảm lạnh ở nơi hoang vu này, một khi bị sốt, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô bỏ số nước đã chuẩn bị sẵn vào trong túi thức ăn gia súc, rồi gọi con rắn lớn qua: "Rắn ơi, chúng ta về nhà thôi."
Con rắn lớn nằm trong suối, quay lưng lại với cô, vẻ mặt hờn dỗi.
Tắm cho nó xong, nó còn giận dỗi, bây giờ vẫn còn đang giận đấy, ở trong nước không thèm để ý đến cô.
"Còn giận à, bắt mi tắm không phải cũng là vì muốn tốt cho mi sao, ta tắm cho mi cũng rất mệt đó, đúng là không biết lòng tốt của người khác."
Con rắn lớn tuy quay lưng về phía cô, nhưng cái tai nhỏ của nó cứ động qua động lại.
Dư Sơ Cẩn bị chọc cười.
Cô hắng giọng, dịu giọng xuống: "Được rồi được rồi, là lỗi của ta, không nên cứng rắn bắt mi phải tắm, lần sau không tắm nữa, được chưa."
Tai nhỏ của con rắn lớn dựng lên nghe, thỉnh thoảng động qua động lại, tuy không hiểu ngôn ngữ của sinh vật hai chân, nhưng nghe hiểu được giọng điệu dịu dàng của cô.
Nó quay người lại, cuối cùng cũng không quay lưng về phía cô nữa.
Dư Sơ Cẩn thừa thắng xông lên, dịu dàng cười, dịu dàng vẫy tay.
Con rắn dễ dỗ dành này rất thích kiểu này, nó trườn trườn rời khỏi suối nhỏ lên bờ, đến trước mặt Dư Sơ Cẩn, cúi đầu xuống, ý bảo phải xoa đầu mới tha thứ.
Dư Sơ Cẩn xoa đầu nó.
Con rắn lớn không hài lòng, phải xoa thêm một lúc nữa mới tha thứ.
Dư Sơ Cẩn tiếp tục xoa đầu nó, con rắn lớn hài lòng lắc lư cái đuôi.
"Tắm một chút thôi mà cũng giận dỗi, đừng thấy ta bây giờ dỗ mi, lần sau lúc ta muốn tắm cho mi, ta vẫn cứ ép mi phải tắm thôi."
Dư Sơ Cẩn dùng giọng điệu dịu dàng nói ngược lại, dù sao con rắn lớn nghe không hiểu, còn tưởng sinh vật hai chân đang xin lỗi.
Xin lỗi thì không thể nào xin lỗi được, tắm thì chắc chắn là phải bắt nó tắm rồi.
Túi thức ăn gia súc để con rắn lớn dùng móng vuốt cầm, cô tay không trèo lên lưng con rắn lớn.
Con rắn lớn đã được tắm sạch, càng trơn tuột hơn, sờ vào như đang sờ lụa thượng hạng.
Con rắn lớn quay cổ lại nhìn cô.
Dư Sơ Cẩn đẩy cái đầu to của nó về phía trước: "Xuất phát xuất phát, đừng quay đầu nhìn ta, mi quay cổ quay đầu lại nhìn ta đáng sợ lắm."
"Xì xì."
"Sao, ta nói mi đáng sợ mi không vui à."
"Xì xì."
"Được, mi đáng yêu, mi không đáng sợ."
"Xì xì."
"Đừng xì nữa, về thôi."
Trên đường về, con rắn lớn nhìn thấy cái gì đó, đột nhiên dừng lại.
Dư Sơ Cẩn nghi hoặc ló đầu: "Sao vậy, sao lại dừng rồi?"
Con rắn lớn dùng đuôi hái một đóa hoa đỏ lớn, đưa đến trước mặt Dư Sơ Cẩn.
"Mi lại tặng hoa cho ta à." Dư Sơ Cẩn cười khẽ.
"Xì xì." Con rắn lớn lắc lư đầu lia lịa, vẻ mặt vui vẻ lại có chút ngượng ngùng.
Dư Sơ Cẩn nhận lấy hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi, hương hoa thoang thoảng chui vào khoang mũi.
"Ách xì."
Dư Sơ Cẩn dụi dụi mũi, là hương hoa kích ứng mũi, hay là thật sự bị cảm lạnh rồi?
Nghe thấy tiếng hắt hơi của cô, con rắn lớn quay cổ, áp sát lại ngửi ngửi.
"Không sao, chắc là vừa nãy tắm lâu quá, bị cảm nhẹ một chút, ta về nấu ít nước nóng uống chắc là không có vấn đề gì đâu."
Sau khi về đến nơi trú ẩn, Dư Sơ Cẩn vội vàng nấu cho mình một lon nước nóng, bất kể có phải là cảm lạnh hay không đều phải phòng ngừa trước, uống nước nóng, xua đi hàn khí.
Đợi đến khi nước sôi, Dư Sơ Cẩn gắp lon sắt xuống, đặt sang một bên để nguội một lát.
"Phù......" Dư Sơ Cẩn thổi thổi nước nóng, từ từ nhấp từng ngụm.
Con rắn lớn ngồi ở trước mặt, nhìn không chớp mắt, con rắn lớn rất hiếu kỳ, Dư Sơ Cẩn uống nước nóng, nó cũng nhìn với vẻ mặt đầy mới lạ.
"Mi cũng muốn uống à?"
"Xì xì."
Dư Sơ Cẩn lắc đầu: "Không cho mi uống, cái này của ta là để xua hàn khí trị cảm, mi lại không bị cảm."
Con rắn lớn nhìn chằm chằm.
Rõ ràng là nó không thích ăn đồ ăn do con người làm, nhưng lần nào cũng muốn thử, nếu không cho nó nếm, nó sẽ cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt quá đỗi nóng rực.
Không còn cách nào, Dư Sơ Cẩn chia nửa phần nước nóng cho nó.
Quả nhiên, nó không quen uống nước nóng, vừa uống xuống đã nhổ ra.
"Đã biết là mi không thích uống rồi, cứ tha thiết nhìn, bây giờ thì hay rồi, lãng phí nửa lon nước của ta, mi phiền phức quá đi."
Con rắn lớn hoàn toàn không có ý thức mình phiền phức, cái đầu lớn dụi vào mặt cô, còn phát ra tiếng xì xì thỏa mãn.
Dư Sơ Cẩn lại nấu một lon nước, uống hết, trời vốn đã nóng, còn uống nước nóng, khiến cô đổ mồ hôi toàn thân.
Uống nhiều nước nóng như vậy, dù là cảm nhẹ chắc cũng khỏi rồi, chắc sẽ không sao đâu.
Tuy nhiên, mọi việc lại không như ý, sáng hôm sau thức dậy, cô cảm thấy đầu đau rõ rệt, cổ họng khàn đặc không nói nên lời.
Nếu chỉ đơn giản là cảm lạnh, không uống thuốc chịu đựng một chút có lẽ cũng qua, trước đây cô bị cảm cũng không phải lần nào cũng uống thuốc.
Dư Sơ Cẩn tự an ủi mình không sao, nhưng các triệu chứng ngày càng nặng hơn đã phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô.
Cả ngày cô nằm trong nơi trú ẩn, toàn thân mệt mỏi, khô miệng khát nước.
Cô sờ trán mình, nóng ran, cô bị sốt rồi.
Cơ thể vốn đã suy dinh dưỡng, bây giờ lại cảm lạnh, càng thêm yếu ớt vô cùng.
Cô yếu ớt bò ra khỏi nơi trú ẩn, phải nấu thêm ít nước nóng uống, uống nhiều nước, là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra.
"Khụ khụ khụ"
Không ngừng ho khan, như muốn ho cả phổi ra ngoài.
Con rắn lớn cứ ở bên cạnh không ngừng ngửi cô, dần dần ánh mắt trở nên buồn bã, bi thương.
"Không sao, không chết được đâu, đừng dùng ánh mắt như thể ta bị bệnh nan y để nhìn ta." Lời chưa nói xong, cô lại ho dữ dội một lần nữa.
Con rắn lớn lo lắng lượn vòng quanh cô.
Dư Sơ Cẩn uống nước nóng xong, trấn an con rắn lớn một chút, rồi quay về nơi trú ẩn nghỉ ngơi.
Ngủ có thể giúp cơ thể phục hồi nhanh hơn.
Cô ngủ mê man, trong lúc mơ màng, cô cảm giác mặt bị liếm, bên tai dường như còn có tiếng người đang nói chuyện.
Như tiếng bập bẹ học nói, mơ hồ không rõ.
"Cô...... giỏi lắm, cô thật...... lợi hại......"
Giọng nói đó lặp đi lặp lại, nói đi nói lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store