ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ

Chương 25: Bị Thương

Kately1989

Âm thanh phát ra từ trong cổ họng, rất mơ hồ, rất khàn, nếu không nghe kỹ sẽ không phân biệt được nó nói cái gì.

"Rắn...... hư."

Trước mặt Dư Sơ Cẩn, con rắn lớn lại lắp bắp nói lại một lần.

Nó ôm lấy đuôi, nước mắt lưng tròng, mắng cô là rắn hư.

Mắng xong nó liền ngửa đầu hu hu hu, ngửa đầu hu hu xong, nó lại dùng móng vuốt đào một cái hố, chôn mặt vào trong hố cát, tiếp tục hu hu hu.

Dư Sơ Cẩn cả người đều rối bời.

Rắn nói chuyện?

Rắn nói chuyện rồi!

Tuy chỉ là hai chữ đơn giản và mơ hồ, nhưng đúng thật là nó đã nói chuyện.

Hoang đường, quá hoang đường.

Còn hoang đường hơn cả việc nó có móng vuốt, có một hàm răng trắng bóng, ngoại hình kỳ kỳ quái quái, đặc biệt dính người và tính cách giống cún con.

Rắn nói tiếng người, đây không thể coi là kỳ lạ nữa, có thể gọi là kỳ dị rồi.

Sợ sao, thật ra thì không, phần nhiều là kinh ngạc.

Dư Sơ Cẩn vội chạy đến bên cạnh con rắn lớn, hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao: "Mi còn có khả năng bắt chước con người nói chuyện nữa à? Giống như vẹt vậy sao? Hay là mi là yêu quái? Xà yêu? Mi có được coi là rắn không?"

Con rắn lớn không để ý đến cô, cứ chôn mặt trong hố cát mà khóc hu hu.

Dư Sơ Cẩn vỗ vỗ nó, không phải là an ủi, mà là: "Mi nói lại một lần nữa cho ta nghe xem,"

"Mi nói đi mi nói đi, chính là cái câu rắn hư mà mi vừa nói đó, ta còn chưa nghe rõ lắm, mi nói lại lần nữa đi."

Con rắn lớn bướng bỉnh chôn mặt trong cát, khóc không ngừng.

Dư Sơ Cẩn giật giật khóe miệng, đành phải xoa đầu nó trước, dỗ dành một chút: "Được rồi được rồi, đừng hu hu nữa, ta xin lỗi mi được chưa, là ta sai, ta không nên đánh đuôi mi, được chưa."

Thái độ xin lỗi vô cùng qua loa, nhưng không thành vấn đề, con rắn lớn là một con rắn khá dễ dỗ.

Quả nhiên, lời vừa dứt, con rắn lớn cuối cùng cũng chịu rời khỏi hố cát.

Nó ngẩng đầu lên, đẫm lệ nhìn người, trên mặt còn dính đầy cát, trông giống con vật nhỏ đáng thương, không đúng, từ vóc dáng của nó mà xem thì là một con vật lớn đáng thương.

Con rắn này thật sự rất khoa trương, đánh đuôi nó một cái, có đến mức phải khóc thành thế này không, ra vẻ như trời sập vậy.

Dư Sơ Cẩn có chút muốn cười, nhưng đã nhịn lại, cô đưa tay giúp nó lau đi cát trên mặt.

"Được rồi, không hu không khóc nữa nhé, nếu không có chuyện gì rồi, vậy mi nói lại một câu đi." Dư Sơ Cẩn vẫn không quên chuyện này.

"Nói đi, sao không nói,"

"Mi nói một câu đi mà."

Bất kể Dư Sơ Cẩn dỗ thế nào, con rắn lớn cũng không chịu nói nữa, chỉ đáp lại bằng tiếng xì xì.

Dư Sơ Cẩn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, hai tiếng rắn hư mình nghe được có phải là ảo giác không, có phải là đã bị ảo thính không.

Dư Sơ Cẩn lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không phải ảo thính, con rắn này đúng là đã nói chuyện.

Nhưng tại sao nó lại nói hai chữ rắn hư, có phải là vì mình đã đánh đuôi của nó, nó đang mắng người.

"Mi nói rắn hư là muốn mắng ta? Bởi vì ta thường xuyên mắng mi là rắn hư, cho nên mi học được hai chữ này rồi?"

"Xì xì."

Dư Sơ Cẩn cười: "Rắn ngốc, mắng ta thì phải mắng người xấu, ta đâu phải là rắn."

Con rắn lớn nhe hàm răng trắng bóng: "Xì xì."

Con rắn lớn vừa nãy còn khóc lóc, tức đến mức mở miệng mắng người là rắn hư, bây giờ lại dính lấy cô đòi vuốt ve.

Lúc tức giận có thể tức đến nói tiếng người, nhưng cũng thật sự rất dễ dỗ.

"Thật sự không thể nói lại cho ta nghe nữa à?" Dư Sơ Cẩn không cam tâm, vẻ mặt mong đợi nhìn nó.

Con rắn lớn liếm cô, nhưng không hề có ý định nói chuyện.

Dư Sơ Cẩn buồn bã.

Mấy ngày sau, Dư Sơ Cẩn kiên trì không ngừng cố gắng lừa con rắn lớn nói chuyện lại lần nữa, nhưng không ngoại lệ, chưa từng thành công.

Những ngày ở trên hoang đảo, tâm trạng luôn lên xuống thất thường, lúc thì tràn đầy sức sống, lúc lại mệt mỏi rã rời, lúc thì cười lớn, lúc lại tê dại.

Hôm nay, đang trong giai đoạn mệt mỏi rã rời, nhìn chữ 正 trên thân cây không ngừng tăng lên, cô lại bắt đầu sa sút tinh thần.

Nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều, không phát điên vò tóc, chủ yếu là vò tóc thật sự đau, cô sợ đau.

Con rắn lớn cảm nhận được tâm trạng không tốt của con người, cả ngày đều canh giữ bên cạnh, không rời nửa bước.

Tuy bình thường nó cũng không rời nửa bước, nhưng cảm giác không giống nhau, không rời nửa bước trước đây là lẽo đẽo dính người, không rời nửa bước bây giờ lại giống như là an ủi hơn.

Một sự khác biệt rất nhỏ, nhưng Dư Sơ Cẩn vẫn có thể cảm nhận được.

Con rắn này, lúc chọc tức người thì thật sự chọc cô tức điên, nhưng lúc chu đáo hiểu chuyện cũng thật sự rất chu đáo hiểu chuyện, không giống cô, lúc nào cũng rất nóng nảy, đừng nói là chu đáo, cô ba ngày hai bữa lại đánh rắn, cũng may là con rắn này không so đo.

Dư Sơ Cẩn ngồi bên bờ biển ngẩn người, con rắn lớn ở bên cạnh, cùng cô ngồi từ trời sáng đến trời tối.

Màn đêm đen như mực, ánh trăng chiếu trên mặt biển, sóng biển cuộn theo ánh trăng, vỗ vào bãi cát, tạo thành từng vòng từng vòng bọt trắng, trong không khí thoang thoảng một mùi mặn chát vô hình.

"Mi nói xem có kỳ tích xuất hiện không, liệu có đột nhiên xuất hiện một con thuyền trên biển không."

"Xì xì."

"Mệt quá, ngày nào cũng ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, có gì mà mệt chứ."

"Xì xì."

Một người một rắn chìm trong sự im lặng kéo dài.

"Ọt ọt"

Một âm thanh đột ngột phát ra, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Con rắn lớn ngẩng đầu, mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào bụng cô.

Dư Sơ Cẩn ngượng ngùng, cả ngày không ăn gì, cô đói rồi.

Con rắn lớn cúi người xuống, tai áp lên bụng cô để nghe.

Dư Sơ Cẩn: "......"

Áp lên bụng nghe một lúc, như đã xác nhận được điều gì đó, con rắn lớn không nói một lời liền chui vào rừng.

Dư Sơ Cẩn vội lên tiếng gọi: "Trời tối rồi, đừng ra ngoài nữa, trong lều còn có đào, ta ăn ít đào với dừa qua loa là được rồi."

Con rắn lớn dừng lại, nó dựng tai lên nghe một lúc, "xì xì" hai tiếng, như đang giải thích, đại ý có lẽ là: Cô đói rồi, ta phải đi săn.

"Có dừa với đào, ta ăn qua loa một miếng là được, bây giờ là buổi tối rồi, không tiện đi săn."

"Xì xì."

"......"

Giao tiếp thất bại, con rắn lớn cứng nhắc, cố chấp cho rằng con người đói rồi thì nó phải đi săn, bất kể bây giờ có phải là buổi tối hay không, bất kể có thể ăn tạm ít đào để lót dạ hay không.

Rắn lớn hoàn toàn không hiểu được điều đó, chỉ khăng khăng theo ý mình.

Giao tiếp đến cuối cùng, con rắn lớn vẫn chui vào rừng đi săn.

Dư Sơ Cẩn không còn cách nào, cô di chuyển đến bên đống lửa, hai tay ôm đầu gối, cằm gác lên đầu gối, nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt, đợi con rắn lớn về.

Ánh lửa phản chiếu trên mặt cô, soi rõ khuôn mặt đã gầy đi một vòng, và làn da đã đen đi một tông.

Sống ở nơi hoang dã lâu như vậy, ăn gió nằm sương, dù có xinh đẹp đến mấy cũng sẽ biến thành đầu bù tóc rối, không khác gì người rừng.

Cô trước đây còn phiền não sau khi đến kỳ kinh nguyệt thì phải làm sao, ở đây lại không có băng vệ sinh để dùng, nhưng hơn một tháng trôi qua, nỗi lo của cô thật sự là thừa thãi.

Mặc dù mỗi ngày đều được con rắn lớn cho ăn no, nhưng không thể tránh khỏi việc thiếu dinh dưỡng, các nguyên tố vi lượng không được bổ sung đầy đủ, kỳ kinh nguyệt của cô cũng theo đó mà rối loạn, cô trễ kinh, hơn một tháng rồi không đến.

Nhưng với tình hình hiện tại, không đến cũng tốt, đến rồi cô thật sự không biết phải xử lý thế nào, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền phức.

Con rắn lớn bình thường ra ngoài đi săn nhiều lắm là nửa giờ đã về rồi, hôm nay dường như đặc biệt lâu.

Dư Sơ Cẩn cắn môi, nhìn vào sâu trong khu rừng, một mảng tối đen.

Nhìn vào rừng cây trong đêm tối lâu, sẽ tăng thêm vài phần sợ hãi, Dư Sơ Cẩn không dám nhìn nhiều, thu lại ánh mắt.

Sao hôm nay lại đi lâu như vậy, không lẽ gặp nguy hiểm rồi sao.

Con rắn lớn có phải là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trên hòn đảo này không? Liệu có sinh vật nào mạnh hơn nó không?

Trên đảo, sinh vật lớn nhất mà Dư Sơ Cẩn từng thấy cũng chỉ có con heo rừng đã cố tấn công cô trước đây, trên đảo dường như không có sinh vật lớn nào khác nữa.

Nhưng cũng không nhất định, số lần Dư Sơ Cẩn đi vào rừng có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, ngoài việc đi tìm cây đào đã vào sâu trong rừng một lần, những lần khác vào rừng như tìm củi khô, cô chỉ ở vòng ngoài.

Có lẽ, sâu trong rừng còn có những sinh vật lớn khác, nói không chừng có sinh vật có thể gây nguy hiểm cho con rắn lớn.

Nghĩ đến điểm này, Dư Sơ Cẩn trở nên lo lắng.

Tâm lý của cô cũng thay đổi khá nhiều so với trước đây, trước đây rắn lớn mãi không về, Dư Sơ Cẩn sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi sự che chở.

Còn bây giờ, điều cô sợ hơn, không phải là bị bỏ rơi và mất đi sự che chở, mà là sự an nguy của con rắn lớn, cô sợ nó xảy ra chuyện.

Cô đi đi lại lại trên cát, thỉnh thoảng liếc nhìn khu rừng, cảm xúc lo lắng bất an khiến cô thậm chí muốn vào rừng tìm con rắn lớn.

Nhưng rất rõ ràng, dù có lo lắng đến đâu cũng không thể một mình đi vào rừng, cô một mình đi tìm con rắn lớn, chỉ sẽ tự đẩy mình vào thế khó, hoàn toàn không giúp được gì cho con rắn lớn.

Cảm giác bất lực trào dâng trong lòng.

Cô ngồi phịch xuống đất, cảm thấy mình thật vô dụng, sống trên hòn đảo này, tay không thể xách, vai không thể gánh, ngay cả khả năng tự bảo vệ cũng không có, nếu con rắn lớn thật sự xảy ra nguy hiểm gì, mình dường như cũng không giúp được gì cho nó.

Chẳng làm được gì, chỉ có thể như bây giờ, chờ đợi, chờ đợi vô tận.

Cô không thích cảm giác này, nhưng dù có không thích đến đâu, cô cũng không thể thay đổi hiện trạng, cô quá nhỏ bé, con người bị kẹt trên hòn đảo này, nhỏ bé đến mức không thể làm gì được.

Không thể tránh khỏi, cô lại một lần nữa rơi vào cảm xúc tiêu cực.

Cô vò tóc của mình, sau đó phát hiện tóc thật sự rụng một nắm, suy dinh dưỡng lâu ngày, không chỉ dẫn đến kinh nguyệt của cô rối loạn, còn dẫn đến rụng tóc.

Xong rồi, không phải là sắp biến thành một đứa hói chứ.

Đen như một quả bóng, gầy như một que củi khô, đầu bù tóc rối, tóc còn rụng từng chùm, ôi, thật sự thành người rừng rồi.

Cô nằm ngửa trên bãi cát, tay gối đầu, ngây người nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời đêm thật đẹp, vầng trăng khuyết cong như lưỡi câu, lấp lánh ánh sao, nhưng con người dưới bầu trời đêm thì chết lặng, như một đóa hoa sắp tàn.

Đóa hoa sắp tàn...... một đóa hoa tươi thắm, xuất hiện trước mắt, che khuất bầu trời đêm.

Là con rắn lớn đã về, nó mang về một bó hoa, dùng đuôi cuộn lấy, đưa đến trước mắt Dư Sơ Cẩn.

Dư Sơ Cẩn nhận lấy hoa.

Con rắn lớn e thẹn và mong đợi nhìn cô.

Khoảng thời gian này, mỗi lần con rắn lớn ra ngoài đi săn, ngoài việc sẽ mang về con mồi, nó cũng sẽ mang về một bó hoa, hoa mỗi lần lại khác nhau.

Dư Sơ Cẩn không hiểu hành động này của nó, tặng thức ăn là nuôi dưỡng, tặng hoa là ý gì, muốn kết bạn với cô sao, nhưng hai bên sớm đã là bạn bè rồi mà.

Nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, dù sao những điểm kỳ lạ của con rắn này cũng nhiều lắm rồi, nó còn biết nói chuyện, tuy chỉ nói qua một lần, nhưng so với việc đó, việc tặng hoa lại không có gì lạ.

Dư Sơ Cẩn cúi đầu ngửi hoa, hương hoa thoang thoảng, ngửi hương hoa khiến tâm trạng không tốt của cô hồi phục được một chút.

Có gì mà không thỏa mãn chứ, ít nhất cô còn sống, ít nhất còn có một con rắn lớn đồng hành, con rắn lớn còn sẵn lòng mỗi ngày tặng cô một bó hoa, tại sao không phải là một may mắn.

"Hôm nay sao mi đi săn lâu như vậy? Là vì buổi tối không dễ săn mồi à?"

Lời vừa dứt, Dư Sơ Cẩn để ý đến thứ mà móng vuốt của con rắn lớn đang tóm, một con gà một con thỏ, còn có một cành cây, trên cành cây treo lủng lẳng quả.

Dư Sơ Cẩn định thần nhìn, là trái sơn trà?

Dư Sơ Cẩn vội vàng cầm lấy cành cây, không sai, chính là trái sơn trà, đã mở khóa được thức ăn mới.

Chỉ tiếc là cành sơn trà này, toàn là màu xanh, chưa chín.

Quy trình này có hơi quen thuộc......

"Có phải là có quả chín mà mi không hái phải không?"

"Xì xì."

Cô vô cùng nghi ngờ, có lẽ không nên là nghi ngờ, gần như có thể xác định, chắc chắn là không hái quả chín, chỉ hái quả sống.

Bởi vì khẩu vị của con rắn lớn khá đặc biệt, nó chỉ thích ăn quả chua, quả ngọt trong mắt nó có lẽ là quả hỏng bị thối.

Dư Sơ Cẩn không hiểu tại sao con rắn lớn lại thích ăn quả chua, con rắn lớn chắc cũng không hiểu tại sao cô lại thích ăn quả chín.

"Ngày mai mi dẫn ta đi tìm cây sơn trà này, được không." Dư Sơ Cẩn cầm cành cây lên, ra hiệu cho nó xem.

Cũng không biết con rắn lớn có nghe hiểu không, chỉ thấy nó áp sát qua, dùng cái đầu to cọ cọ vào mặt cô.

Bình thường, con rắn lớn mang con mồi về, mỗi lần đến lúc này, đều sẽ rất sốt ruột đòi khen ngợi.

Nhưng hôm nay dường như không có ý muốn đòi khen ngợi, mà lại không ngừng dùng đầu cọ vào mặt cô, thỉnh thoảng còn liếm cô một cái.

"Được rồi, không cần an ủi ta nữa, ta đã không sao rồi, con người kỳ lạ lắm, lúc thì buồn lúc lại không sao, mi không cần lần nào cũng phải làm lớn chuyện như vậy,"

"Còn nữa, mi dùng đầu cọ ta thì được, có thể đừng liếm không."

Dư Sơ Cẩn thành thạo lau nước bọt trên mặt.

Thương lượng vô hiệu, bởi vì lại bị con rắn lớn liếm một cái nữa.

Dư Sơ Cẩn bắt đầu phát điên, "Liếm ta phải không, không nghe lời phải không, được, ta liếm lại."

Nói rồi cô định đi liếm nó, vốn tưởng nó sẽ rất ghét bỏ, lập tức lùi lại, không ngờ mắt nó lại sáng long lanh, móng vuốt nhỏ giẫm trên đất, mặt đầy mong đợi.

Dư Sơ Cẩn im lặng, rất im lặng.

Mắt con rắn lớn lộ vẻ sốt ruột, móng vuốt giẫm trên đất càng vội hơn, sao cô không liếm nữa? Tại sao không liếm!

Dư Sơ Cẩn lờ đi sự sốt ruột của nó, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô cầm lấy con thỏ và gà rừng, chuẩn bị làm bữa tối.

Con rắn lớn theo sau, phát ra tiếng hậm hực bất mãn.

Dư Sơ Cẩn: "Hậm hực cái gì, ta không thể liếm mi được, mi không phải biết nói chuyện sao, mi nói một câu nghe xem nào."

Con rắn lớn: "Xì xì."

Dư Sơ Cẩn chậc một tiếng, không thèm để ý đến nó nữa, cô xử lý sơ qua con thỏ, trong lúc đó túm móng vuốt của con rắn lớn qua làm dao dùng.

Con rắn lớn ngoan ngoãn không động, đã rất quen với việc Dư Sơ Cẩn thỉnh thoảng dùng móng vuốt của nó.

Xử lý xong con thỏ, cô dùng cây xiên lại, đặt lên lửa nướng, nướng chín xong là có thể ăn rồi.

Con mồi mà con rắn lớn săn về rất đa dạng, nhưng Dư Sơ Cẩn thích ăn nhất là gà rừng và thỏ.

Đương nhiên không phải là vì gà rừng thỏ ngon hơn bao nhiêu, chỉ đơn giản là vì Dư Sơ Cẩn nhận ra hai con vật đó.

Còn những con vật khác mà con rắn lớn săn về, có một số, Dư Sơ Cẩn thậm chí chưa từng thấy, không thể xác định là con vật gì, có gánh nặng tâm lý, tự nhiên có chút không dám ăn.

Người như cô hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên, ngay cả động vật cũng chỉ nhận ra được gà rừng và thỏ thường gặp, đến hoang đảo sinh tồn hoàn toàn không có chút lợi thế nào, thậm chí toàn là bất lợi.

Nhưng may mắn thay, ông trời dường như cũng biết cô không biết làm gì, trực tiếp tặng cô một vật phẩm hack.

"Rắn Hack Lớn."

Dư Sơ Cẩn trước đây mười ngón tay không dính nước, bây giờ vặt lông gà thỏ, đã trở nên vô cùng thành thạo, chỉ trong chớp mắt đã nhổ sạch.

Trước đây để xử lý sạch một con gà, cần ít nhất một tiếng, bây giờ chưa đến nửa tiếng, thao tác vô cùng nhanh nhẹn.

Thỏ đặt lên lửa nướng, còn gà rừng, để dành ngày mai ăn đi, lát nữa sẽ đặt vào trong nước để bảo quản ở nhiệt độ thấp, tránh bị hỏng.

Thịt thỏ rừng so với thịt thỏ nhà thì dai hơn, khó nhai hơn, mỗi lần ăn xong, răng đều ê ẩm.

Nội tạng động vật Dư Sơ Cẩn trước nay không thích ăn, nhưng nội tạng thường chứa muối, Dư Sơ Cẩn không có cách nào khác để bổ sung muối, dù không thích ăn nội tạng, cũng cắn răng luộc chín rồi ăn.

Ăn cá cũng có thể bổ sung một lượng muối nhỏ, nhưng mỗi lần giao tiếp với con rắn lớn, con rắn lớn đều rất kháng cự việc bắt cá về.

Có lẽ là do trước đây ăn cá nôn một lần, con vật cứng nhắc này, cho rằng cá sẽ gây ngộ độc cho con người, kiên quyết không bắt loại thức ăn này về nữa.

Đối với việc này, Dư Sơ Cẩn dở khóc dở cười, một con rắn cố chấp, căn bản không thể nói lý với nó.

Không còn cách nào, Dư Sơ Cẩn đành phải từ bỏ việc ăn cá, nếu sau này muốn ăn cá có lẽ phải tự mình bắt, bắt lên rồi nói không chừng còn bị con rắn lớn cướp đi ném mất......

Sáng sớm, Dư Sơ Cẩn lại vạch một nét ngang lên cây, đại diện cho việc thêm một ngày nữa đã trôi qua.

Nhìn hàng chữ 正 trên cây, Dư Sơ Cẩn ngẩn người một lúc lâu.

Con rắn lớn trườn đến bên cạnh cô, cùng cô nhìn những chữ 正 trên cây.

Bầu không khí yên tĩnh.

Không biết đã qua bao lâu, Dư Sơ Cẩn lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng: "Hôm nay chúng ta đi vào rừng tìm cây sơn trà."

Dư Sơ Cẩn vực dậy tinh thần, lại tự sắp xếp cho mình một công việc.

Phải liên tục có việc để làm, mới không suy nghĩ lung tung, Dư Sơ Cẩn hiểu rõ đạo lý này.

Cầm cành sơn trà mà con rắn lớn mang về tối hôm qua, Dư Sơ Cẩn khoa tay múa chân giao tiếp với nó một chút.

Bây giờ giữa cô và con rắn lớn cũng đã hình thành được một chút ăn ý, tuy không nhiều, nhưng so với việc giao tiếp trước đây thì đã thuận lợi hơn rất nhiều.

Trước đây bảo nó dẫn cô đi tìm cây đào, đã tốn không biết bao nhiêu công sức, bây giờ về cơ bản chỉ cần đưa ra bó sơn trà này, con rắn lớn đã biết là có ý gì rồi.

Nó vui vẻ đi trước dẫn đường.

Dư Sơ Cẩn là một người mù đường, đi theo sau hoàn toàn không có cảm giác phương hướng, nhưng không sao, có con rắn lớn cô cũng không sợ bị lạc trong rừng.

Quan trọng nhất là có con rắn lớn ở đây, cô không sợ những con thú lớn trong rừng, tràn đầy cảm giác an toàn, thậm chí còn có tâm trạng sờ sờ ngó ngó xung quanh.

So với lúc đi tìm cây đào trước đây, cô yếu ớt không có sức lực, bây giờ cô ăn no nê, sức lực miễn cưỡng đầy đủ, đi đường cũng không mệt......

10 phút sau, tự vả mặt rồi, cô dựa vào thân cây, thở hổn hển.

Con rắn lớn đáng ghét học theo cô, cũng đang "hù hù hù".

Dư Sơ Cẩn bây giờ đã lờ đi hành động bắt chước của con rắn này rồi, cứ thở đi, nó thích thở thì cứ thở đi, biết làm sao bây giờ.

Đi gần nửa giờ, cuối cùng cũng đến dưới gốc cây sơn trà.

Một cây sơn trà rất nhỏ, chắc cũng chỉ cao một mét mấy, có lẽ còn chưa tới, có thể dùng tay không để hái sơn trà, quả trên cây cũng không nhiều.

Dư Sơ Cẩn có chút thất vọng, còn tưởng cây sơn trà sẽ to như cây đào, kết quả nhỏ đến đáng thương.

Không thành vấn đề, có thể ăn cho đỡ thèm là được, cô lại không thiếu thức ăn, sơn trà cùng lắm chỉ tính là đồ ăn vặt.

Sơn trà trên cây đã chín một nửa, còn một nửa chưa chín, Dư Sơ Cẩn lựa quả chín hái một đống, bỏ vào trong cái túi cô đã mang theo từ trước.

Cái túi màu xanh quân đội, là cô nhặt được ở bờ biển, rất chắc chắn, trên đó in chữ lớn "Thức Ăn Gia Súc".

Nói thế nào nhỉ, chắc chắn bền bỉ là được, Dư Sơ Cẩn cũng không có chỗ để kén chọn, không phải là lúc hái sơn trà đã trở nên hữu dụng rồi sao.

Cây sơn trà cao một mét mấy, quả chín không nhiều, cái túi chỉ đựng được chưa đầy một phần ba, dùng làm đồ ăn vặt, chỉ đủ ăn trong một ngày.

Trên cây còn một nửa sơn trà chưa chín, đợi qua một thời gian nữa lại đến hái.

Cô dừng lại, quay đầu hỏi: "Hay là ta cũng không cần đợi một thời gian nữa mới đến hái, mi không phải thích ăn đồ chua sao, mi ăn đi."

Không thể lúc nào cũng ăn một mình, dù sao cũng phải khách sáo một chút.

Con rắn lớn có hứng thú với đào chua, nhưng dường như không mấy hứng thú với sơn trà chua, nó không có động tác gì.

Con rắn lớn đã không ăn, vậy thì đợi chín rồi quay lại hái vậy.

Hái xong sơn trà, Dư Sơ Cẩn cũng không vội quay về, đã vào sâu trong rừng rồi, không bằng nhân cơ hội này tìm kiếm nguồn nước.

Một tháng trôi qua, chỉ mưa được bốn lần, trong đó hai lần mưa rất nhỏ, không thu thập được nhiều nước.

Nguồn nước của Dư Sơ Cẩn đã cạn kiệt, mặc dù cũng có nước dừa làm dự trữ, nhưng tìm được nguồn nước cố định chắc chắn sẽ tiện lợi hơn bây giờ.

Nước uống thật ra là thứ yếu, dù sao cô đang có nước uống và không thiếu, điều quan trọng là, cô muốn tắm bằng nước ngọt.

Nước biển tuy cũng có thể tắm, nhưng sau khi tắm xong rất khô rát khó chịu, khô rồi trên người sẽ bám hạt muối, khiến cô cảm thấy tắm cũng như không.

Dư Sơ Cẩn lúc đầu còn tắm bằng nước biển mỗi ngày, chủ yếu là để an ủi tâm lý, tắm rồi thì thấy thoải mái hơn, trong lòng thoải mái hơn, nhưng tắm được vài lần thì không chịu nổi nữa.

Sau đó cô chọn cách mỗi khi trời mưa là chạy ra ngoài tắm, nhưng sau khi tắm cũng khó chịu tương tự.

Con rắn lớn thì sạch sẽ vô cùng, cũng không thấy nó tắm bao giờ, nhưng nó rất sạch, dù đôi khi bị bẩn, nhưng lăn một vòng trong cát lại sạch sẽ ngay.

Một con rắn sạch sẽ, và một con người bẩn thỉu.

Nếu có thể tìm được một con suối nhỏ, cô có thể thoải mái tắm rửa rồi, trạng thái hiện tại của cô thật sự rất muốn tắm rửa.

"Rắn ơi, mi có biết nơi nào có ao nước hoặc suối nhỏ không? Lượng nước đủ cho ta tắm."

"Xì xì."

"Mi bình thường uống nước ở đâu à?"

"Xì xì."

Dư Sơ Cẩn khoa tay múa chân động tác uống nước, con rắn lớn nghiêng đầu, tỏ vẻ như hiểu như không.

Dư Sơ Cẩn cố gắng khoa tay múa chân, cố gắng để nó hiểu, tốn công sức không phụ lòng người, con rắn lớn dường như đã hiểu, dẫn đường phía trước.

Dư Sơ Cẩn vui vẻ nắm chặt tay, lập tức theo sau.

Con rắn lớn vì muốn chăm sóc cho con người chậm chạp, nó trườn đi với tốc độ cực kỳ chậm.

Dư Sơ Cẩn cũng không lo con rắn lớn sẽ không đợi cô, cô từ từ ung dung đi phía sau, sờ sờ ngó ngó xung quanh, trên đường còn thấy rất nhiều nấm.

Nhưng cô không dám hái, vì không nhận ra, cô không muốn hái phải nấm độc, sau đó một đi không trở lại.

Mặc dù tình trạng hiện tại sống rất tồi tệ, như người rừng, nhưng không ảnh hưởng đến việc Dư Sơ Cẩn vẫn rất quý mạng.

Sống dở còn hơn chết hẳn.

Nhìn con rắn lớn thong thả trườn đi phía trước, Dư Sơ Cẩn nảy ra một ý tưởng nhỏ.

Có thể để con rắn lớn cõng mình đi không?

Đi bộ mệt quá, cho dù con rắn lớn ở phía trước đã dọn đường, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc Dư Sơ Cẩn cảm thấy mệt.

"Rắn ơi." Dư Sơ Cẩn gọi nó.

Đôi tai nhỏ của con rắn lớn đầu tiên là khẽ động đậy, sau đó quay đầu lại: "Xì xì."

Chỉ cần gọi nó một tiếng, nó nhất định sẽ đáp lại, bất kể lúc nào.

"Có thể thương lượng với mi một chuyện không." Dư Sơ Cẩn cười nịnh nọt.

Con người Dư Sơ Cẩn này, hơi hèn mọn, có việc cầu con rắn lớn thì vẻ mặt nịnh nọt, không có việc cầu nó thì tránh ra tránh ra, gõ đầu nó, hung dữ.

Vô cùng thực tế.

May mà con rắn lớn không có nhiều suy nghĩ quanh co, nó ngốc nghếch, không chấp nhặt những điều này.

Dư Sơ Cẩn đi đến bên cạnh nó, sờ sờ nó, "Mi có thể cõng ta không, ta nhẹ lắm, đặc biệt là khoảng thời gian này ta gầy đi rất nhiều, mi cõng ta chắc chắn dễ dàng."

Con rắn lớn nghiêng cái đầu to, ánh mắt ngây thơ.

Dư Sơ Cẩn trực tiếp mặc định nó đồng ý, lập tức trèo lên người nó.

Con rắn lớn quay cổ lại, trợn to hai mắt, nhìn sinh vật hai chân đang trèo lên người nó.

Dư Sơ Cẩn cười, nũng nịu: "Ta không nặng mà, mi cõng ta một chút đi mà~"

Dư Sơ Cẩn giở trò lưu manh, hung dữ: "Ta không quan tâm, ta muốn ở trên này, mi cõng ta!"

Con rắn lớn nghiêng cái đầu to nhìn cô, lưỡi rắn xì xì thè ra, ánh mắt vốn ngây thơ giờ thay đổi, tối tăm khó hiểu.

Dư Sơ Cẩn không phân tích được rõ ý của nó, dù sao cũng giở trò lưu manh không xuống, ôm chặt lấy con rắn lớn không buông.

Con rắn lớn quay cổ, áp sát cô, thân mật liếm lên má cô, ánh mắt dần sâu, đuôi từ từ quấn lên eo cô.

Dư Sơ Cẩn kinh hãi.

Không phải chứ, chỉ là bảo nó cõng một chút thôi, sao lại quấn eo nữa rồi.

"Đau đau đau, mi buông đuôi ra."

Dư Sơ Cẩn không sợ nó, hành vi này đã xảy ra vài lần trong tháng, Dư Sơ Cẩn dù không hiểu, nhưng cũng đã quen thuộc.

Cùng lắm thì, đấm vào đuôi nó là được rồi, đấm xong đảm bảo nó sẽ khóc thút thít.

Đây là kinh nghiệm mà Dư Sơ Cẩn đã tổng kết được sau mấy lần.

"Không buông phải không, ta giơ nắm đấm lên rồi đó." Dư Sơ Cẩn đe dọa.

Rắn lớn mím môi, tai cụp xuống, Bạn đời hư! Rắn hư!

Không đợi Dư Sơ Cẩn thật sự ra tay đấm nó, nó đã tự động buông ra trước.

Dư Sơ Cẩn thở phào, không đến mức vạn bất đắc dĩ cũng không muốn đánh nó, chủ yếu là đánh xong nó sẽ khóc.

Một con rắn như một cục mít ướt hu hu hu không ngừng, hu hu xong còn giận dỗi không để ý đến cô, mặc dù sự giận dỗi của nó chỉ kéo dài một phút, dỗ dành một chút là lại ổn.

Dư Sơ Cẩn nằm trên người rắn, không xuống, ngoài lúc vừa mới trèo lên, con rắn lớn quấn eo cô một chút, dường như cũng không bị con rắn lớn phản kháng.

Con rắn lớn chấp nhận và cõng cô đi.

Dư Sơ Cẩn cảm thấy mới lạ, cô ôm chặt con rắn lớn trơn tuột mềm mại, sợ bị ngã xuống, tiện thể ngó nghiêng xung quanh.

Tuyệt thật, cảm giác này, không hiểu sao cảm thấy rất oách.

Dư Sơ Cẩn vỗ đầu con rắn lớn, con rắn lớn "xì xì" hai tiếng đáp lại.

Con rắn lớn không cần phải đợi con người chậm chạp nữa, tốc độ trườn nhanh hơn, rất nhanh đã đưa Dư Sơ Cẩn đến bên một con suối nhỏ.

Mắt Dư Sơ Cẩn sáng lên, cô vội vàng từ trên người con rắn nhảy xuống, chạy đến bên suối nhỏ, hưng phấn vô cùng.

"Có nước thật à, tốt quá rồi!"

Cô ngồi xổm bên suối nhỏ, dùng tay vốc nước, vỗ lên mặt.

Nước mát lạnh, vỗ lên mặt, ngay lập tức xua tan đi cái nóng mùa hè, người cũng tỉnh táo hơn nhiều.

"Rắn này, chúng ta không vội quay về, ta phải tắm, cả tháng nay người dính nhớp, cuối cùng cũng có nước cho ta tắm rồi,"

"Mi cũng không được đi, mi mà đi là rắn hư, mi phải ở bên cạnh bảo vệ ta, biết chưa, bạn bè với nhau là phải bảo vệ lẫn nhau."

Cô không tiếc lời thao túng tâm lý con rắn.

Đôi tai nhỏ của con rắn lớn động đậy, "Xì xì."

Dặn dò xong, Dư Sơ Cẩn yên tâm rồi, không nói gì nữa liền cởi đồ.

Lúc đầu cởi quần áo ở ngoài trời còn hơi ngượng, bây giờ hoàn toàn không có nữa, đã quen rồi, thói quen thật là một thứ đáng sợ.

Dư Sơ Cẩn vừa mới cởi áo, con rắn lớn đã áp sát lại.

Con rắn lớn đã không còn bất ngờ với hành vi muốn lột da là lột da của sinh vật hai chân nữa, nhưng nó có hứng thú với áo thun của Dư Sơ Cẩn.

Sinh vật hai chân có hai lớp da, nó muốn cả hai.

Dư Sơ Cẩn đương nhiên nhìn ra nó có hứng thú, cảnh giác ôm chặt quần áo trong tay.

"Đừng có mơ, áo khoác của ta bây giờ vẫn còn bị mi treo trên cây không lấy xuống được, mi còn muốn trộm áo thun của ta, mi trộm cái này rồi, ta thật sự phải khỏa thân đó!"

Giọng điệu hung dữ, nghiêm túc cảnh cáo nó.

Con rắn lớn ấm ức, không có động tác gì nữa, chỉ lưu luyến nhìn áo thun của cô.

Dư Sơ Cẩn giật giật khóe miệng, cô không hiểu tại sao con rắn này lại có hứng thú với áo thun của mình.

Độ sâu của suối nhỏ chỉ đến vị trí đầu gối, nước suối rất lạnh, vừa bước xuống nước, Dư Sơ Cẩn lạnh đến run cầm cập.

Thích nghi một lát, lại cảm thấy rất thoải mái, dù sao bây giờ là mùa hè, tắm nước lạnh cũng thoải mái.

Cái này thoải mái gấp trăm lần so với việc tắm bằng nước biển hay nước mưa, Dư Sơ Cẩn ở trong nước, chà bên trái, chà bên phải, cảm giác có thể chà ra một lớp tro bụi.

Ở hạ nguồn suối nhỏ, rắn lớn "ừng ực ừng ực" uống nước.

Dư Sơ Cẩn toát mồ hôi: "Mi ngốc à, có phải là ngốc không, muốn uống nước thì lên thượng nguồn uống đi, nước tắm của ta bẩn lắm."

Đáp lại Dư Sơ Cẩn là đôi tai nhỏ của nó, khẽ động đậy, nhưng không dừng hành động uống nước, tiếp tục "ừng ực ừng ực".

Dư Sơ Cẩn: "......"

Con rắn lớn uống no rồi, nó thảnh thơi bơi vòng quanh suối nhỏ, thuận tiện nhìn chằm chằm sinh vật hai chân không có da trong nước.

Dư Sơ Cẩn mặc kệ nó, mỗi lần cô tắm con rắn lớn đều nhìn chằm chằm như vậy, cô nghi ngờ nghiêm trọng nó là muốn nhân cơ hội trộm quần áo.

Không ngờ việc tìm nước lại thuận lợi như vậy, sớm biết vậy, đáng lẽ nên mang theo một ít tro gỗ và chai nước, tro gỗ dùng để tắm, chai nước dùng để đựng nước mang về.

Nhưng không thành vấn đề, tắm sơ một cái trước, đợi ngày mai mang theo tro gỗ và chai nước quay lại cũng vậy.

Dù sao bây giờ có con rắn lớn cõng cô ra vào, Dư Sơ Cẩn đã không còn sợ đường xa nữa, dù sao nằm trên lưng rắn, nhẹ nhàng thoải mái không hề mệt.

Tắm xong mặc quần áo vào, cảm giác cả người đều sảng khoái hơn một bậc.

"Thoải mái!"

Dư Sơ Cẩn vuốt mái tóc ướt ra sau, phát ra một tiếng thở dài.

Con rắn lớn áp sát lại, ngửi ngửi tóc cô, rồi lại liếm liếm.

"Á, ngậm miệng lại, vừa mới tắm xong mi lại muốn liếm nước bọt lên, mi có biết bẩn không hả, đi ra đi ra."

Đột nhiên một tiếng hét lên, dọa con rắn lớn giật mình, nó khẩn cấp thu lại động tác liếm người.

Dư Sơ Cẩn: "Mi cũng đi tắm đi."

Con rắn lớn không đi, cứ dính ở sau lưng cô, không cho liếm nó chỉ ngửi, ngửi tới ngửi lui.

"Ngửi cái gì, trước đây chưa tắm trên người có mùi, bây giờ đã tắm sạch mùi rồi, mi còn chưa quen à?"

"Xì xì."

Dư Sơ Cẩn khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn con rắn này: "Mi không phải biết nói chuyện sao, trước đây ta rõ ràng đã nghe thấy mi mắng ta là rắn hư rồi, tại sao bây giờ không chịu nói nữa?"

Con rắn lớn: "Xì xì."

"Xì cái đầu mi ấy."

"Xì xì."

Cùng con rắn lớn "cãi nhau" hai câu, mũi cô đột nhiên động đậy, ngửi thấy mùi trái cây thoang thoảng.

Cô nhìn túi đựng sơn trà trên đất, áp sát lại ngửi thử, hương sơn trà và mùi hương vừa ngửi thấy không giống nhau.

Không phải là mùi thơm của sơn trà, vậy có thể là gì?

Dư Sơ Cẩn nhìn quanh một vòng, rất nhanh ở bên bờ suối phía thượng nguồn, cô nhìn thấy một bụi cây đầy quả màu đỏ.

Bụi cây bị cỏ dại che khuất, suýt nữa không nhìn thấy.

"Là dâu dại!"

Giọng điệu ngập tràn bất ngờ.

Quả nhỏ nhỏ, khá phổ biến ở nông thôn, cô từng thấy khi đi leo núi trước đây, hái vài quả ăn, cô nhớ là vị rất ngọt.

Dư Sơ Cẩn ngay lập tức xuyên qua bụi cỏ dại, tiến lại gần dâu dại, đi được nửa đường qua bụi cỏ, cô dừng lại.

Lát nữa nếu từ trong cỏ chui ra một con rắn cắn cô một phát thì không hay rồi, nơi này cỏ rậm rạp như vậy, không lẽ sẽ có rắn chứ.

Ý nghĩ vừa nảy ra, cô quay đầu lại liếc nhìn con rắn lớn sau lưng.

Ừm, nơi này chắc chắn có rắn, sau lưng không phải có một con sao......

Dư Sơ Cẩn biết con rắn lớn có tác dụng đuổi muỗi và côn trùng, là một con rắn nhang muỗi, chắc là những con rắn nhỏ bình thường cũng có thể đuổi được.

Cũng phải, những con rắn nhỏ bình thường, nhìn thấy con rắn lớn là chạy mất rồi, chắc chắn không dám chui ra, chúng đâu có ngốc.

Nghĩ như vậy, cô yên tâm rồi, cũng không lo trong cỏ có rắn nữa, cô mạnh dạn xuyên qua.

Rất nhanh liền đến trước bụi dâu dại, cô nóng lòng, hái một quả, cho vào miệng.

Rất ngọt, mang theo hương thơm thoang thoảng, là hương vị trong ký ức.

Thậm chí còn ngon hơn cả hương vị trong ký ức, có lẽ là do đất đai trong núi hoang màu mỡ hơn, không có ai phá hoại, dâu dại mọc ra cũng càng thêm thanh ngọt.

Không có khuyết điểm gì, khuyết điểm duy nhất có lẽ là kích cỡ quá nhỏ, ăn không đã miệng.

Dư Sơ Cẩn quay đầu, hỏi: "Cái này mi ăn qua chưa?"

Con rắn lớn cúi đầu ngửi ngửi.

"Thứ này gọi là dâu dại, nhưng ta nghe nói nó còn có một tên khác, gọi là dâu rắn, loài rắn như mi chắc rất thích ăn nhỉ, không biết tại sao lại gọi là dâu rắn."

Con rắn lớn ngửi ngửi một chút liền không quan tâm nữa, rõ ràng là không có hứng thú.

"Kén ăn thật, sơn trà không ăn, dâu cũng không ăn, nó đã gọi là dâu rắn rồi mà mi còn không ăn, mi không ăn ta ăn."

Dư Sơ Cẩn bắt đầu vui vẻ hái dâu dại, vừa hái vừa thỉnh thoảng ném một quả vào miệng.

Tâm trạng vui vẻ, thỉnh thoảng còn ngân nga ca hát.

Con rắn lớn nhe hàm răng trắng bóng, cơ thể lắc lư theo bài hát cô ngân nga.

Dư Sơ Cẩn ngừng hát, nhìn nó: "Mi thích nghe hát à?"

Con rắn lớn: "Xì xì."

"Nào, nói theo ta, thích nghe hát, thích, nghe hát." Cô nói chậm từng chữ, dạy nó.

Con rắn lớn nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ.

Dư Sơ Cẩn chưa bao giờ từ bỏ việc bắt nó nói chuyện, nhưng nó cứ không chịu hợp tác, luôn luôn chỉ đáp lại bằng tiếng "xì xì".

Dư Sơ Cẩn đôi khi còn nghi ngờ, tiếng "rắn hư" mà cô nghe được có phải là ảo thính không.

"Nói theo ta, thích, nghe, hát......"

Dạy mấy lần, hết kiên nhẫn rồi: "Rắn ngốc!"

Hái được một túi đầy dâu dại và sơn trà.

"Hôm nay thu hoạch được hai loại thức ăn mới," Dư Sơ Cẩn hài lòng gật đầu: "Tối nay ta sẽ làm một món ăn mới, mứt sơn trà dâu tây, he he, đợi ta làm xong rồi sẽ cho mi nếm thử."

Con rắn lớn xì xì một tiếng, đuôi vui vẻ quét trên đất.

Mặc dù nó không hiểu ngôn ngữ của con người lắm, nhưng dường như rất thích trò chuyện với Dư Sơ Cẩn, tần suất lắc đuôi là bằng chứng tốt nhất.

Cầm lấy túi, cô vụng về trèo lên người con rắn lớn, thân thể của con rắn lớn rất to, hai cánh tay cũng không ôm hết được thân thể của nó.

Vất vả trèo lên xong, cô ngồi trên người nó, chân không chạm đất, còn lơ lửng.

"Đi thôi đi thôi, về nhà." Giọng Dư Sơ Cẩn cao vút.

"Xì xì!" Tiếng đáp lại của rắn lớn cũng cao vút.

Con rắn lớn trườn về phía trước, tốc độ cực nhanh, Dư Sơ Cẩn nhất thời không để ý, ngã nhào về phía trước.

Mặt cô đập vào thân con rắn, may mà thân rắn mềm mại, không đau.

"Mi đi chậm một chút, ta sắp ngã xuống rồi."

Giao tiếp thất bại, con rắn lớn còn tưởng là cô đang khuyến khích nó trườn nhanh hơn, tốc độ "vèo" một cái tăng gấp đôi.

Dư Sơ Cẩn chỉ có thể vội vàng ôm chặt nó.

Cây cối lùi nhanh trước mắt, gió vù vù thổi qua tai, tốc độ nhanh đến mức gần như thấy bóng mờ.

Dư Sơ Cẩn ôm chặt con rắn lớn, căn bản không dám lơ là nửa phần, sợ bị ngã xuống.

Tốc độ nhanh như vậy mà ngã xuống, chắc sẽ phải một đi không trở lại.

Cuối cùng, về đến bờ biển, con rắn lớn dừng lại.

Dư Sơ Cẩn như mất hết sức lực từ trên người rắn xuống, chân mềm nhũn vì sợ.

Lấy lại bình tĩnh sau cơn sợ hãi, lại vung vẩy cánh tay ê ẩm vì ôm chặt rắn lớn, sau đó không chậm trễ gõ vào đầu con rắn một cái.

"Bảo mi chậm một chút, đã bảo mi đi chậm một chút rồi, mi còn càng lúc càng nhanh hơn, ta mà không liều mạng ôm chặt thì ta đã ngã xuống rồi."

Con rắn lớn bị đánh, nó dùng đuôi ôm đầu, cuộn lại thành một cục.

Bạn đời hư, cô ấy là một con rắn hư, cô ấy lúc nào cũng đánh rắn, giúp cô ấy tìm được cây sơn trà, còn tìm được con suối nhỏ cô ấy muốn tìm, còn cõng cô ấy về nữa, nhưng cô ấy không khen rắn thì thôi, cô ấy còn đánh rắn.

Bạn đời hư! Rắn hư! Không thèm để ý đến cô ấy nữa!

Một phút trước hạ quyết tâm không để ý đến cô ấy nữa, âm thầm tức giận.

Một phút sau.

"Rắn ơi, qua đây, cho ta mượn móng vuốt của mi dùng một chút." Dư Sơ Cẩn gọi nó.

Mắt con rắn lớn sáng lên, nó lon ton trườn qua, vui vẻ đưa móng vuốt cho cô.

Dư Sơ Cẩn mượn móng vuốt của nó chẻ hai khúc củi khô, dùng xong móng vuốt còn không quên sờ sờ nó.

Con rắn lớn lắc đầu lia lịa, thích bạn đời, thích được sờ sờ, vui vẻ.

Đầu óc của con rắn lớn xoay chuyển, phát hiện có chút không đúng, hôm nay đã giúp cô ấy rất nhiều việc, nhưng cô ấy không khen được mấy lần, không vui lắm.

Con rắn lớn bắt đầu phá rối, cố gắng thu hút sự chú ý của cô, cố gắng để cô bổ sung lời khen.

Dư Sơ Cẩn "chậc" một tiếng: "Làm gì, cứ lượn vòng quanh ta, đầu ta sắp bị mi làm cho chóng mặt rồi."

Con rắn lớn tiếp tục lượn, vừa lượn vừa sốt ruột.

Dư Sơ Cẩn im lặng, hiểu rồi, bây giờ cô càng lúc càng hiểu con rắn này.

"Biết rồi, chưa khen mi phải không, mi giỏi lắm, mi lợi hại thật."

Cô đang bận làm mứt sơn trà dâu tây, không có thời gian để ý đến nó, qua loa khen một câu.

Vốn tưởng nó nhận được lời khen sẽ ngừng lượn vòng, không ngờ lượn còn gấp hơn.

Dư Sơ Cẩn lại im lặng, lại hiểu rồi, cô giơ ngón tay cái lên: "Mi giỏi lắm, mi lợi hại thật."

Con rắn lớn dừng động tác lượn vòng, mắt nó sáng lên, lắc đầu lia lịa, móng vuốt nhỏ giẫm trên đất, đuôi quét qua quét lại trên cát.

Dư Sơ Cẩn lắc đầu cười khẽ, con rắn này thật sự là rất cứng nhắc, khen nó thì phải là từ ngữ cố định, và nhất định phải giơ ngón tay cái.

Thiếu một trong hai thì không được, nếu không phải từ ngữ cố định, không giơ ngón cái, nó sẽ không hài lòng, nhất quyết bắt cô nói lại.

Con rắn lớn nhận được lời khen, không quấy nữa, Dư Sơ Cẩn liền yên tâm làm mứt sơn trà dâu tây.

Trước tiên là rửa sạch dâu dại, sau đó gọt vỏ bỏ hạt sơn trà, cả hai cùng đặt vào trong lon sắt, cho ít nước dừa, bắt đầu nấu.

Cách làm mới lạ mà cô nghiên cứu ra, không biết có ăn được không.

Đợi đến khi nấu chín rồi thì nghiền nát, khuấy đều.

Dư Sơ Cẩn trước đây ghét nhất là nấu ăn, thà ngày nào cũng ăn ngoài, cũng không muốn tự mình vào bếp, bây giờ, nấu ăn lại trở thành một trong số ít niềm vui của cô.

Sau khi khuấy dâu dại và sơn trà thành dạng sệt, coi như xong, cô đưa lên mũi ngửi thử, hương trái cây nồng nàn, ngửi thôi đã thấy ngon.

Đợi nó nguội là có thể ăn rồi.

Dư Sơ Cẩn ngẩng đầu chuẩn bị chia sẻ với con rắn lớn, kết quả con rắn lớn vốn đang nằm trước mặt, lại biến mất rồi.

Cô nhìn quanh cũng không tìm thấy, Dư Sơ Cẩn nhíu mày, nó đi đâu rồi?

Ngay lúc đang nghi hoặc, bên bãi biển, con rắn lớn ì ạch quay về.

Trên miệng còn ngậm một cái chai thủy tinh nó mới tìm được.

"Sao mi lại đi tìm chai thủy tinh nữa rồi, đã nhiều như vậy rồi, ta dùng không hết nhiều như vậy, mi không cần tìm cho ta nữa,"

Dư Sơ Cẩn lẩm bẩm: "Chai thủy tinh thì tìm siêng năng lắm, ta cần một cái lon sắt lớn hơn để dùng làm nồi, sao mi không tìm về cho ta đi."

Con rắn lớn không hiểu, con rắn lớn cố chấp tặng chai thủy tinh.

Nó đặt chai thủy tinh bên chân Dư Sơ Cẩn, theo lý mà nói, bây giờ nó phải vào quy trình đòi khen rồi.

Nhưng điều kỳ lạ là không có, không những không đòi khen ngợi, mà trong mắt còn ngấn lệ.

Bộ dạng sắp khóc đến nơi thật đáng thương, thỉnh thoảng còn ấm ức hu hu hai tiếng.

"Sao vậy, sao đột nhiên lại khóc, ta cũng không đánh mi mà." Bình thường chỉ có đánh đuôi của nó nó mới khóc.

Bây giờ sao lại vô duyên vô cớ khóc lên rồi.

Nghĩ đến một khả năng, Dư Sơ Cẩn vội vàng đứng dậy, đi vòng quanh con rắn lớn kiểm tra.

"Vừa nãy đi nhặt chai thủy tinh có con vật nào khác bắt nạt mi à?"

"Mi bị thương rồi sao?"

_____

Lời editor: chương dài nhất trong cả bộ truyện, một chương này bằng 3 chương bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store