ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ

Chương 22: Rắn Nhang Muỗi

Kately1989

Trong đêm tối không nhìn rõ, chỉ có thể thấy một hình bóng mờ ảo, vật trên cành cây đen sì một cục, thỉnh thoảng còn bay lượn theo gió.

Cơ thể Dư Sơ Cẩn loạng choạng, cô kinh hãi thất sắc.

Ngay lập tức, cô lao ra sau lưng con rắn lớn để được bảo vệ.

"Cái quái gì vậy, giữa đêm hôm khuya khoắt, cục đen sì trên cây đó, còn đang động đậy." Dư Sơ Cẩn chỉ lên cây.

Rắn lớn nhìn theo hướng cô chỉ, ngẩng đầu nhìn, rồi nhe miệng cười ngây ngô, và cọ cọ vào cô.

Dư Sơ Cẩn lộ vẻ nghi hoặc, con rắn lớn đối với nguy hiểm chắc chắn nhạy bén hơn cô, nếu trên cây thật sự có nguy hiểm, nó không thể có thái độ thờ ơ như vậy được.

Dư Sơ Cẩn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn kỹ lên cây.

Đúng là một cục đen sì, lúc gió thổi qua, nó còn đung đưa.

Rốt cuộc là thứ gì?

Dư Sơ Cẩn lòng đầy thắc mắc, nhưng nhìn phản ứng của con rắn lớn, chắc cũng không phải là sinh vật có tính công kích gì, nếu không nó đã sớm "xù lông" rồi.

Nếu đã không nguy hiểm, vậy thì tạm thời mặc kệ, Dư Sơ Cẩn ngáp một cái, buồn ngủ quá, một đêm này vì thêm củi mà thật quá tốn sức.

Cô suy nghĩ phải nghĩ phải tìm cách bảo quản lửa, chứ không phải như bây giờ dùng cách ngốc nghếch thường xuyên thêm củi, đêm nào cũng bị phá giấc ngủ hai ba lần, ai mà chịu nổi.

Làm cái mồi lửa? Thứ này làm thế nào, Dư Sơ Cẩn hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời chỉ thấy mắt tối sầm, không có manh mối nào.

Cô biết có mồi lửa để giữ lửa, nhưng không biết cách làm, cũng không có điện thoại, không thể tìm kiếm...

Nếu có điện thoại thì tốt rồi, thôi, cho dù có điện thoại nơi này chắc cũng không thể có sóng.

Dư Sơ Cẩn khẽ thở dài, cô quay về lều, tiếp tục ngủ.

Con rắn lớn rất tự giác nhét đầu vào cửa, đầu quá to không nhét vào được, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó chặn ở cửa.

Dư Sơ Cẩn đã mặc kệ nó rồi, chỉ cần nó không phá hoại cái lều, nó thích chặn cửa thì cứ chặn cửa.

Hơn nữa, việc con rắn lớn chặn cửa thực ra cũng có lợi, cung cấp cảm giác an toàn và bảo vệ cô là một, điều thứ hai là, rắn lớn có tác dụng đuổi muỗi.

Về điểm này, là do Dư Sơ Cẩn tình cờ phát hiện.

Cô không hề nhận ra rằng việc cô cư trú ngoài trời trên hoang đảo mà không bị muỗi và côn trùng cắn, là một chuyện vô lý đến mức nào.

Cho đến khi có một đêm con rắn lớn vì tìm chai thủy tinh, không ở gần đây, Dư Sơ Cẩn mới bừng tỉnh nhận ra.

Chỉ cần con rắn lớn ở gần cô, vậy thì xung quanh sẽ không có muỗi và côn trùng.

Nó còn là một con rắn nhang muỗi.

Khá tốt.

Ngủ một giấc đến sáng, không gian lều trú ẩn quá nhỏ, mặt đất quá cứng, ngủ khiến người ta có chút đau lưng mỏi eo, cộng thêm việc thức dậy nhiều lần để thêm củi suốt đêm, dẫn đến việc ngủ dậy lại càng mệt hơn.

Nhưng ít nhất không có cảm giác đói, hôm qua đã ăn thịt heo, còn ăn cả thịt gà, đào cũng ăn mấy quả, ăn có hơi no, đến mức bây giờ cô cũng không đói lắm.

Ngón tay cô chạm chạm vào cái đầu to đang chặn ở cửa.

"Dậy đi, dậy đi."

Con rắn lớn mơ mơ màng màng chớp mắt, vẻ mặt chưa ngủ đủ, còn ngáp một cái rất giống người.

Dư Sơ Cẩn cười khẽ: "Ai bảo mi chặn cửa, nếu mi ngủ xích qua một bên một chút, chỉ cần không chặn cửa, lúc ta dậy thêm củi, cũng không đến mức lần nào cũng phải gọi mi dậy."

Con rắn lớn không quan tâm cô nói gì, nó thân mật dùng đầu cọ cọ người cô.

Dư Sơ Cẩn đẩy nó ra: "Được rồi, đừng cọ nữa, đi ra đi ra, đừng chặn nữa, ta muốn ra ngoài."

Bị từ chối, con rắn lớn mím môi ấm ức, nhưng vẫn tự giác lùi lại một chút.

Dư Sơ Cẩn bò ra khỏi lều, vươn vai, cử động cơ thể mỏi nhừ.

Cô quay đầu lại nhìn nơi trú ẩn, có phải nên mở rộng nơi trú ẩn một chút không, không gian thật sự quá chật hẹp.

Mỗi lần ra vào đều phải bò, ngồi dậy một chút không để ý là sẽ đập đầu, tóm lại là đủ các loại bất tiện.

Lúc trước xây dựng nơi trú ẩn, chỉ nghĩ đến việc có thể ở tạm có thể che mưa là được, lúc nào cũng cảm thấy một hai ngày sẽ rời đi, không ngờ lại thường trú rồi.

Dư Sơ Cẩn cầm hòn đá lên, vạch một nét ngang lên thân cây.

Ngày thứ sáu rồi.

Nhìn mặt biển không có động tĩnh, và bầu trời trống không, Dư Sơ Cẩn thở dài.

Dư Sơ Cẩn lắc lắc đầu, xua đi những cảm xúc sa sút, cô đến trước đống lửa, thêm củi vào lửa.

Vì thường xuyên thức dậy thêm củi suốt đêm, lửa rất an toàn, hoàn toàn không có dấu hiệu tắt, chỉ cần thêm một chút củi, lửa đã bốc lên, cháy rất mạnh.

Giữ cho lửa không tắt, cũng là một chuyện phiền phức, nếu đêm nào cũng cần thêm củi thường xuyên như vậy, thì nhất định là không ổn.

Quá hao tổn tinh thần, con người nếu không ngủ đủ, rất dễ sinh bệnh, cô bây giờ vốn đã động một chút là sẽ rơi vào cảm xúc tiêu cực, nếu còn không ngủ đủ, vậy phương diện tinh thần chắc chắn sẽ có vấn đề.

Vẫn là phải nghĩ ra một cách giải quyết triệt để, ví dụ như làm một cái mồi lửa.

Dư Sơ Cẩn ngồi xếp bằng trên đất, vắt óc suy nghĩ, mồi lửa phải làm thế nào nhỉ, cô biết một chút kiến thức mơ hồ, nhưng thật sự cũng chỉ có một chút xíu.

Hình như là có thể giấu mồi lửa trong mùn cưa, sau đó ngăn không khí, đợi đến lần sau cần lửa thì thổi thổi, lửa sẽ có thể bùng lên.

Là như vậy phải không? Chắc là vậy?

Dư Sơ Cẩn đang lên kế hoạch nên dùng vật liệu gì để làm mồi lửa, đang suy nghĩ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Tối hôm qua, thứ đen thui trên cây rốt cuộc là gì.

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

Đến khi nhìn rõ thứ trên cây, đồng tử của Dư Sơ Cẩn đột nhiên mở to.

Áo khoác của cô!

Chiếc áo khoác gió mà cô hằng mong nhớ!

Thì ra là bị con rắn giấu trên cây, ai mà nghĩ đến được, thảo nào cô tìm thế nào cũng không thấy.

Cũng chẳng trách tối qua nhìn thấy một cục đen sì bay lượn trên đó, còn tưởng là sự kiện ma quái gì...

Cây dừa cao hơn mười mét, Dư Sơ Cẩn chắc chắn không leo lên được, chỉ có thể cầu cứu con rắn lớn.

"Áo khoác của ta, mi giúp ta lấy xuống." Dư Sơ Cẩn chỉ lên cây.

"Là mi làm nó lên đó, nói một cách chính xác không thể gọi là mi giúp ta lấy xuống, mà là mi phải trả áo lại cho ta,"

"Nhanh lên, mi làm gì vậy, lấy xuống cho ta."

Dư Sơ Cẩn từ lúc đầu hòa nhã, đến sau đó bắt đầu trở nên hung dữ.

Vốn tưởng còn phải tốn công giao tiếp một lúc, không ngờ, lần này con rắn lớn phản ứng khá nhanh, nhanh nhẹn trèo lên.

Ánh nắng chói mắt, Dư Sơ Cẩn dùng lòng bàn tay che lại, chỉ huy: "Đúng đúng đúng, chính là thứ đó, lấy xuống lấy xuống."

Con rắn lớn dùng đầu dụi dụi cái áo khoác, rồi lại dùng móng vuốt ấn ấn cái áo khoác, sau đó, tay không đi xuống.

"Áo khoác đâu, mi đã lên đó rồi sao mi còn không lấy áo khoác xuống!"

Con rắn lớn lắc đầu lia lịa rất vui vẻ, nó đã đặt da của bạn đời tặng lên trên cây, nơi đó rất an toàn.

Nó vừa nãy còn lên đó kiểm tra kỹ lưỡng một phen, da rất nguyên vẹn, nó đang rất trân trọng món quà mà bạn đời tặng nó.

Dư Sơ Cẩn tức đến dậm chân.

"Bốp bốp" cô gõ lên đầu nó hai cái, ngốc chết đi được!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store