ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Lạc Vào Hoang Đảo Được Thanh Xà Theo Đuổi - Quá Độ

Chương 15: Tỏ Tình

Kately1989

Đầy trên đất là chai thủy tinh, đủ loại kiểu dáng, ước tính sơ bộ cũng phải hơn trăm chai, tất cả đều được xếp thẳng hàng ngay ngắn trên bãi cát.

Con rắn lớn thấy Dư Sơ Cẩn đến, lập tức khoe khoang, vui vẻ lắc đầu lia lịa, đuôi vẫy qua vẫy lại.

"Mi đây là đã nhặt hết tất cả chai thủy tinh trên cả hòn đảo này qua đây sao?"

"Xì xì."

Dư Sơ Cẩn nhìn đống chai thủy tinh đầy đất, rồi lại nhìn con rắn lớn đang vẫy đuôi cầu khen ngợi, nhất thời không nói nên lời.

Trên đầu, trên mặt, trên móng vuốt của con rắn lớn, đều dính đầy bùn, từ bộ dạng hiện tại của nó không khó để phán đoán, nó vì nhặt những chai thủy tinh này mà đã vật lộn rất lâu.

Chắc là cả đêm không ngủ, đã đi khắp cả hòn đảo, nhặt hết tất cả chai thủy tinh có thể nhặt được qua đây.

Có lẽ là do hôm qua lúc Dư Sơ Cẩn nhặt được chai thủy tinh, đã quá vui mừng, khiến cho con vật to xác một lòng một dạ này hiểu lầm rằng cô cực kỳ, cực kỳ thích chai thủy tinh.

Bởi vì cô thích, cho nên không quản ngại cả đêm đi khắp hòn đảo, chỉ để thu thập tất cả chai thủy tinh tặng cho cô.

Bây giờ nó đã là một con rắn bẩn thỉu rồi, hôm qua dính đầy máu, hôm nay dính đầy bùn.

Hôm qua là để bảo vệ cô, hôm nay là để tặng chai thủy tinh cho cô.

"Đúng là một con rắn ngốc." Dư Sơ Cẩn tâm trạng phức tạp, sờ sờ đầu nó.

Con rắn lớn thích được sờ, đầu di chuyển theo tay cô, nhưng vẫn không quên tha thiết đòi hỏi phần thưởng.

Và phần thưởng mà nó muốn, cũng chẳng qua là... muốn được khen ngợi.

"Mi giỏi lắm, lợi hại thật." Dư Sơ Cẩn cười khen nó.

Con rắn lớn nghiêng đầu.

Dư Sơ Cẩn dừng lại một chút, hiểu rồi, vội vàng bổ sung thêm động tác giơ ngón tay cái cố định.

Vừa mới bổ sung động tác này, con rắn lớn lập tức không nghiêng đầu nữa, đuôi vẫy vẫy, ngây ngô vui vẻ.

"Mi tìm chai thủy tinh cả một đêm, chỉ để đổi lấy một câu khen ngợi vô dụng, mi có ngốc không hả."

Con rắn ngốc tiếp tục vui vẻ, ngây ngô ngốc nghếch.

Dư Sơ Cẩn lắc đầu, cô ngồi xổm xuống lật xem những chai thủy tinh dưới chân, trong đó có chai bia, cũng có chai đồ hộp, chai gia vị.

Đủ các loại, không thiếu thứ gì.

Trong đó không thiếu những chai bị vỡ, nhưng đa số còn nguyên vẹn, phần lớn đều có thể sử dụng.

Nhìn thấy một cái lon trong số đó, mắt Dư Sơ Cẩn sáng lên, cô vội vàng nhặt lên.

Đây là một cái lon bằng sắt, to bằng lon nước ngọt bình thường, cái lon đã trải qua phong ba bão táp trôi dạt đến đây, đã rỉ sét loang lổ, cũ kỹ tồi tàn.

Cũ đến mức thậm chí không thể phân biệt được cái lon này trước đây dùng để đựng gì, nhưng điều đáng mừng là, tuy cũ nhưng không bị hỏng.

Thứ này rất hữu ích, lon bằng sắt, có thể dùng để nấu nước, nấu canh.

Miễn cưỡng cũng có thể xào rau?

Cái lon nhỏ như vậy xào rau chắc là hơi khó, nhưng dù sao đi nữa, có còn hơn không.

Dư Sơ Cẩn gật đầu, không tệ không tệ, coi như là một thu hoạch lớn, chỉ cần có thể nhóm được lửa, cô lập tức có thể uống canh rồi.

Ôi, cuộc sống này chẳng phải trở nên tốt đẹp hơn rồi sao, ngày càng tươm tất hơn, chất lượng cuộc sống nâng cao ngay lập tức.

Dư Sơ Cẩn vui vẻ tưởng tượng.

Con rắn lớn dường như cũng cảm nhận được sự vui vẻ của cô, nó cũng nhếch miệng cười theo, để lộ một hàm răng trắng bóng ngay ngắn.

Nhìn kỹ lại, trên răng nó dính bùn......

"Sao trên răng mi nhiều bùn vậy." Lời vừa nói ra, cô nhanh chóng nhận ra nguyên nhân.

Dư Sơ Cẩn nhìn những chai thủy tinh trên đất, rất nhiều chai đều dính đầy bùn.

Chắc là do chai thủy tinh quá nhiều, đuôi và móng vuốt không đủ dùng, nó đã chọn cách dùng miệng để tha về.

Không chỉ răng con rắn lớn dính bùn, móng vuốt, đuôi, ngay cả mặt nó cũng dính đầy bùn đất.

"Bẩn chết đi được, hôm qua mới tắm cho mi, hôm nay lại thành ra thế này." Dư Sơ Cẩn miệng thì ghét bỏ, nhưng đáy mắt lại toàn là ý cười.

Tuy chai thủy tinh không đáng tiền, nhưng tấm lòng này của con rắn lớn rất đáng tiền.

Dư Sơ Cẩn cũng không phải là người sắt đá gì, nhận được món quà đầy tâm ý, sao có thể không xúc động.

Đối với món quà ngốc nghếch của con rắn lớn, cô có chút bất đắc dĩ, lại có chút cảm động.

"Qua đây đi, ta tắm sạch cho mi."

Con rắn lớn còn tưởng sinh vật hai chân lại muốn sờ sờ nó, nó hứng khởi áp sát qua, kết quả bị lôi đi tắm.

Con rắn lớn cảm thấy bị lừa dối nặng nề, trong miệng phát ra tiếng xì xì như đang kháng nghị.

Nó không thích tắm, tự nhiên là không phối hợp, cứ động qua động lại.

"Ta có nói qua chưa, rắn bẩn thỉu, không phải là một con rắn tốt, không được động đậy lung tung!"

Cô mắng một câu, con rắn lớn liền ngoan ngoãn, không động đậy lung tung nữa, tuy biểu cảm vô cùng không tình nguyện.

Dư Sơ Cẩn giúp nó lau bùn trên mặt, con rắn lớn ngây ngô nhìn cô.

Dư Sơ Cẩn giúp nó lau bùn trên móng vuốt, con rắn lớn tiếp tục ngây ngô nhìn cô.

Dư Sơ Cẩn cười, con rắn lớn cũng nhếch miệng cười theo, ngốc nghếch.

"Mi cười cái gì, rắn ngốc."

"Xì xì."

"Chai thủy tinh đủ rồi, đừng đi nhặt nữa, ta không dùng hết nhiều như vậy."

"Xì xì."

"Đợi lát nữa ta nhóm được lửa rồi, ta sẽ nướng thịt heo rừng ăn, đến lúc đó cũng chia một ít cho mi, ta nói cho mi biết, thịt chín ngon hơn thịt sống nhiều lắm, đến lúc đó mi sẽ biết."

"Xì xì." Con rắn lớn ra vẻ đáp lại cô.

Ngay lúc Dư Sơ Cẩn đang tưởng tượng cảnh lát nữa ăn thịt heo rừng nướng, bầu trời đang quang đãng đột nhiên bị một lớp mây đen che phủ.

Dư Sơ Cẩn ngẩng đầu nhìn lên.

Sắc trời đen kịt, như không phải là buổi sáng, mà là sắp vào đêm.

"Không phải chứ, mấy ngày không mưa, cứ nhằm hôm nay mà mưa à?"

Cô còn đang đợi trời nắng rồi nhóm lửa nữa chứ, sao lại không hợp tác thế chứ.

Đừng mưa, tuyệt đối đừng mưa, Dư Sơ Cẩn thầm cầu nguyện trong lòng.

"Ầm"

Một tiếng sấm vang kèm theo tia chớp, tuyên bố lời cầu nguyện của Dư Sơ Cẩn đã thất bại.

Con rắn lớn bên cạnh bị tiếng sấm dọa cho giật nảy mình, toàn thân rắn nhảy dựng lên.

Dư Sơ Cẩn im lặng, một con mãng xà khổng lồ đột nhiên nhảy dựng khỏi mặt đất, cảnh tượng quái dị đó, làm sao có thể không im lặng.

Không lâu sau tiếng sấm, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Dư Sơ Cẩn đưa hai tay lên đầu che mưa, vội vàng chạy về phía nơi trú ẩn.

Chạy được hai bước, cô lại dừng lại, suýt nữa thì quên, đã mưa rồi, vậy thì phải nhân cơ hội tích trữ thêm ít nước.

Tuy bây giờ có nước dừa uống, nhu cầu về nước không cấp thiết, nhưng lúc có thể tích trữ thì cứ cố gắng tích trữ, không ai có thể đoán được cô còn phải ở đây bao lâu.

Mưa tuy khiến kế hoạch nhóm lửa của cô bị hoãn lại, nhưng có thể nhân cơ hội tích trữ ít nước, cũng không phải là hoàn toàn không có lợi.

Dư Sơ Cẩn đem những chai thủy tinh con rắn lớn nhặt về, tất cả đều đặt ngay ngắn, cố gắng để chúng có thể hứng được nhiều nước một chút.

Bao gồm cả những chai nước khoáng cô nhặt trước đây, cũng đều mở nắp ra, đặt dưới trời mưa.

Vừa mới đặt xong chai nước khoáng, cái đuôi của rắn lớn quét qua.

"Loảng xoảng" một tiếng, một loạt chai nước đổ rạp.

"Con rắn ngốc này, mi muốn chết à," Dư Sơ Cẩn dùng nắm đấm nhỏ gõ lên đầu nó: "Mi còn phá nữa, ta đánh mi đó."

Bị đánh hai phát, con rắn lớn rụt đầu, ấm ức trốn sau gốc cây.

Dư Sơ Cẩn nghiến răng nghiến lợi, cũng không có thời gian tiếp tục so đo với con rắn ngốc này, cô xếp lại chai lọ ngay ngắn.

Mưa đến rất nhanh, chỉ trong một lúc đặt chai, chiếc áo khoác gió trên người cô đã bị ướt một nửa.

Dư Sơ Cẩn quay về lều, cởi áo khoác gió ra, lau đi những giọt nước trên mặt và đầu, rồi lại ló đầu ra kiểm tra xem chai lọ đã đặt không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mưa cũng khá lớn, chai lại nhiều, chắc có thể hứng được rất nhiều nước.

Dư Sơ Cẩn ngẩng đầu nhìn nơi trú ẩn đơn sơ, không biết cái lều tam giác này có chống đỡ nổi không, xin đừng để ngoài trời mưa to, trong lều mưa nhỏ.

Cô kiểm tra một lượt xem lều có bị dột không, hiện tại có vẻ ổn, không có dấu hiệu dột.

Dư Sơ Cẩn một mặt hy vọng mưa to hơn để có thể hứng được nhiều nước hơn, một mặt lại cảm thấy không nên mưa quá to, để tránh cái lều đơn sơ này không chống đỡ nổi.

Nghe tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài, cô gãi gãi đầu, có phải đã quên gì rồi không?

Quên gì nhỉ?

Đúng rồi, rắn, con rắn ngốc kia đâu?

Dư Sơ Cẩn hơi ló đầu ra, nhìn ra ngoài, thì thấy con rắn lớn đang ở ngoài trời dầm mưa.

Nó trốn rất xa, không dám đến gần, có lẽ là vừa nãy đã làm đổ chai, biết là gây họa rồi, nó chột dạ, không dám lại gần.

Nhìn nó dầm mưa ở ngoài, không dám đến gần lại lén lút nhìn cô, bộ dạng muốn đến gần thật đáng thương, Dư Sơ Cẩn vừa thấy muốn cười, lại vừa thấy thương.

Tính nóng nảy này của mình có lẽ thật sự nên sửa lại một chút, lúc đó nó lấy đuôi làm đổ chai, có thể là cố ý phá phách nghịch ngợm, cũng có thể là không cẩn thận, tóm lại dường như cũng không đến mức phải ra tay đánh nó.

Nhưng con rắn này cũng thật là, với lực đánh của cô, chắc cũng không khác gì gãi ngứa cho nó, xem nó ấm ức kìa, người không biết còn tưởng cô thật sự đánh đau nó.

Dư Sơ Cẩn vẫy vẫy tay với nó.

Con rắn lớn thấy cô vẫy tay, mắt sáng lên, theo bản năng muốn lại gần, nhưng lại do dự dừng lại.

Dư Sơ Cẩn cười: "Được rồi, qua đây đi, chuyện vừa nãy ta không so đo với mi nữa, đương nhiên, ta cũng có lỗi, không nên gõ đầu mi, mi cũng rộng lượng một chút, đừng so đo với ta nữa."

Con rắn lớn: "Xì xì."

Con rắn lớn nghiêng đầu quan sát sinh vật hai chân, xác nhận đối phương không còn tức giận, sẽ không gõ đầu mình nữa, lúc này mới yên tâm từ từ trườn qua.

Dư Sơ Cẩn ngồi ở cửa lều, con rắn lớn cuộn đuôi lại, nằm bên cạnh lều.

Con rắn lớn cũng không có chỗ nào để trú mưa, cái lều quá nhỏ, nó đương nhiên không vào được, chỉ có thể ở ngoài trời dầm mưa.

Đối với việc dầm mưa này, con rắn lớn dường như không hề bận tâm, như thể đã quen với việc dầm mưa rồi, nhưng Dư Sơ Cẩn nhìn thấy có chút không đành lòng.

Cũng không có cách nào khác tốt hơn, không có chỗ nào đủ rộng để rắn lớn trú mưa, bất đắc dĩ, Dư Sơ Cẩn lấy áo khoác gió ra, che lên cái đầu lớn của nó.

Miễn cưỡng cũng coi như là một thứ có thể che mưa, không đến nỗi bị mưa làm không mở mắt được.

Mắt con rắn lớn nhìn lên trên, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ hoang mang, tại sao sinh vật hai chân lại đội da của cô ấy lên đầu mình?

Nó đột nhiên nhớ lại, trước khi lâm chung mẹ từng nói với nó, nó cả đời chỉ lột da một lần, da lột ra xong là để tặng cho bạn đời.

Da là dùng để tỏ tình......


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store