[BHTT - EDIT] KIÊM GIA KỶ SỰ - NHƯỢC HOA TỪ THỤ
Chương 62
Tương Thành lại nhảy vào hố, nhưng nàng lại không biết, thứ nhất, kỹ thuật diễn của Bách Nhiễm khá xuất chúng, Triệu Vương còn ở đây, cũng phần nhiều là muốn bị nàng lừa, thứ hai, Tương Thành tự biết nàng đã nhiều lần chịu thua thiệt trên tay Bách Nhiễm, Thiên Đạo luân hồi, luân chuyển một hồi cũng nên đến phiên nàng đắc ý chứ.
Trên thực tế, có vẻ như lúc này Thiên Đạo đang nhắm mắt rồi. Tương Thành vừa thấy Bách Nhiễm với tư thế khắc đao thành thạo, lực dao vững chắc, hạ dao chuẩn xác, không cần phải xem bản sao viết tay trước đó của con dấu, nàng liền biết, nàng đã bị Bách Nhiễm lừa.
Yêu cầu cần nhất khi khắc dấu chính là tính nhẫn nại và thời gian. Hiện tại ở thế gian, khắc dấu vẫn chưa mấy thông dụng trong giới văn nhân, không giống thời Tống Minh Thanh, người yêu đọc sách có chút tiền đều phải mua đá đến khắc một con, lấy ra làm trò tiêu khiển, lúc này khắc dấu là sự kết hợp giữa thư pháp và chạm khắc, các nhà viết thư pháp, có chuyên môn về thủ công khắc ra.
Nhưng văn sĩ thiện chạm khắc cũng chỉ mấy người, so với việc khắc tốt hơn các thợ thủ công, biểu hiện không chỉ ở chỗ thư pháp cao thâm, còn phải có cảnh ý nội hàm, cố hữu đều tranh nhau đến cửa cầu khắc ấn. Bách Nhiễm học cái này, chủ yếu là vì nhàm chán. Khi nhỏ đúng thật là nàng bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn luôn ngâm mình trong thư phòng Bách Tán học các loại mưu lược, tâm thuật, cũng sẽ nhà chán, rồi một ngày kia thấy hảo hữu của Mẫn Tĩnh Viễn thiện khắc, nên đi học, về sau có chút nông nổi, lấy một tảng đá về khắc, thật có thể tĩnh tâm ngưng thần, khắc hư không biết bao nhiêu hảo thạch, tiếp đến tuổi thiếu niên, há có thể không có thành tựu? Chỉ là về sau cảnh giới của nàng càng cao thâm, thì không còn cần đến ngoại lực để khống chế cảm xúc bản thân nữa, nên không còn khắc tiếp, chỉ thực sự xem như trò tiêu khiển mà thôi.
Khắc lại vài nét, mơ hồ đã hiện ra hình dáng, cứ thế mà đã qua hơn một canh giờ, Tương Thành lại không nhận thua cũng là lừa mình dối người: "Được rồi. Mắt thấy đã tin rồi." Dừng một chút, lại nhịn không được tò mò hỏi: "Sư của ngươi là người nào?"
"Yên quận Tô Tuyên, Tô lão tiên sinh."
Sắc mặt Tương Thành cứng ngắc, vị khắc ấn này nổi tiếng thiên hạ vạn kim khó cầu, trước đó Bách Nhiễm nói bản thân thiên kim nan cầu, thật đúng là biểu hiện tôn kính lão sư rồi.
"Trước kia sao không nghe ngươi nói về việc này?"
Bách Nhiễm mỉm cười, trông khá thoát tục phiêu dật, toát lên vẻ thanh lịch tinh tế nhờ được nuôi dạy trong gia đình gia thế vạn năm: "Nếu truyền ra ngoài, người nhờ ta khắc, mà người đó lớn tuổi hơn ra, bối phận cao hơn, lại vô can triều chính, nàng nói xem ta nên đáp ứng hay không?"
Vô can triều chính, Bách Nhiễm chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, xuất thân thế gia, cũng chỉ là một tên mao đầu tiểu tử có gia thế tốt, nói về xuất thân thế gia, lại càng coi trọng lễ nghi, nếu khi đang cưỡi ngựa đi ngoài đường mà thấy trưởng bối, có cúi đầu chào một câu Thúc thúc còn không được, phải xuống ngựa đứng ngay ngắn, cung kính cúi người thi lễ, cũng phải đưa mắt nhìn theo xa giá đối phương rời đi. May mà nàng có địa vị cao, quốc gia không thể để Tể Tướng đứng bên đường hít bụi đường, nên thành song phương cùng xuống ngựa, thi lễ với nhau.
Mặc dù như vậy, vẫn là không thay đổi được nàng còn nhỏ tuổi, bối phận thấp là sự thật, nàng mới niên thiếu mà địa vị cao, không phục chúng nhân, mặc dù đã biểu hiện năng lực, nhưng cuối cùng, vẫn không làm người ta thoải mái, lúc này, nếu truyền ra ngoài là nàng kiêu căng vô lễ, không tự tìm đường chết thì là gì? Cho nên, trong rất nhiều trường hợp, nàng sẽ hạ thấp tư thái của mình.
Nàng chỉ nói một chút, Tương Thành liền hiểu ngay, tình huống như vậy, thật đúng là Bách Nhiễm không thể cự tuyệt. Khắc một cái ấn tốn rất nhiều công huố. Không cần nhiều, chỉ cần mười người thôi, đã đủ phiền rồi.
Lại nói nàng cũng không dễ dàng gì. Tương Thành biết Bách Nhiễm lập thế khi niên thiếu, tất sẽ gặp nhiều trắc trở khó khăn hơn nhiều người, trả giá bao nhiêu cũng sẽ nhận lại được bấy nhiêu, nơi nào trả giá ít, thì nơi khác sẽ trả lại nhiều, nàng còn trẻ mà có địa vị cao, tất nhiên thế nhân sẽ không nhìn thấy được nơi nàng đã dốc nhiều công sức, lưu nhiều tâm ý thế nào. Nàng biết, trước khi Bách Nhiễm bộc lộ thân phận, nàng vẫn luôn vì điều đó mà đau lòng, nhưng Bách Nhiễm chưa bao giờ nói với nàng những chuyện đó, đến sau khi nàng ấy bộc lộ thân phận, hai người tiến vào chiến tranh lạnh, dần dần, nàng cũng đã quên, hiện tại Bách Nhiễm bất chợt nói ra, nhất thời Tương Thành lại nghẹn lời.
Bách Nhiễm dứt lời, liền nhìn Tương Thành, trong mắt hàm chứa chờ mong, nhưng cũng không nóng vội, lời nói tuy uyển chuyển, nhưng ý tứ song phương đều có thể lý giải. Nàng thật vất vả, làm việc không dễ dàng, phải trả giá và nỗ lực nhiều hơn, cầu an ủi. Nhưng Tương Thành không có, nàng chỉ trầm mặc.
Cuối cùng Bách Nhiễm chuyển dời tầm mắt, cũng không biểu hiện dáng vẻ thất vọng, chỉ là không khắc ấn nữa, cho người đưa nước đến.
Một nha hoàn mang nước vào, nâng chậu đồng lên cao hơn đỉnh đầu, Bách Nhiễm nhanh chóng rửa sạch tay, rồi cho lui ra.
Rửa tay xong, Bách Nhiễm giống như người không có việc gì, nhã nhặn nhẹ nhàng nói: "Còn không ít công đoạn phải làm, chờ xong rồi lại đưa cho nàng." Giống như người vừa rồi vừa uyển chuyển kể ra nguyên nhân mình khó khăn là không cùng một người.
Lại làm Tương Thành không mấy dễ chịu đứng lên, trong lòng giống như bị trăm bước chân giẫm đạp, vừa buồn vừa đau, vì đau lòng, nàng hé môi muốn nói, nhưng Bách Nhiễm đã không còn nói thêm gì, nàng cũng bỏ qua đề tài này. Cuối cùng, Tương Thành chỉ nói câu: "Cho người dọn cơm lên đi."
Ăn cơm, người ăn cơm có tâm sự.
Ăn cơm xong, Bách nhiễm làm mặt tươi cười nói: "Ta có việc đi trước, chuyện buổi tối, nương tử cũng đừng quên."
Tương Thành liếc nàng một cái: "Thua thì sẽ chịu."
Bình thường nói thì nói, kích thì kích, nhưng lần trở lại này, Tương Thành vừa nói xong, trái tim như bị nhéo một cái. Thua thì nhận, câu này ý muốn nói mặc dù nàng đáp ứng cũng là vì trò cá cược bức bách cũng không phải nàng tự nguyện. Nàng vừa nói xong, lập tức nhìn Bách Nhiễm, Bách Nhiễm cũng đã đứng dậy đi rồi.
Mặt Tương Thành đầy phức tạp.
Bách Nhiễm đi rồi, không phải là kiêu ngạo tiêu sái, mà là rất vội vàng, nàng nhanh chóng hoàn tất công việc hôm nay chưa làm xong, sau đó về phòng ôm nương tử, trong lòng vội vàng, tất nhiên cũng không phát hiện tâm Tương Thành rõ ràng đã mềm lại, người này về phương diện tình cảm đích xác có chút chậm chạp.
Không may, Bách Nghĩa Phụ lại lôi kéo ca ca hắn, Bách Nghĩa Xã, chạy đến, sau khi hắn biết Bách Nhiễm giúp Bách Cư tìm được mối hôn sự tuyệt hảo, căn cứ theo phương châm đi theo Quâq Hầu có thịt ăn, lấy chiến lược biết người biết ta, hắn muốn biết đây là tình hình gì, Bách Cư xuất đầu lộ diện khi nào.
Bách Nhiễm đáp: "Hắn không có phụ mẫu, không có người lo liệu, ta là Tộc trưởng, về tình về lý, cũng không thể không quan tâm đến."
Bách Nghĩa Xã nói: "Không ngờ Tạ thị lại đồng ý."
Tạ Bát Nương là ai? Tổ tiên đứng hàng tam công, phụ thân đã là Cửu khanh, các vị thúc thúc đều có tiền đồ, các huynh trưởng cùng thế hệ cũng đều đã xuất sĩ, tiền đồ nhất định sẽ không kém, trong nhà phần nhiều là dựa vào nam đinh mà vươn lên, không có kẻ kéo chân, nhất phái đồng tâm hiệp lực tiền đồ đầy triển vọng. Tình thế của Tạ Bát Nương, còn tốt hơn nhiều khi A Tạ xuất giá trước kia.
Nữ hài như vậy, Bách Nghĩa Phụ và Bách Nghĩa Xã có xuất mã, cũng không nhất định có thể làm cho tôn nữ của mình, thế nhưng lại được lợi cho Bách Cư, hiển nhiên Bách Nhiễm đã bỏ ra không ít công sức, vô duyên vô cớ mà ra sức lớn như vậy cho một tiểu tử không mấy thân thiết trong tộc, ai mà tin trong đó không có nguyên nhân?"
Bách Nhiễm đã sớm nghĩ đến sẽ có người đến hỏi. Nàng cũng đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, nhưng không phải người ta vừa hỏi, nàng sẽ lập tức nói ra. Bách Nhiễm làm ra dáng vẻ cao thâm: "Điệt nhi tự có tính toán."
Bách Nghĩa Xã im lặng.
Bách Nghĩa Phụ lại trực tiếp hơn: "Quân Hầu sớm nói một tiếng, chúng ta cũng sớm xuất lực, chờ khi Nạp tài, ta nhất định đến, nhất định để không khí thêm náo nhiệt khí phái." Có hâm mộ, nhưng không đến mức ghen ghét. Hắn chỉ muốn biết Bách Nhiễm muốn làm gì mà thôi, ánh mắt tha thiết nhìn Bách Nhiễm.
Thái độ của hắn tốt, Bách Nhiễm nói - - Nàng cũng muốn mượn miệng bọn họ, truyền lời ra ngoài.
"Thái Công của A Cư có ân tương trợ với Tổ phụ, hắn không thành thân, Tổ phụ vẫn luôn vì hôn sự của hắn mà lo lắng, đặc biệt gửi thư lệnh ta đi làm." Bách Nhiễm nói như thế, đều đẩy hết cho Bách Tán.
Bách Nghĩa Xã và Bách Nghĩa Phụ ngộ ra. Thì ra là thế. Chuyện năm đó, bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng ấn tượng lại khắc sâu, vô cùng huyên náo, vài vị đường thúc, đường bá, cố hết sức cùng Lão Quân Hầu tranh đoạt.
Chuyện cũng đã trôi qua.
Bách Nhiễm lại nói: "Hắn là do ta nhìn hắn lớn lên, phẩm hạnh tốt, cũng rất có tài, chỉ tiếc không phụ mẫu, thiếu trợ lực, nên tìm cho hắn một Nhạc gia tốt, cũng không phải nhất thời mà là lâu dài. Cũng là vì ái tài. Trong tộc có hiền tài há lại để mai một?"
Lúc đầu Bách Nghĩa Xã còn châm chọc, đến cùng là ai nhìn ai lớn lên. Đến sau đó lại liên tục gật đầu, tháng trước, hai tôn tử của hắn xuất sĩ dưới sự an bày của Bách Nhiễm, chức quan không lớn, là bát phẩm, nhưng vị trí tốt, ở Ngự Lâm, có thể diện kiến Thiên nhan.
Thật dễ lừa. Bách Nhiễm cười thầm trong lòng, lời cũng nói đến đầy chân thành, đôi mắt nhỏ nhu hòa, đến chính nàng dường như cũng phải tin tưởng. Nói lời thành khẩn: "Các ngươi có người tài, đều hãy tiến cử. Trong tộc thịnh vượng, phải dựa vào mọi người cùng đồng lòng, chỉ là phải dựa vào tài đức vẹn toàn thì khi vào triều, không bị long đong." Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên đanh lại, giọng điệu trở nên kiên quyết, tràn đầy phẫn nộ chính đáng: "Đây là đại sự, không được hàm hồ!"
Vẻ mặt Bách Nghĩa Phụ và Bách Nghĩa Xã đồng loạt nghiêm túc lại, cúi người xưng vâng.
Ưu việt chẳng phải chỉ một mình Bách Cư, mỗi nhà bọn họ, đều có con cháu xuất sĩ, Bách Nhiễm cũng không thể chú ý từng người, chính bọn họ cũng phải có năng lực quản lý con cháu, nhưng trong đó càng là người xuất chúng, tiền đồ như gấm, thì Bách Nhiễm mới sắp xếp thay, khiến người người được lợi, gia tộc trường hưng. Đây căn bản chính là ý trong lời nàng nói.
Bách Nghĩa Xã và Bách Nghĩa Phụ rất tin phục, Bách Nghĩa Phụ thì không cần nói, hắn đặc biệt trung trinh, thề nguyện không đổi, Bách Nghĩa Xã cũng không hoài nghi, thứ nhất, khi Bách Nhiễm vẫn chưa có chức vị, còn làm phụ tá cho Bách Tán cũng rất dũng mãnh, chưa bao nhờ cản bước, thứ hai, nhà bọn họ đã có được lợi ích, đây là căn cứ vào sự thật, Bách Nhiễm cũng không chỉ nói suông.
Hai người nhận được ưu việt lớn như vậy với Bách Cư cũng không có gì oán hận, tuy rằng bọn họ không tốt bằng hắn, nhưng bọn họ nhiều người, cùng gộp lại, cũng không kém. Hơn nữa, chính như lời Quân Hầu nói, mục tiêu cuối cùng là gia tộc hưng thịnh, Bách thị vững mạnh, quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, những thứ bọn họ sở hữu, đều là gia tộc ban tặng! Tầm nhìn phải rộng, lợi hại nhất thời, không cần phải so đo!
Bách Nhiễm thuận lợi qua mặt được bọn họ, bản thân cũng bị lời của mình làm cho cảm động chết khiếp, ta thật sự là một lòng thuần lương lao tâm lao lực vì gia tộc, chí công vô tư. Nhìn sắc trời, không còn sớm, muốn nhanh về ôm nương tử, nhưng nghĩ lại, hai người này cũng đã đến rồi, thừa dịp tư tưởng cảm tình vẫn còn đây, nhanh chóng viết thư cho A ông, kể lại tình hình vừa rồi. Nàng đây là tiền trảm hậu tấu, nhất định phải trấn an lão nhân. Ừm, làm xong chính sự, thư thái về ôm nương tử chơi.
Bên này nàng khí thế ngất trời, mạnh mẽ mười phần. Thì bên kia, Tương Thành lại rất bất an, canh giờ đã không còn sớm, còn muộn hơn bình thường, thế mà Bách Nhiễm vẫn chưa trở về.
----------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store