ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT] KIÊM GIA KỶ SỰ - NHƯỢC HOA TỪ THỤ

Chương 61

cafematcha

Tạ thị hành sự cực kỳ thần tốc, đối chiếu lợi ích khắp nơi, xét duyên mạng lưới quan hệ của các gia đình, tiên định tộc, hậu định nhân. Cuối cùng, nàng tuyển chọn một tiểu nương tử trong tộc nhà mình, Tạ Bát nương, mười lăm tuổi, vừa đến tuổi nghị hôn, qua năm sau có thể xuất giá.

Bách Nhiễm biết được, thế mà hơi chút sửng sốt, ban đầu nàng vốn không muốn lại liên hôn cùng Tạ thị nữa, nhưng vừa nghĩ lại, há chẳng phải cùng Tạ thị mới đạt lợi ích lớn nhất ư? Bát nương là nhi nữ của Đại cữu cữu, thuở thiếu thời thường cùng Thất nương giao du, Bát nương..., Rất hung dữ, từ nhỏ đã hung. Nàng sợ nhất là nữ hài hung tàn, sẽ không chơi với nàng ấy, nhưng tỷ muội Tạ gia thật sự thích nàng ấy, vì nàng ấy nhiệt tâm lại còn quyết đoán, tỷ muội có việc gì, nàng sẽ vui vẻ hỗ trợ.

Ừm, Bách Nhiễm hồi tưởng lại một chút dáng vẻ quyết đoán của Bát nương khi ức hiếp Bách Cư, cảm giác rất vừa lòng, A nương thật sự quá tri kỷ rồi. Hừm, hơi có chút không đủ chính là bối phận, Bát nương và nàng là đồng lứa, Bách Cư cũng là chất tử của nàng. Nhưng cũng không ngại, tuy Bách Cư là chất tử của nàng, nhưng cũng cách mấy đời, trong kinh cũng có nhiều cuộc hôn phối như thế, không quan trọng.

Phụ mẫu Bách Cư đều mất, không đủ trợ lực, nàng cũng chưa thể hiện rõ muốn dìu dắt hắn, tiểu tử như vậy còn chưa được tính là đặc biệt xuất chúng, hơn nữa mệnh còn cứng rắn, thuyết phục cửu mẫu gả ái nữ cho hắn, nhất định A nương mất không ít tâm lực khẩu lực.

Mặt Bách Nhiễm đầy cảm kích cảm tạ A Tạ: "A nương hao tâm tổn chí, con tạ ơn A nương." Chạy lên xoa bóp vai cho Tạ thị.

Tạ thị hưởng thụ, chỉ điểm cho nàng: "Đã định ra rồi, thì nhanh chóng thực hiện, lúc này ở núi Thiên thu, có nhiều thời gian, có thể nhanh chóng tiếp nhận lễ, sau đó lại mời tân khách, thanh thế lớn một chút, có lợi cho hắn."

Hắn nói đến chính là Bách Cư. Trên phương diện cưới xin, Bách Nhiễm không bằng Tạ thị, tuy rằng nàng cũng đã thành thân, nhưng phẩm giai của nàng rất cao, không thể lấy làm hình mẫu, hơn nữa hôn lễ cũng không phải nàng lo liệu, hôn lễ của nàng do lễ quan có chuyên môn làm.

Nhưng đã tính toán tốt, thì làm cho mỹ mãn hoa lệ. Nhưng còn một khó khăn, Bách Cư, trước mắt không thuộc Bách Nhiễm quản, Bách Nhiễm không phải là Trưởng bối thân nhất của hắn, nàng còn muốn đến chỗ vị Trưởng bối thân nhất kia tranh thủ quyền lợi 'Người giám hộ'.

Vị Trưởng bối kia là một lão nhân có chút bảo thủ trong tộc, là Tiến sĩ làm ở Quốc Tử Giám, muốn nói với lão, không thiếu phải ra chút miệng lưỡi. Rõ là... Bách Nhiễm khẽ cắn môi, chờ hồi âm từ chỗ Bách Cư, lại đi tìm lão nhân kia.

Qua hai ngày, không đợi nàng đi tìm, bản thân Bách Cư đã tự thu phục rồi. Cũng không biết hắn viết gì trong thư, lão nhân đọc xong, còn chủ động đến tìm Bách Nhiễm, tự động nhắc đến, vô cùng nguyện ý với chuyện hôn sự nàng lo liệu cho Bách Cư, còn làm vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Sẽ phiền nhiễu Quân Hầu, chỉ là tiểu tử này thật sự đáng thương, tuổi còn nhỏ nhưng cha nương đã không còn, chỉ còn một mình ta là thân cận hắn, haiz, lúc này thì tốt rồi, có nàng dâu tốt, sau này sẽ khá hơn -- Chỉ là phiền nhiễu Quân Hầu, thỉnh Quân Hầu thứ tội."

Cuối cùng Bách Nhiễm cảm thấy hài lòng, cười tiếp nhận.

Bên nàng hài lòng, nhưng Tương Thành đã có chút rầu rĩ. Nàng cảm thấy gần đây Bách Nhiễm bận rộn, lại không biết đang bận rộn chuyện gì, không liên quan đến triều chính, dường như là chuyện thành thân. Chỉ là Bách Nhiễm không nói, nàng cũng không hỏi. Trong lòng có chút ngứa ngáy, muốn biết, nhưng lại không chủ động mở miệng, dù sao, chẳng phải người muốn phân rõ khoảng cách là nàng sao, sao có thể lật lọng?

A Mông thấy hình như Trưởng Công chúa có vẻ buồn bực, liền ân cần hỏi một câu: "Điện hạ sao vậy ạ?"

Tương Thành nói: "Có chút không thoải mái." Kỳ thực trong lòng có cảm giác bi ai, chẳng lẽ nàng đã thành loại tiểu nhân 'Gần thì chẳng kính, xa thì sinh oán' sao? Điều này làm cho nàng có chút sợ hãi, một mặt thì vẫn cho bản thân là người tốt, sau đó đột nhiên phát hiện, kỳ thực, dường như có thời điểm phẩm hạnh của bản thân cũng không cao thượng như vậy, thực tại khó có thể tiếp nhận.

A Mông nói: "Mời mấy phu nhân đến chơi một chút nhé?"

Tương Thành cũng có khuê mật thân thiết, vừa nghe, hình như là đã mấy ngày không chơi cùng nhóm tỷ muội, nhưng nghĩ đến gom người lại cùng nhau chơi đùa phải khai yến hội hoặc liên hoan thưởng hoa linh tinh, vừa nghĩ đến danh sách, đưa thiệp mời, lại gửi đến các nhà, thì lại thấy phiền toái: "Mọi người đều có gia sự, đã gả cho người thì không còn nhàn hạ giống như trước đây, muốn gặp là gặp ngay được."

"Vậy đến chỗ An Dương Điện hạ ngồi chơi một chút? Hoặc là Dương Tiện Quận chúa cũng xem là rỗi rảnh." Dương Tiện Quận chúa, nhi nữ Ngụy Vương, đường tỷ Tương Thành, gả vào Quý thị, vận khí rất tốt, bà bà lo gia sự, nàng ấy ít khi lo đến, hôn phu săn sóc, chỉ để nàng nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, bản thân đi chơi, không cần lao tâm lao lực, vì thế nàng cũng chỉ lo chơi, nhưng nàng ấy cũng không phải chơi đến ngốc, gắn bó tới lui trong nhóm phu nhân nương tử các nhà tạo thành mạng lưới quan hệ.

Lại nói, nàng và đường tỷ cũng không kém cạnh, a gia lợi hại, trong nhà ngay ngắn trật tự, không mấy nơi cần nhúng tay, Bách Nhiễm cũng không cần nàng phải lo lắng làm gì, ngày thường, thời điểm rảnh rỗi chiếm đa số.

Tương Thành phái người đi mời Dương Tiện Quận chúa đến, hai ngày trước đất phong vừa kính dâng hơn mười món hảo thạch, nàng thấy thật sự không tệ, bản thân để lại hai ba khối, còn lại đều chuẩn bị mang đi tặng, hiện tại Quận chúa đến thì chọn trước.

Nhà dột còn gặp mưa đêm, thạch tài cũng đã xuất ra, trà bánh đều đã chuẩn bị, người đi mời quay về báo, đúng lúc chúc thọ ngoại tổ Quận mã, Quận chúa và Quận mã đã ra ngoài chúc thọ. Tương Thành mới nhớ đến, chúc thọ Lão Phu nhân, hai ngày trước, nàng còn tặng thọ lễ qua.

A Mông cũng nhớ đến, ngượng ngùng nói: "Nô tỳ thế mà nhất thời lại quên mất." Nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu gì vậy chứ.

"Ta cũng không nhớ đấy thôi." Tương Thành không trách nàng, chỉ là càng thêm buồn, nhìn canh giờ, muốn đi nơi khác cũng không kịp, ngày mai, nói không chừng lại là một vòng tuần hoàn.

Trước đây cũng trãi qua như vậy, sao không cảm thấy phiền thế này chứ? Tương Thành nhớ đến trước kia, hành trình mỗi ngày dường như đều sắp xếp rất tốt, ít có thời điểm làm lỗi, thế mà hai ngày nay lại không đúng nữa rồi. Nàng nghĩ đến câu 'Gần thì chẳng kính, xa thì sinh oán', nhất thời, nàng lại thấy buồn bực.

Đúng lúc này Bách Nhiễm trở về. Lão đầu này lôi kéo nàng nói rất nhiều lời, vị kia không chỉ là Trưởng bối của Bách Cư, còn là Trưởng bối của nàng, nàng bị lôi kéo dong dài nói hơn nửa ngày, không hổ là 'Tiến sĩ', rất có tài ăn nói, trong lời nói đều có ý tứ, nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, còn dùng các loại tu từ, mà mỗi câu đều không lặp lại trùng nhau.

Bách Nhiễm nghĩ đến đã hơn mười ngày không kết nối tình cảm với Tương Thành rồi, hôm nay khó có khi được chút rảnh rỗi, nhìn canh giờ đã sắp tan tầm, không còn mấy bình tĩnh nghe cho xong, trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ như trước, nói hai ba câu rồi tiễn lão nhân đi, nhanh chóng về nhà.

Trở về thấy sắc mặt Tương Thành không ổn, nàng nhìn A Mông trước, cầu chút chỉ điểm, A Mông lấy khẩu hình ý bảo - - không mời được Dương Tiện Quận chúa.

Bách Nhiễm đọc hiểu, nhưng không có việc gì mà mời Quận chúa đến để làm gì? Sau đó nàng nhìn trên bàn bày ra hơn mười khối thạch tài hảo hạng, được đặt trong hộp gỗ tinh xảo, phong cách cổ kính mà quý trọng, rất đáng chú ý. Tương Thành không phải người thích khoe khoang mù quáng, ước chừng là muốn tặng người, mời Quận chúa chọn trước, sau đó thuận tiện trò chuyện... Việc này rất bình thường, khi A nương nàng mời bằng hữu đến, cũng sẽ làm như vậy.

Những khối thạch này, vốn là thượng phẩm, Bách Nhiễm vừa thấy đã thích, liền xem như là lời khởi đầu, cười nói: "Từ đâu mà nàng tìm được nhiều thứ tốt thế này? Làm người ta liếc mắt đã thèm. Có bao nhiêu, phải chia cho ta một khối."

Tương Thành sao cũng được. "Thích thì chọn đi." Nàng nói.

Bách Nhiễm thật đúng là tỉ mỉ lựa chọn một cái, đá Thọ Sơn* tính chất ấm nhuận hoa văn tinh tế, dày đặc, sau đó nói: "Nàng có hiệu không? Ta khắc cho nàng một tư ấn, thế nào?"

(*Đá Thọ Sơn (Agalmatolite): Thường có màu xám, xanh lá hoặc vàng, nổi tiếng trong điêu khắc mỹ nghệ và phong thủy.)

Tương Thành kinh ngạc nói: "Ngươi còn có thể khắc ấn?"

"Là bậc danh gia." Bách Nhiễm không chút khách khí, ngồi xuống, "Thiên kim nan cầu."

Tương Thành hoài nghi: "Chưa từng nghe qua." Một người, sao có thể cái gì đều tinh thông? Nàng liền phát hiện Bách Nhiễm không gì không biết, nhưng tổng không thể đến khắc ấn cũng là danh gia.

"Không dễ xuất thủ mới trân quý, ai đến cầu ta đều khắc cho, chẳng khác nào là hàng ngoài chợ sao?"

Tương Thành nhíu mày: "Thiên kim nan cầu là nhờ chức danh Tể Tướng hiện tại của ngươi."

Bách Nhiễm không phục: "Sẽ cho nàng thấy bản lĩnh thật sự của ta!" Cho người mang công cụ đến.

Công cụ điêu khắc đều có sẵn, hơn nữa tương đối chuyên nghiệp, Tương Thành có chút tin. Bách Nhiễm ám dò thần sắc nàng, cố nhíu mày, chỉ nhăn một lát, mỗi lần Tương Thành nhìn đến liền lập tức giãn ra, làm ra dáng vẻ đáng tin gấp trăm lần. Tương Thành lại kiên định, người này nhất định là một kẻ khoe mẽ.

Bách Nhiễm khẽ ho một tiếng, nói: "Cho một phần thưởng đi, khắc tốt thì thế nào, không tốt thì lại ra sao."

Tương Thành cảm thấy bản thân cầm chắc phần thắng, liền sảng khoái đồng ý: "Ngươi muốn gì?"

Bách Nhiễm nhíu mày trầm tư, giống như vô cùng khó lựa chọn, qua một hồi lâu, nàng mới nghiêm túc nói: "Khắc tốt, nàng sẽ cho ta ôm ngủ ba đêm."

A Mông trực tiếp đỏ mặt lui xuống.

Sắc mặt Tương Thành khẽ trầm lại: "Không được."

Bách Nhiễm lại nói: "Vậy thôi." Vừa nói vừa buông lỏng bàn tay vừa nắm lại thành quyền, mặc dù giọng điệu không mấy khác, nhưng khóe môi hơi cong lên không mấy nhận ra.

Tương Thành quan sát cẩn thận, cảm thấy không đúng, khi nàng ấy không đạt được mục đích, không phải là nên đeo bám dai dẳng sao? Mà lại, nàng ấy không muốn dính lấy nàng sao? Sao lại dễ dàng buông tha rồi? Lại liên hệ đến thần sắc biến hóa của nàng ấy, chẳng lẽ kỳ thực nàng ấy sẽ không, lại không chịu mất thể diện?

Tương Thành càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, vì thế nói: "Cũng không thể chỉ nói đến khắc tốt thế nào, thế còn khắc không tốt thì sao?"

Trên mặt Bách Nhiễm xẹt qua một tia mất tự nhiên, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy đền cho nàng một khối tốt hơn."

Tương Thành càng khẳng định ý nghĩ của mình, nhất thời nổi lên tâm ý chơi đùa, lắc đầu nói: "Không được, vậy thì quá dễ dàng với ngươi, mà yêu cầu của ngươi, lại rất khó với ta."

"Rất khó sao? Chỉ ôm một cái thôi mà, cũng không phải chưa từng ôm." Miệng Bách Nhiễm lại bắt đầu nói lời gợi đòn.

"Nhanh đổi cái khác." Mặt Tương Thành không đổi sắc, nàng hoài nghi Bách Nhiễm là cố ý chọc giận nàng, sau đó từ bỏ việc này, nàng mới không để nàng ấy như nguyện, lúc này nhất định phải để nàng ấy chịu thiệt. Nghĩ vậy, nàng lập tức nóng lòng muốn thử.

Bách Nhiễm lại nghĩ hồi lâu, cuối cùng kịch liệt nói: "Ba ngày cũng không đến làm phiền nàng."

Tương Thành lại thêm: "Mười ngày không cho phép xuất hiện."

Bách Nhiễm do do dự dự.

Tương Thành nói khích tướng: "Đã là danh gia, mà cái này cũng không dám? Chẳng lẽ Bách Tướng là danh gia tự phong? Hừm, có vẻ đúng là vậy." Nàng còn gật gật đầu, "Bằng không, vì sao trước đây cũng chưa từng nghe qua chứ?"

Bách Nhiễm vừa nghe lập tức bày ra dáng vẻ không chịu nổi kích thích, gật đầu thật mạnh: "Mắt thấy thì sẽ tin, Điện hạ đừng quên, càng không lật lọng là được."

Tương Thành nhanh chóng đáp ứng: "Tất nhiên sẽ không!"

----------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store