[BHTT - EDIT] KIÊM GIA KỶ SỰ - NHƯỢC HOA TỪ THỤ
Chương 63
Gió đêm man mác, hương thơm thoang thoảng trong không khí. Tương Thành tĩnh tọa giữa phòng, cửa phòng đang mở, trên án có tách trà xanh, tàn khói lượn lờ.
Bách Nhiễm chạy trở về như điên, khi vào cửa còn thở phì phò. Tiến bước vào sảnh, chỉ thấy Tương Thành đang ngồi bên trong, bên cạnh là ánh nến lay động, in hình bóng mềm mại ấy lên trên bình phong, tóc dài xõa vai, cẩm bào khoác trên người, vô cùng phiêu dật, cũng có phong thái nữ danh sĩ.
Thấy nàng tiến vào, Tương Thành vịn lấy tay A Mông đứng lên. Bách Nhiễm kiêu ngạo nàng dâu của nàng là đệ nhất thiên hạ, xinh đẹp đệ nhất thiên hạ, tài hoa đệ nhất thiên hạ, phong thái cũng đệ nhất thiên hạ, thấy nàng đứng dậy, nhanh chóng tiến lên: "Điện hạ."
Tiếng gọi này... Có chút du dương, A Mông lui xuống.
Tương Thành nhíu nhíu máy, ngữ điệu hơi cao: "Ngươi đến rồi sao?"
"Ừm!" Gân cốt Bách Nhiễm như nhũn ra: "Ta nhớ muốn chết."
Tương Thành nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: "Thứ ngươi nhớ, là cái gì?"
"Đương nhiên là..." Bách Nhiễm lại bắt đầu muốn ăn đòn, ánh mắt bay loạn trên người Tương Thành.
Tương Thành xoay người rời đi.
Đã muộn mà nàng chưa đến, Tương Thành lo lắng nửa ngày. Thật sự là, chưa bao giờ thấy Bách Nhiễm thể hiện sự yếu đuối như vậy, chính là khoảnh khắc nàng nói ra bí mật của bản thân, cũng chỉ là những câu từ tối nghĩa, nhưng không có sự chua xót mang theo suy sụp, rõ ràng là cười, nhưng ẩn sâu cũng giống như khóc. Tương Thành hận bản thân lại mềm lòng, nhưng vẫn có chút cáu giận như trước, thà là lời nói như tùy tiện cũng tốt hơn là chỉ im lặng, nàng ấy tỏ ra thờ ơ, nhưng người ta không bao giờ biết được nàng ấy thực sự đang nghĩ gì.
Cho đến tối, nàng ấy về muộn, nàng lập tức thấy hối hận, đó cũng không là gì, các nàng cũng đã biết nhau nhiều năm như vậy, nàng ấy lại tận trung vì Đại lang, chẳng lẽ không thể nói một lời an ủi sao?
Đột nhiên sau đó, Bách Nhiễm đã sôi nổi chạy đến. Hành vi không chút kiểm điểm, ngôn ngữ cũng không thành thật, chết cũng không hối cải mà!
Tương Thành bước đi, Bách Nhiễm tất nhiên là đuổi theo, vừa đuổi theo vừa nói: "Ngày mai nàng làm gì? Ngày mai hẳn là Dương Tiện Quận chúa sẽ ở nhà, nếu nàng muốn mời nàng ấy đến chơi, ta thay nàng gửi thiếp mời đi? Không riêng nàng ta, còn có những nương tử khác, nếu nàng thích, thì cùng nhau tụ hội." Nàng còn nhớ ban sáng Tương Thành vì không mời được Quận chúa mà có vẻ không vui.
Tương Thành không để ý đến người này. Bách Nhiễm vẫn bám riết không tha: "Được không được không? Cảnh trí nhà chúng ta đẹp, bao nhiêu người muốn vào mà không được, nàng mời mọi người đến chơi, hẳn là mọi người sẽ nguyện ý."
Tương Thành vẫn không lên tiếng.
Bách Nhiễm vẫn bám mãi không tha: "Không đúng không đúng, khách nguyện đến, không vì phòng ở mà vì chủ nhà. Xưa nay phòng ốc sơ sài nhưng đón đầy tân khách. Nay chủ nhà đạo đức cao sang, tất cả mọi người đều muốn đến, chờ người thiết yên, đều trông mòn mắt cả rồi."
Còn không lên tiếng, nàng ấy sẽ nói mãi. Cuối cùng Tương Thành dừng bước chân, rồi lại bước tiếp: "Nương tử người ta, ngươi đi đưa thiếp mời còn ra bộ dạng gì nữa?"
Tâm thần Bách Nhiễm chấn động, điểm chú ý này có ý vị đây. Nàng nhìn thần sắc Tương Thành, sắc mặt Tương thành lạnh nhạt, giống như lời vừa rồi chỉ là một câu rất đỗi bình thường.
Lòng Bách Nhiễm lại tràn đầy kích động, nỗ lực duy trì thái độ khao khát: "Là vậy sao? Ôi, đã từng được nghe về mỹ mạo của Công chúa từ lâu, có thể qua thư tay mà tương kiến thì thật tốt."
Hai người sóng vai cùng đi, đi trên một đường mòn lót đá, đi đến phía cuối đường là phòng ngủ của các nàng. Ven đường là những tán cây thấp rậm rạp, lắc lư cành lá. Tương Thành dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Bách Nhiễm, đôi mắt long lanh như hồ nước dưới ánh trăng trong đêm đông, trong suốt sáng trong, còn lộ ra hàn ý: "Cần phiền phức như thế không? Đọc thư tay mà không thấy người, chẳng phải Bách Tướng sẽ tiếc nuối sao? Ngày mai ngươi cũng đến, ta sẽ làm người trung gian cho các ngươi, thế nào?"
Rất rõ ràng, Tương Thành tức giận. Bách Nhiễm lại rất phấn khích, trong mắt nhiễm ý cười, thần sắc lại rất nghiêm túc: "Đương nhiên tốt." Hơi thở Tương Thành hơi ngưng trệ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
"Ta và Thập Thất lang nhà nàng ấy cũng đã lâu không gặp rồi, nhân dịp này cùng tụ hội, không chỉ Quận chúa, còn có các nhà khác cùng nhau đến." Bách Nhiễm chậm rãi nói đến.
Tương Thành từ tức giận chuyển sang hoài nghi mà nhìn nàng.
Bách Nhiễm không nhanh không chậm nói: "Ai nói ta sẽ gửi thiếp mời cho Quận chúa? Thập Thất lang và ta cũng là hảo hữu."
Lại lừa nàng. Ba lần bốn lượt đều lừa nàng. Trước đó nàng còn lo lắng vì nàng ấy, hoàn toàn là chuyện cười mà, một người như nàng ấy, sao có thể cần người khác lo lắng vì mình, nói không chừng, lại là nàng ấy giả vờ giả vịt lừa gạt nàng. Tương Thành kịp phản ứng lại, không ngừng cười lạnh: "Bách Tướng tính toán thật giỏi." Đã tức Bách Nhiễm không thành thật thành khẩn, tâm tư không thuần, lại giận chính mình bị câu nói đầu tiên của nàng ấy khơi lên lửa giận.
"Vậy sao." Bách Nhiễm hơi chột dạ mà cúi đầu, cẩn thận nói: "Đối với nàng, không dùng nhiều tâm tư, sao nàng có thể bằng lòng. Ta nguyện chờ, nhưng ta sợ không có bến bờ."
"Vậy rồi sao? Hiện tại ta chẳng phải chỉ có thể phải ở đây sao? Dưới sức ép của ngươi, đến việc hồi phủ ta cũng không đi được. Ngươi muốn bến bờ? Ngươi muốn một bến bờ thế nào? Ta nương thân cho ngươi, sau đó thì thế nào? Ngươi còn muốn cái gì?" Tức giận, oán hận, cứ thế từng chút một bị vạch ra, nàng là kim chi ngọc diệp, cao quý từ nhỏ, bị vài lời nói bức bách mà thúc thủ vô lực, há có thể không oán? Tuy nhiên, đã không oán hận giống như lúc trước, nhưng Bách Nhiễm như vậy, vẫn luôn thăm dò, đùa bỡn tâm cơ, cứ lặp lại thế như nhắc nhở rằng nàng không bằng nàng ấy, cũng bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, nàng há có thể vui vẻ được sao?
Mắt Bách Nhiễm cũng ửng đỏ, nàng không ngờ lại như vậy, lúc này phải tự biện hộ, nhưng nàng lại cảm thấy rất không kham nổi, chỉ một câu 'Ta nương thân cho ngươi, sau đó thì sao? Ngươi còn muốn gì?' của Tương Thành làm nàng rất thống khổ, chẳng lẽ trong lòng nàng ấy, nàng như vậy là đang bức bách người, là tiểu nhân tham lam không biết đủ, nàng đã bức ép nàng ấy ở lại nơi này, nhưng nhiều lần bức ép nàng ấy, thủ đoạn lại không quang minh chính đại là sai lầm của nàng, nhưng mà, nhưng mà... Môi Bách Nhiễm khẽ run, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện, bản thân không chiếm lí, đúng thật là lỗi của nàng, từ khi vừa mới bắt đầu, đã là sai lầm của nàng.
"Nàng không tình nguyện vậy sao?" Nàng run rẩy hỏi ra một câu, trong lòng đã biết rõ, không bằng không hỏi, giống như người chết đuối, biết rõ giãy dụa sẽ làm tử vong đến nhanh hơn, nhưng vẫn không thể không giãy dụa. Quả nhiên, Tương Thành hỏi lại: "Đổi lại là ngươi, ngươi có tình nguyện không?"
Giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Cổ Bách Nhiễm giống như bị người chặt đứt tay rũ xuống suy sụp: "Ta đưa nàng về."
Là đưa, đến trước cửa, nàng rời đi, không nói câu gì.
Tương Thành một mình đi vào nội thất, trong đầu vẫn vẫn còn lưu lại ánh mắt cuối cùng của Bách Nhiễm, không phải suy sụp, không phải uất ức, mà là thê lương nói không nên lời. Tương Thành nhắm chặt mắt, làm cách nào cũng không xua đi được, giống như nàng đã đạt được mục đích mà nàng vẫn luôn mong muốn, nhưng lại không có nửa điểm vui sướng.
Bách Nhiễm rất thương tâm. Đêm đó rời đi đầy nhếch nhác sa sút, nàng ngủ lại thư phòng. Gối đầu khó ngủ, không ngừng tỉnh giấc, đích xác là nàng đã bức bách người ta. Tạo nên oán khí lớn như vậy, mà nàng còn đắc chí cho rằng chuyện sắp thành. Càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng vô thố. Nàng nằm trên giường trở người trằn trọc cả đêm, ngày thứ hai vào triều, vành mắt thâm đen như quốc bảo.
Tư Mã Luân vô cùng không đành lòng, sau khi tan triều nói với nàng: "Mặc dù chính vụ quan trọng, không thể trì hoãn, nhưng tỷ phu cũng phải chú ý thân thể, không được làm mệt nhọc thân mình."
Bách Nhiễm cười nói: "Tạ Đại lang quan tâm."
Tiểu Hoàng đế cũng cười, cách thời gian vào học còn một lúc, hắn học hành ở chỗ Thái Phó, tuy Thái Phó có diễn giải, nhưng hắn vẫn như trước, vấn đề nào không rõ sẽ đến hỏi Bách Nhiễm. Học vấn của Cố Tiên sinh thật sự không phải giả, nhưng dù sao lão chưa từng làm quan, phần lớn chỉ mang tính lý luận, học trò nghe qua sẽ khó hiểu.
Tiểu Hoàng đế này rất có tư tưởng, nếu có thể dẫn dắt thêm, nói không chừng có thể tạo ra một minh quân chưa từng có từ xưa đến nay. Đây là chuyện tốt, Bách Nhiễm diễn giải cực kỳ tận tâm. Nếu nàng làm được vị trí Tể Tướng này cho đến khi về hưu, nàng sẽ nghĩ cách dẫn dắt Hoàng đế trở thành kẻ bình thường, nhưng không được, nàng phải đi, đường lui nàng đã tính sẵn, chỉ là Tương Thành... Nếu như thế, vẫn nên có một vị Hoàng đế tài giỏi, không dễ bị dẫn dắt. Nhìn xa trông rộng, giúp ích cho dân. Trong phạm vi nhỏ hơn, Hoàng đế có chính kiến, đối với thanh niên là sự tiến bộ và có lợi cho Bách Cư.
Đối với gia tộc, nàng thật sự là tận tâm tận lực rồi.
Tư Mã Luân rất thích cách giải thích của Bách Nhiễm, càng phù hợp với lối suy nghĩ của hắn, cũng làm hắn dễ tiếp nhận, thấu hiểu thật sâu. Lần nói chuyện này, là về 'Nhân ái' và 'Pháp trị'.
"Pháp, tất nhiên là phải tuân. Có câu rằng, không có uốn nắn, sao thành được vuông tròn, có thể thấy được, Pháp này, ắt là không thể thiếu, bằng không, hôm nay hắn trộm cắp, ngày mai hắn hành hung, thiên hạ chẳng phải là rối loạn rồi sao? Pháp là không thể thiếu. Nhưng lại không thể quá mức khắc nghiệt, khắc nghiệt thì không phải là Pháp trị, mà là chuyên chế rồi." Bách Nhiễm dẫn chứng ra một vài Hoàng đế chuyên chế bị bức thoái vị hoặc mất nước, nói với hắn, chính sách của những Hoàng đế đó quá mức khắc nghiệt, khiến cho dân chúng không thể chịu được mà nổi dậy khởi nghĩa.
"Vậy còn Nhân ái?"
"Nhân ái đó là, làm việc không chỉ nghiêm khắc, còn phải có nhân tâm. Pháp không vượt ngoài nhân tình. Pháp trị không phải vạn năng, phải có chút vị nhân tình, nên phải nhân ái mới được. Nhưng mà, Bệ hạ phải nhớ kỹ, Pháp trị làm gốc, Nhân ái chỉ là bù đắp vào đó. Yêu bách tín, mà không phải là một trong số bách tín, nên tránh các trường hợp đặc biệt. Nếu có một người phạm pháp, mà hoàn cảnh lại đáng thương, Bệ hạ sẽ làm thế nào?"
"Hoàn cảnh đáng thương, thì phải xá nhân."
"Không đúng. Hoàn cảnh đáng thương, nhưng phạm pháp là thật, không phải xá nhân, mà nên thi pháp, bằng không, tạo nên một tiền lệ, làm hậu nhân cho rằng, có cơ hội có thể dùng, luật pháp tôn nghiêm sẽ bị phá vỡ."
"Hoàn cảnh hắn đáng thương, không còn cách nào khác, thì Nhân ái làm sao?"
"Vậy thì nói đến điều lệ, Pháp là không thể vi phạm, điều lệ này cơ sở diễn giải dựa trên luật pháp. Ví dụ như, một tiểu quan chấp pháp khắc nghiệt, kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, bách tính ra tay đánh chết tiểu quan đó, thì phán thế nào?"
"Giết người thì đền mạng, nhưng mà, tiểu quan này phạm lỗi trước, vậy thì giảm nhẹ tội xuống một bậc."
"Không đúng, Bệ hạ phạm vào sai lầm là mở ra trường hợp đặc biệt. Tiểu dân nhất định phải đền tội. Kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, có thể thấy được lúc đó không chỉ có một mình hắn ở đó, người khác đều an ổn, sao chỉ mình hắn là võ dũng? Về sau, nếu lại có thêm trường hợp như vậy, có phải chỉ cần hơi có bất mãn là có thể giết người một cách đúng lý hợp tình sao? Lại nói, tiểu quan tuy không đúng, nhưng hắn cũng là quan, hắn dựa vào quốc gia, hắn không làm đúng, thì đi cáo trạng, sẽ có người làm chủ, sao có thể tùy tiện giết người? Như thế, thì luật pháp là gì?"
Tư Mã Luân như có điều đăm chiêu.
Bách Nhiễm lại nói: "Phải nhìn tình huống cụ thế mà định, sự phẫn nộ của dân chúng là tình huống thế nào? Tiểu quan chấp pháp khắc nghiệt là khắc nghiệt thế nào, tiểu dân này là phản kháng dưới tình huống thế nào? Là chỉ bị đánh một chút đã nhảy dựng lên, hay là đánh cho chết khiếp mới phản kháng? Tình huống bất đồng, phải tự mình suy xét." Nói đến đây, Bách Nhiễm đưa ra vấn đề, "Như thế, Bệ hạ xem, tiểu quan đã chết này nên phán thế nào?"
Ánh mắt Tư Mã Luân sáng ngời, cẩn thận suy nghĩ, trả lời: "Vẫn là xét tình hình, nếu thực là hắn không đúng, thì không thể dung túng, thứ hắn phá hỏng, là danh dự triều đình, dù đã chết cũng phải định tội, nếu dân chúng vô tri sinh biến, phải lập ban sửa lại án sai, cùng với đó là ngợi khen thê nhi." Hắn còn suy một ra ba: "Còn dân chúng có tham dự, cũng phải xét xử. Chủ mưu thế nào, đồng mưu ra sao, cứ theo Pháp mà làm." Hắn đã hiểu được, trong chuyện này, quan trọng nhất không phải là tiểu quan này, mà là sự phẫn nộ của chúng dân, chuyện chân chính phải xử lý thích đáng là sự phẫn nộ của dân chúng. Phán án thế nào là chuyện của Hình Bộ Đại Lý Tự, sự phẫn nộ của dân chúng, mới là điều hắn phải quan tâm -- Cũng là Bách Nhiễm nói với hắn, ai có chức nấy, người người đều có chức vụ của mình.
Bách Nhiễm cười: "Chính thế."
"Quốc gia muốn ổn định và hòa bình lâu dài thật đúng là không dễ dàng." Tư Mã Luân thở dài.
Bách Nhiễm nói: "Có chuyện nào là dễ dàng đâu? Huống chi là cả một quốc gia. Thiên Tử sở dĩ là Thiên Tử, là thay mặt cho Thiên Đạo, lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình, bảo vệ dân chúng. Cho nên, xã tắc làm trọng, tiếp đó là dân, Quân là thứ yếu. Làm Quân là chuyện không dễ dàng, phải cho dân chúng sống tốt. Ổn định và hòa bình lâu dài, đều phải xem Bệ hạ rồi."
Tư Mã Luân hoàn toàn đồng ý, hắn đã hiểu chuyện, giống như một khối bọt biển, không ngừng hấp thu tri thức.
"May mắn có khanh."
Bách Nhiễm xưng không dám.
Hàn huyên một hồi, Tư Mã Luân bắt đầu biến thành đệ đệ: "Tỷ phu, A tỷ ta đâu? Đã lâu không gặp rồi."
Trong lòng Bách Nhiễm âm ỉ đau, vờ gõ hắn một cái: "Nhanh đi học đi, đừng để Tiên sinh đợi ngươi."
Tư Mã Luân ôm đầu rời đi.
---------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store