ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Hôn Lệnh - Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão

Chương 10: Nàng ấy phải chịu trách nhiệm

lucasta_dnpv412

Ban đêm gió lớn cơn mưa tới đột nhiên, cả đêm Nhạc Cửu đều chìm trong một giấc mộng hoang đường, tỉnh dậy, gò má ứng đỏ, hệt như mèo con động dục, nàng vén tấm chăn mỏng mùa hè lên, đôi chân mảnh khảnh bước vào phòng tắm

Vách tường phòng tắm treo một tấm gương cao ngang người, mặt gương trong suốt, là quà sinh nhật mười bảy tuổi mà cha tặng nàng.

Là đồ tốt mà chỉ nước ngoài mới có.

Đừng nói đến thôn Trường Nhạc, ngay cả là trấn Bình An cũng không tìm ra tấm gương lưu ly thứ hai như thế.

Nhạc Cửu đứng trước gương tỉ mỉ ngắm nhìn, nhìn thân thể trẻ trung của mình, nhìn đến say mê.

Nàng xoa xoa vành tai đỏ ứng, ngẩn người phút chốc, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng hỗn loạn trong mơ...

Đêm tối mịt mờ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười nói của người nhà từ xa, một bàn tay đặt lên eo nàng, khớp xương rõ ràng, rất có lực, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhạc Cửu, hơi thở phả vào vành tai của nàng.

Người đó đang gọi: "Nhạc tiểu nương tử."

Nhịp tim Nhạc Cửu mất kiểm soát, chân tay đều như mất hết sức lực.

Cho đến khi thân thể nàng bị người xoay lại, từng đốt ngón tay dịu dàng nâng cằm nàng lên.

Vầng trăng trên cao nửa ẩn nửa hiện, trước mắt là hình bóng mờ ảo, có thể nhìn rõ dáng người thon dài, cũng có thể lờ mờ nhìn thấy nàng ấy mang cung tên sau lưng, Nhạc Cửu mở to hai mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng ấy.

Rồi sau đó...

Bóng người bao trùm.

Phủ lên trên đỉnh đầu nàng.

Hôn nồng nhiệt.

Ở trước gương Nhạc Cửu cả người thở hổn hển không ngừng, vỗ vỗ khuôn mặt vẫn còn nóng bừng, nghiêm túc nhìn đôi chân khẳng khiu thon dài.

Nàng rất hài lòng với vóc dáng của mình, không còn như cái thuở nhìn thấy mẹ là tự ti mặc cảm nữa.

Có lồi có lõm, dáng người yêu kiều.

Nàng lẩm bẩm một tiếng, đại khái là đang oán trách ai đó chỉ dám hôn nàng trong mơ, hiện thực thì ngay cả một cái bóng cũng không thấy, tức giận ra khỏi phòng tắm, mở tủ quần áo thay đồ, rồi ra ngoài sai người hầu mang nước tắm đến cho nàng.

Mùa hè nóng bức, lại còn mơ một giấc mộng đáng xấu hổ như vậy, nàng phải tắm rửa một lúc.

Đương nhiên cũng không có ý muốn ăn cơm chung bàn với Tôn Trúc Lễ.

Tôn Trúc Lễ là đại tỷ phu của nàng, cũng là quan ở huyện bên cạnh, có quyền có thế, lại rõ ràng là một tên cầm thú đội lốt người.

Đã thế đại tỷ tỷ của nàng mắt lại mù, thế mà đi coi đống phân trâu này như báu vật.

Nàng không mong cha mẹ có thể xả giận thay cho nàng, trong lòng chỉ mong Tôn Trúc Lễ sớm rời đi.

Tránh làm ô uế bảo địa của nàng.

---

Sáng sớm, trên bàn ăn không thấy tứ muội, Nhạc đại nương tử trong lòng không vui: "Cha, mẹ, sao Cửu Cửu lại tiếp tục không đến?"

Cơm tối tối qua không thấy nàng ấy, hôm nay cũng vậy.

Nàng cho rằng muội muội ghen tị nàng được gả tốt, cố ý làm nàng mất mặt.

Cũng thật kỳ lạ, bình thường nàng nói những lời này dù cha có thiên vị Cửu Cửu đến mấy cũng sẽ thuận theo mà dỗ dành nàng vài câu, thái độ hôm nay lại có chút bất thường chọn cách im lặng.

Bàn ăn gỗ lim vuông vức, lác đác vài người ngồi quanh, trên mặt Tôn đại tỷ phu ra vẻ ôn văn nhã nhặn, dù cho đoán được hai ông bà đã nghe được phong thanh gì đó, nhưng vẫn không cảm thấy sợ hãi, nhiệt tình ra vẻ mời: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, ăn thôi."

Nhạc đại nương tử phu xướng phụ tùy: "Đúng vậy, cha, mẹ, Cửu Cửu không đến, chúng ta không đợi nàng nữa. Tiểu nha đầu này, càng ngày càng khó chiều, con nói nàng vài câu nàng cũng giận dỗi con..."

Địa chủ Nhạc liếc nhìn con gái lớn, trầm giọng nói: "Thôi được rồi, ăn đi."

"..."

Tay đang cầm đũa của Nhạc đại nương tử siết chặt, vẻ mặt khó chịu.

Dưới bàn Tôn Trúc Lễ lén lút vỗ đùi nàng, nàng mới khôi phục lại trạng thái bình thường.

Một bữa cơm ăn không hề có mùi vị nào, như nhai sáp nến.

Về phòng, Nhạc đại nương tử nổi cơn thịnh nộ.

Tôn Trúc Lễ đứng ngoài cửa im lặng nhìn nàng, mày kiếm mắt sáng, trong tối không biết đã dựa vào vẻ ngoài trời cho này mà lừa gạt biết bao tiểu nương tử rồi.

"Cô gia."

Người hầu vừa kêu lên, Nhạc đại nương tử trong phòng giật mình, thu lại vẻ giận dữ, vội vàng ra đón. Thấy phu quân mà nàng sùng bái nhất, nàng hờn dỗi nói: "Sao lại đứng ngoài không vào?"

Nàng nắm tay phu quân kéo vào trong phòng, trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn trong nhà - đại khái là đang trách cứ không có chuyện gì lại đến gần Tôn đại nhân, e rằng có ý quyến rũ.

Vào cửa, vẻ ôn hòa giữa lông mày của Tôn Trúc Lễ lập tức tan biến sạch sẽ: "Có chuyện gì với tứ muội sao? Không phải nàng nói quan hệ của nàng với nàng ấy là tốt nhất à?"

Nhạc đại nương tử ngoài miệng kêu oan: "Lòng nàng ấy, làm sao ta có thể đoán hết được... Nàng ấy lớn rồi, ngay cả mẹ cũng không dám nói là biết hết những suy nghĩ trong lòng nàng ấy."

Nàng khẽ giọng, mắt cụp xuống, cũng là một vẻ đẹp hiếm thấy.

Tuy nhiên, dù có đẹp đến mấy, thì ngày nào cũng ngắm nhìn, cũng mất đi hướng thú.

Không thể sánh bằng tiểu nương tử đang tuổi xuân xanh.

Nhạc Cửu ở thôn Trường Nhạc có biệt danh "Mỹ nhân đầu gỗ", có thể thấy được thôn dân không ưa tính tình như gỗ của nàng ấy, nhưng cũng không thể không khen ngợi dung mạo vạn người có một của nàng.

Cũng là tỷ muội, nhỏ hơn là mỹ nhân đầu gỗ, lớn hơn thì có thể miễn cưỡng gọi là bình dấm xinh đẹp, tâm tư Tôn Trúc Lễ khẽ động, ôm eo nàng, đẩy nàng dựa vào mép bàn.

Nhạc đại nương tử xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa ngượng ngùng vừa nhiệt tình nằm bò trên bàn trà, nửa thân trên dán vào mặt bàn mát lạnh, vì vậy không thể nhìn thấy, nam nhân mà nàng hết lòng yêu mến, trong mắt tràn đầy dục vọng bẩn thỉu.

---

Biến được con gái và con rể lại hoan ái trong phòng vào ban ngày, địa chủ Nhạc đập vỡ một bộ trà cụ thượng hạng, tức đến run cả hai tay, khóe mắt đỏ hoe: "Hắn đang thị uy với ai vậy? Một tên quan huyện, quan huyện mà dám không xem cha vợ ra gì sao? Hắn không sợ, không sợ ta liều chết với hắn sao?"

Bắt nạt ai cũng được, cưới con gái lớn của ông, lại còn thèm muốn Cửu Cửu của ông, khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng.

Nhạc phu nhân hết cách, mặt mày ủ rũ ngồi bên cửa sổ: "Việc cấp bách  là phải trông chừng hắn, đừng để hắn bắt nạt Cửu Cửu."

Nhạc Trấn Đông khi còn trẻ cũng là người dám ra biển liều mạng kiếm tiền gầy dựng sự nghiệp, không có lý do gì khi về già lại cam tâm để con rể lớn trèo lên đầu lên cổ. Ông siết chặt nắm đấm, nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra cách nào có thể chỉnh đốn kẻ làm quan như Tôn Trúc Lễ.

Con gái lớn như bị ma xui quỷ khiến mà hết lòng yêu thương gã này, ông muốn hai người hòa ly, tốt nhất là Tôn Trúc Lễ rời xa con gái ông, không bao giờ gặp mặt nữa.

Nhưng đời không như ý, gã đàn ông chó má đó lại làm rất tốt trong việc dỗ dành phụ nữ.

Cha vợ và con rể "sống yên ổn" dưới cùng một mái nhà được ba ngày.

Ba ngày sau, Tôn Trúc Lễ phải trở về huyện bên cạnh.

Nhạc Cửu một lần cũng không lộ mặt.

Khiến cả thôn bàn tán.

Nói nàng tính tình ngông cuồng, ngay cả anh rể làm quan cũng không đặt vào mắt, sau này không biết sẽ gả cho nhân vật lợi hại tới cỡ nào.

Lời nói toàn nghịch ý, tràn đầy mỉa mai, châm chọc người khác.

Dù sao thì chuyện Nhạc Cửu năm mười lăm tuổi bị sơn tặc bắt cóc lên núi Nha Nha, chuyện đã qua mười mấy năm này, vẫn còn rất nhiều người nhớ kỹ. 

Bọn hắn không cho rằng Nhạc Cửu có thể gả đến nhà tốt hơn Nhạc đại nương tử.

Đều là người sống nhờ bùn đất, bẩm sinh đã ngưỡng mộ và sợ hãi chữ "quan".

Tiễn đi Tôn Trúc Lễ có ý đồ bất chính, địa chủ Nhạc vào nhà ngồi phịch xuống.

"Phải nghĩ ra cách, không thể cứ chờ dao rơi xuống..."

Tôn Trúc Lễ đã dám làm chuyện vô nhân đạo giở trò lưu manh trước mặt Cửu Cửu, sau này sẽ làm gì, không ai có thể nói trước được.

"Hay là, gửi cho Phù Nhi một lá thư?"

Phù Nhi là con gái thứ hai của họ, tên đầy đủ là Nhạc Phù, gả cho con trai trưởng của sư gia huyện này, sau khi kết hôn sinh được một trai một gái, địa vị con dâu trưởng không ai có thể lay chuyển. 

"Không ổn."

Địa chủ Nhạc nhíu mày thở dài: "Chờ đến khi nào họ trở về, rồi nói chuyện với Phù Nhi sau."

Nhạc phu nhân chợt nảy ra một ý nghĩ: "Những năm gần đây cha ta đã dạy ra mấy học trò lợi hại, hay là..."

"Hay là sao?"

"Hay là từ trong đó chọn ra một người tốt, sớm tổ chức hôn sự cho Cửu Cửu."

Thành gia lập thất, có nhà chồng, Tôn Trúc Lễ dù có muốn làm cái gì, cũng phải e ngại thêm mấy phần.

"Không được không được, lòng Cửu Cửu căn bản không đặt trên người của nam nhân! Con bé thích là -" Địa chủ Nhạc vỗ ót một cái: "Sao tôi có thể quên chuyện này! Tôn Trúc Lễ là quan, Dương tỷ tỷ của Cửu Cửu không phải cũng là quan sao? Lại còn là quan lớn chính tam phẩm!"

"..."

Nhìn cả người ông như toát ra phong thái cây khô gặp phải mùa xuân, sự căng thẳng trong lòng Nhạc phu nhân như được buông lỏng: "Ông nghĩ sao?"

"Phu nhân, bà cứ xem tôi!"

Chưa đầy hai ngày, thôn Trường Nhạc truyền ra một tin đồn không biết từ đâu mà có -

Đó là Nhạc tiểu nương tử của nhà họ Nhạc, mấy năm trước bị bắt vào ổ cướp, được nữ hiệp đi ngang qua cứu.

"Người cứu nàng ấy, mọi người đều nói là Dương đại tướng quân đang nổi danh ở biên ải!"

"Không chỉ có thế. Còn nói Dương đại tướng quân và Nhạc Cửu có giao tình sâu đậm, Nhạc tiểu nương tử mãi không chịu gả chồng, hóa ra là vì chờ Dương đại tướng quân đại thắng trở về, đứng ra làm chủ hôn cho nàng..."

"Thật hay giả vậy? Đại tướng quân sẽ chạy đến cái nơi hẻo lánh này của chúng ta để làm chủ hôn cho tiểu nương tử nhà địa chủ sao?"

"Dù sao bây giờ mọi người đều đồn thế."

Tin này một đồn mười, mười đồn trăm, dưới sự thúc đẩy có chủ ý của địa chủ Nhạc, rất nhanh, truyền đến tai Tôn Trúc Lễ ở huyện bên cạnh.

Sắc mặt hắn âm tình bất định, hỏi phu nhân: "Tứ muội muội, lại có được vận may như vậy sao?"

Nhạc đại nương tử hỏi gì cũng không biết, Tôn Trúc Lễ không chắc chuyện này là thật hay giả.

Nếu là thật, hắn tuyệt đối không thể còn tơ tưởng đến Nhạc Cửu, không những thế, còn phải lập tức quay về thôn Trường Nhạc dập đầu tạ tội.

Nhưng nếu là giả...

Với sự tinh ranh của nhạc phụ nhạc mẫu của hắn, cố ý gài bẫy hắn cũng không phải là không thể.

Bên này hắn tạm dừng kế hoạch "cường hào đoạt thủ", Nhạc Cửu trải qua một thời gian dài bình yên.

Bước vào tháng tám, con mèo trắng nàng nuôi đã sinh đến lứa thứ ba, sinh ra bốn bé mèo con trắng muốt.

Đồng thời, trận thảo phạt của Đại Thịnh vào Bắc Nhung ở tiền tuyến cũng bước vào giai đoạn quyết liệt.

Hoàng Đế Đại Thịnh đích thân ngự giá thân chinh, phong Dương Niệm làm Đại nguyên soái của tam quân binh mã, hoàn toàn đoạt lại Mười hai thành Xích Bắc.

"Giết!"

Tháng tám gió tanh nổi lên, tiếng trống trận ầm ầm.

Dương Bình là đồ đệ kiêm thân binh của Đại nguyên soái, chém giết rất hung hãn, một đao chém đầu kẻ địch, máu bắn lên mặt hắn, hắn giết đỏ cả mắt: "Thề chết đoạt lại mười hai thành!"

Dương Niệm cưỡi ngựa giương cung bắn tên, một mũi tên, bay thẳng đến cờ hiệu của quân địch!

Quân Đại Thịnh thế như chẻ tre, trong vòng một tháng liên tiếp đoạt lại chín thành, giết cho Bắc Nhung nghe tin đã sợ mất mật. Rất nhiều người đều đang dự đoán, binh tướng tiền tuyết khi nào có thể khải hoàn.

Có người nói tháng chín.

Cũng có người nói tháng mười.

Cuối thu tháng mười, Nhạc Cửu chính thức tròn mười tám tuổi, ôm chú mèo con đã được hai tháng tuổi đợi dưới gốc cây dương lớn đầy lá úa vàng, mong ngóng đến mòn con mắt.

Nhạc phu nhân nhìn rõ nỗi tương tư trên gương mặt con gái, oán giận trong âm thầm: Chẳng lẽ Dương đại nguyên soái dũng mãnh giết địch, dụng kế như thần kia là hồ ly tinh biến thành hay sao? Sao lại dễ dàng câu được trái tim con gái bà như vậy?

Lời hứa năm đó dù là thật, một khi công thành danh toại, có mấy người còn giữ lời?

"Cửu Cửu..."

"Mẹ."

Mắt Nhạc Cửu đỏ hoe: "Nàng ấy không về."

Ngày thứ mười hai mà Mười hai thành Xích Bắc quay trở về bản đồ của Đại Thịnh.

Dương tỷ tỷ của nàng không về.

Người nói muốn cưới nàng không biết đang ôm tiểu nương tử nhà nào say sưa chè chén, ăn mừng đại thắng...

Nàng đau lòng vô cùng.

Chú mèo con trong lòng khẽ khàng kêu meo meo, rúc đầu muốn an ủi cô chủ nhỏ nhạy cảm yếu đuối của nó.

Nhạc phu nhân không hiểu, hỏi: "Con thích nàng ấy ở điểm nào?"

Nhạc Cửu nghẹn ngào, cố nén không để nước mắt rơi xuống: "Mặt nàng ấy non, còn trắng, dáng lại cao."

Biết con gái là người trọng vẻ bề ngoài, nhưng không nghĩ rằng cái trọng vẻ ngoài này của con bé lại không nói không rằng phát triển đến mức si mê như vậy.

Nhạc phu nhân cảm thấy mệt mỏi: "Mặt đẹp không có nghĩa là người cũng tốt, con nhìn tên họ Tôn kia xem -"

"Tên họ Tôn kia sao có thể so với Dương tỷ tỷ của con? Dương tỷ tỷ đã cứu con, nướng cá cho con ăn, còn nhận khóa trường mệnh của con. Nàng ấy có một thân bản lĩnh tốt, nhưng chưa bao giờ coi thường con - một nữ tử yếu đuối vai không gánh tay không nâng, nàng ấy đứng dưới ánh trăng một mũi tên xuyên tim kẻ xấu, dáng người thẳng tắp, khí phách phi phàm, bao nhiêu người cũng không anh dũng bằng một móng tay của nàng ấy."

"Cái này... Thật, thật sự có tốt đến vậy sao?"

Nhạc Cửu cúi đầu rầu rĩ, nói rồi lại muốn khóc: "Ngày nào nàng ấy cũng hôn con trong mơ, khóc lóc cầu xin con đừng quên nàng ấy..."

Nhạc phu nhân: "..."

Nàng sờ sờ cái đầu xù của mèo con, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, thần sắc quật cường - "Nàng ấy phải chịu trách nhiệm!"

----------

Update: 20.11.2025

Y: Vì hôm nay là một ngày đặc biệt, nên sẽ đăng 1 chương chúc mừng. Theo lịch là 1 tuần 2 chương, thì chương này sẽ không tính, cuối tuần sẽ thêm 1 chương nữa để đủ lịch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store