ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Hôn Lệnh - Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão

Chương 11: Sầu muốn chết

lucasta_dnpv412

Đây là ngày thứ mười hai Bắc Nhung đệ trình thư đầu hàng.

Biên quan, Dương đại tướng quân trọng thương bất tỉnh.

Khiến người lo lắng sốt ruột đến mức miệng sùi bọt mép.

Đánh bại Bắc Nhung, đoạt lại mười hai thành Xích Bắc đã mất từ lâu, nếu nói về công lao, thì Dương Niệm đứng đầu, hơn nữa, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, trước khi tất cả các tướng sĩ kịp phản ứng, nàng đã xông lên dùng máu thịt thân mình chắn cho bệ hạ một mũi tên chí mạng.

Cũng chính mũi tên đó đã khiến nàng đến nay vẫn còn lảng vảng trước cửa quỷ môn quan.

Nếu sống sót, nhất định sẽ tiền đồ xán lạn.

Nếu không sống nổi, bệ hạ mất đi ái tướng, tam quân mất đi nguyên soái - cái giá này, quân y gánh không nổi.

Dương Niệm hai mươi ba tuổi nằm trên giường bệnh mặt không chút máu, hoàn toàn không biết rằng trong mơ nàng anh dũng đến thế, đã khiến Nhạc tiểu nương tử mê mẩn, phi khanh bất gả, phi khanh bất thú.

Mạch của nàng truyền đến từng nhịp đập yếu ớt, cũng chính những nhịp đập này đã khiến quân thần mấy ngày mấy đêm không chợp mắt canh giữ ở bên giường nàng.

Hoàng đế Đại Thịnh vương triều còn một lòng một dạ canh giữ trung thần ái tướng, các tướng quân bên dưới càng không dám lơ là, thành thật đứng hầu bên cạnh hoàng đế, ánh mắt không ngừng liếc nhìn giường bệnh, trong lòng dâng lên vô số tiếng thở dài.

Mất đi Dương Niệm là tổn thất lớn của cả Đại Thịnh vương triều.

Nàng trẻ tuổi như vậy, dụng binh như thần, bất kể thương pháp, tiễn thuật đều là cao thủ hàng đầu trong quân doanh. Không có nàng, Đại Thịnh không thể trong vòng ba năm ngắn ngủi thu hồi được mười hai thành, đánh cho Bắc Nhung vốn ngông cuồng phải nhận thua.

Trận chiến cuối cùng ở biên quan này, không khách khí mà nói, thì đã đặt nền móng hòa bình cho Đại Thịnh và Bắc Nhung ít nhất cũng phải được trăm năm.

Mà người đáng lẽ phải hưởng thụ sự ca ngợi của vạn dân, lại vô tri vô giác chìm vào giấc ngủ say.

Không có Dương Niệm, dù Đại Thịnh thắng Bắc Nhung thì sao?

Vẫn không bảo vệ được bệ hạ.

Nói một câu vượt quá bổn phận thì, không có nàng xả thân cứu giúp, với thể chất của bệ hạ, đã sớm không chịu nổi.

Một khi bệ hạ băng hà, biên quan tất loạn.

Lúc đó Bắc Nhung sẽ ồ ạt xâm lược, lại sẽ là cảnh sinh linh đồ thán.

"Bệ hạ... Người đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi..."

Hoạn quan vẻ mặt khó nén đau lòng.

Thịnh Đế mỏi mệt giơ tay lên, quay người nói với ngự y, quân y đi theo: "Nhiều ngày rồi, người sao vẫn còn chưa tỉnh?"

"Bẩm bệ hạ, Dương đại tướng quân bị thương quá nặng, mũi tên đó suýt chút nữa đã làm tổn thương tâm mạch..."

Nếu là người khác, ít nhiều cũng đã bỏ mạng. Cũng may đại tướng quân võ công cái thế, phản ứng nhanh nhẹn, nên mới trong khoảnh khắc trước khi mũi tên xuyên vào cơ thể, hiểm hóc mà tránh được chỗ hiểm.

Nhưng tại sao không tỉnh, các ngự y cũng không thể nói rõ được nguyên nhân cụ thể.

"Bệ hạ, theo ý kiến của thần, cần phải có người giúp một tay."

"Ai?"

---

Nghe được Bệ hạ triệu kiến, Dương Bình mặt mũi lem luốc vội vàng dùng tay áo lau mặt, chân tay mềm nhũn bước vào doanh trướng: "Dương Bình bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!"

Thịnh Đế vốn đã không còn trẻ nữa nghe thấy lời này liều nhíu mày.

Vạn tuế quá xa vời.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn đại tướng quân đại nguyên soái của hắn bình an vô sự tỉnh lại.

"Ngươi là Dương Bình? Thân binh mà Dương ái khanh đưa vào quân doanh?"

"Vâng!"

"Tốt." Đôi mắt sắc bén của Thịnh Đế đảo quanh gương mặt hắn hai vòng: "Vậy liền từ ngươi tới đánh thức tướng quân nhà ngươi vậy."

Dương Bình biến sắc: "Cái này..."

"Hửm?"

"Mạt tướng, mạt tướng tuân lệnh."

Toàn bộ binh tướng đại thần trong doanh trướng đều biết, bệ hạ đã sốt ruột, hành sự không còn theo phép tắc, Dương đại tướng quân một ngày không tỉnh, đế tâm một ngày không được yên ổn.

Dù sao cảnh mũi tên bay đến ngày đó quá nguy hiểm, chỉ một sai sót, giang sơn sẽ đổi chủ.

Bệ hạ bị đại tướng quân khiến cho cảm động sâu sắc.

Đến nỗi đế vương chí tôn, cũng khổ sở canh giữ ái tượng ba ngày ba đêm.

Dù cho tìm trong sử sách, có thể làm được đến mức này cũng vô cùng hiếm có.

Dương Bình hai chân run rẩy, quỳ trước giường Dương Niệm: "Đại, đại tướng quân..."

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nỗi buồn trong lòng bỗng dâng lên, chợt nhớ lại những năm tháng rèn luyện trong quân doanh.

Không có Dương Niệm, bây giờ hắn vẫn sẽ là một người nông dân, không có tài cán gì.

Là Dương Niệm đưa hắn rời khỏi trấn Bình An, vượt ngàn dặm đến biên thành đầy sóng gió.

Vẫn là Dương Niệm, tận tình không ngại phiền phức, dạy hắn cách giết địch để sống sót trên chiến trường.

"Dương tỷ tỷ..."

Mắt hắn đẫm lệ, đột nhiên quay đầu bái lạy Thịnh Đế: "Bệ hạ, ti chức không cứu được đại tướng quân, nhưng ti chức biết, có một người có lẽ có thể cứu được nàng."

Ánh mắt Thịnh Đế sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.

"Nếu ngự y và quân y đều không cứu được tướng quân, thì chỉ có thể dựa vào ý chí cầu sinh kiên cường của tướng quân để chống chọi, trong lòng tướng quân vẫn luôn có một tiểu nương tử mà nàng ngày đêm tơ tưởng... Nằm mơ cũng muốn cưới nàng làm vợ..."

Những người đang đứng ở đây, đều là những nhân vật có địa vị tôn quý ở biên thành, dù biết Dương Niệm có sở thích khác người, vẫn không thay đổi sắc mặt.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, Dương Niệm là một thiên tài quân sự hiếm có, thiên tài có sở thích khác người, cũng là chuyện bình thường.

Có người hỏi: "Nàng là ai?"

Dương Bình cẩn thận trả lời: "Nhạc tiểu nương tử của thôn Trường Nhạc, huyện Bình An."

Lời vừa dứt, nữ y tiến lên một bước: "Nàng là ai?"

"Là Nhạc tiểu nương tử của thôn Trường Nhạc, huyện Bình An."

Nữ y mắt sáng lên: "Bệ hạ, người xem..."

Mọi người cùng nhìn về một hướng.

"Nhạc tiểu nương tử."

Nàng khẽ gọi bên tai Dương Niệm: "Nhạc tiểu nương tử?"

Tay Dương Niệm không ngừng run rẩy.

Chỉ từ những ngón tay nàng cố gắng cử động cũng đủ thấy sự giằng xé trong lòng nàng.

Thịnh Đế mở rộng tầm mắt, cảm thán đại tướng quân của hắn còn là một kẻ si tình, chỉ còn đúng một hơi thở, mà vẫn ngày đêm tơ tưởng đến "Nhạc tiểu nương tử" kia.

Hắn thích những người trọng tình nghĩa.

Dương Bình khẽ gọi: "Dương tỷ tỷ?"

Người lại không động đậy nữa.

Hay lắm!

Ngươi giỏi lắm Dương Niệm thứ trọng sắc khinh bạn!

"Dương Niệm." Thịnh Đế đến gần nàng: "Trẫm thề với trời xanh, nếu ngươi tỉnh lại, nhất định sẽ tác thành hôn sự của ngươi với Nhạc tiểu nương tử. Dương Niệm, ngươi có nghe thấy lời của trẫm không?"

Dương Niệm nằm mơ một giấc mộng rất dài.

Mơ thấy từng tiếng "Nhạc tiểu nương tử", mơ thấy bệ hạ ban hôn cho nàng, mơ thấy cuối thu, dưới gốc cây dương trơ trụi, nàng và Nhạc tiểu nương tử thổ lộ tâm tình, định ra ước hẹn ba năm.

Đúng rồi.

Ước hẹn ba năm.

Nàng bỗng nhiên tỉnh giấc.

"Bệ hạ! Dương tướng quân tỉnh rồi!"

---

Tin tức chiến thắng lan truyền khắp mọi ngõ ngách Đại Thịnh vương triều, Bắc Nhung thần phục, cắt đất bồi thường, là chuyện trấn Bình An bàn tán xôn xao.

Nhưng ở thôn Trường Nhạc, ít ai quan tâm đến những điều đó.

Trời sáng tỏ, Nhạc phu nhân sắc thuốc mang vào phòng con gái, trông thấy Nhạc Cửu ốm yếu tựa vào đầu giường, bà xót xa: "Cửu Cửu, đến uống thuốc đi."

"Me... con không muốn uống."

"Không uống thuốc thì làm sao khỏe được? Ngoan, mẹ chuẩn bị mứt hoa quả cho con rồi."

"Mứt..." Nhạc Cửu mặt nhăn như quả mướp đắng nhỏ, sắp khóc đến nơi: "Mứt hoa quả cũng đắng."

"..."

Đành vậy.

Nhạc phu nhân cũng không cứng rắn giảng đạo lý với nàng, dù sao con gái út từ nhỏ đã được họ cưng chiều mà lớn lên, dù bây giờ có trưởng thành hơn, cũng chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, thâm tâm vẫn còn non nớt.

Mèo trắng trong nhà sinh đến lứa thứ ba, mèo con bò lung tung trên thảm len, Nhạc Cửu uống hai ngụm thuốc, đắng đến muốn khóc, miệng vừa mở ra, Nhạc phu nhân không muốn nghe nàng lẩm bẩm như một tiểu oán phụ, trực tiếp dùng mứt hoa quả bịt miệng nàng.

Nhạc Cửu nói không ra lời.

Một bên má phồng lên, đôi mắt to vôi tội nhìn mẹ ruột nhà mình, hốc mắt như muốn trào lệ.

Khiến người làm mẹ đau lòng không thôi.

"Bảo bối Cửu không khóc, không có Dương tỷ tỷ, chúng ta có thể tìm Dương ca ca..."

"Không cần Dương ca ca..." Nhạc Cửu nuốt mứt xuống: "Muốn Dương tỷ tỷ, khóa trường mệnh của con còn ở chỗ nàng."

"Cái này, cái này cũng không đòi lại được đâu."

Nhạc Cửu không định lấy lại.

Nàng vẫn còn giữ chút hy vọng xa vời, Dương tỷ tỷ sẽ trở về cưới nàng.

Cái gì mà đại tướng quân chính tam phẩm, cái gì mà công thần quốc gia dẹp loạn Bắc Nhung, nàng mới không quan tâm nhiều như vậy. Dương tỷ tỷ nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ không đùa giỡn nàng.

Ba năm rồi.

Nàng đã đợi nàng ấy ba năm!

Từ mười lăm tuổi đợi đến tròn mười tám, những tiểu nương tử cùng tuổi với nàng trong thôn lần lượt lấy chồng yên bề gia thất, cũng có những người sớm đã có con rồi, chỉ còn mình nàng, nhớ thương, chưa từng thấy được bóng dáng người kia.

Mèo con được mèo mẹ tha lên giường cuộn tròn bên tay nàng, Nhạc Cửu ôm mèo con lại chìm đắm trong nỗi lòng thiếu nữ.

Nhạc phu nhân thở dài một tiếng: "Cửu Cửu, hà tất phải như thế? Mẹ đã chọn hai người trong số những môn sinh xuất sắc của ông ngoại con, mẹ mang theo bức họa của họ, con có muốn -"

"Không muốn."

Câu trả lời dứt khoát.

Nhạc phu nhân có chút tức giận: "Nhìn một cái cũng được mà."

"Không muốn mà mẹ..."

Nàng làm nũng thật sự rất yêu kiều, thậm chí cùng là nữ nhân, Nhạc phu nhân cũng có chút không chịu nổi, không kìm được xoa xoa cánh tay nổi da gà, thật sự là sợ nàng: "Được được được, không nhìn, không nhìn. Nhưng không nhìn, con làm sao biết đối phương có tốt hay không? Có hợp ý con hay không?"

Biết con gái là người thích cái đẹp, lần này bà cố ý chọn những người có khuôn mặt đẹp đưa đến trước mắt con gái.

Bức họa mở ra, Nhạc Cửu hờn dỗi nhắm mắt lại, quay người úp mặt vào tường, khiến Nhạc phu nhân tức giận vỗ vào mông nhỏ của nàng một cái: "Chỉ biết chọc tức mẹ!"

Nhạc Cửu hừ hừ vặn vẹo thân mình.

Nhạc phu nhân sầu muốn chết.

Thật lòng mà nói, bà cũng không yên tâm khi Cửu Cửu quý như châu như báu của bà rơi vào tay nam nhân.

Mong manh như vậy, lại còn có một khuôn mặt đẹp, vóc dáng ưu việt, không phải tất cả nam nhân trên đời đều tốt như phu quân nhà bà, hơn nữa, Nhạc Trấn Đông cái đồ mít ướt kia, làm ầm ĩ lên cũng đủ bà uống một bình.

Nói tóm lại, bà lo lắng con gái sau khi lấy chồng sẽ chịu thiệt thòi lớn trong chuyện phòng the.

Một lòng muốn tìm cho nàng một thư sinh văn nhã yếu đuối.

Nào ngờ sau chuyện của Tôn Trúc Lễ, bà lo thư sinh yếu đuối không bảo vệ được Cửu Cửu nhà bà.

Thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Nghĩ rồi lại vỗ vào mông nhỏ của Nhạc Cửu một cái.

Lần này đánh đau rồi, Nhạc Cửu quay người lại, giọng điệu mong manh: "Mẹ, người còn đánh nữa, con sẽ khóc đó."

"..."

Chà.

Sầu chết bà mất thôi.

Nhạc phu nhân vẻ mặt đau đầu bưng bát đi ra.

"Thế nào rồi thế nào rồi? Cửu Cửu đỡ hơn chưa?"

Nhạc Trấn Đông địa chủ Nhạc căng thẳng hỏi vợ mình.

Nhạc phu nhân chưa nói đã thở dài: "Lú lẫn cả rồi, đứa trẻ này."

"..."

Hai vợ chồng đều nhíu mày lo lắng.

Cuối cùng, trở về phòng, địa chủ Nhạc tự rót cho mình chén trà, giọng nói trầm trọng: "Hôm nay, tôi đi tìm huyện thái gia đánh cờ."

Huyện thái gia là một tay cờ dở tệ, lại thích người khác xu nịnh hắn trong cờ đạo. Lại trùng hợp, nhị thúc của hắn là một võ tướng quan tứ phẩm của Thịnh triều, lời nói tiết lộ một tin tức không hề nhỏ.

"Hắn nói, Thần võ Đại tướng quân Dương Niệm, vì đỡ tên cho bệ hạ, bị thương nặng, rất có thể... không qua khỏi."

Cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra.

Nhạc Cửu nắm chặt túi gấm cá chép mà mẹ để quên ở chỗ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đứng chết lặng: "Thần võ Đại tướng quân, là Dương tỷ tỷ sao?"

"Ừm." Địa chủ Nhạc đầy vẻ xót xa: "Con cũng đừng quá đau lòng, số mệnh con người ông trời đã định..."

"Cửu Cửu!"

Nhạc phu nhân nhanh hơn một bước lao ra cửa, ôm lấy con gái ngất xỉu trên đất.

--------------

Update: 20.11.2025

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store