ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Hôn Lệnh - Tam Nguyệt Xuân Quang Bất Lão

Chương 9: Chờ đợi mỏi mòn

lucasta_dnpv412

Thời gian trôi nhanh qua từng lời khẩn cầu của thiếu nữ.

Bốn mùa luân chuyển, hoa nở hoa tàn.

Đại Thịnh và Bắc Nhung chiến tranh không ngừng, hai năm rưỡi qua đi, quyết tâm chiếm lại "Mười hai thành Xích Bắc" của bệ hạ rõ như ban ngày, người ở tiền tuyến, đã đề bạt không biết bao nhiêu tướng tài thiện chiến.

Nhưng nói về tốc độ thăng tiến nhanh nhất, thì không ai bằng Dương tướng quân.

Quốc gia không có chiến sự, cùng lắm Dương Niệm cũng chỉ là một Bách phu trưởng, dưới trướng có trăm nữ binh.

Chiến sự nổ ra, trong từng trận chiến nhuốm màu máu và thấm đẫm mồ hôi, nàng đánh đâu thắng đó, lập nhiều kỳ công.

Từ lúc vừa mới ra trận bị tướng địch cười nhạo nữ tử mà cũng có thể tòng quân, cho đến sau này khi nghe cái danh Dương đại tướng quân, bị dọa đến rút khỏi ba trăm dặm ngay trong đêm.

Trước sau thay đổi, chỉ trong vỏn vẹn hai năm.

Chỉ với hai năm mà thôi, Bách phu trưởng ngày xưa đã trở thành Thần Võ Đại tướng quân chính tam phẩm được cả quân doanh kính trọng, cũng là chiến tướng được quân vương coi trọng nhất.

"Đại tướng quân! Bệ hạ cho mời!"

"Đã biết."

Dương Niệm đặt cung tiễn trong tay xuống, chỉnh trang y phục, nhanh chóng ra khỏi trướng.

Bắc Nhung không thể cầm cự thêm được bao lâu nữa.

Lòng kiên nhẫn của bệ hạ đã chạm đến giới hạn, nói không chừng ngày mai Đại Thịnh sẽ khai chiến, một trận chiến quyết định với Bắc Nhung.

Điều này rất hợp ý Dương Niệm.

Khoảng cách ba năm mà nàng cùng Nhạc tiểu nương tử ước hẹn đã sắp đến rồi.

Phải đánh nhanh thắng nhanh.

Mới có thể về nhà cưới vợ.

Chỉ là không biết, đã lâu như vậy rồi, Nhạc tiểu nương tử có quên mất nàng hay không?

Nàng bất an sờ vào khóa trường mệnh đeo sát người qua lớp giáp bạc, những năm qua, tất cả đều nhờ vào cái khóa này mà nàng mới có thể kiên trì - phải thắng lợi vẻ vang, không thể thất tín với người, để người ấy chờ đợi vô ích.

Nàng chỉ nghĩ Nhạc tiểu nương tử ở thôn Trường Nhạc đã khổ sở chờ đợi nàng gần ba năm.

Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Biên quan khổ hàn, ngoài việc giết địch báo thù, đây là hy vọng duy nhất của nàng.

"Dương tướng quân!"

"Dương tướng quân khỏe mạnh!"

Bước ra khỏi doanh trướng, đi thẳng một đường, không ngừng có binh sĩ dừng lại chào hỏi nàng.

Dương Niệm lạnh lùng gật đầu, rất có uy nghiêm của Đại tướng quân.

Quả thật nàng cũng không có đoán sai.

Nhạc Cửu đang đợi nàng.

Tháng bảy, mưa thuận gió hòa, Nhạc Cửu ngồi trước cửa sổ, một tay vuốt mèo, một tay thì viết vẽ trên giấy.

Còn ba tháng nữa là đến kỳ hạn ba năm.

Nàng không hiểu sao lại thấp thỏm không yên.

Sắp tròn mười tám tuổi, gần đây cha mẹ đang bận rộn lo chuyện hôn sự cho nàng.

Họ dường như đã quên mất Dương tỷ tỷ, càng quên mất những lời Dương tỷ tỷ nói ngày đó.

Nếu nàng cố ý nhắc đến, mẹ nhất định sẽ xoa đầu nàng, vẻ mặt hiền từ khuyên nhủ: "Cửu Cửu, đó không phải là người mà chúng ta có thể với tới, đó là ngôi sao sáng nhất trên trời cao."

Nàng chợt thấy sầu muộn.

Trực giác mách bảo cha mẹ đang che giấu điều gì đó.

Chiến sự giữa hai nước, có rất nhiều tin tức mà nàng vốn dĩ chẳng thể nào tiếp cận được.

Ở cái thôn Trường Nhạc này, các thôn dân cũng không thích bàn chuyện chém chém giết giết, Nhạc Cửu ủ rũ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, con mèo trắng ở bên cạnh ngoan ngoãn liếm đầu ngón tay nàng.

Có hơi ngứa.

Kèm theo chút nhói.

Nàng cười cười: "Mèo trắng ơi mèo trắng, ngươi nói xem liệu cuối thu này Dương tỷ tỷ có trở về kịp hay không?"

Mèo trắng mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt vô tội.

Nhạc tiểu nương tử hôn lên trán nó, cẩn thận nhìn cái bụng bầu của mèo con.

Sắp sinh ra.

Không biết Dương tỷ tỷ có thích mèo con không.

Khóa trường mệnh có đeo trên người hay không.

Nỗi bận tâm của nàng quá nhiều, không bao lâu lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Nhạc phu nhân thu ô bước vào: "Cửu Cửu."

"Mẹ."

Gần ba năm trôi qua, đủ để Nhạc Cửu không vội không vàng mà trưởng thành, nàng có được gương mặt đẹp, dáng người yểu điệu, vốn liếng trước ngực chỉ kém mẹ ruột đã sinh được bốn đứa con một chút mà thôi.

Đem khua nhớ về Dương tỷ tỷ cũng từng tỉ mỉ vuốt ve, tưởng tượng vẻ mặt nàng ấy khi gặp lại nàng, mỗi khi tưởng tượng, đều không nhịn được chui vào chăn úp mặt cười.

Trước mặt người thân, nàng thật sự rất thích cười.

Ra khỏi cửa, lại trở thành một đầu gỗ chỉ có vẻ đẹp.

Rất keo kiệt.

Ngay cả một nụ cười cũng không cho người ngoài nhìn.

Trong ngoài phân biệt rõ ràng.

Nàng đứng dậy, đường nét kiều diễm hiện rõ không che giấu,Nhạc phu nhân cười nắm lấy ngón tay trắng nõn của nàng: "Sao lại một mình ở đây, không đi nói chuyện với đại tỷ của con?"

Mùa hè nóng bức, hai mẹ con đều mặc rất mỏng, cổ áo hơi thấp, để lộ một mảng da trắng nõn dưới xương quai xanh.

"Con với đại tỷ không nói chuyện được với nhau."

Đại tỷ mà thấy nàng thì chỉ nhiệt tình hào hứng nói đại tỷ phu cái này tốt cái kia tốt, nàng một chút cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng cũng kiên nhẫn lắng nghe.

Nhưng đến khi nàng tâm sự chuyện của mình với đại tỷ, đại tỷ lạnh mặt, dùng ánh mắt xa lạ nhìn nàng chằm chằm, tựa như lần đầu tiên quen biết người muội muội này, dường như người muội muội này đã làm tỷ ấy mất mặt.

Hàm ý răn dạy quá rõ: "Nữ tử và nữ tử sao có thể kết hôn? Cửu Cửu, muội đừng để người ta lừa. Còn nữa, không được nói xấu đại tỷ phu của muội."

Lời này Nhạc Cửu không thích nghe.

Nhạc Cửu ôm cánh tay của mẹ: "Con không thích chơi với tỷ ấy."

"Con bé này. Đó chị ruột của con, khó khăn lắm mới về một chuyến."

Lúc bình thường Nhạc Cửu đã làm nũng lừa gạt cho qua, lần này thì khác, nàng mím môi không nói, đợi mẹ ruột hỏi, lúc này mới miễn cưỡng ngồi sang một bên: "Con đã có người trong lòng. Tỷ ấy cảm thấy con làm mất mặt. Chị ấy không tin con."

"..."

Lời này quá thẳng thắn.

Nhạc phu nhân á khẩu một lúc lâu, bật cười: "Sao lại thế? Con để mắt đến người trẻ tuổi nào? Để hắn vào ở rể nhà họ Nhạc."

"Mẹ!"

Nhạc tiểu nương tử nặng trĩu tâm sự: "Mẹ biết rõ con đang nói gì mà."

Nụ cười trên mặt Nhạc phu nhân dần dần tắt, vẻ mặt tràn đầy thương xót: "Bảo bối ngoan, đó không phải là người chúng ta có thể xứng đôi."

"Vì sao không thể? Nàng ấy đã nói sẽ cưới con."

"Không có bằng chứng."

"Khóa trường mệnh của con cũng đã đưa cho nàng ấy rồi!"

"Đứa nhỏ ngốc..." Nhạc phu nhân đau lòng vuốt ve lưng con gái, giật mình nhận ra so với tháng trước dường như lại gầy đi mấy phần, căn bản không được bao nhiêu thịt, gầy trơ xương.

Bà dịu lại, giọng điệu dịu dàng hết mức có thể: "Nàng ấy một đường thăng tiến làm tướng quân, chức quan chính tam phẩm. Đừng trách cha con không nói cho con, đó là chính tam phẩm, là người được bệ hạ tin tưởng, là ái tướng được muôn phần thưởng thức, chúng ta... chúng ta lấy gì mà xứng? Nữ tử và nữ tử, điều này vốn đã không ổn rồi..."

Nhạc Cửu nhìn mẹ, im lặng.

Cả người như là tiểu muộn hồ lô.

"Cửu Cửu?"

Nhạc phu nhân hôn lên má nàng, cố ý trêu chọc: "Cửu Cửu ngoan? Cửu bảo bối của mẹ?"

Con gái sắp mười tám, ở nhà vẫn ngày ngày bị gọi "bảo bối ngoan", "bảo bối Cửu", Nhạc Cửu không thấy có gì, Nhạc đại nương tử vừa đến thì không chịu được nữa -

"Mẹ quá nuông chiều tứ muội, tỷ phu khó khăn lắm mới đến nhà một chuyến, không thấy muội ấy lộ diện, vừa rồi còn hỏi sao tứ muội không có ở đây? Như này bảo con phải trả lời thế nào? Nói tứ muội không ưa người trưởng tỷ này, lại càng không ưa tỷ phu của muội ấy sao?"

Nhạc gia có bốn cô con gái, lớn nhất gả tốt, phu quân là quan ở huyện bên cạnh.

Lòng bàn tay mu bàn tay thì đều là thịt, Nhạc phu nhân chần chừ phút chốc, nghe Nhạc Cửu khẽ cười: "Đây là đại tỷ nói, muội không có không ưa đại tỷ tỷ."

Không có không ưa đại tỷ tỷ.

Vậy chính là không ưa đại tỷ phu rồi?

Cái này lập tức chọc tức Nhạc đại nương tử, trừng mắt: "Nhạc Cửu! Cánh muội cứng rồi sao!?"

Đại tỷ tức giận gọi cả họ lẫn tên mà trách mắng muội muội, Nhạc phu nhân không vui trong lòng: "Làm sao, có còn coi ta là mẹ không?"

Đại Thịnh trọng hiếu đạo, Nhạc đại nương tử không dám gánh tội bất hiếu bất kính, nghiêm mặt nhận lỗi: "Mẹ bớt giận."

Nhạc Cửu vỗ vỗ tay áo, nhỏ nhẹ nói: "Đại tỷ tỷ mắt phải sáng ra một chút, muội thấy đại tỷ phu chẳng phải nam nhân tốt gì."

"Muội!"

"Đủ rồi!"

Nhạc phu nhân ngực phập phồng: "Cửu Cửu, xin lỗi đại tỷ của con."

Nhạc Cửu cúi người hành lễ: "Xin lỗi, đại tỷ tỷ, xin đại tỷ tỷ tha thứ cho sự thẳng tính của muội muội."

Nói xin lỗi là xin lỗi, không hề lập lờ.

Nhưng cái đầu cúi thấp ấy, thái độ mềm mỏng ấy, trái lại càng khiến Nhạc đại nương tử tức giận hơn.

Tỷ thầm giận cha mẹ đã nuông chiều muội muội, lại giận Nhạc Cửu đổ oan cho tỷ phu của nàng.

Cái gì gọi là "không phải nam nhân tốt?"

Thôn Trường Nhạc nhà nào thấy nàng mà không khen một câu gả tốt?

Ngay cả hôn sự sau này của Nhạc Cửu, cũng đều nhờ cậy đại tỷ phu của nàng giúp đỡ sắp xếp.

Nhạc đại nương tử càng nghĩ càng tức: "Mẹ, mẹ xem muội ấy kìa, đâu còn ngoan như hồi nhỏ?"

Nhạc phu nhân vỗ vỗ tay con gái lớn, nhẹ nhàng dỗ dành vài câu.

Hôm nay hai chị em cãi nhau, cũng khiến bà thầm để ý.

Con gái lớn nói không sai, mấy năm nay tính tình Cửu Cửu quả thật có chút trầm lặng, ra khỏi nhà thì ngây ngốc, làm việc gì cũng không có hứng thú, năm trước nuôi một con mèo trắng, liền thường xuyên thích ôm mèo của mình, đi đâu cũng ôm theo.

Dỗ dành xong con gái lớn về thăm nhà, Nhạc phu nhân tìm cơ hội gõ cửa phòng con gái.

Cửa kẽo kẹt mở ra.

Nhạc Cửu cầm một cuốn sách tựa vào cửa sổ đọc.

"Mẹ."

Giọng nàng ngọt ngào, Nhạc phu nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, lời nói thấm thía: "Hôm nay sao lại ăn nói thiếu suy nghĩ như vậy với đại tỷ tỷ của con? Cửu Cửu, con không phải là người không kính trọng trưởng tỷ."

"Con chỉ đang nhắc nhở trước cho đại tỷ tỷ, tránh lúc đại tỷ phu làm chuyện gì có lỗi khiến tỷ ấy buồn lòng vô ích. Nhưng tỷ ấy hiển nhiên là không tin. Không tin người muội muội này, lại còn đi bảo vệ gã nam nhân không đáng giá để tỷ ấy một lòng một dạ yêu thương."

Nàng nói: "Đại tỷ phu không phải người tốt."

Nhạc phu nhân nghe xong lòng thắt lại: "Cửu Cửu, lời này là sao? Con đã biết gì sao?"

Ở trước mặt mẹ ruột, đương nhiên không có lời nào là không thể nói.

Nhạc Cửu pha trà cho bà, trầm lặng phút chốc, cánh môi hé mở: "Năm ngoái tỷ tỷ và tỷ phu về nhà ăn tết, đại tỷ phu hắn..."

"Hắn làm sao?"

"Hắn quấy rối con."

"Cái gì?"

Nhạc phu nhân mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Hắn làm cái gì? Cửu Cửu, con nói rõ ra."

Nhạc Cửu ngồi thẳng người, hồi tưởng lại cảnh cả nhà vui vẻ đón tết Trung thu vào năm ngoái, bề ngoài vui mừng hân hoan, nhưng sau lưng, đại tỷ phu cả người mùi rượu nồng nặc đã chặn đường nàng về phòng.

Lúc đó trời đã nhá nhem, bà hầu theo hầu bên cạnh đã bị sai đi.

"Hắn cởi dây lưng quần thả vật đó ra cho con xem, nói con đã đến tuổi, nên bàn đến chuyện nam nhân rồi, không nên cứ mãi ở nhà, hắn nói muốn cưới con làm bình thê, ngang hàng với đại tỷ tỷ. Hắn còn nói, nói tỷ muội cùng hầu một chồng, thật là một giai thoại..."

"Hắn nói bậy!"

Nhạc phu nhân nổi trận lôi đình.

Vừa cảm thấy bi ai cho hôn nhân của con gái lớn, lại vừa ghê tởm những lời lẽ trơ trẽn của gã súc sinh họ Tôn.

Nhạc Cửu vẻ mặt lạnh lùng: "Con thừa cơ đá hắn một đá, đúng lúc tối đó mẹ đến ngủ cùng con, hắn không dám làm ầm lên, lủi thủi chạy đi. Hôm nay hắn hỏi con sao không có mặt, có lẽ là làm chuyện xấu nên chột dạ, hoặc là đã qua lâu rồi, lòng tham lại nổi lên."

"Lại là như vậy... lại là như vậy! Sao con không sớm nói với mẹ?"

"Vốn dĩ con muốn nói với đại tỷ tỷ trước, tiếc là..."

Tiếc là Nhạc đại nương tử không tin lời muội muội.

Nhạc phu nhân sắc mặc nghiêm trọng: "Con nghỉ ngơi đi, mẹ đi tìm cha con."

Nhạc Cửu gật đầu.

Tiễn mẹ ra cửa.

Cửa đóng lại, nàng trở về trước cửa sổ tiếp tục thẫn thờ.

Nàng nghĩ: Có lẽ cha mẹ cũng không thể làm gì được Tôn Trúc Lễ.

Dù sao cũng là quan.

Dân không đấu lại quan.

Hơn nữa, đây chỉ là lời nói từ một phía của Nhạc Cửu, đại tỷ tỷ sẽ không tin người nam nhân mà tỷ ấy luôn tự hào thực ra là một kẻ mặt người dạ thú.

Lời nói ra, nhiều nhất là cha mẹ và nàng cùng cảm thấy ghê tởm.

Chắc chắn cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Thậm chí, cha cũng không thể trách mắng con rể trưởng của mình.

Bởi vì họ không thể đắc tội.

Tuy nhiên, Tôn Trúc Lễ có đôi lời đúng được một nửa.

Nàng đã đến tuổi.

Nhưng không muốn nam nhân.

Nàng muốn nữ tử.

Tuổi tác càng lớn, Nhạc Cửu càng trở nên xinh đẹp, ánh mắt những nam nhân kia nhìn nàng càng ngày càng khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn.

Nàng trở nên không thích ra ngoài, thường xuyên đóng cửa phòng, trầm ngâm cả một ngày.

Nàng nghĩ, giả sử Dương tỷ tỷ trở về kịp thời, có thể đến kịp sinh nhật mười tám tuổi của nàng.

Nếu nàng ấy thật sự đến đúng hẹn, nàng chắc chắn sẽ không nhịn được lao tới ôm nàng ấy, hôn nàng ấy, nói cho nàng ấy biết, Dương tỷ tỷ, ta đợi người khổ quá, còn khổ hơn cả người câm ăn hoàng liên mà không nói được!

-----

Update: 13.11.2025

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store