ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Phong Phê - Tuyệt Ca

Chương 24

Puonggg

Thi Ngôn đóng kịch ngoan hiền trước mặt mẹ như vậy, lại có bác gái ở nhà, Tạ Khinh Ý chẳng lo cô nàng sẽ làm gì quá giới hạn. Cô gọi cho đội trưởng vệ sĩ: "Ngày mai đến đón tôi."

​Nghĩa là Tạ Khinh Ý sẽ ngủ lại đây. Tim Thi Ngôn thắt lại, con thú dữ bóng đêm trong lòng suýt nữa thì xông ra ngoài.

​Tạ Khinh Ý đặt điện thoại lên tủ đầu giường, bảo Thi Ngôn: "Tôi không mang đồ ngủ, mặc đồ của cô."

​Câu này chính là câu Thi Ngôn nói với cô đêm hôm kia. Tạ Khinh Ý cố ý trêu lại! Thi Ngôn hít sâu một hơi, nén lại sự xao động, đi vào phòng thay đồ lấy ra một chiếc váy ngủ hở lưng cực kỳ quyến rũ đưa cho Tạ Khinh Ý.

​Tạ Khinh Ý nhìn chiếc váy mỏng manh trước mắt, rồi ngước nhìn Thi Ngôn đang có đôi mắt bập bùng cảm xúc. Thi Ngôn nhướn mày thách thức, khóe miệng khẽ nhếch: Tạ đại tiểu thư, cô giỏi thì trêu tôi tiếp đi.

​Tạ Khinh Ý thong thả đưa tay nhận lấy chiếc váy. Thi Ngôn cứ ngỡ cô sẽ ném nó đi, nhưng không, Tạ Khinh Ý cầm váy đi thẳng vào phòng tắm. Trong phòng bật sưởi ấm áp, mặc váy mỏng cũng không lo bị lạnh.

​Thi Ngôn hừ nhẹ: Cô dám mặc ra thật sao? Tạ Khinh Ý luôn theo phong cách lạnh lùng thanh đạm, thỉnh thoảng mới diện đồ thoải mái hoặc lộ vẻ đáng yêu đúng lứa tuổi, chứ còn "quyến rũ" ư? Từ đó có liên quan gì đến cô ấy đâu.

​Tạ Khinh Ý vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi thay váy. Cô mở cửa bước ra, leo thẳng lên giường chui vào chăn.

​Thi Ngôn ngồi trên ghế, nhìn Tạ Khinh Ý mặc chiếc váy ngủ trắng bán trong suốt mà sững sờ. Cô ấy mặc thật!

​Chiếc váy cổ trễ sâu để lộ đường cong và khe ngực lấp ló, nhưng khoác lên người Tạ Khinh Ý lại chẳng hề thấy dung tục, trái lại còn mang một vẻ quyến rũ cấm kỵ, lạnh lùng. Khí chất mộc mạc của cô hòa quyện với chiếc váy sexy, trông cô giống hệt một tinh linh bước ra từ rừng tuyết trong thần thoại Bắc Âu.

​Thi Ngôn thẫn thờ hồi lâu mới tỉnh lại. Cô chậm rãi bước đến cạnh giường, nhìn xuống Tạ Khinh Ý đang nằm nghiêng. Ánh đèn mờ ảo soi rọi ngũ quan tinh tế, hàng mi dài và làn da trắng nõn mềm mại của cô. Tư thế nằm hơi co người, mái tóc xõa tung khiến cô trông thật mềm yếu, như thể hoàn toàn không có sự phòng bị nào.

​Thi Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn ngang tầm mắt với Tạ Khinh Ý, khẽ nói: "Tạ Khinh Ý, cô biết thừa tôi đối với cô... thế mà cô còn dám ngủ như vậy sao?"

​Tạ Khinh Ý mở mắt, ánh nhìn mang theo sự mơ màng vì cơn buồn ngủ kéo đến. Toàn thân cô toát lên vẻ thanh thản chưa từng thấy, tựa như hồ nước sâu dưới chân núi tuyết, trong vắt và tĩnh lặng.

​Tim Thi Ngôn như bị đập mạnh một cú, bỗng nhiên sinh ra cảm giác không nỡ làm phiền. Cơn buồn ngủ ập đến quá nhanh, Tạ Khinh Ý không cưỡng lại được, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.

​Thi Ngôn nghe tiếng thở đều đặn của cô mà ngẩn người: Ngủ thật rồi à? Vừa chạm gối là ngủ ngay? Nhìn quầng thâm dưới mắt cô, Thi Ngôn thầm xót xa: Đã bao lâu rồi cô ấy không được ngủ ngon? Từ khi Tạ lão gia tử mất, cô ấy đã phải đối mặt với bao nhiêu sói dữ, kể cả mình.

​Thi Ngôn thắc mắc: Tại sao Tạ Khinh Ý lại có thể tin tưởng và ngủ ngon ở đây đến thế? Cô không tin Tạ Khinh Ý không nhận ra ý đồ của mình. Thi Ngôn không tìm được câu trả lời, thậm chí không dám lên giường ngủ cùng vì sợ mình sẽ hóa "cầm thú".

​Cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng, xuống lầu. Vệ sĩ vẫn còn ở đó. Thi Ngôn báo: "Tạ Khinh Ý ngủ rồi."

​Nữ vệ sĩ xin phép lên xem sếp một lát. Sau khi xác nhận sếp đã ngủ say và ổn định, nữ vệ sĩ xuống lầu dặn dò Thi Ngôn: "Làm phiền Thi tiểu thư. Ngày mai chúng tôi sẽ đến đón sếp. Có chuyện gì xin hãy gọi điện ngay."

​Thi Huệ Tâm sau khi nghe con gái kể về tình cảnh của Tạ Khinh Ý thì thở dài: "Tạ Thừa An đúng là tạo nghiệp, hại một đứa trẻ tốt thành ra thế này."

​Thi Ngôn im lặng, cô không thể nói rằng mình cũng đang muốn "hại" cô ấy. Hai mẹ con trò chuyện một lát rồi Thi Ngôn quay lại phòng ngủ.

​Tạ Khinh Ý vẫn giữ nguyên tư thế, ngủ rất ngon lành. Thi Ngôn không nhịn được, ghé sát lại, tinh nghịch đưa tay bóp nhẹ mũi Tạ Khinh Ý không cho cô thở, rồi lẳng lặng đếm số trong đầu...

Chưa đầy hai mươi giây, Tạ Khinh Ý đã phải hơi hé miệng để thở.

​Thi Ngôn thầm nghĩ: Dung tích phổi kém thật đấy. Phải thừa nhận rằng thể chất của Tạ Khinh Ý thực sự rất yếu ớt.

​Đôi môi khẽ mở ấy toát lên một vẻ quyến rũ khác lạ. Thi Ngôn đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi Tạ Khinh Ý, cố gắng đè nén ý muốn hôn xuống, tự nhủ: "Tạm thời tha cho cô đấy."

​Thực tế là, cô không dám!

​Gốc gác và thực lực thực sự của Tạ Khinh Ý, cô vẫn chưa sờ gáy được chút nào. Nhưng tính cách của Tạ Khinh Ý thì cô đã nhìn thấu: một khi đã chọc giận, cô ấy có thể đâm chết cả chính mình lẫn cha ruột. Thi Ngôn không tin rằng nếu mình thực sự làm gì Tạ Khinh Ý mà lại không bị trả đũa. Hơn nữa lúc này, cô thậm chí không đoán được nếu Tạ Khinh Ý muốn trừng phạt mình, cô ấy sẽ tung ra chiêu bài gì.

​Hậu quả khó lường, nên dù có bao nhiêu ý nghĩ đen tối, cô cũng đành nhịn!

​Bất thình lình, Tạ Khinh Ý mở mắt. Thi Ngôn giật thót mình nhưng lập tức trấn tĩnh, vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn đối phương.

​Tạ Khinh Ý trong cơn mơ màng cảm thấy có người đang trêu chọc mình, mở mắt thấy là Thi Ngôn, cô an tâm nhắm mắt lại, lăn người sang bên kia rồi ngủ tiếp.

​Đêm đó, Thi Ngôn lôi chăn ra, trải đệm nằm dưới đất ngay cạnh giường. Chiếc giường rộng hai mét, Tạ Khinh Ý nằm sát mép, để trống tận một mét rưỡi nhưng Thi Ngôn không dám lên. Đơn giản vì Tạ Khinh Ý trong chăn mặc đồ quá "mát mẻ", Thi Ngôn sợ mình lên giường rồi sẽ không nhịn được mà chạm vào những nơi không có vải che chắn, rồi kích động làm càn thì đúng là... tự tìm đường chết.

​Nằm dưới đất, Thi Ngôn lại một lần nữa mất ngủ. Chất lượng giấc ngủ của cô vốn rất tốt, nhưng ngủ chung phòng với Tạ Khinh Ý không phải là thử thách, mà là tra tấn. Nhìn thấy được, chạm vào được, nhưng không được "ăn"!

​Cô thầm nghiến răng, hạ quyết tâm trong lòng: Tạ Khinh Ý, cô đừng để tôi tóm được cơ hội, nếu không tôi nhất định khiến cô không xuống nổi giường! Hừ!

******

Editor: "Hèn thế 🌚".

Thi Ngôn: " 🔪🔪".

Tạ Khinh Ý: "💅💅".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store