ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Phong Phê - Tuyệt Ca

Chương 17

Puonggg

Thi Ngôn nhớ lại dáng vẻ không yên lòng của Tạ lão gia tử trước lúc lâm chung, rồi lại thấy lão gia tử vừa mất, Tạ Khinh Ý đã triển khai báo thù điên cuồng nhắm vào Tạ Thừa An, cộng thêm cách hành xử của vợ chồng lão Thất, cô đoán khả năng Tạ Khinh Ý gặp chấn thương tâm lý tuổi thơ là cực lớn.

​Thông thường thuê vệ sĩ thì một người kiêm lái xe là đủ, nhiều thì hai đến bốn người. Vậy mà bên cạnh Tạ Khinh Ý có hơn ba mươi vệ sĩ. Hôm đó, sáng cô hôn Tạ Khinh Ý, chiều cô ta đã thuê thêm hai vệ sĩ nữa. Cho nên, vệ sĩ thực chất là lớp vỏ bọc bảo vệ mà Tạ Khinh Ý vô thức dựng lên trong cơn bất an và sợ hãi tột độ?

​Nhìn vào số lượng và thực lực của đội vệ sĩ, có thể thấy Tạ Khinh Ý bệnh không hề nhẹ.

​Cánh cửa ngách của đại trạch mở ra, hai vệ sĩ bước tới gõ nhẹ vào cửa kính xe cô. Thi Ngôn hạ kính xuống hỏi: "Khinh Ý sao rồi?"

​Vệ sĩ không đáp mà chỉ tay vào camera hành trình của cô, chắp tay nói: "Làm phiền cô."

​Thi Ngôn hiểu ý, tháo camera đưa cho họ. Vệ sĩ xóa sạch đoạn phim vừa quay cùng bản lưu dự phòng rồi trả lại cho cô, không quên nói: "Cô Thi Ngôn, thật xin lỗi, tôi có thể xem qua điện thoại của cô một chút được không?"

​Thi Ngôn mở album ảnh cho họ xem. Xác định điện thoại không chụp hay quay gì, vệ sĩ liên tục xin lỗi và cảm ơn. Họ còn dùng máy quét quanh xe để đảm bảo không có thiết bị quay lén khác, sau đó tìm những người qua đường đang cầm điện thoại quay phim để thương lượng, bỏ tiền mua lại và xóa sạch mọi hình ảnh liên quan đến Tạ Khinh Ý.

​Thi Ngôn thấy Tạ lão Thất vẫn đứng trước cổng, sắc mặt u ám đáng sợ, cô liền gọi điện cho Tạ lão Lục. Ở Tạ gia, người duy nhất trị được lão Thất chỉ có lão Lục. Cô tạo được quan hệ với lão Lục cũng tốt cho việc xây dựng mạng lưới của mình.

​Đầu dây bên kia bắt máy, giọng Tạ lão Lục vang lên: "Cháu gái lớn, sao lại nhớ đến việc gọi cho chú Sáu thế, có chuyện gì vậy?"

​Thi Ngôn bảo: "Không có việc gì thì cháu không được gọi cho bác sao?"

​Lão Lục cười: "Bảo là chúc Tết thì mai mới đến Tết ông Công ông Táo. Các người làm ầm ĩ gà bay chó chạy, chú ở cách xa mấy nghìn cây số còn nghe thấy, nghĩ cũng biết là có chuyện."

​Thi Ngôn nghiêm giọng: "Bác Sáu, chuyện Khinh Ý cắt cổ tay tự sát đúng ngày sinh nhật, chú biết rồi chứ?"

​Tạ lão Lục cực kỳ kinh ngạc: "Cắt cổ tay tự sát? Con bé sao rồi? Thương thế có nặng không? Bây giờ nó đang ở bệnh viện à?"

​Thi Ngôn đáp: "Lúc chúng cháu phát hiện thì cô ấy gần như không xong rồi, đưa đến bệnh viện tim và nhịp thở đều đã ngừng, cấp cứu mãi mới cứu được. Lúc đó cháu gọi cho thím Bảy, thím ấy bảo mấy ngày nữa mới về được. Khinh Ý sáng nay vừa xuất viện, vừa rồi bác Bảy thím Bảy đã về..."

​Cô kể lại cảnh tượng mình vừa thấy trước cổng, rồi nói tiếp: "Cháu lo sẽ còn xảy ra chuyện nữa."

​Tạ lão Lục nói: "Bác sẽ tới ngay lập tức. Chỗ lão Thất, các cháu cứ cản lại đã, tuyệt đối đừng để họ tiếp xúc với Khinh Ý, bác sẽ nói chuyện với họ sau. Cháu hãy trông chừng Khinh Ý thật kỹ, nhất định phải trông cho kỹ, bác đi ngay đây."

​Thi Ngôn cúp máy, xuống xe đi tới trước cổng nhà họ Tạ gõ cửa. Vệ sĩ thấy là Thi Ngôn qua camera liền mở cổng: "Cô Thi Ngôn, sếp hiện giờ không tiện tiếp khách."

​"Tôi lo cô ấy lại nghĩ quẩn, tôi vào bầu bạn với cô ấy một lát."

​Vệ sĩ do dự một chút rồi tránh đường cho cô vào. Thi Ngôn vào sân không thấy Tạ Khinh Ý, liền hỏi vệ sĩ xem cô ở đâu. Vệ sĩ chỉ về phía hậu viện.

​Thi Ngôn băng qua tiền viện, đi dọc theo hành lang một đoạn thì thấy Tạ Khinh Ý đang đứng cạnh thủy tạ cách đó không xa. Cơn gió lạnh buốt thổi tung mái tóc và khăn choàng của cô, cả người cô toát ra vẻ lạnh lẽo buốt giá. Nữ vệ sĩ đứng cách cô chưa đầy hai bước, xung quanh thủy tạ có một vòng vệ sĩ đứng canh, có hai người thậm chí đã cởi sẵn áo khoác, chỉ sợ cô nghĩ quẩn nhảy xuống nước giữa trời lạnh là họ nhảy xuống cứu người ngay.

​Thi Ngôn tiến đến bên cạnh Tạ Khinh Ý, vòng tay ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: "Cho cô mượn bả vai này."

​Tâm trí Tạ Khinh Ý cực kỳ hỗn loạn, như nghĩ rất nhiều mà lại như chẳng nghĩ gì cả. Cô lửng lơ như đang đi trong cõi mộng, mọi thứ xung quanh đều nhạt nhòa. Cô cố gắng thu gom những suy nghĩ đang tan tác của mình lại, trong đầu liền hiện ra gương mặt còn hung ác hơn cả bọn bắt cóc của Tạ lão Thất, những lời chửi rủa độc địa, và cả một kho thông tin liên quan đến ông ta.

​Cô muốn lập một cái bẫy để tiêu diệt ông ta. Chỉ có tiêu diệt ông ta, ông ta mới biến mất khỏi thế giới của cô, không bao giờ quấy rầy cô được nữa. Đây là thế trận một mất một còn. Ông ta không chết, cô sẽ chết vì sụp đổ tinh thần.

​Tạ Khinh Ý cảm thấy lồng ngực đau nhói, không phải cái đau rõ rệt mà là cái đau âm ỉ như bị một tảng đá nghìn cân nghiến qua. Cảm giác đó lan từ toàn thân vào từng tấc xương tủy, như muốn nghiền nát cô, lại như người đang đuối nước mà không vớ được một khúc gỗ mục nào.

​Bỗng nhiên có người ôm lấy cô, giọng nói của Thi Ngôn vang lên bên tai. Tạ Khinh Ý vẫn đứng thẳng tắp, bất động, không hề có ý định tựa vào người Thi Ngôn. Một kẻ mà cô phải thuê vệ sĩ nữ để đề phòng thì làm sao cô có thể tựa vào được chứ. Hai người duy nhất cô có thể dựa vào đều đã rời bỏ thế giới này rồi.

​"Tạ Khinh Ý." Giọng nói dịu dàng của Thi Ngôn vang lên.

​Tạ Khinh Ý thừa biết cô ta không có ý tốt, biết cô ta muốn thừa nước đục thả câu, nhưng giọng nói này giống như dòng suối trong lành chảy qua khu rừng xám xịt đầy sương mù, khiến mọi thứ trước mắt dần trở nên rõ ràng, nhưng cũng đau đớn không kém.

​Tạ Khinh Ý quá đau đớn, quá khó chịu, cảm giác đó khiến cô muốn ai đó đâm một nhát vào ngực mình, hoặc tự cô đâm một nhát, để biến cái đau âm ỉ khó chịu đó thành nỗi đau xác thịt rõ rệt. Nỗi đau thể xác có thể xua đi nỗi đau linh hồn, chọn cái ít hại hơn trong hai cái hại.

​Cô nắm lấy tay Thi Ngôn, đi về phía viện cô ở. Nếu Thi Ngôn muốn coi cô là con mồi, được thôi, hãy xé xác cô đi! Cô không quan tâm! Nếu sự giày vò về thể xác có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng, thì cũng chẳng sao cả.

​Đám vệ sĩ vội vàng đi theo. Thi Ngôn ngạc nhiên nhìn Tạ Khinh Ý đang đi rất nhanh, thầm nghĩ: Lại sao nữa đây?

​Tạ Khinh Ý kéo Thi Ngôn vào trong viện nhỏ, quay người chốt cửa lại, nhốt tất cả vệ sĩ ở bên ngoài.

​"Sếp!" Các vệ sĩ đập cửa, không yên tâm về cô.

​Tạ Khinh Ý nói: "Yên tâm, tôi không đi chết đâu, tôi có chuyện cần bàn với Thi Ngôn." Biểu cảm bình tĩnh, giọng nói thản nhiên, cứ như thực sự có chuyện cần bàn, không hề lộ ra cảm xúc bất thường nào.

​Cô cài then cửa, kéo Thi Ngôn băng qua sân vào phòng ngủ. Thi Ngôn đi theo, nhanh chóng quét mắt nhìn căn phòng. Từ bên ngoài nhìn vào là kiến trúc cổ, nhưng bên trong trang trí theo phong cách Trung Hoa hiện đại, giản đơn mà tinh tế, bình hoa hay đồ trang trí đặt tùy ý đều là đồ cổ. Cạnh cửa sổ kê một chiếc ghế quý phi, trên ghế có chăn mỏng, bàn nhỏ, phía đầu ghế là một giá sách nhỏ xếp đầy những cuốn sách chuyên ngành dày cộm và một ống đựng bút mực. Nhìn dấu vết, có vẻ Tạ Khinh Ý thường xuyên ngồi đọc sách ở đây.

Người này, xem ra khi riêng tư cũng nỗ lực ghê nhỉ?

​Ánh mắt Thi Ngôn dời đến người Tạ Khinh Ý, phát hiện cô cũng đang nhìn mình. Ánh mắt ấy u uẩn, lạnh lẽo, mang theo những cung bậc cảm xúc phức tạp mà cô không tài nào hiểu thấu.

​Thi Ngôn vô thức thốt lên: "Tạ đại tiểu thư, có gì chỉ giáo?"

​Tạ Khinh Ý không nói nên lời, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Ở bên tôi một lát."

​Cô đi đến ghế ngồi xuống, đừng nói là lên giường, ngay cả trường kỷ cũng không dám lại gần. Cô sợ mình sẽ sụp đổ, sợ mình sẽ làm ra những chuyện thiếu lý trí, và cô càng sợ bản thân, kẻ vốn đã đứng bên bờ vực thẳm và vừa dẫn dụ kẻ săn mồi vào phòng, chỉ cần một bước sai lầm sẽ là vạn kiếp bất phục.

​Tạ Khinh Ý không hiểu, tại sao con người lại có bệnh tâm lý? Tại sao tinh thần lại gặp vấn đề? Khi bộ não mất kiểm soát dẫn đến hành vi bất thường, cô muốn phanh lại cũng không phanh nổi.

​Thi Ngôn tiến lên, ôm lấy Tạ Khinh Ý.

​Tạ Khinh Ý vùi đầu vào lòng Thi Ngôn, cuối cùng không gồng thêm được nữa, cảm xúc vỡ òa như đê vỡ. Cô khẽ nói: "Thi Ngôn, tôi biết cô muốn ngủ với tôi. Không phải vì thích, cô không thích tôi, cô mang theo địch ý mà đến. Tuy tôi không hiểu địch ý đó từ đâu ra, nhưng tôi nhìn ra được, cô đang giăng lưới săn đuổi tôi..."

​Thi Ngôn bị vạch trần cũng không hoảng hốt, hỏi lại: "Tôi... biểu hiện rõ ràng vậy sao?"

​Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tạ Khinh Ý, dùng ngón tay làm lược, chậm rãi lướt qua. Chất tóc này thực sự rất tốt, không biết cô ấy bảo dưỡng thế nào.

​Nói ra được, Tạ Khinh Ý cảm thấy khá hơn một chút. Không còn đau đớn, không còn quá khó chịu, ý thức cũng không còn mơ hồ nữa. Cô dường như tỉnh táo lại từng chút một, nhưng vẫn có cảm giác không cách nào tỉnh hẳn.

​Nhưng cô không biết phải làm sao. Về lý trí, cô nên đuổi Thi Ngôn ra khỏi nhà, không cho cô ta lại gần mình. Thế nhưng cô càng không thể ở một mình. Sẽ xảy ra chuyện mất.
​Để vệ sĩ trông chừng? Chuyên môn của họ là bảo vệ an toàn thân thể, không phải chuyên gia tâm lý, họ không cung cấp dịch vụ tinh thần. Dáng vẻ này của cô chỉ khiến họ khó xử, làm họ sợ hãi.

​Tạ Khinh Ý suy đi tính lại, cuối cùng chỉ có kẻ mang dắp tâm không tốt này là có thể cung cấp cho cô một chút điểm tựa tình cảm trong lúc lâm nguy. Chẳng khác nào uống rượu độc giải khát.

​Thi Ngôn dắt Tạ Khinh Ý đi đến bên giường. Tạ Khinh Ý lạnh lùng nhìn cô, không từ chối.

​Thi Ngôn giúp Tạ Khinh Ý cởi khăn choàng, áo khoác, sau khi ấn cô nằm xuống giường lại giúp cô cởi giày.

​Trong đầu Tạ Khinh Ý lại hiện lên những cảnh tượng "người lớn" của Thi Ngôn với kẻ khác. Cô nhắm mắt lại, phản cảm, chán ghét, cảm thấy mình đang tự sa đọa, như đã rơi vào bóng tối. Cô không biết mình có hối hận không, nhưng cô biết, lúc này mà không làm gì đó, cô thực sự sẽ giết người.

​Thà bị xé nát, còn hơn là đi giết người phạm tội!

​Sau khi cởi giày tất cho Tạ Khinh Ý, Thi Ngôn đắp chăn cho cô, rồi tự mình cởi áo khoác và giày chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Khinh Ý đang căng cứng cả người, khẽ nói: "Ngủ với cô một lát, dịch vụ ấm giường miễn phí đây."

​Cánh tay cô cẩn thận vòng qua tay trái đang bị thương của Tạ Khinh Ý, đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ như dỗ dành đứa trẻ. Cô nói: "Lúc tôi thấy khó chịu, mẹ tôi cũng dỗ tôi như thế này."

​Tạ Khinh Ý ngỡ ngàng mở mắt nhìn Thi Ngôn: Cô không thừa nước đục thả câu à?

​Thi Ngôn mỉm cười, nói: "Tạ Khinh Ý, tuy đôi lúc tôi thực sự không muốn làm người tử tế, nhưng cũng chưa cầm thú đến mức đó. Tôi đúng là có chút ghét cô, muốn làm gì đó với cô, nhưng tôi vẫn còn muốn giữ nhân tính. Dỗ dành cô coi như cô nợ tôi một ân tình, được không?"

​Tạ Khinh Ý chằm chằm nhìn Thi Ngôn, thấy trong biểu cảm của cô ta có nửa thật nửa giả. Cô "ừ" một tiếng, vùi đầu vào lòng Thi Ngôn, lí nhí: "Ông nội không còn nữa, tôi buồn lắm. Ánh sáng mất rồi, trời sập rồi, dải ngăn cách cũng bị dỡ bỏ, mọi sự ấm áp đều tan biến, mọi người bắt đầu dùng binh đao đối mặt, máu chảy đầm đìa."

​Thi Ngôn thầm nghĩ: "Đứa trẻ này đã tích tụ bao nhiêu uất ức vậy?" Lúc này, ít nói lại, hãy làm một người lắng nghe. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành Tạ Khinh Ý. Đứa trẻ này thiếu tình thương, thiếu cảm giác an toàn.

​Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân cực nhẹ, nữ vệ sĩ rón rén xuất hiện ở cửa, cẩn trọng nhìn vào phòng ngủ. Hai người họ không yên tâm về sếp nên đã trèo tường vào.

​Thi Ngôn thầm nghĩ: "Vệ sĩ của cô đúng là trung thành thật đấy!" Cô ra dấu tay OK với nữ vệ sĩ. Thấy Thi Ngôn đang dỗ sếp mà không xảy ra chuyện gì, hai nữ vệ sĩ ra dấu cảm ơn rồi lui ra cổng viện, nói với những vệ sĩ đang đợi bên ngoài: "Không sao, cô Thi Ngôn đang an ủi sếp."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store