ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi

Chương 63: Tử tự

Puonggg

Việc phá hủy đạo quán, tháp phật tuy rằng quyết liệt, nhưng lại mang lại nguồn bổ sung nhân khẩu đáng kể cho triều đình. Cao Anh cuối cùng vẫn nghe theo lời Tiêu Ước, chuyện phá miếu kéo dài đến đầu xuân năm Thần Phượng thứ ba, mục đích là để người trong chùa có thể chia ruộng cày cấy vào đầu xuân.

​Quan lại các nơi lập sổ sách thống kê, số lượng nhân khẩu có thể thu thuế nhất thời tăng thêm gần một triệu người. Cao Anh lại lệnh cho Vệ Tiện Ngư lập đàn giảng đạo, giúp nàng chọn ra người đi sứ Tây Vực. Nàng muốn chôn một cái gai vào nội bộ của người Đột Quyết.

​Nước Tề hiện ra cảnh tượng hưng thịnh, nhưng trái ngược với đó lại là thân thể của Cao Anh, suy yếu đi thấy rõ bằng mắt thường. Tiêu Ước buộc phải mỗi lần lên triều đều đứng sau bình phong bồi cạnh, cốt là để đề phòng căn bệnh điên của tiểu Hoàng đế đột phát, không có ai ứng cứu.

​Nhà họ Cao không thể có thêm một vị đế vương hoang đường nào nữa, Cao Anh cũng không muốn sau này sử xanh liệt nàng chung hàng với những người chú của mình.

​Nhưng đầu óc nàng càng ngày càng dễ u mê. Nàng vốn dĩ là người thông tuệ, trước đây tuy chưa đến mức đọc đâu nhớ đó, nhưng cũng là bậc học rộng biết nhiều. Giờ đây, ngay cả nhiều chuyện nhỏ của vài ngày trước cũng dễ dàng quên mất. Nàng buộc phải mang theo bên mình một cuốn sổ, ghi chép lại mọi việc không kể lớn nhỏ.

​Nàng không dám nhờ vả người khác. Một ngày nọ, khi nàng đặt bút lên cuốn sổ đó, trong lòng bỗng nhiên thắt lại. Vạn nhất, vạn nhất có một ngày... nàng ngay cả chữ cũng không nhận ra nữa... liệu nàng có trở thành một Tư Mã Trung thứ hai không?

​"Bệ hạ, Dương Thừa tướng cầu kiến." Lý Thát cẩn thận thông báo vào trong điện. Căn bệnh quái ác của Bệ hạ tuy đã giấu nhẹm đi, nhưng sự suy yếu của Cao Anh thì không thể giấu nổi. Hán Chiêu Đế vừa tuổi nhược quán đã đột ngột băng hà, Tấn Minh Đế lúc băng cũng chỉ mới hai mươi lăm sáu. Nếu ông trời thực sự không phù hộ Đại Tề, không phù hộ Cao Anh, thì...

​Điều đáng ngại hơn là Cao Anh không có tử tự. Theo như Lý Thát biết, trong triều đã có vài kẻ tâm tư nhanh nhạy bắt đầu giao hảo với Thanh Hà Vương và Bình Nguyên Vương rồi.

​Hoàng đế mà, là người không được phép suy yếu nhất, cũng không thể để người khác nhìn ra sự suy yếu.

​Lại thêm việc Tiêu Ước ở sau bình phong 'buông rèm nhiếp chính', mà lại không có con, mọi loại nước bẩn không đổ được lên người Cao Anh thì đều trút lên người Tiêu Chiêu Nghi. Những kẻ sĩ đại phu đạo mạo, trông thì như người quân tử, nhưng khi đặt điều cho người khác thì đê tiện không gì bằng.

​Văn nhân cầm một ngọn bút, lại tùy ý để tâm mình xuyên tạc sự thật, không màng chân tướng, chỉ cầu mục đích. Ngọn bút này, ngược lại còn sắc bén hơn cả đao kiếm trên chiến trường, lại còn giết người không thấy máu!

​"Tuyên ông ta vào." Cao Anh bình thản thu cuốn sổ vào tay áo. Dáng vẻ này khiến Tiêu Ước càng nhìn càng thấy đau nhói. Động tác của Cao Anh lúc này trong một khoảnh khắc trùng khớp với động tác của Tiêu Trạch những năm cuối đời. Khóe mắt Tiêu Ước không nhịn được mà cay xè, nhưng không dám để lệ rơi.

​"Trinh Khanh lánh vào sau bình phong trước đi." Cao Anh chỉ là sức khỏe không tốt, chứ không phải ngu đần, chiều hướng trong triều tất nhiên không thoát khỏi mắt nàng. Những đại thần này mỗi người mang tâm tư gì, ai thực sự thành thật, ai giả vờ trung thành, nàng đều hiểu rõ mười mươi.

​Nàng dường như lại muốn khóc. Cao Anh hơi nhức đầu xoa xoa thái dương, ánh mắt ngày càng u ám.

​"Thần Dương Bàn, tham kiến Bệ hạ." Ông ta vừa vào điện, hành lễ không nhanh không chậm, khóe mắt còn quét qua một vòng quanh điện, như thể đang tìm người nào đó.

​Hành động nhỏ này lọt vào mắt Cao Anh: "Dương Thừa tướng miễn lễ, ban tọa. Chuyến này tới, Thừa tướng là vì chuyện gì?"

​"Tất nhiên là vì chuyện nhà của Bệ hạ."

​Quả nhiên.

​Cao Anh hít một hơi thật sâu: "Chuyện nhà của trẫm, không cần người khác xen vào." Dương Bàn dù sao cũng là lão thần từng ủng hộ nàng, thái độ này của nàng có hơi quá cứng rắn.

​Dương Bàn nghe vậy nhíu mày: "Chuyện nhà của Bệ hạ cũng là chuyện quốc gia." Không đợi Cao Anh ngắt lời, ông ta nói tiếp: "Tiêu Chiêu Nghi không con cái, thần xin Bệ hạ mở rộng tuyển phi vào cung, để nối dõi tông đường, khai chi tán diệp, cốt là để củng cố quốc bản."

​"Nếu trẫm không đồng ý thì sao?" Cao Anh nhướng mày, nhìn xéo Dương Bàn: "Trẫm, đời này chỉ một lòng với mình Tiêu Chiêu Nghi."

​"Hoang đường!" Dương Bàn rất kích động: "Bệ hạ là Hoàng đế, không con không người kế vị sẽ mang lại tai họa lớn thế nào cho đất nước? Bệ hạ thiên vị, độc sủng Tiêu Chiêu Nghi như vậy, không sợ mang lại tai họa cho Chiêu Nghi sao? Chiêu Nghi vô tự mà Bệ hạ lại không nạp người khác, người đời sẽ chỉ nói Chiêu Nghi đố kỵ, hồ mị hoặc chủ! Bệ hạ thực sự muốn dồn Chiêu Nghi vào cảnh ngộ này, để thanh danh của nàng ấy tan thành mây khói sao!"

​"Bệ hạ," thấy Cao Anh bị lời nói này làm cho im lặng, Dương Bàn ngỡ là nàng đã lọt tai, liền dịu giọng lại: "Thần cũng khâm phục phong thái của Tiêu Chiêu Nghi. Nếu Chiêu Nghi thực sự quan tâm Bệ hạ, chắc cũng sẽ thấu hiểu cho tấm lòng khổ tâm của thần."

​......

​Đôi mắt màu nhạt của Cao Anh lóe sáng trong điện, sau đó cười nhẹ: "Dương Thừa tướng, trước đây sao Trẫm không phát hiện ra Thừa tướng lại thông minh đến thế?"

​"... Bệ hạ quá khen." Sự quở trách trong dự tính đã không xảy ra, nhưng phản ứng của Cao Anh lại càng khiến người ta thấy kinh hồn bạt vía.

​"Trẫm sẽ suy nghĩ kỹ. Nếu không còn chuyện gì khác, Dương Thừa tướng hãy về trước đi?"

​"Bệ hạ thánh minh. Thần xin cáo lui."

​Đợi đến khi bóng dáng Dương Bàn dần biến mất ngoài điện, Cao Anh mới thở phào một tiếng, Cơn đau nhức nơi thái dương vốn đã âm ỉ nay lại càng căng lên như muốn nổ tung.

​Cảm nhận được sự rệu rã của người đối diện, Tiêu Ước nhẹ bước vòng ra phía sau nàng, đôi bàn tay mềm mại khẽ khàng đặt lên huyệt đạo, chậm rãi xoa bóp như muốn xoa dịu cả nỗi lòng đang dậy sóng.

"Có phải nàng cũng muốn khuyên ta giống như họ?" Cao Anh nhắm nghiền mắt, giọng nói khàn đặc: "Rằng Dương Thừa tướng chỉ vì ý tốt, rằng chuyện hoàng tự là đại sự quốc gia? Dẫu sao cũng chỉ là một vở kịch, cứ nạp thêm dăm ba mỹ nhân vào cung để bịt miệng trăm quan chẳng phải là điều tốt sao?"

​"... Không có." Tiêu Ước đáp khẽ, nhưng trong lòng nàng là một tiếng thở dài dằng dặc khôn nguôi. Dẫu trong đầu từng thoáng qua ý nghĩ ấy, nàng vẫn quá hiểu rõ tính cách của tiểu Hoàng đế. Nàng chẳng thể nào thấu nổi vì sao Cao Anh lại cố chấp đến nhường ấy, vì sao trong cả giang sơn rộng lớn này, người ấy lại cứ nhất quyết không thể thiếu một kẻ như nàng.

​Thích một người như nàng... chẳng phải là mệt mỏi lắm sao? Nàng ấy là Hoàng đế, vốn dĩ có cả thiên hạ để chọn lựa.

​"Thực ra chuyện này cũng không phải là không có cách." Ánh mắt Cao Anh chợt trở nên âm trầm, rồi trong thoáng chốc lại thoáng hiện nét trêu đùa đầy xót xa: "Chỉ cần Trinh Khanh mang thai con của trẫm, chẳng phải mọi chuyện đều sẽ êm xuôi sao?"

​Đôi mắt hoa đào của nàng vẫn mang vẻ mê hoặc như thuở ban đầu, nhưng sự suy sụp về thể xác đã khiến nét ý khí phong phát ngày nào dần tan biến, chỉ còn lại vẻ tiều tụy đến nao lòng.

​"Bệ hạ... người lại nói lời càn quấy gì vậy!" Nếu là hai năm trước, khi nghe những lời hỗn xược này, Tiêu Ước chắc chắn sẽ vừa thẹn vừa giận, dùng lễ nghĩa liêm sỉ mà phản bác. Thế nhưng giờ đây, nghe thấy chúng, nàng chỉ thấy một nỗi xót xa dâng đầy lồng ngực. Cao Anh đã quá lâu rồi không nói đùa, trên gương mặt kia cũng hiếm hoi lắm mới thấy một nụ cười dù là nhợt nhạt nhất.

​"Hừ, không phải lời càn quấy đâu." Cao Anh kéo Tiêu Ước ngồi xuống cạnh mình, mệt mỏi tựa đầu vào gối gấm: "Ta nghe nói vị ca kỹ mà Thanh Hà Vương nuôi bên ngoài đã có thai. Hắn định đợi đứa bé chào đời sẽ ghi danh dưới tên Vương phi."

​Nàng dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn của một bậc đế vương: "Ta đang nghĩ, đứa bé ấy cũng có thể 'mượn' danh nghĩa của nàng để tồn tại. Khứ mẫu lưu tử, di hoa tiếp mộc, bỏ mẹ giữ con, thay hoa đổi chồi."

​Tiêu Ước sững sờ, đôi mắt trừng lớn vì kinh hãi: "Bệ hạ! Sao người có thể..."

​"Vậy Trinh Khanh muốn ta phải làm thế nào?" Cao Anh thở dài, giọng nói chứa đầy sự bất lực: "Để vị ca kỹ đó sống sót, để sau này nàng ta ở bên tai đứa trẻ rằng cha mẹ ruột của nó là kẻ khác? Hay là chọn một đứa trẻ lạ hoắc về nuôi? Trẫm và Thanh Hà Vương vẫn còn sống sờ sờ ở đây cơ mà!"

​Dứt lời, một cơn đau tim dữ dội ập đến khiến đầu óc Cao Anh u mê. Nàng cố gượng dậy, giọng điệu càng thêm cay nghiệt: "Trinh Khanh tưởng vị ca kỹ đó ở chỗ Thanh Hà Vương thì có đường sống sao? Thân phận nàng ta quá hèn mọn, nàng ta mãi mãi không thể là người họ Cao. Con của nàng ta nếu ở lại đó, ngay cả gia sản cũng chẳng được kế thừa, không khéo chỉ nhận vài đồng bạc lẻ rồi bị đuổi đi không chừng. Cái mà trẫm cho nó là ngôi báu, là cả một giang sơn!"

​Đó là một sự thật tàn khốc. Vị ca kỹ kia có thể an phận, nhưng một khi Cao Anh băng hà, khi đứa trẻ lên ngôi, ai dám chắc nàng ta không tham vọng chiếm lấy vị thế Thái hậu vốn không thuộc về mình? Đứa trẻ ấy liệu có vì sự lừa dối này mà căm hận, rồi một ngày kia chĩa mũi đao về phía Tiêu Ước?

​Cao Anh không dám và không bao giờ cho phép mình đặt cược. Tiêu Ước vốn được bảo bọc quá tốt trong cung đình nước Lương, tâm hồn nàng mang nét nhân hậu thuần khiết. Nhưng Cao Anh thì khác, nàng thấu hiểu đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nàng hận không thể hướng về bài vị của những vị thúc phụ trong tông miếu mà cười lớn, những kẻ từng đấu đá đến đỏ mắt, để rồi cuối cùng ngôi báu lại rơi vào tay một đứa con mồ côi như nàng.

​"Dẫu sao trẫm cũng định xuống địa ngục A Tỳ rồi. Từ khoảnh khắc A Nương băng thệ, trên vai trẫm đã gánh nợ máu trùng trùng." Thấy môi Tiêu Ước tái nhợt vì sợ hãi, Cao Anh định đưa tay nắm lấy tay nàng, nhưng Tiêu Ước đã kịp tránh ra.

​Cao Anh ngẩn người nhìn bàn tay lạc lõng giữa không trung, tự giễu một tiếng: "Trẫm không sợ địa ngục, chỉ sợ giang sơn bất ổn, quyền lực đổi thay. Nếu Trinh Khanh sợ vấy máu, cứ việc lánh xa trẫm ra. Nhưng làm vậy cũng chẳng cứu được ai cả. Đứa trẻ vẫn sẽ chào đời, cứ coi như trẫm say rượu lâm hạnh một cung nữ rồi ghi tên nàng làm mẹ, kết quả cũng chẳng khác gì nhau."

​"Bệ hạ có biết mình đang nói gì không!" Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, Tiêu Ước thực sự phẫn nộ: "Hành sự như vậy, người không chỉ làm lạnh lòng kẻ dưới, mà còn tự đẩy mình vào con đường độc ác đến mức không ai dám đến gần!"

​"Người độc ác không dám gần? Tiêu Ước, ngay cả nàng cũng nhìn ta như vậy sao?" Cao Anh giận quá hóa cười, ánh mắt đầy u uất và tổn thương: "Trẫm làm tất thảy... chẳng lẽ không phải vì nàng? Bao nhiêu năm qua, có giây phút nào trẫm đối đãi tệ bạc với nàng không?"

​Tiêu Ước nghiến chặt răng, cổ họng nghẹn đắng. Đúng, nàng ấy chưa từng tệ bạc với nàng. Nhưng nàng vẫn ngoan cố: "Nếu Bệ hạ vì thiếp mà làm đến mức này, thiếp tâm can bất an, chỉ sợ oan hồn kia đòi mạng, ngày đêm chẳng được yên lòng."

​Đại điện bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng đến đáng sợ. Tiêu Ước cúi đầu, nước mắt chực trào, không dám nhìn vào bóng dáng suy sụp của vị Hoàng đế trong bộ long bào rộng thênh thang.

​Một lúc lâu sau, Cao Anh hỏi bằng chất giọng nghẹn ngào: "Trinh Khanh cũng tin vào nhân quả sao? Vậy nàng có thấy rằng, trẫm lâm vào bước đường cùng này, điên đảo khốn cùng, chính là báo ứng cho việc trẫm phá hủy chùa chiền? Chính là tội nghiệt mà trẫm đáng phải chịu?"

"Trinh nhi à, cháu nói xem, Hoàng bá phụ đã xây bao nhiêu chùa chiền bảo tháp, nhưng tại sao... tại sao vẫn không tránh được thiên mệnh? Tại sao Bồ Tát không thể cứu ta?"

​Tiêu Ước ngây dại nhìn vị Hoàng đế trước mắt, một người đang đỏ mắt vì phẫn nộ và uất ức. Hình bóng Cao Anh lúc này dần trùng khớp với Tiêu Trạch trong ký ức của nàng.

​Người thành kính tin Phật thì mất nước, người đốt cháy kinh thư thì đoản thọ.

​Rốt cuộc, ai mới là kẻ đáng phải xuống địa ngục A Tỳ, chịu ngàn vạn ngọn lửa nghiệp thiêu đốt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store