[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi
Chương 51: Dịch bệnh
Mùa mưa dài dăng dẳng cuối cùng rồi cũng chịu dừng lại. Từng mảng đất màu vàng trơ trọi bốc lên mùi hôi tanh. Bên bờ sông, xác cá, rong rêu và thi thể động vật nhỏ thối rữa có thể thấy khắp nơi. Ruồi nhặng vo ve kéo đến trên những vật chết này.
Mưa lớn đã ngừng, sóng lớn của sông Lạc Thủy ghi lại dấu vết nó từng đến. Sông cuộn trào, cuốn theo bùn cát, cây chết từ thượng nguồn, chảy thành màu vàng.
Ở ngoại ô Lạc Dương, những túp lều dài được dựng lên để an trí những người lưu dân đến từ Huân Châu. Lưu dân phần lớn quần áo rách rưới, da dẻ lốm đốm màu vàng, đen. Giữa các kẽ tay, chân thường có những vết nứt nẻ. Da nâu sậm nứt ra để lộ thịt da màu trắng và đỏ rỉ máu. Chỉ cần nhìn từ xa, cũng có thể ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu.
“Phì! Nước này làm sao mà uống được!”
Người sĩ tốt phụ trách an trí lưu dân tùy tiện múc một gáo nước từ chỗ người dân lấy nước. Dù có vẻ là nước từ giếng lên, nhưng nó cũng vàng khè, tanh tưởi. Chỉ có thể nói là hơn chút ít so với nước lấy trực tiếp từ sông. Nước này nuốt vào cổ họng cũng thấy rát.
Cái gáo bị quăng mạnh xuống giếng, nước bắn lên văng vào ủng của người bên cạnh: “Cái ngày này thật sự không sống nổi nữa rồi.”
“Kêu mấy người, đào giếng sâu hơn nữa. Nước này vẫn không thể uống.” Bùi Liễm Chi cau mày đứng bên giếng. Thân hình hắn như một ngọn núi nhỏ. Những người dân xung quanh bị hắn nhìn qua đều có chút run rẩy: “Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sinh bệnh. Ta vào cung một chuyến, các ngươi làm việc cho tốt, chớ có lơ là.”
Mọi người cúi đầu vâng lời. Thân tín của Bùi Liễm Chi dắt đến một con ngựa. Hắn không nói hai lời lật mình lên ngựa, phi thẳng về phía Lạc Dương Cung.
“Cách của Giang Luyện thật sự tốt, chỉ là hắn làm như vậy, quá đắc tội với người khác.” Cao Anh đưa tấu chương đang giữ trong tay cho Tiêu Ước.
“Mang binh mã trong châu vây quanh điền trang của hào tộc địa phương, ép họ xuất tiền xuất lương để người dân đến làm việc cho họ sao?”
Tiêu Ước lướt nhanh nội dung trong tấu chương, nhướng mày, dở khóc dở cười. Cũng khó cho người này nghĩ ra một phương pháp quá đà như vậy.
“Không phải nói phương pháp này không được, chỉ là khó tránh khỏi bị những người phản đối hắn chỉ trích.” Nào là không thương xót dân nghèo, nào là tự ý điều động binh mã.
Những hậu quả và phản ứng ngược này đều phải do Cao Anh dùng thủ đoạn sắt máu đàn áp xuống.
“Vẫn là quốc lực chưa đủ cường thịnh, nên mới có nhiều chuyện nát như vậy.” Cao Anh siết chặt tràng hạt: “Nếu binh hùng ngựa khỏe, ngày càng phát triển, nhiều chuyện sẽ có chỗ để dung thứ. Còn những chùa chiền tăng lữ kia... ha, thật đáng giận!”
Cao Anh tuy ngày ngày vần tràng hạt, nhưng không hề tin vào những điều này. Đối với nàng, Nho sinh có thể giải nỗi lo cho đất nước thì nàng dùng Nho. Pháp gia có thể phục quốc cường binh thì nàng dùng Pháp. Nếu Phật môn cản trở con đường sáng lạn của nàng, nàng cũng không ngại mang tiếng xuống địa ngục.
Phật pháp khuyên người hướng thiện, vốn không phải chuyện xấu. An ủi tinh thần cho những người đang vật lộn trong nạn đói, chiến loạn này, cũng coi như củng cố được sự thống trị cho Cao Anh.
Tuy nhiên, luôn có người, mượn cớ quy y cửa Phật, liền có thể trốn tránh vương pháp, tham lam vơ vét tài sản, thôn tính ruộng đất, thoát khỏi thuế má, cướp đoạt thiếu nữ.
Vậy thì Cao Anh phải hỏi xem, trong cửa Phật này, rốt cuộc là nhà sư hay là Ác Quỷ trú ngụ!
“Bệ hạ bình tâm một chút.” Tiêu Ước khuyên nhủ. Nàng thực sự lo lắng Cao Anh nóng nảy không nguôi, con cổ trùng lại tái phát, mạng người sẽ nguy.
Cao Anh nhận lấy chén nước mía nàng tiện tay đưa, uống cạn một hơi.
“Quá gấp gáp, e rằng có họa.” Tiêu Ước biết Cao Anh đã động sát tâm. Nhưng lưỡi dao này chém vào đầu những người xuất gia một cách tận diệt, e rằng quá khó coi.
“...Ha, biết ta có tội hay không, chỉ có Kinh Xuân Thu biết!” Nàng không còn bận tâm nữa. Con người ai cũng phải chết. Mười năm có thể làm được quá ít. Giết thì sao, hậu nhân chỉ trích thì sao?
“Bệ hạ...”
“Bệ hạ, Bùi Hiệu Úy cầu kiến.” Tiêu Ước còn định khuyên thêm vài câu, nhưng nội thị lại cắt ngang một cách thô bạo.
“Lúc này đến, e rằng chỗ an trí dân tị nạn có xảy ra chuyện gì...” Suy nghĩ một lát, Cao Anh liền đáp lời: “Bảo hắn đến Thái Cực Điện chờ một lát. Nếu có việc gấp, có thể làm trước tấu sau.”
“Trinh Khanh có muốn đi cùng Trẫm không?”
Tiểu Hoàng đế trước mặt ngày càng có chủ kiến. Nhưng nỗi lo trong lòng Tiêu Ước chưa bao giờ giảm.
Có bao nhiêu người có thể thực sự thản nhiên khi đối diện với cái chết?
Đặc biệt là một quân vương nắm giữ quyền lực tối cao, khi đối mặt với cơ thể ngày càng yếu ớt, đối mặt với triều thần tông thân như hổ rình mồi, lại có mấy người không hồ đồ?
Không nói đâu xa, cứ nhìn bá phụ nàng là Tiêu Trạch. Lúc trẻ, Tiêu Trạch há chẳng phải cũng anh tư hiên ngang, nhân nghĩa minh đức sao?
Ai có thể ngờ được rằng vào năm Kiến Khang thất thủ, ông ta uống đan dược, ngây dại điên loạn, thậm chí tự tay đập chết đứa con trai nhỏ còn đang trong tã.
Tâm tính con người lại dễ thay đổi, dễ rối loạn đến vậy.
Còn Cao Anh bây giờ, biết mình thời gian không còn nhiều, không cầu tiên vấn đạo, không say sưa điên cuồng, nhưng lại dần dần đổ dồn sự điên cuồng này vào chính sự. Càng lúc càng nóng vội, càng lúc càng cực đoan.
Nhưng mọi việc đều cần có quá trình. Ngay cả khi nhét một thạch lương thực vào cho người đói sắp chết, cũng chỉ khiến hắn nghẹn chết, chứ không thể làm hắn béo lên.
“Trinh Khanh?” Cao Anh nhận thấy người này đang thất thần, lại gần, nghiêng đầu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Ước bị Cao Anh bất ngờ đến gần giật mình. Cô gái nhỏ trước mặt chớp chớp mắt với nàng, giống hệt con mèo được cống nạp từ xứ lạ, mở to đôi mắt long lanh, ai nhìn cũng phải mềm lòng ba phần.
Những lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng, không biết rốt cuộc nên nói gì, dứt khoát bỏ cuộc.
Tiêu Ước khẽ lắc đầu, không nói nhiều.
Cao Anh cũng không truy hỏi, tự mình quyết định thay nàng: “Vậy thì đi cùng nhau. Xem tài học của Khanh có thể giải quyết được khó khăn trong lòng Bùi Nhị Lang không.”
Bùi Liễm Chi vào cung không ngoài chuyện quá nhiều dân tị nạn, nhân sự hỗn tạp. Nhiều lương thảo nước uống không thể cung cấp kịp thời. Hơn nữa, mấy nghìn người đóng quân ở ngoại ô Lạc Dương cũng là một gánh nặng cho người quản lý địa phương.
Thứ hai là muốn vài vị thái y y thuật cao minh, giỏi trị dịch bệnh theo đóng quân gần khu vực dân tị nạn. Đại họa tất sẽ có đại dịch. Hiện tại dân tị nạn từ Huân Châu chạy trốn đến Lạc Dương. Không thể vì sợ dịch bệnh chưa xảy ra mà xua đuổi họ, nhưng nếu không có phòng bị gì, cứ mặc kệ, lỡ một ngày dịch bệnh vào cung, đó sẽ là họa trời giáng.
“Nàng nói xem, phương pháp của Giang Luyện, ở đây có điểm nào đáng để học hỏi không?” Cao Anh nghe xong lời Bùi Liễm Chi, không vội trả lời, mà quay sang hỏi Tiêu Ước.
Bùi Liễm Chi khẽ ngước mắt, nhìn Tiêu Ước một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu. Hắn thực sự luôn không hiểu tại sao Cao Anh lại cố gắng đẩy phi tần của mình ra tiền triều.
Nói là vì danh tiếng đi, nhưng hậu cung can chính đến mức minh bạch, công khai như vậy, không ai nghĩ Tiêu Ước sẽ để lại tiếng tốt gì.
Nếu nói là muốn lấy Tiêu Ước làm bia đỡ đạn, chuyển hướng mâu thuẫn trong triều, thì những việc Cao Anh bảo Tiêu Ước làm cũng không phải là những việc có thể đắc tội quá nhiều người.
Không hiểu, nhưng hắn cũng không dám hồ đồ hỏi ra như trước.
Hắn là người tâm tư thô kệch, nhưng không phải kẻ ngu. Không hiểu thì học theo phụ thân hắn, giả câm giả điếc. Dù sao tiểu Hoàng đế cũng không phải loại hoàng đế ngốc nghếch đến mức tặng giang sơn cho mỹ nhân. Cứ xem như nàng khó qua được ải mỹ nhân là được.
Bùi Liễm Chi nghe được tám chín phần cuộc thảo luận của Tiêu Ước và Cao Anh, đại khái đã hiểu. Hai người này không muốn chỉ dựa vào kho bạc của quan gia để cứu tế dân tị nạn.
Nghĩ lại cũng đúng. Với số lượng dân tị nạn nhiều như vậy, muốn ổn định giá đất, là một gánh nặng khổng lồ cho ngân khố quốc gia. Nếu có thể khiến các hào tộc xung quanh mở kho phát lương, dĩ nhiên là tốt nhất.
Vấn đề hiện tại là, Giang Luyện ở Huân Châu có thể mang quân vây người ta, còn hắn Bùi Liễm Chi không tiện mang quân vây người ta? Ruộng đất ngoại ô Lạc Dương này, tám chín phần đều là sản nghiệp của huân quý trong triều.
Bùi Liễm Chi trầm ngâm một lát, lời lại hướng về Tiêu Ước: “Thần có một kế, nhưng xin Chiêu Nghi giúp đỡ.”
Vài ngày sau, Bùi Liễm Chi lần lượt ghé thăm các thương nhân, huân gia trong thành Lạc Dương, nói rằng triều đình khuyến khích thuê mướn dân tị nạn làm việc. Bất kể là lát đường xây cầu, hay sửa tường vá ngói, chỉ cần có nhu cầu, cứ tuyển người làm, cũng không cần trả tiền, chỉ cần cấp khẩu phần ăn hàng ngày là được.
Các thương nhân huân quý nào thuê nhiều người làm sẽ được Tiêu Ước tự tay đề thơ, thậm chí viết văn tế.
Những huân gia thanh cao mắt không chứa bụi trần, chê bai điều này dĩ nhiên không ít. Nhưng đối với các thương nhân đi nam về bắc, những người trong triều muốn bợ đỡ để leo lên, đó lại là một bảng hiệu sống, một giấy chứng nhận cầu xin đầu quân.
“Làm như thế này, tuy giải được cái gấp của dân tị nạn, nhưng chung quy làm tổn hại đến thanh danh của Chiêu Nghi.” Đợi đến khi Tiêu Ước hạ xuống chữ cuối cùng, Bùi Liễm Chi mới cất lời.
Những ngày này, Tiêu Ước không chỉ bận rộn ở Thái Học dạy học, thời gian còn lại còn đến trạm quan trấn giữ gần lều dân tị nạn để xem xét, đề thơ và phát cháo.
Ban đầu còn khiến mọi người xung quanh kinh hãi, lo sợ tột độ, nay thì đã thành quen.
Đối với Tiêu Ước, Cao Anh ở triều đình chung quy đã gánh đỡ không ít lời đồn cho nàng. Nàng không thể để Cao Anh chịu đựng những điều này.
Sửa văn soạn thảo dĩ nhiên có thể lấy lòng giới Sĩ Đại Phu, nhưng đối với quần chúng không biết chữ được mấy người, những thứ này chẳng khác gì mây trôi trên trời. Chi bằng tự mình ra tay làm một số việc thiết thực cho bách tính.
May mắn thay, Tiêu Ước vẫn là một người chính trực, lương thiện, không có quá nhiều định kiến môn đệ, không có quá nhiều tự cao tự đại.
“Thanh danh?” Tiêu Ước vừa buồn cười, lại vừa như than thở: “Thanh danh gì chứ? Vì cái thanh danh gọi là đó, thì đáng phải đánh đổi tính mạng của người vô tội sao? Nếu vài bức thư pháp, vài bài phú này của ta, có thể cứu được vài sinh mạng, thì đó đã là phúc phận của thiếp thân rồi.”
“Chiêu Nghi đại nghĩa.” Mực khô rồi, Lộng Vân cẩn thận cuộn giấy lại, giao cho Bùi Liễm Chi.
“...Có lẽ thế.” Trong lòng nàng vốn cũng có sự lo lắng. Trận tuyết năm Thừa Thái thứ tư, những người và sự việc đó quấn lấy nàng như ác mộng, giam hãm nàng không thể tiến lên.
Tuy nhiên, khi nàng mang theo chút bướng bỉnh chưa tắt và tâm trạng lo lắng, buộc Bùi Liễm Chi dẫn nàng đi gặp những người dân tị nạn đó.
Đôi mắt của Tiểu Quận Chúa cao quý nhất nước Lương đối diện với đôi mắt xám đen giống hệt như bảy năm trước, nàng liền biết, có những thứ, không thể đè nén, cũng không thể biến mất.
Mặc dù Cao Anh sẽ lo lắng, tức giận vì chuyện này, thậm chí nổi trận lôi đình, nàng vẫn kiên quyết làm những gì mình cho là nên làm.
Nàng là Chiêu Nghi nước Tề, là Quận Chúa nước Lương trước đây.
Nhưng nàng càng là Tiêu Ước, chỉ là Tiêu Ước!
....
Người đàn ông gầy gò khô héo đổ gục trên chiếu cói thoang thoảng mùi ẩm mốc. Làn da vàng đen dính sát vào khung xương thô to, mở miệng, lộ ra hàm răng sứt mẻ do ăn lương thực thô quanh năm.
Mùi xông ngải khiến những người xung quanh cay xè mắt, dù đã đeo vài lớp vải màn làm khẩu trang cũng không ăn thua.
Vương Thái Y bắt mạch, nhìn lưỡi và mí mắt, thần sắc nghiêm nghị: “Tình trạng của ông ấy bao lâu rồi?”
“Năm ngày.” Sĩ tốt bên cạnh đáp lời: “Con trai ông ấy đi làm công rồi, mấy ngày nay không về. Ông ấy cứ chịu đựng như vậy, cũng không nói.”
“...Vây xung quanh lại, những người thường xuyên tiếp xúc với ông ấy cũng cách ly.”
Điều lo lắng vẫn xảy ra. Vương Thái Y chậm rãi đứng dậy, sắc mặt u ám nghiêm trọng. Lời ông nói ra lại như cây gậy lớn giáng vào lòng mỗi người.
“Là dịch bệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store