ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi

Chương 50: Màn kịch

Puonggg

Trận hồng thủy ở Huân Châu cuối cùng đã cuốn đến Lạc Dương, cuốn đến triều đình.

​Trên triều đường, Bùi Đoàn bị giáng chức làm Hồng Lô Tự Khanh. Giang Luyện được nhậm chức Tả Thừa tướng, và tuần tra Huân Châu. Bùi Liễm Chi được bổ nhiệm làm Tư Lệ Hiệu Úy giám sát kinh sư. Ở dân gian, do lũ lụt ở Huân Châu hoành hành, không ít bách tính chạy nạn vào địa phận Lạc Châu, đã có hàng nghìn người đổ vào ngoại ô Lạc Dương.

​"Chỉ dựa vào ân huệ của triều đình, ngân khố cứu tế có thể duy trì được bao lâu?"

​Đôi khi người ta phải cảm thán thiên thời. Nước Tề suốt ba năm qua tai họa lớn nhỏ, lo trong giặc ngoài chưa từng ngừng nghỉ. Lương thực trong kho cứ vào rồi ra, ra rồi vào, căn bản không tích trữ được bao nhiêu.

​Nếu không phải biên giới phía Tây Nam nước Trần liên tục có quân thiểu số gây rối, Nha Long và Tượng Hùng tranh chấp không dứt, mà trận mưa lớn này lại không chỉ khiến lưu vực Hoàng Hà gặp tai họa, mà ngay cả từ Động Đình sang phía Đông đến Phách Dương Hồ sang phía Tây cũng bị ngập hoàn toàn, nếu không Cao Anh đã phải cảm thán rằng đây là một thời cơ tốt để tấn công nước Tề.

​"Mưa lớn kéo đến, trễ mất thời vụ, hủy hoại hoa màu chưa nói, ngay cả cây cỏ trong núi, chim muông cầm thú, có mấy thứ thoát được? Chẳng lẽ để bách tính đi ăn bùn dưới đáy sông sao?"

​Mất mùa một năm ở một châu thì không sao, nhưng đời sống bách tính không chỉ cần lương thực. Đốn gỗ trên núi, nặn bùn làm bát, từng việc từng việc đều không thể khôi phục trong một sớm một chiều.

​Lòng Cao Anh vô cùng sốt ruột: "Trẫm thực hận không thể, hận không thể chặt xác lũ quan tham sâu mọt đó, cho tai dân ăn! Vô sự thì cùng hưởng thái bình, tham ô vơ vét tài sản. Có chuyện thì rụt đầu vào một xó, phản bội chủ cũ!"

​"Bệ hạ bớt giận."

​Trời nóng lên, Cao Anh vốn không thích người khác hầu hạ gần gũi, chỉ giữ lại Lý Thát. Tội nghiệp Lý Thát luôn luôn lo lắng thấp thỏm. Vị Bệ hạ này lại thường xuyên bực bội nóng nảy. Nàng nổi giận một lần là hắn phải xin bớt giận một lần. Cứ thế, Lý Thát chỉ cảm thấy cái eo của mình không còn là của mình nữa.

​Ôi, Tiêu Chiêu Nghi à Tiêu Chiêu Nghi, người mau đến đi thôi.

​Lý Thát buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời khó khăn lắm mới hửng nắng. Thỉnh thoảng vẫn có một đám mây đen lướt qua mặt trời. Khắp nơi đều là hơi nóng ẩm ướt.

​Có lẽ trên trời thực sự có tiên nhân, đã nghe thấy lời cầu khẩn của Lý Thát: "Chiêu Nghi đâu rồi?"

​"Bẩm Bệ hạ, hôm nay là ngày mười sáu. Người nhà Chiêu Nghi đã vào cung, đang ở Minh Quang Điện ạ. Bệ hạ có muốn gặp không?"

​"Đi, giá lâm Minh Quang Điện." Lý Thát nhận lời, chân nhanh như bôi dầu ra khỏi điện, nhanh nhẹn đi sắp xếp. Cao Anh tiện tay cầm lấy tấu chương của Giang Luyện chưa kịp xem, lướt vài cái rồi cất vào trong túi.

​Lý Thát là người nhanh nhẹn: "Bệ hạ, đã sắp xếp xong hết rồi."

​"Ừm." Cao Anh đáp lời, bước dài ra khỏi điện. Lý Thát liếc nhìn sắc mặt nàng, bất ngờ phát hiện lông mày Cao Anh giãn ra không ít, không còn vẻ nổi giận như ban nãy.

​Đỡ nàng lên liễn xa, Lý Thát lấy hết can đảm, trêu chọc: "Quả là người đẹp như gió xuân, có thể giải được sầu nhân gian."

​Cao Anh sững sờ, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Hoang đường, Tiêu Chiêu Nghi sao có thể dùng lời lẽ bông đùa, khinh suất như vậy để miêu tả?"

​Thôi rồi, ý của Lý Thát chỉ là muốn dỗ Cao Anh vui vẻ, nhưng không những không được lòng, mà còn khiến hắn phải quỳ gối, xin tha, Cao Anh mới giãn mặt một chút.

​Hắn cũng coi như mở rộng tầm mắt. Trong cung này, những mỹ nhân, những nữ tử thiên hạ, có mấy người được Quân vương sủng ái ba phần đã là ân huệ lớn. Nhưng riêng đối với Cao Anh, Tiêu Ước dường như có được không chỉ là sủng ái.

​Cao Anh kính trọng nàng.

​Lý Thát cẩn thận hầu hạ bên cạnh Cao Anh, không dám nói thêm lời nào. Trong lòng thầm ghi nhớ, sau này phải tốn công sức ở chỗ Tiêu Chiêu Nghi, lấy lòng nàng mới là việc chính đáng.

​Lầu các của Minh Quang Điện là nơi rộng rãi, thoải mái nhất trong hậu cung, ngoại trừ Huy Chương Điện của Thái Hậu và Triều Dương Điện của Hoàng Hậu. Cao Anh quả thực đã đặt tâm tư vào đó, sai người dẫn nước từ Cửu Long Trì vào để tạo cảnh. Dòng nước róc rách cuốn đi cái nóng ẩm, bức bối của mùa mưa

Đây cũng là lần duy nhất nàng chi tiêu cho cung thất kể từ khi đăng cơ.

​Tiêu Ước cúi mắt nhìn Tiêu Tự Nghê đang trêu đùa hai con chim sẻ màu tuyết trắng mà Cao Anh gửi tặng mấy hôm trước. Kế thất của Tiêu Hựu thì lúc có lúc không nói với nàng những chuyện không quan trọng, thỉnh thoảng lại ngóng ra ngoài cửa điện.

​Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công.

​Trong lòng nàng cười khẩy, chỉ hy vọng Bái Công này ngàn vạn lần đừng làm vừa lòng bọn họ mới tốt.

​Toàn là những kẻ không nên thân. Cũng khó cho Tiêu Đạc tìm người. Không phải điên cuồng thiếu lễ độ, thì cũng là lòng cao hơn trời nhưng cực kỳ ngu ngốc. Ý đồ quá nông cạn đến mức nàng chỉ cần nói hai câu là biết đối phương đang toan tính gì.

​Đáng tiếc thay, ý trời không chiều lòng người. Lý Thát đã cử người đến truyền lời bảo Minh Quang Điện chuẩn bị tiếp giá, nói Cao Anh đang đến đây.

​"Hoàng đế tỷ phu sắp đến sao? Tốt quá!" Tiêu Tự Nghê cũng không chơi con chim sẻ nữa, quay đầu rúc vào lòng mẫu thân mình, nói với Tiêu Ước: "Ai cũng nói tỷ tỷ gả được phu quân tốt, được Bệ hạ chuyên sủng thiên ái, ngay cả chính sự cũng có thể nói cho tỷ tỷ nghe. Em muốn được thấy Hoàng đế tỷ phu rốt cuộc là dáng vẻ thế nào."

​Cái gì mà phu quân tốt? Lời này trong miệng họ chỉ là nói nàng ghen tị, chuyên quyền, can thiệp chính sự, hậu cung can chính thôi. Cũng khó cho cô bé tìm được cách nói hay ho để dỗ mình.

​"Vậy sao." Tiêu Ước sắc mặt bình thản, giả vờ làm thân: "Nhị nương tử cũng đã mười sáu rồi nhỉ? Đã xem được nhà nào chưa? Nếu có phu lang vừa ý, hôm nay nhân lúc Bệ hạ ở đây, nhờ Người xem xét một chút, bảo hộ cho Nhị nương tử một nhân duyên tốt?"

​Sắc mặt Tiêu Tự Nghê đỏ bừng, trắng bệch. Cô bé vốn mỏng dễ xấu hổ, vả lại tâm tư vốn không trong sáng, dậm chân nói: "Tỷ tỷ nói gì vậy, ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ à! Làm gì có phu lang nào!"

​"Phu lang gì cơ? Chỗ Trinh Khanh náo nhiệt quá." Cao Anh hôm nay mặc một bộ thường phục màu đen thêu kim tuyến. Hoa văn hải đường thêu bằng chỉ vàng trên viền áo lấp lánh rực rỡ, chiếu sáng người.

​"Thần thiếp tham kiến Bệ hạ."

​"Miễn lễ." Nếu không có người ngoài, Cao Anh nhất định sẽ không để nàng hành lễ này: "Phu nhân khỏe. Vị này là..."

​"Là Nhị nương tử của Tiêu gia."

​"Tiêu Nhị nương tử khỏe." Tiêu Tự Nghê ngẩn người nhìn vị Hoàng đế mắt đào hoa, ôn hòa, nho nhã trước mặt.

​Cô bé ở nhà cũng nghe nói quân chủ các đời nước Tề bạo ngược vô thường. Hoàng thượng hiện tại tuy không bạo ngược, nhưng cũng thủ đoạn như sấm sét.

​Nhưng giờ gặp mặt, đây đâu phải là quân vương âm u với thủ đoạn sấm sét gì. Ngay cả những công tử thế gia tính tình tốt cũng chưa chắc đã ôn hòa được như nàng.

​Trái tim vốn hơi lo lắng lập tức lại sống động trở lại.

​"Hoàng đế tỷ phu!" Tiêu Tự Nghê ngây thơ hồn nhiên, giống như chim non vừa rời khỏi sự che chở của chim lớn, nhảy chân sáo đến trước mặt Cao Anh.

​Cao Anh bị cách gọi này làm cho sững sờ. Ngoài sự vui mừng còn có cả ý cười. Ngay cả ánh mắt nhìn Tiêu Tự Nghê cũng sáng lên không ít. Giọng nói lại càng dịu dàng: "Sao vậy?"

​"Tỷ tỷ vừa bắt nạt em, tỷ phu phải làm chủ cho em." Vừa nói, Tiêu Tự Nghê đã kéo cánh tay Cao Anh, đôi mắt hạnh long lanh nhìn Cao Anh. Thanh xuân ngây thơ, quả thực rất đẹp.

​Tiêu Ước thấy vậy, vô thức nhíu mày.

​Ánh mắt Cao Anh lóe lên một tia lạnh lẽo khó nhận thấy. Nàng cười tươi nhưng không chút động tĩnh rút cánh tay mình ra: "Đừng đứng nói chuyện nữa, mệt lắm. Mọi người ngồi đi."

​Nói rồi, nàng đưa tay cho Tiêu Ước, ra hiệu Tiêu Ước đỡ mình vào chỗ. Ai ngờ Tiêu Ước không đỡ nàng, mà nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đến chủ vị.

​Dự đoán ban đầu từ năm phần đã lên đến bảy phần.

​"Ta vừa nghe các người nói về phu lang gì đó, đang bàn chuyện gì vậy?" Ngồi xuống, Tiêu Ước muốn rút tay lại, nhưng không ngờ bị Cao Anh nắm chặt. Đâu có lý thịt dâng đến miệng lại không ăn? Hơn nữa, kéo nàng đến giải vây, tự nhiên là phải thu chút lợi lộc.

​E ngại có hai người kia, Tiêu Ước tượng trưng vùng vẫy hai cái không thành, cũng mặc kệ nàng nắm.

​Lúc này Cao Anh thực sự vui vẻ rồi.

​"Muội muội thiếp đã đến tuổi, cũng nên xem xét nhà cửa. Vừa nãy đang hỏi nó có phu lang nào vừa ý không."

​Tiêu Ước cúi mắt, cười như không cười rót cho mình và Cao Anh mỗi người một chén nước đường: "Nghĩ Bệ hạ đến, vừa hay có thể nhờ Bệ hạ làm mối giúp một lần."

​"Thì ra là vậy," Cao Anh giả vờ ngỡ ngàng: "Tiêu Nhị nương tử có người trong lòng không? Nếu có thì mau nói cho Trẫm biết. Đều là người một nhà, ngàn vạn lần đừng khách sáo."

​"...Bệ hạ nói đùa rồi,"

​Nếu không phải Tiêu Hựu xúi giục, Vương thị thực chất cũng là một người thận trọng, cẩn thận. Bà ta vốn xuất thân từ chi thứ của Vương thị Lang Gia, gia thế không hiển hách: "Không dám xưng người một nhà với Bệ hạ. Bệ hạ là Quân, thần và con gái là Thần. Điều này không thể lẫn lộn."

​Cũng xem như biết quy củ.

​Cao Anh cười nhẹ: "Vậy chuyện làm mối này, còn cần không? Trong triều không thiếu tuấn kiệt con cháu. À, Trẫm nhớ Giang Luyện chưa cưới vợ nhỉ?"

​Nói gì thế này? Dù là di tộc nước Lương, Tiêu gia cũng là hào tộc Giang Nam thực sự. Giang Luyện là hàn môn đệ tử, xuất thân nghèo khó, có xứng cưới con gái Tiêu gia sao?!

​Vương thị nháy mắt với Tiêu Ước, ai ngờ Tiêu Ước như không thấy: "Đúng vậy, Giang đại nhân chưa đầy hai mươi tuổi, chưa đến tam thập đã nhậm chức Tể Phụ. Tiền đồ không thể lường trước. Gả cho hắn cũng không coi là làm nhục danh tiếng Tiêu gia."

​"Bệ hạ!" Tiêu Tự Nghê không nhịn được nữa, bước lên dập đầu: " Thần không gả, thần còn chẳng biết hắn là ai, trông thế nào. Thần không muốn gả cho một người như vậy!"

​"Hôm qua Bùi Đoàn bị giáng chức Hồng Lô Tự Khanh."

​Cao Anh vuốt tràng hạt ngọc bích, gảy nhẹ một cách có nhịp điệu, nhưng lại nói sang chuyện khác, để mặc người đang quỳ dưới đất: "Nếu sang năm, hoặc năm sau nữa, mùa màng tốt, Trẫm sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, mời sứ thần các nước lân bang."

​"Lúc đó không tránh khỏi phải hòa thân với một số quốc gia. Nhưng điều khiến Trẫm đau đầu là dòng dõi Cao Tổ người thưa thớt, công chúa, quận chúa trong tông thất cộng lại cũng chưa đủ hai bàn tay."

​Cao Anh chống tay lên đầu, cười như không cười liếc nhìn người đang quỳ dưới đất, rồi lại ánh mắt long lanh nhìn Tiêu Ước: "Trinh Khanh, nàng nói xem, Trẫm nên làm gì đây."

​Từ trước đến nay Hòa thân, nếu nữ tử tông thất không thể xuất giá, thì sẽ gả người thuộc chi thứ, cung nữ được nhận làm tông thân, hoặc là tiểu thư nhà Quán Tương tên một gia tộc danh giá.

​"Bệ hạ!" Tiêu Ước bóp nhẹ ngón tay Cao Anh. Nàng vốn nghĩ răn đe hai mẹ con này một chút, đừng mang sự lãng mạn của tiểu thư thế gia và những tâm tư nhỏ nhen không thể thấy ánh sáng ra dùng với Cao Anh, kẻo sau này gặp họa nàng cũng không bảo vệ được. Ai ngờ vị tiểu Hoàng đế này mở miệng đã dùng hòa thân để dọa người.

​"Ha ha ha, Trẫm chỉ nói thế thôi, Trinh Khanh nàng gấp gáp làm gì?"  Cao Anh liếc mắt, khẽ thở dài: "Nếu có thể, Trẫm cũng không muốn có nhiều nữ tử hòa thân, xương thịt chia lìa như vậy. Khỏi để Trẫm phải làm kẻ xấu, bảo người ta gả là phải gả, bảo người ta bỏ là phải bỏ."

​Nói đến nước này, ngay cả người ngốc cũng biết Cao Anh đang răn đe bọn họ.

​"Nói chuyện lâu như vậy, Trinh Khanh cũng mệt rồi." Ý ngoài lời là muốn hai người gây khó chịu kia mau chóng rời đi.

​May mắn thay, sau khi bị Cao Anh ân uy song thi răn đe một phen, cuối cùng họ cũng hiểu thế nào là quân uy lẫm liệt, không dám nói thêm lời nào, tìm một cớ, rời cung sớm.

​Để làm tròn trách nhiệm, Tiêu Ước cuối cùng vẫn tiễn họ ra khỏi cung, trên đường lại dặn dò thêm một lần nữa.

​Còn bao nhiêu lời lọt tai, Tiêu Ước cũng không biết.

​Quay lại trong điện, chỉ thấy Cao Anh không đứng đắn chút nào, nghiêng dựa vào bàn, vần tràng hạt ngọc: "Gần đây có một vở ca vũ kịch dàn dựng hay, không biết Trinh Khanh đã xem chưa."

​Biết tính cách người này, Tiêu Ước ngồi cùng nàng, theo lời nàng: "Nói về chuyện gì?"

​"Nói về việc Hạng Vũ chạy đến địa bàn của Lưu Bang, muốn tổ chức Hồng Môn Yến..."

​"Tinh quái!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store