ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi

Chương 49: Lan thảo

Puonggg

​"Nói gì mà vì nước vì dân, rốt cuộc là vì nước của ai, vì dân của ai?" Sau một tháng, Cao Anh mới nhận được tấu báo từ Giang Luyện ở Huân Châu.

​Có lẽ là thói quen từ những năm đầu, khi Cao Anh nổi giận, giọng nàng không lớn lắm, chỉ quăng mạnh tấu báo xuống bàn, hậm hực nói với Tiêu Ước: "Nàng cũng xem đi."

​Tiêu Ước nghe vậy, tiến lên, cầm lấy tấu báo trên bàn nàng, đọc kỹ. Càng đọc, sắc mặt Tiêu Ước càng trở nên âm trầm, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Cao Anh lại nổi cơn thịnh nộ như vậy. Đê sông Huân Châu quả thực đã bị người ta động tay vào, chỉ là muốn lợi dụng mùa mưa gây ra một chút thiên tai, dẫn đến việc triều đình cứu trợ, miễn giảm thuế má. Các hào tộc địa phương nhân cơ hội thôn tính đất đai của bách tính. Ai ngờ năm nay không may, mùa mưa kéo dài, khiến thiên tai nhỏ vốn muốn tạo ra lại mất kiểm soát.

​Ngoài ra, lũ lụt bất ngờ xảy ra, các hào tộc địa phương thổi phồng giá lúa, sáp nhập đất đai chưa kể, còn muốn hối lộ Giang Luyện là quan triều đình. Nhưng ai ngờ Giang Luyện lại là người căm ghét nhất những kẻ coi mạng người như cỏ rác này!

​Con đường hối lộ ở chỗ Giang Luyện không thông, họ liền giở trò đâm lén. Giang Luyện đã thoát chết vài lần!

​Khó khăn lắm tấu báo mới được tám trăm dặm cấp tốc gửi đến bàn Cao Anh. Bọn người cấu kết đó còn tìm đến những người che chở cho chúng trong triều, khiến những tiếng nói chỉ trích Giang Luyện trong suốt một tháng trời không ngớt.

​Những thế gia hào tộc này liên kết phức tạp, từ trên xuống dưới, bám rễ trên mảnh đất này, khiến Cao Anh xử lý việc này lại có phần tiến thoái lưỡng nan. Đụng đến căn cơ của thế gia, thì những người này sẽ tìm lối thoát khác. Mà nếu giúp những kẻ này làm điều ác, thì chính là tự hủy hoại giang sơn, oán thán của dân chúng sẽ sôi sục!

​Hơn nữa, những người liên quan đến vụ án này, có không ít người đang ở trong triều... Cây lớn bén rễ sâu!

​"Trinh Khanh nghĩ, vụ án này rốt cuộc nên xử lý như thế nào?"

​Sắc mặt Cao Anh âm trầm, nhìn chằm chằm vào khoảng trống trên bàn. Trong lòng nàng đã có tính toán, chỉ là nàng muốn xem, nếu một ngày nào đó mình ra đi quá đột ngột, Trinh Khanh có thể thay nàng bảo vệ nước Tề được không.

​Chính sự đối với Cao Anh mà nói thực sự đơn giản như ăn cơm uống nước. Nàng cũng đã quen thấy những người văn chương xuất sắc nhưng thực sự không thích hợp làm quan.

​Nếu Tiêu Ước có thiên phú này, nàng có thể giúp nàng nhanh chóng bắt đầu khi còn minh mẫn.

​Nếu thực sự không phù hợp... thì phải suy tính phương án khác sớm hơn.

​"...Những người thổi phồng giá lương, hành động ngang ngược ở địa phương, nên phạt," Tiêu Ước đã quen với việc Cao Anh đột nhiên hỏi nàng về chính sự. Nàng vốn thông minh, lờ mờ đoán được nguyên nhân: "Những quan lại địa phương coi mạng người như cỏ rác, nên giết. Còn về những người che chở trong triều mà Giang đại nhân điều tra ra... Bệ hạ không thể trọng phạt, nhưng cũng nên răn đe một hai."

​Những quan viên che chở này có nhiều bè phái trong triều, quan hệ chằng chịt. Răn đe thế nào, răn đe ai, là vấn đề ưu tiên hàng đầu.

​Đôi mắt đào hoa của Cao Anh sáng rực, chọn một chiếc bút lông thừa trên bàn, chấm mực rồi đưa cho Tiêu Ước. Tiêu Ước nghi hoặc, nhưng vẫn nhận lấy theo ý nàng.

​"Trinh Khanh viết cùng Trẫm một cái tên, xem chúng ta có tâm, ý, tương, thông hay không."

​Vị tiểu Hoàng đế này, rõ ràng đã lớn tuổi rồi, sao vẫn thích trêu chọc như vậy.

​Tiêu Ước cười lắc đầu, lấy một tờ giấy viết thư, chiều theo nàng, quay lưng lại, viết chữ.

​"Trẫm viết xong rồi, Trinh Khanh đã viết xong chưa?"

​Tiêu Ước cười duyên, quay người lại: "Thiếp thân cũng viết xong rồi."

​Hai tờ giấy viết thư đồng loạt mở ra trước mặt đối phương. Chữ viết khác nhau nhưng lại viết cùng một cái tên, Bùi Đoàn.

​Thực tế, nếu đi sâu điều tra vụ án này, quá nửa quan viên trong triều đều sẽ bị liên lụy. Bùi Đoàn, Dương Bàn và các quan chức cấp cao khác không thể thoát một ai.

​Lý do nên giáng chức Bùi Đoàn chỉ là vì ông ta là người có chức vụ cao nhất, ảnh hưởng sâu rộng nhất, và dòng họ dựa vào tên tuổi ông ta để làm điều xằng bậy cũng nhiều nhất.

​Và so với vị trí Tả Thừa tướng, Cao Anh còn có một nơi phù hợp hơn cho ông ta.

​Còn về Dương Bàn, dù sao ông ta cũng có công phò trợ. Cao Anh chưa có ý định động đến ông ta vào thời điểm này.

​"Hy vọng những người này biết kiềm chế một chút. Trẫm không muốn Lạc Dương này khắp nơi đều là mùi máu tanh."

​Mặc dù nói vậy, nhưng nếu những người này chết không hối cải, Cao Anh cũng không ngại kéo bọn họ chôn cùng nàng trước khi nàng băng hà.

​"Bệ hạ sát khí lớn quá." Tiêu Ước bưng chén thuốc đã được đưa đến từ sớm, đã hơi nguội: "Trương Thái Y nói rồi, ít động can hỏa."

​Cao Anh 'ừ' một tiếng lầm bầm, nhận thuốc, uống cạn một hơi.

​Lý Thát vội vã bước vào từ ngoài điện: "Bệ hạ, Tiêu đại nhân Công Bộ Thị Lang thỉnh kiến."

​Tiêu Ước không lộ vẻ gì, vò nát tờ giấy của nàng và Cao Anh, giấu vào tay áo: "Thiếp xin cáo lui."

​"Đó là cha nàng, nàng cũng chắc hẳn lâu rồi không gặp." Cao Anh đặt bát thuốc xuống, không hề nhận ra hành động nhỏ của Tiêu Ước: "Ở lại đi."

​Nếu từ chối nữa, lại có vẻ mình quái lạ. Vì thế Tiêu Ước khẽ hành lễ, cảm ơn Cao Anh, lặng lẽ đứng sau lưng nàng.

​"Tuyên."

​Tiêu Hựu được phép, bước vào điện thấy Tiêu Ước, trong lòng kinh ngạc: "Thần, Công Bộ Thị Lang Tiêu Hựu, tham kiến Bệ hạ, Chiêu Nghi."

​"Đứng lên đi, ngồi."

​Cao Anh trở lại vẻ ôn hòa thường ngày, không thể nhìn ra được nàng vừa mới nổi trận lôi đình vì chuyện lũ lụt một khắc trước: "Nói đến cũng thật khéo. Vừa hay Chiêu Nghi đến không lâu, đã nghe tin Tiêu đại nhân đến. Đúng là tình phụ tử đồng lòng. Trẫm nghĩ các người cha con lâu ngày không gặp, chi bằng giữ nàng lại, để an ủi một chút."

​Tiêu Ước nghe Cao Anh nói tình phụ tử đồng lòng, trong lòng vô cớ nhói lên. Nàng đã không thể xác định được tấm lòng của cha mình là gì.

​"Tạ ơn Bệ hạ." Tiêu Hựu đến đây không ngoài việc công trình thủy lợi đối phó lũ lụt. Ông xuất thân vọng tộc, thanh cao từ nhỏ. Từng ở nước Lương, trên dưới đều bao bọc, nâng niu ông. Nay ở đây lãnh chức thực quyền thanh quý, làm sao có thể xoay xở được? Lại không đủ mặt mũi đi hỏi han người khác, nên lần nào cũng tìm Cao Anh để giải quyết công việc.

​Nhưng Cao Anh là Hoàng đế, không phải Công Bộ Thượng Thư.

​Tuy nhiên, vì nể mặt Tiêu Ước, Cao Anh vẫn giúp đỡ hết sức. Nghĩ ông là lần đầu, không trách cứ nhiều. Cuối cùng dặn dò: "Trẫm không phải Công Bộ Thượng Thư. Nếu ai cũng như khanh, chẳng lẽ Hoàng đế như Trẫm việc gì cũng phải tự tay làm? Vậy thì cần mãn triều văn võ đại thần làm gì? Ngài là cha của Trinh Khanh, Trẫm kính trọng ngài là bậc trưởng bối. Lại là lần đầu nắm giữ việc lớn như vậy, Trẫm không hà khắc. Nhưng Trẫm khoan dung, còn biết bao con mắt trong triều, chẳng lẽ tất cả đều giống Trẫm, coi ngài là trưởng bối, khoan dung mọi chuyện?"

​Tiêu Hựu khép nép đáp lời, cúi đầu không dám nhìn Cao Anh nhiều. Cao Anh nói hơi gấp, lúc này lại hơi thở dốc. Tiêu Ước vội vàng bưng chén nước lọc lên, dỗ nàng uống.

​Cao Anh uống nước, nhìn Tiêu Ước, lại nhìn Tiêu Hựu đang cúi đầu vâng dạ, lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng.

​Người này thực sự là cha của Trinh Khanh sao? Người như vậy làm sao có thể dạy dỗ ra một nhân vật như Tiêu Ước?

​"Thôi được rồi. Sau này nên giao lưu với đồng liêu nhiều hơn, khiêm tốn một chút. Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, đạo lý sâu sắc như vậy, Tiêu đại nhân hẳn là hiểu chứ? Còn có chuyện gì khác không?"

​"À... còn một việc. Thê tử thần nhớ nhung Chiêu Nghi đã lâu, muốn... xin Bệ hạ ân chuẩn Chiêu Nghi về nhà thăm thân."

​Cứ tưởng với vẻ khép nép như Tiêu Hựu thì không dám nói thêm gì, không ngờ ông ta thực sự có thỉnh cầu. Chỉ là lời này thực sự đáng để suy ngẫm.

​Nếu sự hiểu biết của Cao Anh về Hoàng thất nước Lương không sai, thì Tiêu Ước đã được Hoàng hậu nước Lương ôm vào cung nuôi dưỡng từ nhỏ, chỉ vì mẫu thân ruột nàng đã bệnh mất sau khi sinh nàng.

​Thê tử hiện tại của Tiêu Hựu, hẳn là kế thất của ông ta. Dù tốt hay xấu, nhưng chắc chắn không có tình cảm sâu đậm với Tiêu Ước.

​Cao Anh liếc nhìn biểu cảm của Tiêu Ước, bình thản như mây trôi, không thấy chút niềm vui nào. Nàng biết, nếu mình lên tiếng hỏi nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ về thăm thân, dù là để giữ trọn hiếu đạo.

​Vậy thì để chính mình làm người ác này vậy.

​"Nếu đã như vậy, cứ để họ vào cung gặp Chiêu Nghi là được, cần gì Chiêu Nghi phải về nhà thăm thân? Đến lúc đó, cả phủ tiếp giá sẽ gây náo động lớn, tiền bạc gấm vóc cũng sẽ tiêu tốn không ít. Huống hồ, Tiêu đại nhân gần đây công vụ bận rộn, làm sao có thể rảnh rỗi đến vậy?"

​Cao Anh lắc đầu không đồng tình, lập tức quyết định: "Cứ định vào ngày mười sáu tháng này, cho gia quyến Tiêu đại nhân vào cung."

​Nàng nắm rõ lịch trình của Tiêu Ước ở Thái Học, nên mới dám tự ý định đoạt trước. Nhưng vẫn nghiêng đầu hỏi Tiêu Ước: "Ngày đó, Trinh Khanh có rảnh không?"

​Lòng Tiêu Ước giật mình, gật đầu.

​"Vậy cứ quyết định như vậy đi." Cao Anh không định cho Tiêu Hựu cơ hội mở lời: "Tiêu đại nhân nếu không có việc gì khác, thì xin lui xuống đi. Trinh Khanh, đi tiễn cha nàng."

​Tiêu Hựu do dự nhìn Tiêu Ước, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, không dám đối diện với Cao Anh. Hành động rụt rè này đương nhiên lọt vào mắt Cao Anh, nhưng nàng hoàn toàn làm như không biết, chỉ ôn tồn ra hiệu với Tiêu Ước: "Đi đi."

​"Vi thần xin cáo lui."

​Hai cha con cùng nhau bước ra khỏi điện. Ánh mắt Cao Anh mang chút dò xét dõi theo lưng Tiêu Hựu.

​Tiêu Ước dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau, khi ra khỏi cửa điện nàng quay người lại nhìn Cao Anh, cắt ngang ánh mắt dò xét của nàng. Cao Anh không nhìn Tiêu Hựu nữa, mỉm cười với nàng, vô cùng ôn hòa.

​Ra khỏi Thái Cực Điện, Tiêu Ước thu lại tâm trí: "Mẫu thân muốn gặp con? Vì sao?"

​Tiêu Hựu lúng túng, không nói nên lời. Đâu phải bà muốn gặp Tiêu Ước, người muốn gặp Tiêu Ước tự nhiên là người khác.

​"Xem ra không phải mẫu thân muốn gặp con." Tiêu Ước cười lạnh trong lòng: "Những yêu cầu của những người đó con sẽ không đồng ý. Gia đình chúng ta đã thất tín với rất nhiều người, con thực sự không thể gánh thêm một tiếng xấu nữa."

​"Đó là ca ca con!" Tiêu Hựu âm thầm giận dữ: "Thành vương bại khấu. Đợi đến khi trở về Giang Nam, ai sẽ chỉ trích việc phục quốc? Hơn nữa con là phi tần của Cao Anh, nhà họ Tiêu có mang tiếng xấu nữa cũng không bắt con gánh!"

​Có việc thì là người nhà, không việc thì nói là phi tần của người khác!

​Tiêu Ước chỉ cảm thấy lạnh lòng: "Cha nên dẹp ý định từ con đi. Chuyện họa nước loạn chính, làm hại dân chúng, con không làm được. Dù là vì phục quốc, cũng phải đường đường chính chính, thiên mệnh rõ ràng."

​Hai cha con không vui vẻ gì mà chia tay.

​Tiêu Ước tiễn Tiêu Hựu ra khỏi cung rồi quay lại Thái Cực Điện. Cao Anh vốn nghĩ cha con họ chắc chắn có nhiều lời tâm sự chia tay, Tiêu Ước chắc chắn sẽ không về ngay được, nên tự mình lấy tấu sớ ra phê duyệt.

​Bóng dáng thiếu nữ áo đỏ son ngày càng thon dài. Bình hoa lan trên bàn càng làm nàng thêm thanh tú. Lông mày sắc như kiếm, rõ ràng đôi mắt đào hoa nhìn quyến rũ thậm chí yêu mị, nhưng ở người này lại chỉ thấy sáng láng, đại khí.

​Tiêu Ước lâu lắm không hồi thần.

​Cho đến khi Cao Anh 'pắc' một tiếng chất tấu sớ sang một bên. Tiếng động kinh động cả chim yến trên xà nhà, cũng đánh thức Tiêu Ước. Cao Anh lúc này mới phát hiện trong điện có người đang đứng sững.

​"Sao vậy? Về sớm thế?" Cao Anh thấy nàng vẫn còn ngẩn ngơ, cười đứng dậy bước tới. Đến gần, Tiêu Ước hoàn hồn, không ngạc nhiên rơi vào đôi mắt đào hoa màu nhạt.

​Nàng nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong mắt nàng ấy. Bên tai truyền đến giọng nói như có như không: "Trinh Khanh hôm nay, vui không?"

​Tiêu Ước nhìn chằm chằm nàng. Không biết từ lúc nào, vị tiểu Hoàng đế này dường như đã lớn hơn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store