ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi

Chương 48: Hơi nước

Puonggg

Ngón tay thon thả nhón cành dương liễu, viết chữ 'Chiêu' trên sa bàn.

​"Đây là chữ 'Chiêu',"

​Mỗi ngày Tiêu Ước dành ra nửa canh giờ để dạy dỗ những đứa trẻ đến từ các gia đình nghèo khổ ngoại ô Lạc Dương. Những đứa trẻ này, không phân biệt nam nữ, đều có thể nhập học. Những em xuất sắc còn được thưởng tiền và lương thực, phần lớn số tiền thưởng này lấy từ tư khố của Thiên tử.

​"Chiêu." Những đứa trẻ xung quanh reo lên bằng giọng non nớt học theo Tiêu Ước, giống hệt một bầy chim non theo tiếng hót của chim trưởng thành.

​"Phu tử, chữ này có nghĩa là gì ạ." Đứa trẻ hỏi câu này chính là bé gái hôm trước kéo tay áo Tiêu Ước, hy vọng nàng có thể trở lại. Cô bé này trông linh hoạt, nhỏ nhắn, tên là Lư Lý Nhi. Trong số những đứa trẻ này, cô bé là đứa dạn dĩ nhất và học hành chăm chỉ nhất.

​"Chiêu, tức là sáng của Mặt trời," Tiêu Ước cố gắng dùng những từ ngữ mà bọn trẻ có thể hiểu để giải thích: "Ý nghĩa ban đầu là tươi sáng. Khi mặt trời mọc từ phương Đông, xuyên qua đêm tối, cảm giác đó chính là 'Chiêu'."

​"Nhưng phu tử ơi, trời mưa nhiều ngày rồi, âm u lắm, bọn con lâu rồi không thấy mặt trời. Phu tử ơi, con nghe người lớn nói chó trời sẽ ăn mất mặt trăng, có phải nó cũng ăn luôn mặt trời rồi không ạ?"

​Những lời bọn trẻ nói đôi khi không liền mạch. May mắn là Tiêu Ước ôn hòa, nhân hậu, không nghiêm khắc với những đứa trẻ này.

​Nghe vậy, nàng ngước nhìn bầu trời. Mây đen che kín thành, suốt cả tháng không tan. Nhìn thế này, có lẽ chỉ nửa nén hương nữa thôi là lại mưa lớn. Đến lúc đó nàng về cung sẽ rất bất tiện.

​"Mặt trời không hề bị ăn mất," Cơn gió xuyên qua hành lang thổi tung tà áo Tiêu Ước. Ánh mắt nàng như muốn xuyên qua tầng mây đen đó: "Nó chỉ bị mây đen che khuất thôi. Sẽ có một ngày, nó sẽ lại chiếu rọi khắp mặt đất."

​Lời này của Tiêu Ước không chỉ nói về thời tiết mưa dầm này.

​Những đứa trẻ ngước mắt nhìn trời, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu chớp chớp. Tiêu Ước 'phì' cười thành tiếng: "Thôi được rồi, chúng ta học chữ tiếp theo nhé."

​Việc nàng trở về cung quả thực không dễ dàng, nhưng những đứa trẻ này vượt qua đồng ruộng, dầm mưa lớn, đi qua Lạc Thủy, cũng không dễ dàng hơn nàng là bao.

​Vì những đứa trẻ này có lòng hiếu học, nàng không thể phụ lòng chúng.

​Mưa lớn đến đúng như nàng dự đoán. Lạc Dương trong suốt một tháng nay, khắp nơi đều bị mùi nước tanh, mùi ẩm mốc bao phủ. Hoàng cung đương nhiên đỡ hơn, nhưng những nơi khác thì không may mắn như vậy.

​Đường phố Lạc Dương được đắp và xây bằng đất sét vàng. Bình thường thì bằng phẳng, rộng rãi, nhưng gặp phải mùa mưa kéo dài này, đường phố lầy lội không thể tả. Nhiều xe ngựa của công hầu bị kẹt trong lớp bùn vàng này. Gấm vóc lộng lẫy, bánh xe son, xe vẽ sơn... tất cả đều trở nên thảm hại không nỡ nhìn.

​Trong thành còn như vậy, huống chi ngoài thành?

​Tiêu Ước lo lắng nhìn ra xa về phía Lạc Thủy đang cuồn cuộn sóng đục. Con sông này chắc chắn không thể vượt qua được. Chỉ còn lại một cây cầu đá, trơ trọi đứng trên mặt sông, chịu đựng những con sóng dữ đánh vào.

​Những đứa trẻ này lại máu liều không sợ chết, một vài đứa xốc nổi còn reo lên định lao lên cầu đá.

​Tiêu Ước vội vàng lệnh cho người bên cạnh chặn lại: "Mưa lớn như vậy, qua sông bây giờ quá nguy hiểm!"

​"Chiêu Nghi, không về cung nữa là sẽ trễ giờ rồi," Lộng Vân che ô sau lưng Tiêu Ước nhắc nhở. Mưa quá lớn, một chiếc ô chỉ vừa đủ che cho Tiêu Ước, còn bản thân đã bị nước mưa làm nhòe mắt không mở ra được.

​"...Đợi thêm chút..."

​Đang nói chuyện, từ xa truyền đến tiếng hô hoán gấp gáp. Trong mưa lớn nghe không rõ, cho đến khi người đó cưỡi ngựa phi nhanh đến gần, mọi người mới nghe rõ tiếng hắn kêu gọi: "Đê sông vỡ rồi! Mọi người mau lên chỗ cao đi! Đê sông vỡ rồi!"

​Đê sông vỡ rồi?! Sao có thể! Nàng rõ ràng mới cùng Giang Luyện tuần tra vài tháng trước!

​Ánh mắt Tiêu Ước lập tức trở nên sắc bén: "Cử người chặn hắn lại, hỏi cho rõ ràng rồi quay về."

​Cấm quân nhận lệnh, lập tức cưỡi ngựa đuổi theo. Một lát sau quay lại bẩm báo: "Chiêu Nghi, đê sông thượng nguồn Lạc Thủy vừa bị vỡ. Nước lũ đã nhấn chìm không ít làng mạc ven sông. Nếu cứ mưa nữa, bên này e rằng cũng sẽ gặp nạn. Tốt nhất nên lên chỗ cao sớm thì hơn."

​Như thể để chứng minh lời hắn nói, sóng dữ đánh lên cầu đá. Sóng đục ngập trời cuộn theo bọt trắng, đánh sập cầu đá ngay lập tức. Tiếng nước lũ gầm thét, những khối đá ngàn cân trong chớp mắt cuộn trôi về hạ lưu như bèo dạt mây trôi.

​Lòng Lộng Vân chợt dấy lên sợ hãi. Nếu không phải Tiêu Ước nhất quyết, những đứa trẻ này e rằng đã chết chìm dưới bụng cá rồi!

​"Về cung trước!" Tiêu Ước lập tức quyết định: "Đưa những đứa trẻ này đi cùng."

​"Chiêu Nghi, liệu có nên..."

​"Chẳng lẽ Hoàng cung nước Tề không thể chứa được vài đứa trẻ tạm trú một đêm sao?" Giọng điệu Tiêu Ước lúc này không cho phép nghi ngờ: "Cử vài người biết bơi ở lại. Khi mưa ngớt, tìm cách qua bờ bên kia, đừng để cha mẹ chúng lo lắng."

​"Đi!"

​Các thị vệ vội vàng tìm thêm xe ngựa, đưa những đứa trẻ này lên xe. Tiếng roi ngựa giòn giã bị nhấn chìm trong mưa. Xe ngựa lộc cộc, ầm ầm phi nhanh về Lạc Dương Cung.

​Màn xe cách biệt với sự ồn ào bên ngoài. Lộng Vân liếc nhìn sắc mặt Tiêu Ước. Nàng nhắm mắt, vẻ mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Lộng Vân mới cẩn thận nói: "Tiểu nương tử... lúc nãy nô tỳ không cố ý bỏ rơi những đứa trẻ này..."

​"Ừm." Tiêu Ước thờ ơ. Điều này cũng không trách Lộng Vân. Dù sao thế sự là vậy, kẻ không liên quan nhiều như lông trâu. Có thể làm tốt bổn phận của mình đã là khó có được. Nếu nàng lỡ mất giờ vào cung, Cao Anh đương nhiên sẽ không trách tội nàng, nhưng các ngôn quan bên ngoài chắc chắn sẽ làm phiền người đó.

​Tiêu Ước buồn bã. Cao Anh đã khó khăn như vậy rồi, là nàng không nghĩ đến nàng ấy trước.

​Nhưng nếu có thêm một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn bất chấp cái gọi là lệnh cấm cung. Quy tắc là vật chết, những đứa trẻ này là mạng người thật sự. Đừng nói gì về phân biệt tôn ti trật tự, hay hậu duệ vương hầu. Kể từ khi nước mất, nàng đã không còn tin vào những điều đó nữa.

​"Tiểu nương tử, kia không phải..." Nộng Vân tự trách mình thiếu chu đáo, tâm trí rối bời nhìn xung quanh. Thị lực của cô khá tốt. Gió thổi tung một góc mành tre, khiến cô nhìn thấy Tiêu Hựu đang cưỡi ngựa dầm mưa phi nhanh.

​"...Kệ đi." Tiêu Ước lại nhắm mắt lại.

​Nàng đương nhiên đã nhìn thấy Tiêu Hựu phi ngựa với tốc độ cao theo hướng mắt mình. Cảm thấy hơi phiền muộn, cũng hơi bất an. Mưa lớn như vậy, cha nàng là một người nhàn rỗi giàu có, cưỡi ngựa phi nhanh như thế, là muốn làm gì?

​Đoàn người khẩn trương phi đến cổng cung, xe ngựa của Tiêu Ước thông suốt đi vào cổng cung trước.
​"Đi nói với bọn họ, dọn dẹp vài gian cung thất. Không cần nhiều đồ đạc, chỉ cần sạch sẽ là được. Chuẩn bị nước nóng, canh quế chi, đừng để những đứa trẻ này nhiễm phong hàn."

​Vừa dứt lời, Tiêu Ước lờ mờ nghe thấy tiếng hô hoán của Lý Thát trong mưa. Chưa kịp phản ứng, màn xe đã bị nhấc mạnh lên, một bóng dáng màu đỏ son đã nhảy vọt lên xe, khiến Lộng Vân trố mắt kinh ngạc.

​"Nô, nô tỳ tham kiến Bệ hạ." Lộng Vân lắp bắp hành lễ với Cao Anh.

​"Ngươi cứ làm theo lời ta nói trước đã." Tiêu Ước không vội chào hỏi Cao Anh, mà tiếp tục dặn dò Lộng Vân.

​Lộng Vân rụt rè nhìn Cao Anh một cái. Chuyện này vẫn phải xem ý của Hoàng đế Bệ hạ. Ai ngờ Cao Anh hoàn toàn không nhìn tới, mà quăng một chiếc ấm giữ ấm vào tay Tiêu Ước.

​Lộng Vân không dám nán lại trong xe nữa. Cứ cản trở Cao Anh và nương tử nhà mình, e rằng sẽ chọc cho vị Hoàng đế tính khí xấu này gây chuyện.

​Lộng Vân vừa xuống xe, đã nghe thấy giọng Tiêu Ước lờ mờ vọng ra từ màn xe: "Người sao lại đến?"

​Cơ thể cô run lên không tự chủ, không thể tin được nhìn chiếc xe một cái, rồi vội vã bước đi.

​"Ta thấy trời mưa lớn quá, không yên tâm về nàng, nên đặc biệt đến cổng cung đón nàng." Cao Anh vội vã chạy đến, chắc là không kịp để ý đến nghi thái gì. Ngay cả chiếc áo choàng ngoài màu đỏ son cũng đã ướt sũng gần hết, sậm màu lại vì ẩm ướt.

​Nghĩ đến việc mình đang dính hơi nước, Cao Anh không dám lại gần, tùy tiện cởi áo choàng ngoài, định cởi bỏ nó.

​"Bệ hạ muốn làm gì!" Tiêu Ước hét lên một tiếng, vội vàng quay mặt đi.

​Tay Cao Anh đang cởi áo khựng lại giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan: "...Ta, áo ngoài ta ướt rồi, sợ lây sang nàng."

​Tiêu Ước ngượng nghịu. Nàng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng mạnh như vậy, càng không dám nhìn Cao Anh. Cao Anh cũng không biết chiếc áo này nên cởi hay không cởi.

​Bầu không khí trong xe trở nên kỳ quái trong chốc lát. Cao Anh ngồi xa nàng hơn một chút, bình tĩnh lại rồi mới nói: "Ta đã chỉ định cha nàng làm Công Bộ Thị Lang."

​Bầu không khí tình tứ ban nãy tan biến ngay lập tức. Tiêu Ước quay lại nhìn Cao Anh, không dám tin: "Bệ hạ sao lại đột ngột để cha thiếp làm Công Bộ Thị Lang?"

​Lòng Tiêu Ước nóng như lửa đốt, lo lắng tột độ. Trình độ của cha nàng thế nào, làm sao nàng không biết? Đúng vào lúc lũ lụt, thời điểm nhạy cảm này lại để ông làm Công Bộ Thị Lang? Đó không chỉ là việc Tiêu Hựu dễ làm nhiều mà không được lòng, mà còn là đùa giỡn với tính mạng của bách tính vùng Hà, Lạc!

​Hơn nữa, nàng cũng không dám chắc cha mình có thực sự có ý đồ khác hay không.

​"Trinh Khanh không đồng tình?"

​"Bệ hạ, việc này vô cùng quan trọng. Cha thiếp chưa từng đảm nhận chức vụ thực quyền như vậy, tuyệt đối không được."

​"Chuyện này ta đã có tính toán." Cao Anh cười trấn an một chút: "Hơn nữa, lệnh tôn hiếm khi có tấm lòng này, xin tự thỉnh với Trẫm. Trẫm không thể phủ nhận ý tốt của hắn được, đúng không?"

​Tiêu Hựu tự xin đi Bộ Công? Lẽ nào bên Tiêu Đạc lại muốn giở trò gì nữa?

​Lòng Tiêu Ước chùng xuống một chút: "Bệ hạ... không nên quá vội vàng như vậy."

​"Trinh Khanh vì sao lại không tin cha mình đến thế?" Cao Anh thấy dáng vẻ này của nàng chỉ thấy buồn cười. Cha mình được thăng quan, có thể phát huy tài năng lớn, sao lại buồn bã đến vậy còn phủ nhận cha mình?

​"Trẫm e rằng thời gian không còn nhiều. Nếu cha nàng là người có thể gánh vác việc, sau khi Trẫm băng hà, nàng vẫn còn có chỗ dựa."

​"Bệ hạ!" Tiêu Ước vội vàng bịt miệng nàng, lên giọng nghiêm khắc: "Yên lành như vậy, lại nói những lời này!"

​Mắt Cao Anh long lanh, ánh mắt tràn đầy ôn nhu quyến luyến. Tiêu Ước vốn còn đang cương quyết, giờ lại mềm lòng, liếc nhìn sang chỗ khác, tay vẫn bịt miệng nàng.

​Đôi môi mỏng nằm trong lòng bàn tay nàng, cùng với hơi thở nhẹ nhàng của người đó từng chút như thiêu đốt bàn tay nàng, nóng đến mức nàng định rút tay lại, thì Cao Anh giữ chặt cổ tay nàng, gỡ tay nàng xuống.

​Nàng muốn nói: Sinh lão bệnh tử vốn là thiên mệnh.

​Nhưng cuối cùng, nàng không nói gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store