[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi
Chương 47: Lũ lụt
"Cách hành xử của Bệ hạ ngày càng quả quyết hơn."
"Đúng vậy, mấy hôm trước Người đã bãi nhiệm một loạt quan lại tham nhũng, xem ra giống như đang nhắm vào Dương Thừa tướng."
"Dương Thừa tướng có công phò tá, sao Bệ hạ lại cố ý nhắm vào Thừa tướng? Rõ ràng là những người đó tự làm tự chịu."
"Khó nói lắm, thay một nhóm người khác lên thì không tham ô sao? Đúng là thiếu niên ngây thơ."
"Lại còn nghe lời Tiêu Chiêu Nghi, cho nữ tử vào Thái Học, nói gì mà phỏng theo câu chuyện Đặng Hậu thời Hán! Chẳng qua là mưu đồ riêng thôi!"
"Ngươi nói nhỏ thôi, lỡ để Giang đại nhân nghe thấy, cẩn thận bị hắn tấu một bản."
Đại triều hôm nay vừa tan, các quan viên ngoài Thái Cực Điện rôm rả bàn tán những chuyện xảy ra gần đây.
Có vẻ như từ sau khi các tuấn tài các nơi vào kinh khảo hạch, hành động của Cao Anh ngày càng quyết liệt và dứt khoát. Điều này khiến các đại thần vốn đã quen với tính cách ôn hòa, khoan dung của Cao Anh trước đây cảm thấy hơi khó chịu. Những lời đồn đoán như "lập uy", "nhắm vào Thừa tướng" cứ thế lan truyền ầm ĩ.
Cao Anh không phải không biết những lời đồn đại gần đây. Nàng thực sự có tâm mà vô lực, thời gian không còn nhiều nữa.
Nàng ngồi lặng lẽ sau bàn làm việc hàng ngày phê duyệt tấu sớ, quầng mắt dưới có một mảng thâm đen.
Không đầy mười năm, nàng cần kiến tạo một quốc gia cường thịnh, an khang, và ổn thỏa trao lại quốc gia này cho một người kế nhiệm đáng tin cậy.
Khó, khó như lên trời.
Cho dù nàng có siêng năng việc triều chính đến đâu, một ngày cũng chỉ có mười hai canh giờ. Xung quanh lại có rất nhiều người khuyên can nàng không nên quá lao lực. Nàng có quá nhiều việc muốn làm, nhưng thời gian nàng có được hoàn toàn không đủ.
Sau vài lần điều chỉnh hơi thở, Cao Anh từ từ mở mắt, hạ quyết tâm, nhấc ngự bút lên.
"Lý Thát." Một lát sau, Lý Thát cúi mình tiến lên, nhận lấy chiếu thư đã đóng ngọc tỷ từ tay nàng: "Giúp Trẫm cất giữ cẩn thận. Khi thời cơ đến, hãy mang đến Trung Thư."
Lý Thát vô tình liếc thấy chữ viết trên chiếu thư, sững lại, kinh ngạc nhìn Cao Anh, ánh mắt tràn đầy không thể tin được: "Bệ hạ?!"
Ánh mắt Cao Anh rất bình thản, khẽ gật đầu: "Nhớ kỹ chưa?"
"Bệ hạ xuân thu đỉnh thịnh, cớ gì...." Lý Thát còn muốn khuyên can vài câu, nhưng bị Cao Anh dùng ánh mắt sắc lạnh ngăn lại.
Lý Thát bất lực, đành dập đầu lạy tạ: "Cẩn tuân thánh chỉ của Bệ hạ."
Lý Thát đi xa, Thái Cực Điện rộng lớn lại trở nên trống trải.
Người sau ngự án sụp đổ sống lưng, nép mình trên đài cao, cười điên cuồng trong im lặng. Nàng vần tràng hạt ngọc bích. Tràng hạt quấn lấy đầu rồng trên bình phong. Nàng chỉ vào nó, giọng nói khàn đặc: "Báo ứng, đều là báo ứng, là báo ứng của Cao Anh ta..."
"...Không," Ánh mắt nàng dần dần trở nên kiên định: "Không phải báo ứng, sẽ không phải báo ứng."
Mùa mưa năm nay có vẻ quá dài.
Hơi nước mịt mờ từ Trường Giang kéo về phía Bắc, trời đất mờ mịt, mây đen u ám chụp xuống bầu trời Lạc Dương.
"Bệ hạ uống thuốc." Kể từ lần Cao Anh phát bệnh điên đó, ngoài việc lo liệu chuyện Thái Học bên ngoài, Tiêu Ước còn phải chăm lo chuyện uống thuốc của người này.
Cao Anh nhận thuốc, không cần nàng đút, uống cạn như thường lệ. Tiêu Ước lấy chiếc khăn lụa màu trắng, lau khóe môi cho nàng.
"Khổ sở làm chi?" Nàng cười khổ: "Dù sao cũng chẳng sống được bao lâu, cứ để ta ra đi tùy ý thôi."
Tiêu Ước nghe vậy khựng lại, ngay cả bát thuốc cũng quên nhận lấy: "Bệ hạ sao lại nói những lời như vậy?"
"Trương Trọng cũng vô phương cứu chữa, là ý trời rồi."
Cao Anh lúc này khiến Tiêu Ước cảm thấy rất xa lạ. Nói gì mà ý trời? Cao Anh mà nàng quen biết không phải, cũng không giống một người chịu khuất phục trước số phận.
"Dù là thiên mệnh như thế, Bệ hạ không nghĩ đến việc đấu tranh một chút sao?" Tiêu Ước không hiểu, dù là cầu tiên hỏi đạo hay uống thuốc tiên cũng được? Còn hơn là mất hết ý chí nói những lời muốn tìm chết.
Cao Anh liếc nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, nhưng thu lại ngay trước khi nàng kịp nhận ra: "Trinh Khanh nói đúng. Những ngày này, làm phiền Trinh Khanh rồi."
"Sĩ vì tri kỷ mà chết, bệ hạ không cần nói như vậy."
Tiêu Ước dãn nét mặt, đặt bát thuốc xong, ngồi xuống trước giường Cao Anh: "Bệ hạ vất vả cả ngày rồi, còn có gì cần phân phó không, cứ nói."
"Sĩ vì tri kỷ mà chết... Ta lúc này không biết khi nào sẽ phát bệnh, một thân thể tàn tạ như vậy, có xứng đáng với một câu tri kỷ của Trinh Khanh sao?"
Cao Anh cười tự giễu, trầm ngâm một lát: "Lúc nàng đến nước Tề hẳn là nhị thúc ta đang nắm quyền. Sau đó, mỗi khi các chú của ta phát bệnh điên, trong cung này lại có cảnh tàn sát liên miên."
"Nành không sợ, có ngày ta phát bệnh trở lại, không nhận ra nàng...?" Nàng nói rồi bất ngờ nắm chặt cổ tay Tiêu Ước: "Giết nàng sao?"
Ngày đó Cao Anh cũng bóp cổ tay nàng như vậy, nhìn nàng như nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Tiêu Ước giật mình, nhưng không rút tay về. Phong thái trên người nàng không hề suy giảm: "Thiếp đã nói rồi, thiếp sẽ ở bên Bệ hạ, tự nhiên sẽ không né tránh,"
Ánh mắt nàng đọng lại trên tay Cao Anh đang nắm chặt tay mình. Một lát sau, nàng bổ sung: "Bất kể là bàn tay này, hay là bệ hạ."
Mắt Cao Anh chợt nóng lên, vội vàng quay đi, buông tay: "Vậy nếu trẫm muốn nàng cùng đi vào lăng mộ, đến bờ suối vàng, nàng cũng không trốn sao?"
"Chỉ cần Bệ hạ muốn," Tiêu Ước ngừng lại một chút, vẫn trịnh trọng: "Không trốn."
Cao Anh đột nhiên muốn hỏi nàng, vì sao nàng có thể làm được đến mức này? Nàng là quân chủ địch quốc của nàng ấy, nàng từng nghi ngờ nàng ấy, thậm chí từng nghĩ đến việc giết Tiêu Ước. Nàng là một kẻ hỗn xược giết mẹ, là một kẻ điên đầy tham vọng, và giờ đây lại là một người không biết khi nào sẽ trở thành bộ dạng khiếp sợ và đau khổ nhất của chính mình.
Cớ gì nàng ấy vẫn tin tưởng chắc chắn nói ra những lời này, khiến nàng rối lòng, khiến nàng mềm lòng! Nàng ấy thực sự không sợ dính vào nhân quả của nàng, đánh cược cả sinh sinh thế thế của mình sao?
Nàng mở miệng, một lúc lâu vẫn không phát ra âm thanh. Cuối cùng, nàng khô khan nói một câu: "Trong lòng nàng không có ta, cố nói những lời này làm gì, chỉ khiến người ta vương vấn thêm."
Tiêu Ước im lặng, trong lòng vô cớ hoảng hốt một thoáng: "Là Bệ hạ nói trước."
Trong điện lại tĩnh lặng. Hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào, mưa như trút nước đã bắt đầu rơi. Hạt nước đập thẳng xuống, rơi vào khung cửa sổ bằng lụa, bắn tung tóe trong đất, kèm theo tiếng sấm rền vang, ngói lợp nứt vỡ. Tình trạng này đã kéo dài khoảng một tháng.
Không biết ai đã mở lời: "Cơn mưa này quá lớn, nếu cứ tiếp tục, e rằng sẽ thành tai họa."
"Chắc là không đến mức đó chứ, nhớ là một năm trước mới phái người củng cố đê điều dọc sông Hoàng Hà mà."
"Bệ hạ! Bệ hạ!" Lý Thát lao vào cửa điện cùng với hơi nước. Mùi tanh của nước ngay lập tức lan tỏa trong không khí. Hắn thét lên ở ngoài: "Huân Châu, đê sông Huân Châu đã vỡ rồi!"
Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến!
Bầu không khí bất thường nhưng yên bình trong điện bị phá tan hoàn toàn.
Cao Anh cũng không quan tâm miệng mình nồng mùi thuốc, nhảy khỏi chăn, định xuống giường.
Tiêu Ước cũng bó tay với nàng. Không đi giày tất đã định dẫm lên nền đá xanh. Không biết lấy đâu ra sức mạnh, nàng ấn Cao Anh lại trên giường, dặn dò ra ngoài: "Xin quần thần đến Thái Cực Điện chờ."
Lý Thát nghe vậy, chờ đợi một lát, thấy không có tiếng Cao Anh truyền ra, biết đó là ý của Cao Anh, mới rút khỏi điện.
Cao Anh ban đầu bị Tiêu Ước ấn xuống thì hơi ngẩn ngơ. Lại thấy thái độ nhanh nhẹn, dứt khoát của Tiêu Ước, Cao Anh buông lỏng tinh thần, xỏ giày vào, hiếm hoi ánh mắt nhuốm màu trêu chọc: "Người ta nói lấy vợ lấy hiền, có một hiền thê, quả thực giảm được không ít lo lắng."
Sao mới dỗ xong lại nói hươu nói vượn thế này? Tiêu Ước lườm người thiếu đứng đắn này một cái. Nào ngờ vẻ mặt nàng hoàn toàn không nghiêm khắc, trái lại giống như hờn trách.
"Bệ hạ bớt nói lời hồ đồ. Đại nạn trước mắt, có biết bao nhiêu bách tính lưu ly thất sở? Bệ hạ làm sao có tâm tư trêu đùa?"
"Trinh Khanh nói đúng." Cao Anh thu lại vẻ mặt, mặc vào bộ cổn phục màu vàng hạnh. Ánh mắt nàng lưu chuyển, một lát sau kéo lấy ống tay áo Tiêu Ước: "Nàng cùng ta đến Thái Cực Điện."
Nghĩ đến chiếu thư nàng bảo Lý Thát cất đi, thái độ Cao Anh lần này mạnh mẽ hơn trước: "Nếu là ngày trước, Trẫm sẽ không ép Trinh Khanh làm việc Trinh Khanh không muốn. Nhưng bây giờ, cơ thể Trẫm không biết khi nào sẽ gặp sự cố. Bên cạnh Trẫm, chỉ có một mình Trinh Khanh đáng để Trẫm giao phó."
Cao Anh sẽ không ngốc đến mức tiết lộ tình trạng sức khỏe của mình lúc này, rồi phò trợ Cao Xung, Cao Tông.
Tông thất đương nhiên cần phù trợ, nhưng lòng ham muốn quyền lực dễ dàng có được của con người lớn đến mức nào, nàng không dám đánh cược. Nói quá sớm cho họ biết chuyện của mình, e rằng sẽ chỉ có được những thúc đệ mong nàng sớm băng hà.
So với họ, Tiêu Ước trong sạch và thuần khiết hơn nhiều.
Tiêu Ước do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Nàng quả thực lo lắng. Một khi đã hạ quyết tâm, mười năm này của nàng dù thế nào cũng sẽ dâng hiến cho Cao Anh. Nàng sẽ bảo vệ Cao Anh, cũng sẽ bảo vệ những điều Cao Anh quan tâm.
Trước đây, nàng đứng trước đầu sóng ngọn gió nhưng cuối cùng không dám làm người tiên phong. Giờ đây, thân ở vực sâu, ngược lại lại bị Cao Anh từng bước đẩy ra tiền tuyến, mở ra tiền lệ cho thiên hạ.
Hai người đi đến Thái Cực Điện. Nàng ở sau bình phong, nàng ở trước quần thần.
Thái Cực Điện đã ồn ào như cái chợ từ trước khi họ đến. Thấy Cao Anh đến, quần thần dập đầu lạy tạ, vừa lúc nghe thấy tiếng sấm vang trên không.
Cao Anh mặt mày âm trầm, quét mắt nhìn các quan viên bên dưới. Một lúc sau: "Chư vị ái khanh đều là trụ cột quốc gia, cột đá xã tắc, sao lại ồn ào đến thế?"
"Khải tấu Bệ hạ, thần có một việc muốn tấu." Đầu gối Giang Luyện va xuống nền điện phát ra tiếng thịch: "Thần nghi ngờ việc đê sông Huân Châu vỡ không phải thiên tai!"
Giọng hắn hùng hồn. Tiêu Ước sau bình phong giật mình, càng tập trung lắng nghe chuyện trước điện.
Cao Anh không vội bày tỏ thái độ, mà trước tiên quan sát vẻ mặt của các quan viên: "Chuyện này liên quan đến hàng vạn tai dân dọc bờ sông và các quan lại lớn nhỏ ở Huân Châu. Khanh không nên nói bừa."
"Thần không dám." Giang Luyện dập đầu: "Một năm trước vừa mới cấp tiền tu sửa đê điều các châu, sao năm nay chỉ một trận mưa lớn đã dẫn đến vỡ đê, khiến dân chúng Huân Châu lưu ly thất sở?"
"Mùa mưa năm nay vốn đã dài hơn những năm trước. Giang đại nhân giờ đây đắc thế, sao lại ngay cả thời tiết, tiết khí cũng không phân biệt được?"
Lời nói này gay gắt. Cao Anh nhìn qua, thấy đó là một quan lại mới được đề bạt gần đây theo giới thiệu của Dương Bàn, mặt mũi rất lạ.
"Lạc Dương mưa lớn không kém gì Huân Châu, sao đê điều ngoại ô Lạc Dương lại không sụp đổ? Sao lại đúng là Huân Châu?" Giang Luyện dập đầu liên hồi trước Cao Anh: "Thần xin điều động đến Huân Châu cứu trợ thiên tai."
Cao Anh không nói gì, lặng lẽ nhìn lưng của hắn, trầm tư.
Những người khác thấy vậy, vội vàng quở trách: "Giang đại nhân, ngươi là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Thượng Thư còn chưa lên tiếng, ngươi đã nhúng tay vào Bộ Công rồi."
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Giang Luyện. Không ai nhận ra một tiểu nội thị từ sau bình phong bước ra, nói vài câu với Lý Thát, Lý Thát lại chuyển lời đó cho Cao Anh.
Cao Anh gật đầu, kéo sự chú ý của mọi người trở lại: "Giang Thiếu Khanh có tấm lòng này, dĩ nhiên là tốt. Chuyện cứu trợ thiên tai Huân Châu, cứ giao cho Giang khanh."
"Thần, tạ ơn Bệ hạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store