[BHTT][EDIT] Điếu Kim Lăng - Ý Chí Hắc Ám Của Quả Mâm Xôi
Chương 42: Mười năm
Cuối tháng Hai, hoa trong thành Lạc Dương đua nhau khoe sắc trong nắng xuân. Hải đường, hoa đào, anh đào, lê hoa... những cánh hoa điểm xuyết sắc đỏ, hồng, trắng thấm đẫm, nhuộm cả thành vào biển hoa rực rỡ.
"Bệ hạ, Tiêu phu nhân cầu kiến."
Chu bút trong tay Cao Anh khẽ khựng lại, rồi trong chốc lát, nàng lại điềm nhiên như không có chuyện gì: "Tuyên."
"Thiếp thân bái kiến Bệ hạ, chúc bệ hạ phúc an khang thái." Tiêu Ước quy củ hành lễ với Cao Anh. Tỉ mỉ như nàng, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc. Trước đây, mỗi lần gặp nàng, vị tiểu Hoàng đế này ít khi để nàng hành lễ xong xuôi.
"Miễn lễ, ban tọa." Cao Anh đầu cũng không ngẩng khỏi tấu sớ, chỉ có Lý Thát bận rộn trước sau, dẫn Tiêu Ước đến ghế bên.
Đợi Tiêu Ước ngồi xuống, mới nghe thấy: "Trinh... Nàng hãy chờ lát, trẫm còn tấu sớ chưa phê duyệt xong."
"Bệ hạ cứ bận, thiếp ở bên đợi." Việc Tiêu Ước đến tuy quan trọng, nhưng không gấp gáp.
Cao Anh tiếp tục cúi mình phê duyệt tấu chương. Tiêu Ước vừa vào, lòng nàng đã có chút căng thẳng. May thay, quốc sự rắc rối, Cao Anh buộc mình phải tập trung vào tấu sớ, dần dà quả thực tĩnh tâm được.
Trong điện không một tiếng động, mọi thứ an tĩnh và hòa hợp.
Ước chừng qua một canh giờ, Cao Anh mới đặt tấu sớ trong tay xuống, quay người phân phó: "Đưa đến Môn Hạ."
"Vâng."
"Để nàng chờ lâu rồi. Nàng đến đây, có việc gì?" Nàng không gọi tiểu tự của Tiêu Ước.
Tơ tình như mớ bòng bong, khó gỡ khó phân, chẳng gì hơn thế.
Có lẽ nàng thực sự không có tư cách để đối tốt với nàng ấy. Bất luận là Tiêu Trạch, Lương Hoàng Hậu, Chiêu Văn, Tạ Hư, hay thậm chí là cha nàng, Tiêu Hựu, trong mắt người ngoài đều là những người đoan chính, mẫu mực.
Chiêu Văn Tổng Tập thu thập một trăm tám mươi hai bài văn phú, sách luận, và bốn mươi chín thiên phong vật nước Lương, đủ để khắc họa Lương Hiếu Ai Đế năm xưa còn chưa hồ đồ, cùng với Chiêu Văn Thái tử sớm đã có dáng dấp minh quân. Họ tắm mình trong nắng ấm Nam quốc, cũng che chở Tiêu Ước thuở thiếu thời.
Còn mình thì sao? Cao gia nước Tề, mưa máu gió tanh, bản thân mình lại là kẻ giết mẫu. Tình yêu của hạng người như mình, trách sao Tiêu Ước lại cảm thấy sợ hãi.
Càng khát cầu, càng muốn gần, lại càng không thể có được.
Sự khác thường của nàng, Tiêu Ước cũng nhận ra. Mắt không khỏi quanh quẩn trên người nàng một hồi, chợt nhận thấy Cao Anh lại gầy đi nhiều.
Nhưng nàng vẫn ưu tiên nói chuyện chính.
"Thiếp đến đây, thứ nhất là chúc mừng bệ hạ hoàn thành việc chạm khắc Khang Định Tập Kinh Chú."
Sự kiện văn đàn phía Bắc kéo dài gần ba năm này cuối cùng đã hạ màn, đồng thời cũng là một sự khởi đầu mới, báo hiệu chính sách 'coi rợ mọi như con đỏ, hòa sáu cõi thành một nhà' sẽ tiếp tục được truyền thừa trên mảnh đất này. Bia đá sẽ được dựng bên cạnh Thái Học, để học sĩ đến lui có thể in rập.
"Đây quả là chuyện đáng mừng." Cử chỉ của Cao Anh đã chững chạc lên rất nhiều.
Nhưng Tiêu Ước không hề hay biết, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Ước. Tuy nhìn nàng, nhưng lại buộc mình phải đưa mắt xuống gần cổ áo của Tiêu Ước. Có như vậy mới khiến nàng cảm nhận được rằng mình đã chọn 'buông bỏ'.
"Đây là bản tổng của Khang Định Tập Kinh Chú, tên của tất cả những người tham gia biên soạn đều được ghi trên đó."
Lý Thát linh hoạt nhận lấy thành sách, dâng lên trước mặt Cao Anh. Cao Anh nhướng cằm, ý bảo đặt xuống trước: "Trẫm sẽ xem sau."
Tiêu Ước tự nhiên không ý kiến gì.
"Ngoài ra, thiếp...còn một việc nữa, muốn tấu lên bệ hạ." Tiêu Ước do dự một lát, rồi từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư.
Đây là muốn dâng thư cho mình?
Cao Anh trong chốc lát hơi sững sờ, khóe môi vô thức nở một nụ cười, nhưng nhanh chóng bị nàng tự kiềm lại, rồi khôi phục vẻ thường ngày: "Nàng có việc gì, lại cần phải thượng thư?"
"Thiếp đảm nhiệm biên soạn Khang Định Tập Kinh Chú đã hơn hai năm, nhờ ơn bệ hạ không bỏ, lại còn được giảng giải kinh nghĩa tại Thái Học, thực là ân điển của bệ hạ, phúc phận của thần thiếp."
Tiêu Ước lời lẽ rõ ràng nói. Tư thái như vậy càng làm tăng thêm phong thái của nàng, càng giống một danh sĩ phong lưu.
Ánh mắt Cao Anh chuyển xuống thấp hơn nữa, nàng rốt cuộc ngay cả cổ áo của nàng ấy cũng không dám nhìn lâu.
"Tuy nhiên, Hán học ở phương Bắc suy bại, thực sự khiến thiếp thân kinh ngạc."
Quả thật, bất luận là Phù Kiên, Thác Bạt Hoằng năm xưa đều hết lòng Hán hóa, mộ Nho học, thúc đẩy sự thống nhất giữa Hồ và Hán. Nhưng từ khi họ Thác Bạt chia năm xẻ bảy, rồi đến nhị thúc nàng là Cao Thập lên ngôi, ở giữa chiến hỏa liên miên, bao nhiêu tâm huyết đều đổ sông đổ bể.
Cao Thập có lòng Hán hóa, học theo họ Thác Bạt dời đô về Lạc Dương, một trong những mục đích là để tránh xa ảnh hưởng của huân quý Tiên Ti ở Tấn Dương.
Vấn đề là, nếu nói Cao Anh là một đường đi đến cùng, tuy cảm thấy Hán học cổ hủ, nhưng nhất định phải dùng nó làm công cụ và thủ đoạn thống trị. Thì Cao Thập lại là kẻ từ tận đáy lòng khinh thường Hán học, nhưng lại buộc mình phải trọng dụng văn quan người Hán. Hắn vừa muốn đề bạt văn quan người Hán để đối kháng với huân quý Tiên Ti, lại vừa coi thường những lời can gián của văn quan người Hán khi họ thấy hắn thất lễ. Lâu dần, đương nhiên không thể đồng lòng đồng dạ.
Đến nỗi hắn phải chuyển mâu thuẫn sang chinh chiến bên ngoài. Đối với hắn, việc kiềm chế lòng mình trước mặt văn quan người Hán còn khó khăn hơn nhiều so với việc giết chóc bên ngoài hay gây rối nội bộ.
Trong tình cảnh đó, Thái Học nước Tề từ thời kỳ thịnh vượng của họ Thác Bạt đã biến thành cảnh tượng hiện tại. Học sinh chưa đến một trăm, Quốc sĩ chỉ còn mười người. Lạc Dương đã vậy, học đường ở các châu quận, thôn dã còn thảm hại hơn.
Chuyện này, Cao Anh biết rõ. Chính vì vậy, nàng đã hạ lệnh tuyển chọn quan lại thông qua thi cử. Tuy thế gia môn phiệt có lời phản đối, nhưng sự chống đối lại không rõ ràng, bần hàn có mấy người được giáo dục như thế gia? Cao Anh đâu thể vì để kiềm chế thế gia mà phái một đám lưu manh côn đồ vào triều?
"Thiếp nghĩ rằng, nên mở rộng học đường ở khắp các nơi, thu nhận rộng rãi học trò,"
Khi Tiêu Ước nói về những chuyện này, trong mắt nàng ánh lên tia sáng. "Thiếp nghe nói bệ hạ muốn cho dân nghỉ ngơi, giảm tô nhẹ thuế. Ngoài ra, thiếp dám mạo muội thêm một điều. Canh đọc truyền gia, mở rộng học đường."
"Còn những suy nghĩ của thiếp, đều đã viết trên đó. Nếu bệ hạ thấy có thể dùng được, thiếp vô cùng cảm kích."
Tiêu Ước cúi người bái thêm lần nữa, "Thiếp ở đây, thay cho học trò thiên hạ có chí cầu học, tạ ơn bệ hạ."
Cao Anh cầm phong thư Tiêu Ước dâng lên, độ dày của giấy bên trong chạm vào khiến người ta cảm thấy vững lòng.
Cúi đầu nhìn thấy sống lưng của người đó, mảnh mai, nhưng lại ẩn chứa một lực đạo. Nàng chợt thấy mình thật sự ngu xuẩn hết mức, lại dám vọng tưởng buông bỏ nỗi si mê dành cho nàng ấy, lại càng ngu xuẩn hơn nữa, là dám vọng tưởng một người như vậy sẽ động lòng với mình.
Người đời nói không đâm đầu vào tường nam thì không quay lại. Nhưng Tiêu Ước đâu chỉ là tường nam của nàng, nàng ấy chính là Bất Chu Sơn của nàng.
"Trẫm rẫm nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc, tuyệt đối không phụ ý tốt của nàng lần này." Cao Anh nói rất trịnh trọng, như đang thề thốt điều gì, "Nhất định."
Tiêu Ước lúc này mới đứng dậy. Cao Anh bất cẩn, không kịp che giấu ánh mắt kiên định của mình, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Cao Anh giật mình, hoảng loạn dời đi tầm nhìn.
"Nếu... nếu không có việc gì, nàng hãy lui, lui xuống đi."
Cao Anh nói xong, thầm hối hận, hận không thể cắn lưỡi mình. Ngay cả lời cũng không nói trôi chảy, nhìn chẳng còn giống một vị Đế vương nữa.
"Vâng." Tiêu Ước cáo từ. Lúc vừa bước ra khỏi cửa điện, nàng vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy vị tiểu Hoàng đế trong điện. Y bào màu tím thẫm vân hoa sen khiến nàng càng thêm trắng trẻo. Khuôn mặt nàng ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, ngay trên ngự tòa.
Nàng vẫn không nhịn được mở lời, "Bệ hạ công vụ bận rộn, cũng nên yêu quý thân thể. Hiện giờ cảnh xuân Lạc Dương đang đẹp, hải đường đang nở rộ, nếu bệ hạ rảnh rỗi, chi bằng nên ngắm nhìn nhiều hơn."
"...Ừm." Khuôn mặt nàng vẫn không thể nhìn rõ, nhưng Tiêu Ước lại vô cớ bù đắp hình ảnh thiếu niên ôn hòa đó, đang cười nhìn nàng, nụ cười có thể sánh với sự nồng đượm của xuân ý nhân gian.
Đêm ngày săn bắn mùa thu ấy.
"Giang Hạ Vương bị tước bỏ quan tước, về nhà tự kiểm điểm, ngươi không lo lắng sao?"
Nói người này thật là khó chịu, vừa nhận bổng lộc nước Tề, lại vừa nắm chặt tước vị của cố quốc không chịu buông.
"Phụ thân bị tước bỏ quan tước, chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Tiêu Ước ổn định tinh thần, cho Lộng Vân lánh đi, theo người này tránh khỏi binh lính canh gác trong cung, đi đến nơi vắng vẻ. Nàng không hề sợ hãi hắn, "Ngươi cũng là cận thị của bệ hạ, sao lại không biết ngày bệ hạ đại hôn, Hộc Luật Tuyên mưu phản, đã chết bao nhiêu người?"
Hôm đó, sau khi Cao Anh chu di Hộc Luật Tuyên ở Huy Chương Điện, lập tức điều cấm quân vây kín Thái Cực Điện như nêm cối, phàm là đồng đảng của Hộc Luật Tuyên, tất cả đều bị hạ sát. Chu di ngay tại điện, không hề nể nang tình nghĩa hay lễ pháp một chút nào.
"Trong tình cảnh như vậy, phụ thân còn có thể được nhàn tản ở nhà, đây là phúc chứ không phải họa."
"Ngươi hiểu gì!" Tên nội thị đó hà khắc quát mắng, "Ung Châu Thích Sử, móc nối với Ích Châu, điều này đối với việc phục quốc không thể nói là không quan trọng!"
Tiêu Ước im lặng, ánh mắt sâu thẳm.
Nếu nàng nhớ không lầm, chức Ung Châu Thích Sử của phụ thân là nhờ Hộc Luật Tuyên nói giúp mà có. Nhìn thì như trùng hợp, nhưng nghĩ kỹ lại, bên trong dường như có móc nối khác. Phải rồi, những người này ngay từ đầu đã muốn bất lợi cho Cao Anh. Đi con đường của mình không thành, liền đi thuyết phục Tiêu Hựu, thậm chí... hợp tác với Hộc Luật Tuyên?
Nội thị thấy Tiêu Ước vẫn không trả lời, đổi giọng cầu xin: "Quận chúa, cứ coi như tiểu nhân van cầu người, xin hãy giúp Quận Vương."
"Các ngươi bây giờ muốn làm gì?" Tiêu Ước không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, vẫn thanh đạm nhẹ nhàng nhìn hắn.
Bộ dạng thanh cao, thoát tục này khiến tên nội thị ngứa răng căm hận.
"Tiểu nhân biết, Quận chúa không muốn làm tổn thương vị tiểu Hoàng đế đó." Tên nội thị cười mờ ám, khiến Tiêu Ước buồn nôn, "Nhưng Quận chúa hiện giờ vinh sủng đang thịnh, chỉ cần Quận chúa thổi gió bên gối, thì Cao Anh nào có chuyện gì không đồng ý?"
Tiêu Ước bị lời nói của tên nội thị này nghẹn lại trong chốc lát. Điều đầu tiên nàng nghĩ đến trong lòng lại là lời tên nội thị nói quả thực có khả năng, thế là nàng lại tự nghẹn thêm lần nữa. Chỉ là, muốn nàng đi làm yêu phi mê hoặc chúa công, hồng nhan họa thủy, thật là vọng tưởng.
"Ha, đây là muốn ta làm Bao Tự sao." Tiêu Ước cười như không cười nhìn hắn, "Mơ đi."
"Được, không mơ," Đã có lần tiếp xúc trước, tên nội thị không bất ngờ với câu trả lời của Tiêu Ước, "Nếu Quận chúa đối với đại nghiệp không mấy bận tâm, Quận Vương cũng không ép người."
Tiêu Ước lạnh lùng nhìn, chờ người này đưa ra điều kiện. Nàng không tin Tiêu Đạc lại là người "buông bỏ" dễ dàng như vậy.
"Quận Vương có thư đến nói, chỉ hỏi Quận chúa một câu."
Đồng tử của tên nội thị u ám, trong đêm tối trông như đốm lửa ma trơi lập lòe trên núi, chập chờn sáng tắt. "Quận Vương trong mười năm nhất định sẽ chiếm được Ích Châu. Khi đó Giang Hạ Vương nhất định sẽ cùng đi đến Ích Châu, Quận chúa lúc đó có bằng lòng từ bỏ phú quý đất Bắc này, cùng tộc nhân đi cùng không?"
Mười năm chiếm được Ích Châu? Tiêu Đạc lấy cơ sở gì, lại có thể nói ra lời này?
"Quận chúa."
"Ta đi." Tên nội thị còn định khích tướng nàng, không ngờ Tiêu Ước lại đồng ý cực kỳ sảng khoái.
Lần này lại đến lượt tên nội thị ngây người, "Quận chúa... không cân nhắc kỹ càng sao?"
Cân nhắc gì đây? Tiêu Ước thở dài. Nàng và Cao Anh là hai cái cây phân biệt lớn lên ở âm sơn, dương sơn, là chim ưng bay lượn trên Sắc Lặc Xuyên và cá bơi trong Trường Giang, định trước không phải người cùng đường.
Mười năm đủ để trả hết ân tình của nàng ấy. Khi đó, chuyện cũ kiếp trước, không còn vướng mắc, nhân duyên gặp gỡ, không cần tái khởi.
Như vậy rất tốt, phải không?
"Đương nhiên." Tiêu Ước thần sắc đạm mạc, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ.
"Quận chúa quả thực... khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác." Nội thị chắp tay, "Nếu đã vậy, tiểu nhân xin đợi Vương Gia chiếm được Ích Châu, Quận chúa cùng chúng ta thành người một đường."
Mười năm sao...
Cơn gió mang theo hơi ẩm sương mưa thổi qua ngõ phố Quỳnh Hoa, cũng thổi bay mái tóc của nàng.
Rốt cuộc phải làm những gì mới có thể trong mười năm trả hết ân tình cho Cao Anh, đã trở thành đầu việc hệ trọng mà Tiêu Ước toan tính kể từ sau ngày săn bắn mùa thu ấy. Nàng rất may mắn, Cao Anh đã cho nàng cơ hội để phô bày tài năng. Việc đầu tiên, đương nhiên là phải khiến Khang Định Tập Kinh Chú sớm hoàn thành bản thảo.
Tiêu Ước giảng học ở Thái Học nhiều lần, phong thái sĩ tử nước Tề đã để lại cho nàng không ít ấn tượng. Người hiếu học đương nhiên có, nhưng nhiều hơn là những người cầu học không cửa, làm quan không đường.
Trước đây nể mặt Cao Anh, nàng đa phần dùng lời khen ngợi tán thưởng. Nhưng nay nàng đã hạ quyết tâm giúp Cao Anh làm việc, thì phải chỉ ra những thiếu sót, châm biếm thời cuộc. Vì thế Tiêu Ước đã nhớ lại tất cả những điều tai nghe mắt thấy từ học trò trong hai năm qua, những thiếu sót nàng gặp phải khi giảng học. Nàng lập tức cầm bút, trình bày tổng thể, rồi đưa ra phương pháp cải tiến của mình.
Đêm đó, tuyết rọi trước sân, ánh trăng in trên tuyết làm sân viện trong suốt. Cây lê trắng trong veo, vị Quận chúa nước Lương năm xưa thanh quý phong nhã, thẳng thắn dám nói đã sống lại trong chốc lát.
Khi chữ cuối cùng hạ xuống, Tiêu Ước lại cảm thấy một chút khoái ý đã lâu không có. Cầm bút làm đao, chế ngự những việc khó khăn trong thiên hạ, sao không khiến lòng người tràn đầy khí thế?!
"Phu nhân, về sớm nhé? Hay là đi du thuyền ở Cửu Long Trì?" Lộng Vân thấy Tiêu Ước đứng sau lan can Thái Cực Điện, nhìn ra quảng trường, đã thất thần rất lâu.
Tiêu Ước lắc đầu, "Đều không đi."
"Vậy..."
"Ra khỏi cung, đến Thái Học." Nàng phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc còn chuyện gì có thể giúp Cao Anh?
Trong Thái Cực Điện, vị tiểu Hoàng đế vốn còn có thể kiềm chế sự xúc động trước mặt Tiêu Ước, giờ đây lại không thể kìm nén thêm chút nào. Lập tức đặt tấu sớ trong tay xuống, luống cuống xé phong thư ra.
Nét chữ thanh nhã, tú lệ như chính chủ nhân của nó, hòa lẫn với mùi mực và một chút hương hoa khó nhận ra, phả vào mặt nàng.
Cao Anh rất quen thuộc nét chữ của Tiêu Ước. Chữ nàng viết đặc biệt đẹp, "chữ như người" quả thực được thể hiện rõ ràng nhất trên người nàng. Nhưng đồng thời, chữ viết trước đây mang theo một cảm giác sa sút khó xua tan, khiến Cao Anh mỗi lần nhìn thấy đều không khỏi đau lòng.
Nhưng nét chữ lần này lại hoàn toàn khác biệt, không hề có chút khí chất sa sút nào, ngòi bút sắc bén, khiến người ta càng thêm vui mừng.
Quả nhiên là mình cứ quấn quýt không rời như vậy, ngược lại khiến người ta thêm phiền muộn. Sau niềm vui, lại là nỗi bi thương cực độ ập đến Cao Anh.
Cao Anh nghiến răng cưỡng chế những nỗi buồn đó lại. Dù không thể làm người khiến Tiêu Ước tâm duyệt, thì chí ít nàng cũng nên làm một minh quân để Tiêu Ước trân trọng cũng tốt chứ...
Nàng tự tay chép lại nội dung Tiêu Ước thượng thư một bản, mấy ngày sau đại triều, nàng sẽ nghiêm túc bàn bạc trước mặt quần thần. Việc sao chép lặt vặt này vốn có thể giao cho người hầu làm, nhưng đây là thư của Tiêu Ước, Cao Anh không muốn nhờ vả người khác.
Nàng viết từng chữ từng chữ vô cùng nghiêm túc, trong lòng đầy hoan hỉ không để người khác biết, lại cảm thấy vinh dự vô cùng.
Chép xong, Cao Anh lại cúi mình phê duyệt tấu sớ thêm nửa canh giờ, mới chịu dừng bút. Bận rộn đã lâu, giờ mới cảm thấy trong điện ngột ngạt.
Bên tai chợt văng vẳng lời dặn dò của Tiêu Ước: "Bệ hạ công vụ bận rộn, cũng nên yêu quý thân thể. Hiện giờ cảnh xuân Lạc Dương đang đẹp, hải đường đang nở rộ, nếu Bệ hạ rảnh rỗi, chi bằng nên ngắm nhìn nhiều hơn."
Hình như đã lâu lắm rồi ngay cả Tây Lâm Viên, Hoa Lâm Viên nàng cũng chưa từng đến.
Cao Anh lười biếng muốn chống mình đứng dậy, vừa mới đứng thẳng, lại cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh. Trong tai ù lên, tim như trống đánh, đè nặng khiến nàng không thở nổi.
"Lý, Lý Thát, Lý Thát." Cao Anh khụy xuống trên ngự tòa, gọi Lý Thát bằng giọng khàn đặc, yếu ớt.
Lý Thát nghe thấy động tĩnh trong điện, hối hả vội vàng bước vào. Thấy Cao Anh mặt mày tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, lập tức hốt hoảng, đỡ nàng: "Bệ hạ, bệ hạ người sao thế, mau truyền Trương Thái y!"
Cao Anh chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng mờ nhạt, Lý Thát trước mắt cũng xuất hiện nhiều bóng dáng khác nhau. Cuối cùng, hai mắt nàng tối sầm, hoàn toàn ngã gục.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store