ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT - AI] TA LÀ HỆ THỐNG, LÃO BÀ CỦA TA PHƯỢNG NGẠO THIÊN

Chương 59

Teesuo578

​Trên lôi đài, Phượng Quyết vừa hạ tay, ngọn lửa hung mãnh bỗng khựng lại. Đuôi mắt nàng thiên bẩm hơi xếch lên, tạo nên một nét cười nhạt đầy vẻ khiêu khích. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở nhẹ tênh tiêu tán giữa ánh lửa ngút trời đang bùng phát.

​Đối diện nàng, đồng tử của Thôi Trấn Xuyên co rụt lại, tim đập thình thịch, vội vàng vung thương chắn lửa.

Chẳng phải đã nói là sẽ "dễ thương lượng" sao?!

​Dưới đài, 03 khẽ "A" một tiếng, lầm bầm tự nhủ: "Phượng Quyết hung dữ thật đấy."

​Phía sau nàng, tiếng reo hò vang lên dời non lấp biển. Các tu sĩ đang quan sát trận tỉ thí của hai vị Kim Đan cũng không khỏi kinh hô thành tiếng. Xưa nay người nghe danh Phượng Quyết thì nhiều, nhưng phần lớn đến hôm nay mới tận mắt chứng kiến thực lực của nàng.

​"Đúng là danh bất hư truyền, Đông Châu đệ nhất nhân trong giới trẻ tuổi!" Có người thấp giọng tán thưởng, "Tuổi còn nhỏ đã đạt đến đại viên mãn, thiên phú và khí vận này thật khiến kẻ khác phải tuyệt vọng!"

​"Chỉ đứng bên cạnh nhìn nàng ra tay mà lòng đã sinh kinh hãi, phảng phất như thấy lại tư thế oai hùng của Phượng cung chủ năm xưa! Thật là hổ mẫu không sinh khuyển tử!"

​"Các vị hãy xem, tiên pháp của Phượng cung chủ sắc bén, công pháp bá đạo, từng bước ép sát. Thôi đạo hữu dù đồng tu vi nhưng ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong."

​"Quả nhiên đúng như lời đồn, kiêu ngạo vô cùng. Ha ha ha, ta mà có thiên tư và gia thế như Phượng cung chủ, có khi còn hống hách hơn nàng ấy chứ!"

​Tiếng nghị luận xôn xao bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô. Đệ tử Lam Ương Cung cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng - nhưng thực tế là không thể kìm nổi, ai nấy đều giơ cao vũ khí, hò hét trợ uy cho Phượng Quyết.

​Có đệ tử lanh lợi ló đầu nhìn quanh quất, thấy không ai ngăn cản, liền cười hắc hắc, xoa tay tung ra một đạo linh quang.

​Giữa không trung hiện lên dòng chữ: [ Lam Ương Cung - Đông Châu đệ nhất cung chủ - Thiên hạ vô địch ]

​03 ngửa đầu nhìn, bật cười vui vẻ.

​Sau đạo linh quang đầu tiên đó, vô số luồng sáng khác liên tiếp bay lên. Có người bắt chước cách thức của 03, có kẻ lại thẳng thắn bày tỏ lòng ngưỡng mộ, tán dương dung mạo và phong thái của Phượng Quyết. Thơ văn lẫn lời lẽ thô tục cùng bay, linh quang hòa cùng ảo ảnh rực rỡ, che kín cả bầu trời phía trên khán đài.

​"Phụ thân, người xem kìa!" Từ Trạch Hoa chằm chằm nhìn vào những danh hiệu như "Lam Ương Cung đệ nhất", "Phượng Quyết - Kim Đan khôi thủ", tức đến mức nổi gân xanh trên trán, định giơ tay đánh tan những ảo ảnh linh lực đó.

​Từ Trác Lập giữ chặt cổ tay hắn, đè xuống: "Ngươi gấp cái gì?" Hắn bình thản nói: "Cứ để bọn chúng đắc ý. Đợi đến lúc ngươi đánh bại Phượng Quyết trên lôi đài, chẳng phải những lời này sẽ trở thành cái tát nảy lửa vỗ vào mặt nàng ta sao?"

​"Chút chuyện nhỏ này đã không ngồi yên được, hèn chi bị Lam Ương Cung dắt mũi!"

​Bị răn đe, Từ Trạch Hoa miễn cưỡng nén giận, trừng mắt nhìn những đạo linh quang kia một cái rồi phẫn nộ phất tay áo.

​Thấy các trưởng lão chấp sự không hề can thiệp, mọi người dần buông thả hơn. Những lời "giao lưu hữu nghị" kiểu như: "Bạch Hổ Các các ngươi đúng là phế vật, lên đài lão tử sẽ dạy ngươi ai là cha" hay "Bản cô nương người đẹp hơn hoa, không sinh ra thứ xấu xí như ngươi đâu, đừng có nhận vơ mẫu thân" vang lên khắp nơi.

​Trên đài đánh nhau kịch liệt, dưới đài cũng "khẩu chiến" tưng bừng bằng các loại phù hiệu linh quang, tạo nên một cảnh tượng "lấy võ kết bạn" vô cùng náo nhiệt. Trên cao, Lan Chỉ kinh ngạc nhìn xuống, đôi mày nhíu lại đầy vẻ rối rắm.

​Phong chủ Lễ Ương Phong của Lam Ương Cung bên cạnh cười khà khà: "Tiên tử yên tâm, cứ để chúng ồn ào một chút. Nếu kích phát được ý chí chiến đấu, biết đâu lại có thể đột phá tiềm lực ngay trên lôi đài."

​Lan Chỉ ngẩn người, chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

​Lễ Ương Phong chủ gật đầu, phất tay quét sạch những linh quang tràn ra ngoài, ngầm cho phép mọi người cứ tiếp tục "hữu hảo giao lưu" ở phía trên khán đài.

​Cho đến khi trận đấu kết thúc, hai dòng chữ linh quang của 03 và đệ tử Lam Ương Cung trên kết giới vẫn chưa bị ai xua tán. Phượng Quyết thắng trận đầu, chào hỏi đối thủ xong, Thôi Trấn Xuyên cười lớn chỉ tay lên những dòng chữ đó: "Chúc mừng Cung chủ trước đã đặt chỗ ngôi vị Kim Đan khôi thủ."

​Phượng Quyết: "..."

​Nàng nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng: "Đa tạ."

​Dứt lời, nàng một tay cầm roi, một tay xách váy, thong dong bước xuống lôi đài.

​03 đang đứng ngay hàng đầu vỗ tay tán thưởng, đám đệ tử phía sau cũng vỗ theo nhịp nhàng, tạo nên khí thế ngút trời. Cho đến khi vị cung chủ trẻ tuổi xinh đẹp đến gần, đứng cách một bước chân, roi dài bỗng chốc quất tới không chút lưu tình.

​Bản mạng pháp khí của Phượng Quyết do bậc thầy luyện khí tốt nhất Trung Châu rèn đúc, dùng những vật liệu bền bỉ nhất thế gian, tôi luyện ròng rã mười năm mới thành. Sợi roi thô bằng hai ngón tay, dài ngắn tùy ý, thân roi cứng như sắt nhưng cũng dẻo như tơ, vung nhẹ một cái đã xé toạc không trung. Phượng Quyết thu nạp nó trong thức hải, hòa quyện với công pháp bản mạng, khiến nó luôn rực cháy ngọn lửa kim hồng.

​Lúc này, ngọn lửa gào thét lao tới, đám đệ tử hàng trước kinh hãi né tránh, trơ mắt nhìn sợi roi quấn lấy cổ Hệ sư tỷ. Trước khi chạm vào da thịt nàng, ngọn lửa đột ngột biến mất, biến thành một sợi roi màu đỏ tươi tinh xảo quấn hai vòng quanh cổ 03.

​03 ngửa đầu ra sau.

"Khụ..." Lại không thở được rồi.

​Phượng Quyết nheo mắt, ánh nhìn sắc lẹm quét qua khiến những kẻ đang nhìn trộm xung quanh lập tức dời mắt đi, không ai dám nhìn thêm nửa giây. Phượng Quyết cười lạnh, quấn thêm hai vòng roi vào lòng bàn tay, kéo kẻ bị buộc chặt phải bước tới gần.

​03 nghĩ thầm: Hôm nay thời tiết thật đẹp nha!

​Phượng Quyết gằn giọng: "Ngươi nhìn ta cho kỹ."

​03 không nhìn Phượng Quyết, trái lại chằm chằm nhìn trời xanh mây trắng, nhắc nhở một câu: "Cậy quyền làm bậy."

Đây là Lam Ương Cung đấy!

​"Lúc nào ngươi cũng có lý do cả." Phượng Quyết lầm bầm, buông tay. Pháp khí đang quấn trên cổ 03 nháy mắt hóa thành linh quang chui tọt vào lòng bàn tay nàng.

​03 nở nụ cười, cúi đầu nhìn Phượng Quyết. Nàng suy nghĩ một chút, rồi giơ tay vỗ vỗ lên đầu Phượng Quyết, khích lệ: "Phượng Quyết thật lợi hại!"

​Khán đài vang lên tiếng hít khí lạnh kinh hoàng. Phượng Quyết nheo mắt, nắm lấy cổ tay 03: "Ta xong việc hôm nay rồi, đi thôi, theo ta lên khán đài phía trên."

​03 lập tức đáp: "Được thôi."

​Nàng bị Phượng Quyết dắt đi ngang qua khu vực khán đài hướng về ngọn núi trung tâm. 03 lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái phễu bằng giấy cuốn lại, nói: "Phượng Quyết, cái này cho người."

​Phượng Quyết quay đầu lại, thấy trong phễu giấy đựng đầy nhân hạt dưa đã được bóc vỏ sạch sẽ. Phượng Quyết có chút cảm động, nhưng vừa nghĩ đến việc trong lúc mình đang kịch chiến trên đài thì nàng ở dưới thong thả bóc hạt dưa, lại còn kéo thêm một đống thù hận cho mình - thôi được, vẫn là rất cảm động.

​"Đa tạ." Phượng Quyết giữ vẻ dè dặt, nhận lấy phễu giấy. Nghĩ lại đời này nàng đã hai mươi sáu năm, dù trải qua không ít lần sinh tử nhưng cũng coi như được nuông chiều từ nhỏ, ăn mặc dùng toàn đồ tốt nhất, đây là lần đầu tiên cầm một thứ đơn sơ như vậy.

​Nhưng nàng chẳng ghét chút nào. Phượng Quyết cong môi, lấy một chiếc hộp ngọc đựng điểm tâm ra, cẩn thận trút nhân hạt dưa vào để dành về ăn dần.

​Nhưng khi thu hộp ngọc vào nhẫn trữ vật, mở tờ giấy làm phễu ra, nàng mới phát hiện đây chính là - tờ chiến thư mà 03 viết lúc trước!

​Dù không còn lớp vỏ thư bên ngoài, nhưng nội dung vẫn vậy, trên nền giấy vân kim vũ là những nét mực nguệch ngoạc: "Ta muốn giết ngươi, tới đây chiến".

​Phượng Quyết: "... Chẳng phải nói là cần giữ vệ sinh sao?"

​03 thò đầu ra quan sát sắc mặt Phượng Quyết, rồi nghiêm túc đáp: "Ta đã hỏi qua người khác rồi, thể chất tu sĩ đặc thù, không dễ đổ bệnh đâu."

​Đối với hệ thống, con người là sinh vật mỏng manh. Nhưng hầu hết đám tu sĩ này, đánh một cái chỉ có thể chết chứ không dễ bệnh. Nàng bồi thêm một câu: "Ta còn học cả Hút Bụi Quyết nữa."

​Phượng Quyết: "Cảm ơn, ta an tâm lắm."

​03 vui vẻ: "Ha ha ha!"

​"Người khác là ai?" Phượng Quyết hỏi lại.

​03 vội đáp: "Là Tư Nghi."

​Tư Nghi cũng am hiểu y thuật, quả là một kẻ biết thu thập tin tức và tận dụng sở trường của con người. 03 đang suy nghĩ cách tận dụng kho dữ liệu khổng lồ của mình để làm được như vậy.

​Hai người vừa trò chuyện vừa đi qua khán đài cuối cùng.

​So với những nơi khác, khán đài này yên tĩnh hơn hẳn, không có bất kỳ ảo ảnh linh lực nào. Phượng Quyết cảm nhận được một luồng nhãn quang đầy ác ý, nàng ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Từ Trạch Hoa.

​Phượng Quyết thản nhiên dừng bước, bày ra tư thế chủ nhà, nói với người đàn ông bên cạnh Từ Trạch Hoa: "Từ chưởng môn vượt vạn dặm đường xa đến đây, ta chưa kịp đón tiếp từ xa, thật thất lễ."

​Từ Trác Lập nhìn hậu bối nhỏ hơn mình cả mấy trăm tuổi nhưng lại hống hách đắc ý trước mặt, trầm giọng: "Cung chủ bận rộn nhiều việc, ta sao dám tùy ý lên núi. Nhỡ đâu nói câu nào không vừa ý lại bị ép lập Sinh Tử Quyết, chẳng phải là uổng mạng sao?"

​Phượng Quyết cười lớn, dáng vẻ thong dong tự tại: "Tiền bối quá lời rồi. Nếu Lam Ương Cung đối xử với khách như thế, làm sao xứng ngồi vào ngôi vị đệ nhất Đông Châu?"

​Ánh mắt Từ Trác Lập lạnh lẽo. Không ngờ Phượng Quyết lại dám trực tiếp khẳng định danh hiệu đệ nhất Đông Châu ngay trước mặt hắn. Lại nghe nàng nói tiếp:

​"Nay đạo hữu Đông Châu tụ hội đông đủ để nghênh đón thịnh hội, nếu Lam Ương Cung chúng ta làm điều gì không phải, chẳng phải sẽ bị người đời cười chê sao? Chỉ là thế gian này người tinh tường rất nhiều, nếu ai có già cả mắt mờ không phân rõ thị phi, chi bằng sớm ngày dẹp đường hồi phủ, lấy nước rửa sạch mắt mình cho minh mẫn."

​Lời nói nhạt nhẽo của nàng khiến cả khán đài vốn đã yên tĩnh nay càng thêm tĩnh mịch đến mức đáng sợ.

​Mọi người cảm nhận được cơn thịnh nộ từ Từ Trác Lập, ai nấy đều cúi gục đầu, mặt mày biến dạng vì kinh hãi.

​Từ Trạch Hoa ngồi phía sau Từ Trác Lập đột ngột đứng dậy, cười lạnh: "Ngươi còn dám ngông cuồng?"

Phụ thân hắn là Hóa Thần trung kỳ đấy!

​03 nghiêng đầu, nắm tay Phượng Quyết khẽ đung đưa, ánh mắt nhìn Từ Trác Lập như đang đánh giá điều gì đó, rơi vào suy tư.

​"Hoa nhi, ngồi xuống!" Giọng Từ Trác Lập trầm đục. Hắn nhìn về phía lôi đài xa xăm, thản nhiên nói: "Khéo mồm khéo miệng. Chỉ là thiên ngoại hữu thiên, làm người nên biết thu liễm một chút, kẻo có ngày va chạm phải đại phật, lại không biết mình chết thế nào!"

​Hắn phóng ra uy áp mạnh mẽ. Mọi người trên khán đài bị khí thế đó đè nén đến mức không ngẩng đầu lên nổi. Luồng uy áp lao thẳng về phía Phượng Quyết. Không đợi 03 ra tay, từ trên đỉnh núi cao đã giáng xuống một bóng ma của cuộn bức họa, che chắn trước mặt Phượng Quyết và 03.

​Ánh mắt xung quanh tức khắc bị thu hút, mọi người kinh ngạc nhìn lại.

​Từ Trác Lập che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, chắp tay hướng về phía Lan Chỉ trên đỉnh núi.

​Lan Chỉ bình tĩnh nói: "Xin hãy tuân thủ quy củ, chớ có gây sự quanh khu vực lôi đài."

​Từ Trác Lập nén lại sự không vui, nhìn về phía Phượng Quyết và 03, nhếch môi cười, thấp giọng: "Ngày tháng còn dài."

​Phượng Quyết cũng cười đáp: "Phải, ngày tháng còn dài."

​03 nghe hai người đấu khẩu, gật gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, Từ chưởng môn, ngươi cũng muốn cùng ta-" Nàng chưa kịp nói hết câu đã bị Phượng Quyết nhéo tay một cái. 03 ngơ ngác cúi đầu, trong miệng đã bị nhét một miếng kẹo lạc.

- một trận tử chiến.

​03 ngoan ngoãn ăn kẹo, bổ sung nốt câu nói trong lòng.

​"Đi thôi, về nghỉ ngơi với ta." Phượng Quyết mỉm cười nói với nàng, ngón tay khẽ nới lỏng để gió cuốn tờ giấy thư bay đi.

​Tờ giấy chao đảo rồi rơi ngay dưới chân Từ Trạch Hoa. Cha con họ Từ đồng thời cúi đầu nhìn dòng chữ trên đó. Từ Trạch Hoa nắm chặt tay, sát ý dâng cao chẳng kém gì tờ chiến thư này. Hắn chằm chằm nhìn theo bóng lưng dần xa, nghiến răng kèn kẹt.

​Từ Trác Lập cười lạnh: "Cố chấp không hối cải."

​03 đi sau lưng Phượng Quyết, lên tiếng nhắc nhở: "Phượng Quyết, không được vứt rác bừa bãi đâu nha..."

​"Không sao." Phượng Quyết không quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp: "Rác rưởi thì phải ở trong đống rác. Còn chúng ta..."

Chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được.

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Nhật Ký Công Việc:

Nhận được nhiệm vụ: [Dọn sạch rác rưởi.]...

Trạng thái nhiệm vụ: [Đang tiến hành.]...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store