ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT - AI] TA LÀ HỆ THỐNG, LÃO BÀ CỦA TA PHƯỢNG NGẠO THIÊN

Chương 58

Teesuo578

Từ Trác Lập bước vào cổng lớn của tiểu viện khách điếm.

Đệ tử hai bên nơm nớp lo sợ quỳ xuống, hô: "Chưởng môn."

Từ Trác Lập không giận mà uy, lướt mắt qua mấy người đó, lạnh lùng nói: "Thiếu gia đâu?"

Trong nội thất chính phòng của tiểu viện, Từ Trạch Hoa sắc mặt hơi trắng bệch đang tựa người vào tường. Nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, hắn giận dữ nói: "Ai dám quấy rầy bổn thiếu gia nghỉ --" Giọng nói hắn tắt dần khi ánh mắt chạm phải vẻ băng hàn của người bước vào. Từ Trạch Hoa hoảng sợ đứng bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, co rúm lại nói: "Phụ thân, sao người lại tới đây?"

"Sao, chẳng lẽ phải đợi ngươi mang theo đám phế vật này cùng nhau gãy ở Lam Ương Thành, ta lại phải đến nhặt xác cho các ngươi hay sao?" Từ Trác Lập cười lạnh. Đệ tử phía sau hắn khom mình hành lễ, đặt một khối Lưu Ảnh Thạch vào tay Từ Trác Lập.

Căn phòng càng thêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng ngoài cửa không biết trời cao đất dày mà kêu to, khiến các đệ tử Xích Lôi Kiếm phái càng thêm run sợ.

Lưu Ảnh Thạch của Lam Ương Cung quả thật đáng giá tiền, mọi góc độ đều được quay chụp rõ ràng mười phần. Cho dù là biểu cảm trước khi chết của Lý Mậu Hà, hay bóng dáng hoảng loạn không chọn lối của Từ Trạch Hoa sau khi nói "Ta là phế vật", đều được ghi lại minh bạch.

Nỗi sợ hãi chôn sâu trong đáy lòng Từ Trạch Hoa lại một lần nữa lan tràn lên. Chẳng qua không phải là nỗi sợ khi đối mặt với nữ nhân tóc bạc kia, chỉ vì hắn dù sao cũng là nhi tử của Từ Trác Lập, Từ Trác Lập sẽ không giết hắn. Nhưng nữ nhân Lăng Sơn phái kia thật sự sẽ giết hắn!

"Rầm." Yết hầu Từ Trạch Hoa chuyển động, bước lên một bước, ai oán nói: "Phụ thân, không phải ta trơ mắt nhìn Lý trưởng lão chịu chết, mà là người Lam Ương Cung quá giảo hoạt, cố ý thiết kế hãm hại!"

Từ Trác Lập phát ra một tiếng cười lạnh từ cổ họng. Hắn liếc nhìn Từ Trạch Hoa, ánh mắt đó khiến những câu nói tiếp theo của Từ Trạch Hoa đều bị nuốt vào bụng. Từ Trác Lập nói: "Ngươi là nhi tử ta, ta hiểu về ngươi hơn bất kỳ ai trên thiên hạ. Những lời lừa mình dối người này tự lừa gạt bản thân là đủ rồi, **không cần đến trước mặt ta mất mặt xấu hổ."

Hắn giơ tay vỗ vỗ ngực Từ Trạch Hoa. Ngón tay khẽ động, khối Lưu Ảnh Thạch kia nháy mắt hóa thành bột phấn trong lòng bàn tay.

Từ Trác Lập hỏi: "Lý trưởng lão đã chết, sổ nợ giữa ta và Lam Ương Cung lại tăng thêm một khoản. Ta tự nhiên muốn tính toán với Lam Ương Cung, cùng người Lăng Sơn phái! Nhưng ngươi thì sao?" Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Từ Trạch Hoa.

Đầu Từ Trạch Hoa rũ xuống ngực, không dám nói lời nào. Từ Trác Lập nhìn về phía đệ tử sau lưng Từ Trạch Hoa. Đệ tử kia nghẹn lại, không dám nói dối trước mặt Từ Trác Lập, nhỏ giọng nói: "Sư đệ cùng Tiết Bất Thế của Liên Sơn phái uống rượu đến nửa đêm. Rượu đó là Linh Khúc Đặc Nhưỡng của Đình Tiên Cư. Sư đệ chưa kịp luyện hóa rượu lực, ngày hôm sau ở quảng trường thấy người Lam Ương Cung bán Lưu Ảnh Thạch, khí cấp công tâm, linh khí nghịch chuyển, cho nên......"

Từ Trác Lập: "......"

Hắn hít sâu một hơi, nhìn đứa con chẳng nên thân này, hận không thể lập tức cho hắn một cái tát. Nhưng Đại Bỉ sắp diễn ra, không thể để hắn lại mang dấu bàn tay ra ngoài đối trận, lại làm Xích Lôi Kiếm phái mất mặt. Từ Trác Lập cưỡng ép cơn giận xuống, trừng mắt nhìn Từ Trạch Hoa, nói: "Sau này ta sẽ tính sổ với ngươi. Nếu lần Đại Bỉ này ngươi không được trúng cử, về sau đừng hòng về lại Xích Lôi Kiếm phái!"

"Dạ!" Sống lưng Từ Trạch Hoa căng thẳng thẳng tắp, trọng thanh trả lời. Hắn thầm nghĩ chuyện Lý Mậu Hà may mắn đã xốc qua. Hắn liếm môi dưới, thấp giọng nói: "Phụ thân, Lam Ương Cung làm tổn hại mặt mũi Xích Lôi Kiếm phái ta, nữ nhân Hệ Lăng Nhân kia lại giết trưởng lão Xích Lôi Kiếm phái ta, nhi tử quyết không thể để các nàng sống yên ổn! Chỉ tiếc Hệ Lăng Nhân đã nhảy qua vòng Đại Bỉ đầu tiên, bằng không......"

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ oán độc.

Từ Trác Lập cười như không cười, nói: "Người đó là Nguyên Anh trung kỳ. Trước không nói ngươi không gặp được nàng trong Đại Bỉ, dù có thật sự gặp được, chẳng lẽ ngươi còn có thể giết nàng sao?"

Từ Trạch Hoa siết chặt nắm tay, biết Từ Trác Lập nói không sai. Hắn thẹn quá hóa giận nói: "Không đối phó được Hệ Lăng Nhân, ta còn không đối phó được Phượng Quyết sao? Tu vi nàng thấp hơn ta hai tiểu cấp bậc. Hiện giờ nàng nên khẩn cầu vận khí của mình tốt, đừng gặp phải ta, bằng không......"

Từ Trác Lập nhướng mi, giơ tay ra lệnh những người khác rời đi. Chờ cửa phòng đóng lại, Từ Trác Lập thở dài, nói: "Nếu không phải ta chỉ có một nhi tử là ngươi, ta thật sự không nên để ngươi xuất hiện ở nơi này. Thôi, cũng đành vậy."

Hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên hạt châu màu kim sắc nhạt, đưa cho Từ Trạch Hoa, phân phó nói: "Đây là bí bảo Xích Lôi Kiếm phái - Nam Hải Giao Nhân Châu, thuộc Thủy hệ. Ngươi luyện chế nó vào bản mạng pháp khí, hồn phách tương hợp, trợ ngươi đoạt giải nhất."

Ánh mắt Từ Trạch Hoa sáng lên, vội vàng tiếp lấy Giao Châu, kích động nói: "Phụ thân sao giờ mới đưa cho con! Có bảo vật này, con nhất định có thể thẳng tiến không lùi."

"A." Từ Trác Lập cười lạnh, nói: "Cứ xem biểu hiện của ngươi."

Đêm Từ Trác Lập đặt chân đến Lam Ương Thành, tin tức đã được đưa đến tay Phượng Quyết. Mâu thuẫn vốn được che giấu giữa hai phái sau trận sinh tử chiến trước đây đã được đặt lên mặt bàn ngay lập tức. Sau đó, Từ Trác Lập không xuất hiện ở vòng trắc cốt. Phượng Quyết chỉ coi như không biết, xem hắn bán thuốc gì trong hồ lô.

Vòng trắc cốt đã qua, Đại Bỉ sắp bắt đầu.

Tháng bảy đã qua tuần trăng rằm, trăng tròn đêm qua giờ đã nhường chỗ cho ánh nắng chói lọi trên nền trời cao, chiếu rọi lên cờ xí phiêu đãng khắp núi đồi. Khu vực Lôi Đài biển người tấp nập, nhiệt tình còn vượt qua cả ngày hè nóng cháy.

03 trịnh trọng ngồi xuống khu quan chiến bên Lôi Đài Kim Đan kỳ. Nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một chồng hạt dưa, một chồng điểm tâm, nửa quả dưa hấu, và một hồ trà lạnh.

Phượng Quyết đứng sau lưng nàng, rủ mắt nhìn xuống, "Sách" một tiếng.

Không hiểu vì sao, tay nàng có chút ngứa ngáy.

03 kinh ngạc nhìn trái nhìn phải.

Có sát khí!

Ánh mắt nàng lướt qua xung quanh, đối diện với một người đàn ông khuôn mặt lãnh túc. Người đó trông rất có khí thế thượng vị giả, bên cạnh đi theo Từ Trạch Hoa. 03 bừng tỉnh đại ngộ.

Lão!

Từ Trác Lập xem xét 03, chau mày, thầm nghĩ người này trên người không có một tia linh lực dao động, chẳng lẽ Lý Mậu Hà đã bị lừa như vậy ư? Ngay lúc hắn đang cân nhắc kỹ lưỡng trong lòng, lại thấy Phượng Quyết hồng y đứng sau lưng nàng ta giơ tay, bàn tay đặt trên vai Hệ Lăng Nhân, lạnh lùng nhìn thẳng.

"À." Từ Trác Lập thấp giọng nói, "Không biết tự lượng sức mình!"

Hắn nếu muốn ra tay với Hệ Lăng Nhân, chỉ dựa vào một Kim Đan tiền kỳ như Phượng Quyết thì có thể bảo vệ nàng sao?

Từ Trạch Hoa cũng đang trừng mắt nhìn Phượng Quyết. Trong lòng hắn chí khí tràn đầy, vờ mang vẻ giận dữ ngùn ngụt, hận không thể chỉ thẳng tên mà gọi Phượng Quyết lên đài một trận chiến.

Giữa sóng ngầm mãnh liệt, Đại sứ Văn Đạo Học Cung là Lan Chỉ đáp xuống đỉnh núi cao nhất. Là người đốc thúc Đại Bỉ Đông Châu, bảy ngày qua nàng vẫn luôn chờ đợi ở quảng trường, tận mắt nhìn thấy đệ tử của mỗi môn phái vượt qua trắc cốt, vô cùng có trách nhiệm.

Bắt đầu Đại Bỉ từ hôm nay, nàng cũng lấy thái độ đó tiếp đãi. Sau khi giảng thuật quy tắc một lần nữa, nàng treo cuộn bức họa trống trong tay lên đỉnh núi.

Khu Lôi Đài Đại Bỉ biển người tấp nập, mọi người ngửa đầu nhìn nàng, theo bản năng ngậm chặt miệng, nhìn Thanh Ngọc Châu mà Lan Chỉ ném ra khi dùng chín trắc cốt. Thanh Ngọc Châu phát ra ánh sáng, dung hợp với nhau, quang mang còn thắng cả mặt trời.

03 nhặt ống tay áo Phượng Quyết đặt lên đầu, nhéo mép ống tay áo. Nàng chống vật cản ngẩng đầu nhìn lên.

Phượng Quyết: "......"

Thôi vậy.

Hai người cùng nhau ngửa đầu.

Chỉ thấy Thanh Ngọc Châu nháy mắt biến thành một giao diện màu xanh lơ--03 có chút kinh hỉ, cảm thấy rất thân thiết! Giao diện lại chia thành ba khối, phân ra Trúc Cơ, Kim Đan và Nguyên Anh. Từng cái tên xuất hiện trên giao diện, viết xx phái xx đối chiến xx phái xx.

Lan Chỉ giữa Lôi Đài đang sôi trào nói lớn: "Đại Bỉ Đông Châu bắt đầu!"

"Phượng Quyết, ta nhìn thấy người rồi." 03 nói, "Ngươi phải đối trận với Thôi Trấn Xuyên của Hồng Sơn phái."

Phượng Quyết có chút thất vọng, giơ tay vuốt ve chu thoa, lười nhác lên tiếng. Lòng bàn tay nàng xoa xoa tóc 03, dư quang liếc về hướng Xích Lôi Kiếm phái. Từ Trạch Hoa đối chiến với một người khác. Cả hai đều có sự không vui vì đối phương đã tránh được một kiếp.

Không lâu sau khi danh sách đối chiến ra, danh sách các trận tỷ thí trên các Lôi Đài tiếp theo cũng xuất hiện. 03 nhìn nhìn, vỗ tay một cái, nói: "Trí năng!" Linh lực là sức sản xuất thứ nhất của thế giới tu chân.

"Phượng Quyết, ta sẽ ở dưới luôn cổ vũ cho người." 03 nói.

Phượng Quyết lại xoa xoa tóc 03, ngón tay xuyên qua sợi tóc nàng. Hồng tụ thêu kim văn lướt qua sợi tóc bạc, rủ xuống trước mắt 03. 03 vươn tay, nhéo nhẹ ngón tay Phượng Quyết.

Nàng báo cáo trong lòng: [Ký chủ độ hảo cảm +1]

Phượng Quyết có chút kinh ngạc cúi đầu, cười một tiếng, nói: "Đợi ta lên đài, ngươi liền mang theo đồ ăn vặt của ngươi ngồi vào đối diện, đó sẽ là sự cổ vũ tốt hơn bất kỳ lời cổ vũ nào của ngươi, ta chắc chắn sẽ vô địch thiên hạ, bách chiến bách thắng."

03 thầm nghĩ trách không được Chủ Hệ Thống đã từng muốn tổ chức Đại hội Thể thao giống con người vậy. Lúc đó nàng tưởng Chủ Hệ Thống mượn Đại hội Thể thao để đẩy mạnh tiêu thụ đồ ăn vặt, không ngờ nó thật sự có trợ giúp mọi người tăng lên chiến lực!

Con người quả thật rất có trí tuệ, hơn nữa còn vận dụng trí tuệ vào mọi mặt của sinh vật. Là một Hệ Thống bị số liệu và logic chi phối, nàng còn có rất nhiều thứ cần phải học tập.

03 cảm khái không thôi, nắm một vốc hạt dưa ngoan ngoãn đi theo Phượng Quyết cùng đến Lôi Đài tỷ thí.

Trong số các Tu sĩ báo danh Đại Bỉ Đông Châu, số lượng Trúc Cơ kỳ là nhiều nhất, Nguyên Anh là ít nhất, mà Hóa Thần không có một người. Số lượng Lôi Đài liền được phân phối theo đó. Nhưng số người quan sát tỷ thí thì ngược lại.

Khoảnh khắc Phượng Quyết bước lên Lôi Đài, khu quan chiến đầu tiên tĩnh lặng một chút, sau đó bùng nổ tiếng hoan hô mãnh liệt. Đặc biệt là các đệ tử Lam Ương Cung mặc màu son, chỉ thiếu nước chạy lên núi gỡ cờ phượng hoàng xuống mà phất cờ hò reo ở đây.

03 đứng ở vị trí trước nhất, không ai dám ngăn cản nàng. Trong tay nàng ôm hạt dưa, ngẩng đầu. Nàng chợt nhớ lại lần đầu gặp gỡ Phượng Quyết. Khi đó Phượng Quyết cài kim thoa đội mũ phượng, ánh mắt như giấu ngọn lửa, tươi đẹp ngạo nghễ, lại đầy người cao ngạo, phảng phảng như vạn vật thế gian đều không cần được nàng đặt vào mắt.

Giờ đây đã qua một năm, sự cao ngạo vẫn còn đó, sự tươi đẹp vẫn như cũ. 03 lại cảm thấy Phượng Quyết càng thêm đẹp, rất muốn quét lại một lượt để trân quý vào 《Phượng Quyết Bức Họa Tập》 của nàng.

Nhưng nàng không còn là Tiểu Hệ Thống ngày xưa nữa. 03 học theo con người nhíu mày, nghiêm túc thở dài. Đôi mắt nàng vẫn nhìn thẳng Phượng Quyết, chỉ đợi sau khi trở về sẽ vẽ Phượng Quyết ra.

Khi Thôi Trấn Xuyên của Hồng Sơn phái bước lên đài, nghe thấy tiếng trợ trận vang động trời bên tai -- đương nhiên không phải dành cho hắn. Hắn cười ha ha, hướng Phượng Quyết chắp tay, nói: "Nhiều năm trước ta từng gặp mặt Cung chủ tại bí cảnh. Lúc ấy phong thái kiên quyết của Cung chủ khiến người ta ấn tượng khắc sâu. Nhiều năm sau gặp lại, Cung chủ càng thêm phong hoa tuyệt đại. Xin Cung chủ thủ hạ lưu tình, đừng để ta thua quá thảm hại."

Lời này mang chút đùa cợt. Đều là thiên chi kiêu tử, trong lòng tự có ngạo khí.

Phượng Quyết khẽ mỉm cười, tiếp lời đùa của hắn, nói: "Dễ nói. Bổn Cung chủ gần đây tâm trạng không tồi. Đặc biệt là các môn phái có tên mang chữ 'Sơn', cảm thấy đặc biệt thân thiết."

Liên Sơn phái thì không tính, vì sắp biến mất ở Đông Châu rồi.

Nàng dứt lời, lấy ra bản mạng pháp khí. Roi dài rủ xuống đất, ngọn lửa huy hoàng khoảnh khắc bắt lửa nửa Lôi Đài, hôn lên góc áo nàng, ánh lên Hoàng Vũ Hoa Điền màu kim hồng giữa đôi mày nàng.

Phượng Quyết câu khóe môi, cười xinh đẹp. Nàng giơ tay về phía Tu sĩ đang từ tươi cười chuyển sang nghiêm nghị đối diện, thành thạo nói: "Có người đang chờ ta, Đạo hữu, xin ra tay đi."

Dưới đài, 03 nắm hạt dưa, nắm tay phình phình. Nàng linh cơ vừa động, vội vàng thả ra một đạo linh quang.

Phượng Hoàng màu ngân bạch bay về phía trời cao, vờn quanh Lôi Đài một vòng, dừng lại trên Lôi Đài hóa thành Hư Tượng linh quang--

[ Nhiệt liệt chúc mừng Phượng Quyết trước tiên giành được Khôi Thủ Kim Đan Đại Bỉ Đông Châu ]

[ Phượng Quyết cố lên! ]

​--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Quyết:......?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store