ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT - AI] TA LÀ HỆ THỐNG, LÃO BÀ CỦA TA PHƯỢNG NGẠO THIÊN

Chương 57

Teesuo578

Trong núi mênh mông bốc lên hơi lạnh băng giá. Giữa sự yên tĩnh bao trùm, vang lên một tiếng "Phanh". Chiếc hộp gỗ trong tay Tiết Bất Thế rơi xuống đất.

Ánh trăng đậu trên thân kiếm, kiếm quang chiếu vào mặt Tiết Bất Thế. Đôi tay hắn vô lực múa may trong không trung, trên mặt hiện ra một nụ cười thảm hại: "Đạo... Đạo hữu nói đùa, ta sao dám cùng ngài nhất quyết cao thấp."

Đây chính là người đã giết Lý Mậu Hà đó!

Tiết Bất Thế đã nịnh bợ Từ Trạch Hoa bấy lâu, làm sao có thể không biết Lý Mậu Hà lợi hại đến mức nào!

03 rủ mắt, nhìn về phía Chiến Thư rơi trên mặt đất. Phía sau nàng, Phượng Quyết bật cười, nói: "Đây chính là một Linh Mạch, sao có thể để nó rơi trên đất như thế?"

Tiết Bất Thế nghe vậy, vội vàng nhặt hộp gỗ lên, xắn tay áo ra sức lau chùi. Hắn thấp giọng nói: "Mọi chuyện dễ thương lượng! Cung chủ, Liên Sơn phái và Lam Ương Cung có tình nghĩa mấy trăm năm, mọi việc đều hảo thương lượng!"

Hai chữ "tình nghĩa" thốt ra từ miệng hắn, Phượng Quyết chỉ cảm thấy muốn phun. Khóe môi nàng kéo lên, lấy từ nhẫn trữ vật ra một khối Linh Tâm. Khoảnh khắc khối đá hình thoi đó xuất hiện, linh khí xung quanh phun trào, hoa cỏ cây cối bốn phía đều trở nên tinh thần hơn hẳn.

Linh Thi "Hưu" một tiếng chui đầu ra từ trong tay áo Phượng Quyết, thè lưỡi, liếm láp linh vụ trong không khí.

"Đây, Linh Tâm ở ngay đây, cho ngươi." Phượng Quyết cười nói.

Tiết Bất Thế: "......"

Kiếm huyền gần như trong suốt chĩa thẳng trước mặt hắn. Phượng Quyết đứng sau lưng người cầm kiếm, khuôn mặt tuyệt mỹ trong mắt Tiết Bất Thế bỗng trở thành Diêm Vương đáng sợ. Hắn cười gượng hai tiếng, trong lòng hối hận và tức giận đan xen.

Hối hận là hắn đã mất đi sự bình thường sau khi chịu nhục ở Chức Nữ Phường ngày hôm qua, chưa kịp mưu tính đã vội vã tìm đến Tiết Mộng Đào, còn đồng ý điều kiện lấy mạng hắn ngay lúc này! Nếu khi đó thề mà nói thêm một câu, trước mắt đã không phải tình cảnh này!

Hắn tự cho là đã tính toán trăm cơ quan, lại thất bại vào chính khoảnh khắc cuối cùng!

Tức giận là hắn cuối cùng cũng đã sáng tỏ. Hèn chi phụ thân không dám đích thân đến mà lại bảo hắn đi chuyến này. Sợ là dùng hắn làm quân cờ để thăm dò Lam Ương Cung. Nếu hắn mang được Linh Mạch về thì tốt đẹp cả đôi đường, nếu không... Nghĩ đến Tiết Bất Phàm bị phụ thân vứt bỏ không thương tiếc, hắn chẳng qua được Tiết gia sủng ái một năm, lại có thể có được kết cục tốt đẹp nào!

Nghĩ đến đây, Tiết Bất Thế vội vàng cúi đầu, nói: "Là ta ý nghĩ kỳ lạ, hộp gỗ này giao lại cho Cung chủ, ta tuyệt đối không cần!"

"Ồ?" Phượng Quyết kinh ngạc nói, "Lam Ương Cung ta vô tình như thế, ngươi có vật tốt để định đoạt ta, sao có thể không muốn hợp tác với ta? Bất quá ta thật sự tò mò, vì sao ngươi chỉ cần Linh Mạch?"

"Đại Bỉ Đông Châu tổ chức tại Lam Ương Cung, ngươi không muốn ta vận tác một phen, đưa ngươi vào Vấn Đạo Học Cung sao?"

Tiết Bất Thế cười mỉa nói: "Cung chủ nói đùa." Hắn tự hiểu rõ thiên phú của chính mình. Điều hắn suy tính chẳng qua là đoạt được Linh Mạch, rồi từ tay Từ Trạch Hoa lấy được Xích Lôi Kiếm Quyết, từ nay về sau có tiền có tâm pháp, ở Đông Châu tiêu dao tự tại mà thôi.

03 nói: "Không đánh ư?"

Tiết Bất Thế thấy các nàng một bộ không buông tha mình, cắn răng quỳ xuống đất, cầu xin: "Ta biết sai, cầu Cung chủ tha cho ta một con đường sống! 《Tâm pháp》 chỉ có ta và phụ thân biết, ta nguyện thề với Thiên Đạo tại đây, tuyệt đối giữ kín như bưng!"

Ngụ ý, Tiết phụ có giữ lời hứa hay không thì không phải là chuyện hắn có thể quyết định.

03 thu kiếm lại, cảm thán nói: "Thiên Đạo rất bận."

Ngày nào cũng phải nghe người ta thề thốt.

Phượng Quyết: "Xuy."

Nàng bước tới, nhìn chiếc hộp gỗ được Tiết Bất Thế cung kính đặt phía trước, chậm rãi nói: "Gần đây ta rất mềm lòng, ai cũng tưởng có thể bò lên đầu ta khinh nhục một phen."

Tiết Bất Thế vừa nghe, thần sắc hoảng sợ, quay đầu liền chạy.

Thế nhưng, nhanh hơn bước chân hắn là một đạo ngọn lửa màu kim hồng, đột nhiên ập tới, như dao cắt đậu hũ hoàn toàn đi vào Linh Hải Tiết Bất Thế. Tiết Bất Thế kêu thảm thiết trong đau đớn, chỉ cảm thấy toàn bộ kinh mạch trong người đang bị lửa thiêu cháy, phát ra tiếng "Đùng".

03 "A" một tiếng, nói: "Nóng."

Phượng Quyết thu hộp gỗ vào nhẫn trữ vật, đứng bên cạnh 03, thong thả nói: "Chưởng môn nhân Tiết gia chỉ có ngươi và Tiết Bất Phàm hai nhi tử. Ta đã tha cho Tiết Bất Phàm một lần. Lần này cũng tha cho ngươi một cái mạng. Hai mạng này không phải vì các ngươi, mà là nể mặt Lão Phu Nhân đã qua đời. Từ nay về sau, Lam Ương Cung và Liên Sơn phái, Phượng gia và Tiết gia không còn liên quan. Tiết gia tái sinh sự......"

Nàng cong khóe môi, nhẹ nhàng nói: "Xem các ngươi có mấy cái mạng mà làm loạn."

Tiết Bất Thế thất khiếu đổ máu, toàn bộ linh mạch đứt đoạn, giống hệt Tiết Bất Phàm trước kia, trở thành phàm nhân, giấc mộng tiên duyên tan vỡ. Cơn đau dữ dội lan tràn trong cơ thể, sự thống khổ xé rách khiến Tiết Bất Thế không nói nổi một chữ. Hắn nhìn hai nữ nhân tuyệt mỹ đang treo vẻ mặt lạnh nhạt, cứ như đang nhìn một con kiến mà thôi.

Phượng Quyết thả ra một đạo truyền tin. Không lâu sau, Phong chủ Nhân Ương Phong là Diêm Thanh Loan hạ xuống đỉnh núi. Nàng liếc nhìn Tiết Bất Thế đầy máu, nhướng mi, hướng về Phượng Quyết hành lễ.

"Vẫn xin Diêm Phong chủ đưa Tiết công tử về Liên Sơn phái, tiện đường xin khuyên Tiết Chưởng môn thận trọng từ lời nói đến cách làm việc." Phượng Quyết chậm rãi nói, "Chỉ tiếc ta có việc riêng trong người, không thể tự mình đi chuyến này, tận mắt thấy Tiết Chưởng môn cùng Tiết công tử phụ tử tình thâm, cùng đường cùng về."

Diêm Thanh Loan cười nói: "Tuân pháp chỉ của Cung chủ."

Nàng khom lưng, nhấc Tiết Bất Thế đã mềm nhũn như một bãi thịt nát lên, bay về phía Lam Ương Thành.

Tu sĩ trong thành qua lại không dứt. Không ít người nhìn thấy cảnh Tiết Bất Thế bị người khác kiềm chế, có chút kinh nghi, nhưng thấy đệ tử tuần tra trong thành không ra tay ngăn lại, liền không nói thêm gì, nhìn theo người kia ném Tiết Bất Thế lên một chiếc linh thuyền rồi rời đi.

Lầu rượu đối diện thuyền phường. Các đệ tử Lam Ương Cung đã thành công vượt qua trắc cốt hẹn nhau chúc mừng. Một nam tử có khí chất ôn nhuận nghiêng đầu nhìn thoáng qua hướng Diêm Thanh Loan rời đi. Hắn cười một tiếng, đứng dậy nói: "Ta ra ngoài thổi gió một lát."

"Ôn sư huynh, lúc huynh quay lại giúp ta gọi một ly trà nóng nhé!"

Ôn Xuân Sinh nói: "Được."

Hắn nhìn bàn tiệc đang náo nhiệt say rượu, vén rèm bước ra.

Đèn đuốc trong thành huy hoàng. Chiếc linh thuyền rời đi kia đã biến mất trong bóng đêm. Ôn Xuân Sinh khe khẽ thở dài, nói: "Phế vật chung quy vẫn là phế vật."

Hắn lắc đầu, lấy từ nhẫn trữ vật ra một vật, bóp nát trong lòng bàn tay.

Lúc sau một đệ tử bước ra cười hì hì ôm lấy Ôn Xuân Sinh, nhiệt tình nói: "Sư huynh, đi thôi, uống rượu đi!"

Ôn Xuân Sinh xoa đi mảnh vụn trên đầu ngón tay, cười nói: "Được, nhưng rượu thì không cần, ta chỉ biết uống trà."

"Sư huynh! Chỉ uống một chén thôi-- Ai, kia chẳng phải linh thuyền của Xích Lôi Kiếm phái sao, bọn họ lại có người đến nữa à?" Đệ tử ôm lấy Ôn Xuân Sinh chỉ vào bến tàu đối diện nói.

Ôn Xuân Sinh ngẩng đầu, chỉ thấy một chiếc thuyền lớn khí phái dừng lại ở bến tàu. Rất nhiều người bước xuống thuyền, chúng tinh củng nguyệt vây quanh người đàn ông có khuôn mặt uy nghiêm đi phía trước.

Người đàn ông kia chợt ngẩng đầu, không vui nhìn sang. Ôn Xuân Sinh khom lưng hành lễ. Đệ tử bên cạnh không nhúc nhích, "Thiết" một tiếng: "Đây chẳng phải là cha của Từ Trạch Hoa sao? Đánh tiểu nhân rồi tới lão, chậc. Sư huynh, huynh làm gì phải hành lễ với người Xích Lôi Kiếm phái?"

Ôn Xuân Sinh ngượng ngùng nói: "Thói quen."

Đệ tử khó nói thêm gì, lắc đầu rời đi. Ôn Xuân Sinh nhìn theo hắn đi xa, chợt ngoái đầu nhìn chằm chằm hướng Xích Lôi Kiếm phái rời đi. Khóe miệng hắn cong lên.

-----

Lam Ương Cung, Tê Hoàng Điện.

03 chắp tay sau lưng, trên đầu đội Linh Thi, tò mò nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn.

Gió núi thổi qua đình, cuốn lên sa mành đung đưa. Một con Bạch Hạc vẫy cánh, đứng ngoài đình thò đầu thò cổ nhìn trộm.

Vẫn chưa ngủ à?

Phượng Quyết khuôn mặt bình tĩnh rót một chén trà nóng, nâng ngón tay lên, hơi nước bốc hơi.

03 vỗ tay. Trên đầu nàng nổi lên một bong bóng hình ngón tay cái.

Tiêu độc, không tồi.

Linh Thi tò mò nâng cái đuôi lên, chọc chọc bong bóng.

Không chạm được nga.

"Hộp gỗ này là nãi nãi gọi người luyện chế, bất quá nàng ngại pháp quyết phiền phức, cho nên vẫn còn một quy tắc." Phượng Quyết nói.

03 chăm chú lắng nghe, nàng thích quy tắc.

Phượng Quyết xòe bàn tay ra, lòng bàn tay toát ra ngọn lửa màu kim hồng, hoàn toàn đi vào hộp gỗ. Gỗ gặp lửa, chẳng những không bị thiêu cháy, ngược lại như cá gặp nước. Kim sắc trận pháp lập tức được giải trừ, hộp gỗ phát ra tiếng "cùm cụp".

"Phàm là người tu luyện 《Phượng Hoàng Quyết》, chỉ cần đưa linh lực vào, liền có thể mở hộp gỗ." Phượng Quyết nói.

03 gật đầu, hỏi: "Người có rất nhiều hộp gỗ."

Phượng Quyết khựng lại, đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Đều là trưởng bối truyền xuống, để lại cho ta......"

Của hồi môn.

"Đồ vật." Nàng mặt không biểu cảm nói xong trước mặt 03, rồi mở hộp gỗ ra.

03 và Linh Thi đồng thời thò đầu vào. Bạch Hạc ngoài đình cũng bước tới hai bước.

Phượng Quyết chống cằm, lấy ra phong thư trên cùng. Bên dưới thư, thế mà là một viên Linh Tâm!

"...... Tiết gia trăm phương ngàn kế chỉ vì đoạt được Linh Mạch từ tay ta, không ngờ Linh Mạch lại ở ngay dưới mí mắt bọn họ." Trong mắt Phượng Quyết lộ ra vẻ trào phúng, nói mỉa, "Thật là tạo hóa trêu ngươi."

03 gật gật đầu, tháo Linh Thi xuống bỏ vào hộp gỗ. Linh Thi kích động nằm phủ phục trên Linh Tâm, muốn hút thêm vài ngụm. Linh Tâm toát ra linh khí mãnh liệt, linh vụ khoảnh khắc bao phủ trong đình. Bạch Hạc vui vẻ xòe cánh, đi đi lại lại ngoài đình. 03 vươn tay, nghịch hộp gỗ.

Mở ra, đóng lại, mở ra, đóng lại.

Phượng Quyết liếc nhìn nàng một cái, rồi nhìn vào nét bút xa lạ trên thư.

[ Hoàng nhi thân yêu ]

[ Vừa nghe tin dữ, lòng ta thương tâm không thôi. Mẫu thân con tâm hệ thiên hạ, diệt Cửu Thiên Ma Giáo công đức vô lượng, ngay cả mạng già ta đây, thế mà không thể chịu chết thay nàng. ]

[ Năm đó, khi biết chuyện 《Phượng Hoàng Quyết》, Lão Cung chủ đã không còn sống bao lâu. Sau này nhìn thấy mẫu thân con như hoa điêu tàn, tìm khắp thiên hạ lại không cách nào tìm kiếm cầu sinh chi lộ cho nàng, lòng ta hận vô cùng. ]

[ Năm đó ta may mắn được Lão Cung chủ cứu mạng, truyền ta công pháp, vì ta kiến lập Liên Sơn phái, tất cả cảm kích ghi tạc trong lòng. ]

[ Thuở sơ khai Liên Sơn phái thành lập, ta chịu sự ủy thác của Lão Cung chủ, quảng thu đệ tử, tìm kiếm người có thể kiêm dung Phượng Hoàng Linh lực. Giờ đây nghĩ lại, Lão Cung chủ đã dự đoán được chuyện ngày hôm nay. Đáng thương con còn nhỏ bé như thế, thế mà không thay đổi được chí nguyện của hai vị Cung chủ. Ta không thể tìm được 《Hoàng Quyết》 cho con, liền tự ý làm chủ chọn cho con một người tri tâm. ]

[ Đa phần môn phái đều tầm thường, nhưng cháu nuôi ta nhận nuôi, người mang tên Bất Phàm, thiên phú quả thật rất tốt, Linh Hải khác biệt người thường, có thể hợp với 《Phượng Hoàng Quyết》. Đáng tiếc mạng ta sắp hết, không thể tự mình giáo dưỡng hắn, cũng không thể nhìn thấy hai đứa lớn lên. Nếu hai con trưởng thành, hắn không hợp ý con, hôn ước trở thành phế thải cũng không sao. Chỉ là năm tháng dài lâu, con tu hành 《Phượng Hoàng Quyết》 nhất định phải chịu rất nhiều khổ sở hơn người khác. Ta chỉ mong trên đời này có một người yêu con, hộ con, bầu bạn bên cạnh con, quyết chí không thay đổi. ]

[ Mọi lời nói đều ở trong lòng, khó có thể giải bày. Ta cuối cùng cũng toại nguyện đi gặp nàng, nguyện kiếp sau tái ngộ thân hữu, cùng nhau hướng tới tiên đạo. ]

[ Tiết Niệm tuyệt bút ]

Phượng Quyết ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Cái đầu màu bạc thò qua, hiếu kỳ hỏi: "Viết gì thế?"

"Không có......" Phượng Quyết hoàn hồn, cong khóe môi, muốn cười lại cười không nổi. Nhưng khi nàng nhìn về phía đôi mắt 03, nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt nàng, nàng đột nhiên sửng sốt.

Tiên đạo từ từ, nguyện có người làm bạn.

Trợ ngươi, hộ ngươi.

Quyết chí không thay đổi.

Cho dù vô duyên tiên môn, cũng không uổng công cuộc đời này.

"Không có gì."

Phượng Quyết bỗng nhiên cong khóe môi, bật cười. Ngọn lửa màu kim hồng từ ngón tay nàng toát ra, thoáng chốc nuốt chửng phong thư đến từ nhiều năm trước. Trên đầu 03 bật ra dấu chấm than, "Hưu" một tiếng rụt đầu về.

03: "Xin Phượng Quyết chú ý an toàn."

Tuy giọng nói rất bình tĩnh, nhưng bong bóng thì nổi mặt rồi.

Phượng Quyết cười nhạt không nói, giơ tay, để gió núi cuốn tro tàn bay về phía rừng núi, để tâm ý của trưởng bối yên nghỉ tại mảnh núi này.

Nếu các nàng có thể nhìn thấy, ta liền mời vào núi, đến đình nghỉ ngơi uống chén trà, rồi lại nhìn một lần nữa...

Người kia, nàng có lẽ - đã tìm được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store