Chương 8: Ký ức vay mượn
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm bầu trời thành phố bằng một màu cam tím ảm đạm. Nhưng trong căn biệt thự, màn đêm dường như đã đến từ rất sớm, mang theo một sự tĩnh lặng chết chóc. Đã hơn mười hai tiếng đồng hồ kể từ khi Ôn Vãn Khanh trở về, và mỗi giây trôi qua, không khí lại càng thêm ngột ngạt, đặc quánh như thể có thể dùng dao cắt ra được.
Sự im lặng không còn là tĩnh lặng nữa, mà đã trở thành một loại vũ khí, một hình thức tra tấn tâm lý day dẳng. Tạ Linh Dao di chuyển trong căn nhà như một bóng ma, sự hiện diện của nàng lạnh lẽo và xa cách. Nàng lướt qua các căn phòng, cầm một cuốn sách, pha một tách trà, nhưng mọi hành động đều mang một sự xa lạ, như thể nàng không còn thuộc về nơi này nữa.
Ôn Vãn Khanh đã cố gắng. Nàng đã cố gắng rất nhiều.
Buổi trưa, nàng vào bếp, nấu vài món đơn giản mà trước đây Tạ Linh Dao rất thích, hy vọng mùi thức ăn ấm áp có thể phá vỡ tảng băng. Nhưng khi nàng gõ cửa phòng ngủ, gọi một cách dịu dàng: "Linh Dao, em nấu cơm rồi, chị ra ăn một chút nhé?", thứ duy nhất đáp lại nàng là một sự im lặng kéo dài. Hồi lâu sau, một giọng nói không cảm xúc mới vọng ra: "Chị không đói." Cánh cửa vẫn không hề mở ra. Mâm cơm nóng hổi dần nguội lạnh trên bàn ăn, giống như trái tim nàng vậy.
Buổi chiều, nàng thấy Tạ Linh Dao ngồi ở phòng làm việc, không đọc kịch bản, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ôn Vãn Khanh lấy hết can đảm bước vào, giọng nói gần như van nài. "Linh Dao, nếu em đã làm gì sai, xin chị hãy nói cho em biết. Đừng im lặng như vậy, em không chịu nổi."
Tạ Linh Dao thậm chí không quay đầu lại. "Không có gì cả," nàng đáp, giọng đều đều. "Chỉ là chị mệt thôi."
"Mệt." Từ đó được thốt ra không phải với sự uể oải, mà với một sự dứt khoát đến tàn nhẫn. Nó có nghĩa là: "Tôi không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa." Nó là một dấu chấm hết, một bức tường thành kiên cố mà Ôn Vãn Khanh không tài nào vượt qua được.
Mỗi một nỗ lực của nàng đều tan vỡ khi va phải bức tường băng vô hình đó. Sự bất lực gặm nhấm tâm can nàng, biến thành một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nàng sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, nàng sẽ mất Tạ Linh Dao mãi mãi. Nàng nhìn người mình yêu ở ngay đây, trong tầm mắt, nhưng lại cảm thấy xa vời hơn cả vạn dặm.
Trong sự tuyệt vọng, con người ta thường bám víu vào những gì quen thuộc nhất, an toàn nhất. Và trong tâm trí Ôn Vãn Khanh lúc này, không có gì an toàn và đẹp đẽ hơn ký ức về buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Nàng nhớ lại buổi tối kỳ diệu đó, cái đêm mà sự kiêu hãnh và lạnh lùng của Tạ Linh Dao lần đầu tiên có dấu hiệu tan chảy. Nàng nhớ ánh mắt ngạc nhiên nhưng không hề phản đối của Linh Dao khi nàng đề nghị đến một rạp chiếu phim cũ. Nàng nhớ cảm giác lòng bàn tay mình ấm lên khi khẽ khàng nắm lấy tay Linh Dao trong bóng tối của rạp chiếu. Nàng nhớ nụ cười mỉm hiếm hoi của Linh Dao khi bộ phim kết thúc.
Đó là một khởi đầu hoàn hảo. Một ký ức không tì vết. Có lẽ, chỉ có phép màu của ký ức đó mới có thể cứu vãn được tình hình lúc này. Nàng phải thử. Nàng phải làm tất cả những gì có thể.
Một quyết định liều lĩnh và đầy hy vọng được hình thành. Nàng sẽ tái hiện lại buổi tối hôm đó.
Với một sự quyết tâm mong manh, Ôn Vãn Khanh bắt đầu hành động. Bàn tay nàng có chút run rẩy khi lấy trái cây ra khỏi tủ lạnh, tỉ mỉ gọt vỏ và xếp chúng lên một chiếc đĩa sứ trắng. Nàng chuẩn bị thêm một ít đồ ăn nhẹ mà nàng nhớ Tạ Linh Dao đã từng khen ngon. Mỗi hành động đều được thực hiện trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Nàng liếc nhìn về phía phòng khách, nơi Tạ Linh Dao đang ngồi trên chiếc sofa đơn ở góc phòng, tay cầm một cuốn sách nhưng ánh mắt thì vô định. Sự thờ ơ của người kia như một gánh nặng đè lên vai, nhưng nàng không thể bỏ cuộc.
Sau khi sắp xếp mọi thứ lên chiếc bàn kính, nàng hít một hơi thật sâu. Nàng cầm chiếc điều khiển, màn hình TV lớn sáng lên. Trái tim nàng đập mạnh khi nàng tìm kiếm bộ phim trong lịch sử xem. Nó vẫn còn ở đó. Trùng Khánh Sâm Lâm.
Tạ Linh Dao khẽ ngước mắt lên khi thấy cái tên quen thuộc đó hiện ra trên màn hình. Khối băng trong lồng ngực nàng dường như càng thêm buốt giá. Nàng vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, chờ đợi xem người kia lại đang định diễn vở kịch gì đây.
Ôn Vãn Khanh bật bộ phim lên. Nàng không cho nó chạy ngay, chỉ để ở màn hình bắt đầu. Rồi nàng quay lại, bước về phía Tạ Linh Dao. Mỗi bước chân đều nặng trĩu. Nàng đứng trước mặt Linh Dao, dáng vẻ có chút khẩn khoản, giọng nói ngập ngừng và chứa đầy một niềm hy vọng mong manh đến đáng thương.
"Chị..." Nàng nuốt khan. "Xem lại phim với em nhé? Giống như lần đầu tiên của chúng ta."
Câu nói đó, cùng với ánh mắt chờ mong của Ôn Vãn Khanh, giáng vào Tạ Linh Dao một đòn chí mạng.
Giống như lần đầu tiên của chúng ta.
Tâm trí Tạ Linh Dao nổ tung. Lần đầu tiên của chúng ta, hay là lần tái diễn vở kịch của cô và người ấy? Nàng cảm thấy một cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày. Nàng nhìn gương mặt Ôn Vãn Khanh, một gương mặt xinh đẹp, dịu dàng, nhưng giờ đây trong mắt nàng lại hiện lên một sự vô tâm đến tàn nhẫn. Sao nàng ta có thể? Sao nàng ta có thể dùng chính con dao đã đâm mình, dùng chính bằng chứng không thể chối cãi của sự lừa dối, để làm quà hoà giải?
Đúng lúc đó, như thể số phận muốn trêu ngươi nàng đến tận cùng, giai điệu quen thuộc của bài hát "California Dreamin'" từ bộ phim bắt đầu vang lên khe khẽ.
Giai điệu vui tươi, đầy mộng mơ đó, giờ đây nghe như một bản nhạc ai oán, một lời chế nhạo cho tất cả. Ký ức về buổi tối hôm đó ùa về, nhưng giờ nó đã bị vấy bẩn. Nụ cười của Ôn Vãn Khanh, cái nắm tay, lời thì thầm "Chị rất đặc biệt", tất cả giờ đây đều hiện lên trong đầu nàng với một sự ghê tởm. Đặc biệt, phải, đặc biệt giống với người cũ nên mới được chọn.
Đây là giọt nước cuối cùng.
Sự kìm nén suốt hai ngày qua, nỗi đau bị phản bội, cảm giác bị biến thành vật thay thế, sự uất hận khi bị lừa dối... tất cả bùng nổ. Tảng băng trong lồng ngực nàng vỡ tan, không phải để tan chảy, mà để giải phóng con quái vật thịnh nộ bị giam cầm bên dưới. Sự bình thản lạnh lẽo biến mất, thay vào đó là một cơn giận dữ trắng xoá.
Cuốn sách trên tay Tạ Linh Dao rơi thẳng xuống sàn nhà, tạo ra một tiếng động khô khốc, cắt đứt cả giai điệu của bài hát lẫn sự im lặng ngột ngạt.
Nàng đứng bật dậy.
Ôn Vãn Khanh giật mình, nụ cười hy vọng trên môi vụt tắt, thay vào đó là sự hoảng hốt và bối rối. Nàng nhìn thấy một Tạ Linh Dao mà nàng chưa bao giờ thấy trước đây. Đôi mắt nàng không còn trống rỗng nữa, mà cháy lên một ngọn lửa giận dữ và đau đớn tột cùng. Gương mặt nàng trắng bệch, đôi môi mím chặt, cả người run lên vì một cơn thịnh nộ không thể che giấu. Nàng giống như một ngọn núi lửa đã im lìm quá lâu, giờ đây phun trào với tất cả sức mạnh hủy diệt của nó.
"Linh Dao..." Ôn Vãn Khanh theo phản xạ lùi lại một bước, giọng nói run rẩy.
Nhưng Tạ Linh Dao không nghe thấy gì nữa. Mọi rào cản lý trí đã sụp đổ. Nàng nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn Khanh, ánh mắt như muốn thiêu đốt người đối diện. Nàng nhìn xuống đĩa trái cây được sắp xếp cẩn thận, nhìn màn hình TV đang chiếu tên một bộ phim kinh điển, rồi lại nhìn vào gương mặt vẫn còn đang ngơ ngác của Ôn Vãn Khanh. Mọi thứ thật hoàn hảo. Một vở kịch được tái diễn thật hoàn hảo.
Và nàng, diễn viên chính, đã đến lúc phải phá nát kịch bản này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store